Sáng sớm, cả hai lên xe đi về thành phố.
Do đêm qua thức nguyên đêm, nên chỉ vừa lên xe một chút Hà Nhược Liên đã ôm gấu bông ngủ gục.
Dịch Kính Nam lái xe, lắm lúc nhìn qua cô, trên môi lại nở nụ cười.
Buổi tối hôm nay, từ tập đoàn trở về, hắn đến chung cư đón Hà Nhược Liên về Dịch Gia ra mắt gia đình.
Cô đã chuẩn bị mọi thứ từ chiều, lo lắng và thấp thỏm, nhưng cuối cùng cũng phải đối diện.
Vẫn là ở phòng khách, bà Dịch cũng có mặt.
Lúc này, cả hai chậm rãi bước vào, cô lễ phép cúi đầu chào từng người thân của hắn, dĩ nhiên có cả bà ta.
Ấn tượng đầu tiên với bà nội Dịch là Hà Nhược Liên rất xinh đẹp, không phải kiểu sắc sảo mà chính là vẻ đẹp mong manh, thuần khiết.
– Cháu tên Nhược Liên phải không?
– Dạ vâng ạ!
– Kính Nam cũng thật dỡ, đáng lý ra khi hai cháu quen nhau, phải dẫn về nhà ra mắt.
Hà Nhược Liên mỉm cười khả ái, dịu dàng thành thật đáp lại :
– Do cháu muốn có công việc ổn định, sau đó mới thông báo ạ.
– Hiện tại cháu đang làm gì?
Hà Nhược Liên lễ phép trả lời:
– Cháu đang là luật sư ạ.
Ông bà nội Dịch bất giác nhìn nhau, đuôi mắt cong lên và sau đó gật đầu hài lòng.
Lúc này, Dịch Kính Nam ngồi bên cạnh bồi thêm:
– Lúc trước Nhược Liên làm cố vấn pháp lý ở Chung Thị, nhưng sau khi cháu trở lại điều hành, cô ấy chuyển sang tập đoàn nhà mình.
– Ừm, vậy tốt quá rồi.
Nhược Liên, cháu đã nói với mẹ cháu chưa, mẹ cháu cho phép thì gia đình sẽ sang thưa chuyện, không muốn để cháu chịu thiệt thòi thêm nữa.
Đột nhiên có tiếng hắng giọng vang lên, ngay vị trí của bà Dịch.
Biểu cảm chẳng được thân thiện và còn có chút cười cợt, cầm tách trà trên bàn uống từng ngụm theo kiểu quý tộc hoàng gia.
Hà Nhược Liên tất nhiên nhìn thấy, sau đó cụp mắt sầu bi, buồn tủi rõ ràng thể hiện trên khuôn mặt xinh xắn đó.
– Mẹ của Kính Nam không được khỏe sao, hay là bà lên phòng nghỉ ngơi đi.
Ông Dịch đá nhẹ vào chân của bà ta ám hiệu, nhưng chẳng có hiệu quả, ngược lại còn trả lời:
– Nhìn tôi giống bị bệnh lắm sao?
– Bà…
Ông Dịch tức đến đỏ mặt, nhưng do có Hà Nhược Liên nên phần nào kìm nén, chứ không lại bắt đầu trận cãi vã chẳng có hồi kết.
Ông nhịn được, nhưng với một người nóng tính như Dịch Kính Nam thì không, thẳng thắng lên tiếng:
– Mẹ đã không chấp nhận Nhược Liên thì cũng không cần ngồi đây, đừng nói là vì con mà ép buộc phải có mặt.
– Mẹ nuôi con khôn lớn, để rồi con thái độ như vậy với mẹ.
Dịch Kính Nam thành khẩn đứng dậy, cúi đầu trước bà ta, nói:
– Con xin lỗi, xin lỗi vì đã có thái độ và lời nói hỗn hào với mẹ.
Nhưng những lời con nói, mong mẹ ghi nhớ thật rõ, đừng để con nhắc lại lần nữa và lúc đó lại tiếp tục hỗn hào.
