Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt


Chương 18


Người ở trên sở xuống điều đầu tiên là kiểm tra camera giám sát, cùng với kiểm tra đối chiếu với giám thị phòng thi hôm đó, tiếp theo chính là kiểm tra giấy nháp, cuối cùng mới gọi học sinh tới hỏi.

Hiệu trưởng dẫn giám thị ngày hôm đó với thầy Đậu, cùng vị phó điều tra viên cùng nhau kiểm tra camera giám sát, kết quả vẫn thấy cậu liên tục viết, hai tay đều đặt lên trên bàn, tay áo xắn lên, trên tay chỉ đeo một cái đồng hồ.

Camera giám sát ở Lục Trung vô cùng rõ nét, phóng lớn lên có thể nhìn rõ ràng cậu đang làm gì.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn vô cùng bình thường, trái ngược lại với học sinh ngồi bên cạnh cậu……

Điều tra viên chỉ trên màn hình: “Học sinh này là ai, em ấy đang làm gì thế?”

Người ông chỉ là Lâu Thành.

“Em ấy bị ốm.” Giám thị nói

Điều tra viên cau mày: “Cứ nằm sấp như vậy cũng không biết đang làm gì, có phải đang truyền đáp áp? Cậu ta có làm bài hay không?”

“Em ấy không có vấn đề gì,” hiệu trưởng nhắc tới chuyện này còn có chút gượng gạo, “Kỳ thực em ấy là học sinh duy nhất của trường chúng tôi môn nào cũng được không điểm, trong phòng thi có thiết bị chắn tín hiệu, hai em học sinh này đều chưa từng ra khỏi phòng thi, cho nên hai em ấy cũng không có khả năng nhận được đáp án từ bên ngoài truyền tới.”

Đại khái tốn hai giờ, mấy người nghiêm túc xem xong toàn bộ video từ camera giám sát của cuộc thi ngày hôm đó.

Điều tra viên xác thực không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ là……..

“Em học sinh kia, người mà bị ốm ấy, em ấy ốm ba ngày, nằm ra bàn cũng ba ngày, không hề viết một chữ nào, chỉ nằm đó nhìn học sinh bên cạnh, quan hệ của hai người rất tốt hả?”

Thầy Đậu nói: “Hai em học sinh này đều ở trong lớp tôi, ngài yên tâm, em học sinh mà ngài nói thực sự không biết gì cả, không có khả năng có người chép đáp án của em ấy.”

“Vậy tại sao em ấy có thể vào Lục Trung? Còn chưa bị đuổi học?”

Điều mà điều tra viên hỏi mới thực sự là vấn đề, hiệu trưởng Chu thiếu chút nữa đã muốn nói thẳng ra rằng học sinh này họ Lâu! Ông nói nhỏ một câu: “Mẹ cậu ta là Nhạc Quân.”

Nhạc Quân là bà chủ lớn của một văn phòng bất động sản bản địa.

Điều tra viên vừa nghe thấy lập tức không hỏi nhiều nữa, tiếp theo kiểm tra giấy nháp của Đinh Tuyết Nhuận, bản nháp của học sinh ở Lục Trung đều được giữ nguyên lại, mỗi người đều viết tên của mình và số báo danh lên trên giấy nháp, sau đó bản nháp của mỗi phòng thi đều được cho vào một túi hồ sơ quản lý.

Khi nào muốn kiểm tra, có thể dễ dàng tìm ra.

Điều tra viên phát hiện ra một vấn đề: “Bản nháp của em ấy sao viết ít như vậy? Môn anh thì bỏ đi, toán, vật lý, bản nháp của em ấy đều rất sạch sẽ?”

“Kỳ thực học sinh này vừa mới chuyển tới, hôm em ấy đến tôi có gọi em ấy tới đây làm một bài kiểm tra,” hiệu trưởng Châu giải thích, “Là đề thi mà tự trường chúng tôi ra, em ấy vừa tới tôi liền lấy ra cho làm, em ấy cũng làm được điểm tối đa, hơn nữa tôi nhìn em ấy làm, cũng không thấy em ấy nháp nhiều.”