Chữ hiếu lúc nào Dịch Kính Nam cũng đặt lên hàng đầu, đặc biệt tôn kính ông bà và ba mẹ, nhưng việc bà ta đã làm với cả hai, hắn khó lòng để tha thứ và bỏ quên, mối quan hệ mẹ con chẳng bao giờ được như lúc trước.
– Nhược Liên, bà đã xem cháu như cháu dâu của mình nên thành thật chia sẻ.
Mẹ của Kính Nam không đồng ý, nên việc sang nhà cháu hay hôn lễ đều sẽ không có sự xuất hiện, mong cháu có thể thông cảm bỏ qua.
Hà Nhược Liên cúi mặt, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống thấm ướt một mảng của chiếc váy màu trắng.
Bà nội Dịch tội nghiệp ôm cô vào lòng dỗ dành, lắc đầu bất mãn với bà Dịch.
Thái độ của bà ta đối với cô ra sao, thì bà nội Dịch đối đáp y lại như vậy.
– Chắc bà đang vui lắm Tư Hinh, càng lúc tôi càng cảm thấy bà thay đổi quá nhiều.
Nếu như Dịch Thị phá sản trong tay tôi, chắc bà cũng sớm bỏ tôi, bỏ Kính Nam.
– Ông nói tầm bậy cái gì vậy, Kính Nam là con trai của tôi, sao có thể bỏ, tôi không giống như mẹ của Đạt Dân.
Ông Dịch cười nhạt, thất vọng tràn trề.
Cũng nhờ có chuyện này nên ông mới nhìn rõ tính cách thực sự của người phụ nữ ông yêu thương và chung sống gần 30 năm qua.
Tình cảm lại được đong đếm bằng tiền và so sánh hơn thua về giai cấp.
– Bà cố chấp và độc đoán thế này, tổn thương hơn cả bỏ rơi.
Bà Dịch bất giác ngẩng lên nhìn Dịch Kính Nam, trong đôi mắt của hắn chan chứa hụt hẫng và đau thương.
Nhịp tim của bà ta đột nhiên đập mạnh và đau nhói, con người di chuyển xáo động liên hồi, sau đó lập tức đứng dậy nhanh chóng bỏ đi lên phòng.
Ở lại Dịch Gia ăn tối, tuy khó nuốt nhưng Hà Nhược Liên cũng cố gắng dùng cơm cho ông bà nội Dịch và ông Dịch được vui.
Sau đó, ngồi chơi thêm một chút, đến hơn 9 giờ tối thì Dịch Kính Nam đưa cô về nhà.
Ngồi bên chiếc ghế lái phụ nghiêng đầu nhìn sang Dịch Kính Nam, hắn tập trung và trầm lặng lái xe, dường như không hay có cô gái đang chăm chú nhìn mình.
– Anh không nắm tay em.
Hà Nhược Liên xòe bàn tay của mình đưa ra, hắn lúc này mới chú ý, sau đó cười khẽ và đan những ngón tay vào nhau.
– Anh đang nghĩ gì vậy?
– Thiệt thòi cho em, Nhược Liên.
Dịch Kính Nam nâng bàn tay lên miệng, hôn vào bàn tay mềm mại của cô liên tục mấy cái mới thỏa mãn.
– Từ từ rồi mẹ cũng hiểu, anh đừng buồn nữa.
Đến tòa nhà chung cư, cả hai công khai tay nắm tay thân mật, Dịch Kính Nam đưa cô lên tận căn hộ mới yên tâm đi về.
Lúc này, Hà Nhược Liên bước vào bên trong nhưng bàn tay vẫn đan chặt không buông, sắc mặt lạ lẫm lôi kéo hắn vào cùng.
Cô đã bật đèn xanh thế này thì hắn phải vượt chạy thôi, nếu không thì chắc chắn cô sẽ nghi ngờ khả năng s1nh lý của hắn.
– Chiều mai mẹ mới trở lên, buổi tối em sợ ở nhà một mình.
– Vậy thì tối nay chúng ta cùng nhau thức canh ăn trộm..