Bởi vì có nghi ngờ, điều tra viên quyết định tự mình kiểm tra học sinh này.

Buổi chiều, Đinh Tuyết Nhuận vẫn còn đang ở trên lớp thì đột nhiên bị gọi ra ngoài, đồng thời Trần Trì Bang cũng bị gọi ra cùng.

“Có chuyện gì thế? Vẻ mặt thầy Đậu sao lại nghiêm trọng như thế…..”

“Hình như tớ biết rồi, hôm dán bảng xếp hạng ấy, lớp phó học tập đi theo thầy Đậu tới văn phòng, nói cái gì mà gian lận thành tích, người cậu ấy nói là Đinh Tuyết Nhuận?”

“Nhưng Đinh Tuyết Nhuận thi toàn bộ xếp thứ nhất! Cậu ấy làm sao có thể gian lận? Cậu ấy chép bài của ai được? Ai có thể để cậu ấy chép được điểm tối đa………”

Ngày hôm đó, Trần Trì Bang đi tìm Đậu Chí Vĩ nhưng cậu không làm rõ mà chỉ nói: “Thầy Đậu, lần thi này có tình trạng nhập sai thành tích không ạ….”

“Bài thi cũng phát lại rồi, sao có việc nhập sai được?”

“Ý của em là, thành tích của một người nào đó, liệu có gian lận hay không….”

“Em đang ám chỉ ai? Có chứng cứ không?”

Tần suất cáo trạng của lớp phó học tập rất cao, làm cho thầy Đậu cũng cảm thấy phiền, chuyện không có chứng cứ cậu cũng dám nói bừa!

Trần Trì Bang đích thực là nhìn thấy, mới khẳng định thành tích không thật, cho nên mới tới cáo trạng. Ngày đó rõ ràng cậu nhìn thấy Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận mưu đồ bí mật, Lâu Thành còn đến nhà vệ sinh nam mai phục, hơn nữa bị cậu phát hiện còn cảnh cáo cậu, không phải có vấn đề thì là gì?

Nhưng mà cậu không dám nói ra tên của Lâu Thành.

Thầy Đậu bảo cậu về: “Chăm chỉ học hành, đừng nghiên cứu đường ngang ngõ tắt, thành tích của em tốt như thế, nỗ lực thêm một năm rưỡi vẫn có thể tiến lên.”

Ông là chủ nhiệm lớp, tự nhiên biết tình hình bên trong của Trần Trì Bang.

Nhà Trần Trì Bang rất giàu có.

Cậu của Trần Trì Bang nhận thầu nhà ăn trường học, trong nhà có người có quan hệ với hệ thống giáo dục, sau khi thầy Đậu không tin tưởng cậu, chuyện này cũng bỏ mặc vậy.

Trần Trì Bang về nhà, nói chuyện này với người nhà: “Trong lớp con có người thi tám môn đều đứng nhất, còn lại mỗi môn văn không đi thi.”

“Trước khi thi con biết bọn họ mua đáp án.”

“Cậu ta gian lận, thật không công bằng.”

Người trong nhà cậu cũng có chút quan hệ, nên đem chuyện này báo cáo lên sở giáo dục, sở giáo dục rất quan tâm, hỏi lại cậu: “Em xác định là em học sinh kia mua đáp án?”

“Dù sao thì cậu ta cũng chuẩn bị trước, bị em phát hiện, điểm số của cậu ta dường như đều đạt tối đa, tổng điểm 900 cậu ta thi được 888, chỉ có khả năng là biết trước đề.”

Điểm này quá cao, cao đến nỗi làm cho người ta hoài nghi.

Đinh Tuyết Nhuận và Trần Trì Bang đồng thời bị gọi đi, Lâu Thành nhanh chóng biết được nguyên nhân vì việc gì, anh không quan tâm bây giờ vẫn đang trong giờ học, khẩn cấp vọt tới trước cửa phòng học, xem bảng thành tích dán trước cửa.

Anh liếc mắt một cái nhìn thấy Tiểu Đinh được 0 môn văn, nhưng lại xếp hạng thứ sáu!

Đằng sau cả hàng điểm tối đa, toán 150, anh 150, lý 100….toàn bộ đều xếp hạng nhất, vô cùng chói mắt.

Điều này làm cho Lâu Thành bị dọa sợ rồi, trong lòng điên cuồng gào thét, đm Đinh Tuyết Nhuận cậu thật sự dám làm! Tại sao lại dám chép toàn bộ được điểm tối đa! Cậu cũng không sợ xảy ra chuyện sao!

Bây giờ xảy ra chuyện rồi đó!!

Lâu Thành chạy theo ra ngoài, thầy Đậu nhìn thấy liền mắng: “Cậu ra ngoài làm gì? Quay về lớp học mau!”

Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh, mắt hai người chạm nhau.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao, Lâu Thành, cậu trở về đi.”

Lâu Thành tìm lý do đi nhà vệ sinh, kết quả lại lén lén lút lút theo sau bọn họ tới phòng hiệu trưởng.

Bọn họ muốn làm gì vậy?

Lâu Thành bị dọa không nhẹ, tại sao lại vào phòng hiệu trưởng! Tiểu Đinh sẽ không bị đuổi học chứ?! Anh đứng ngoài cửa nghe lén, người bên trong nói chuyện không lớn, anh không biết làm thế nào, không thể nghe rõ được.

Trong phòng hiệu trưởng.

Sau khi Đinh Tuyết Nhuận đi vào, hiện rõ có chút “luống cuống”, dáng vẻ không biết tại sao mình lại bị gọi tới.

Hiệu trưởng Châu có chút áy náy nhìn về phía Đinh Tuyết Nhuận, nói: “Em Đinh Tuyết Nhuận, hôm nay gọi em tới đây là muốn để em làm một bộ đề thi, chúng tôi làm một nghiên cứu.” Bởi vì không muốn để học sinh nghĩ nhiều, ông không nói Đinh Tuyết Nhuận bị người ta báo cáo mua đáp án, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Em cứ phát huy như bình thường, làm xong bài thi ở đây là được rồi, tới đây, bút, giấy nháp đây.”

Điều tra viên ngồi một bên, đôi mắt nhìn về phía học sinh vào cùng kia.

Hiệu trưởng không giải thích, bức thư nặc danh nhét vào văn phòng của ông ngày hôm ấy là của Trần Trì Bang. Nhưng căn cứ vào lời nói của thầy Đậu, sau khi thành tích thi được công bố, Trần Trì Bang từng tìm ông nói thành tích có vấn đề, nhưng mà không lấy ra được bằng chứng, cũng không nói ra được gì.

Cho nên cho dù Trần Trì Bang có phải là người báo cáo lên sở giáo dục hay không, gọi học sinh này qua đây tận mắt nhìn là ý của thầy hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Châu sau khi xem xong camera giám sát, trong lòng hoàn toàn tin tưởng Đinh Tuyết Nhuận, dù sao hơn tháng trước, Đinh Tuyết Nhuận cũng ngồi trong văn phòng của ông thế này, trong ba giờ làm xong đề thi ba môn chính, hơn nữa điểm số cũng vô cùng cao.

Điều tra viên cũng không biết học sinh này chính là học sinh đã báo cáo, nhưng trong lòng ông có tính toán, cho nên cũng gật đầu chứ không hỏi gì.

Điều tra viên lấy đề thi từ túi dán kín ra, đề thi này ngay cả ông cũng chưa mở ra xem, hơn nữa bọn họ đột nhiên tập kích, nếu như học sinh này biết làm, hơn nữa có thể làm vậy rõ ràng là không có vấn đề gì. Nếu như không biết, cầm đề thi nghĩ mãi không ra, vậy khẳng định là có vấn đề.

Sau khi Đinh Tuyết Nhuận ngồi xuống, mở nắp bút ra, nói: “Hiệu trưởng Châu, là bài thi này sao? Làm xong là được ạ?”

Hiệu trưởng Châu gật đầu: “Đúng vậy, viết xong thì có thể đi rồi.”

Tuy rằng chỉ là một đề thi, nhưng bên trên lại bao quát tất cả đề khó của các môn, vì để không lãng phí thời gian cho nên in tất cả trong một đề cho cậu làm, độ khó của đề thi này còn khó hơn so với đề thi chung, hơn nữa còn khó hơn rất nhiều, học bá bình thường chưa chắc đã làm được, nếu như thành tích của học sinh này là thật thì đề thi này khẳng định không làm khó được cậu.

Đinh Tuyết Nhuận cũng gật đầu, đưa bút bắt đầu làm bài, không hề dừng một chút nào — đây là chuyện mà cậu giỏi nhất.

Mà Trần Trì Bang sắc mặt chuyển trắng bệch ngồi một bên, dường như cậu cũng bị chuyện này dọa sợ rồi, nhưng đồng thời, cậu không cho rằng Đinh Tuyết Nhuận thật sự biết làm bài.

Thầy Đậu nhìn sắc mặt cậu không được tốt, liền vỗ vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói: “Không sao, yên tâm đợi em ấy viết xong đi.”

Lời nói của ông không làm rõ, cũng không có ý chỉ trích Trần Trì Bang, chỉ muốn cho cậu tận mắt nhìn, thành tích của Đinh Tuyết Nhuận không có chút nào là giả.

Rất nhanh, chút bình tĩnh kia trong lòng Trần Trì Bang, theo thời gian chậm rãi tan thành mây khói!

Bởi vì Đinh Tuyết Nhuận xác thực biết làm bài! Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh! Lợi hại nhất ở chỗ cậu dường như không cần nháp, có thể thấy khả năng tính nhẩm của cậu vô cùng cao, hơn nữa suy nghĩ cũng rất rõ ràng, trước khi viết đáp án trong đầu đã có ý tưởng rồi.

Lâu Thành dán vào khe cửa nghe lén.

Chẳng nghe thấy gì hết.

Cũng không biết làm sao, anh đột nhiên động phải nắm cửa, rồi cứ thế rơi vào trong văn phòng hiệu trưởng.

Lâu Thành: “……”

Hiệu trưởng nhìn học sinh đột nhiên xông vào: “………..”

“Lâu Thành, em đang làm gì thế? Tại sao lại không gõ cửa?”

“A, em………cửa không đóng……….” hai tay anh trống không, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía Đinh Tuyết Nhuận ngồi ở bàn của thầy hiệu trưởng, đang thẳng lưng vùi đầu viết gì đó, nói liều, “Em tới đọc bản kiểm điểm.”

Hiệu trưởng cong khóe miệng: “Bản kiểm điểm của em phải đọc một tháng, đã đọc xong từ tuần trước nữa rồi.”

“Em bỗng dưng cảm thấy lỗi lầm mình phạm phải vô cùng nghiêm trọng, càng nghĩ càng hối hận, tưởng như sắp khóc tới nơi, cho nên em lại tới đây………” Anh lại diễn rồi, mặt mũi tràn đầy căm giận.

Hiệu trưởng bất đắc dĩ xua tay: “Em ra ngoài trước đi, đợi lát nữa tới đây đọc, ở đây vẫn còn chút chuyện.”

Thầy Đậu đang yên lặng ở một bên bỗng nhiên lên tiếng: “Không có việc gì đâu hiệu trưởng, tiết thứ tư mới là tiết của tôi, vẫn còn thời gian, tôi đi xem Lâu Thành đọc bản kiểm điểm.”

Lâu Thành: “…….”

Thầy Đậu dẫn theo Lâu Thành không nghe lời ra ngoài, đi ra tới chỗ hơi xa một chút, dạy dỗ anh: “Không phải đã bảo cậu về lớp học rồi sao? Cậu đang làm gì thế? Cậu vẫn còn đứng bên ngoài cửa nghe lén phải không? Lâu Thành cậu có biết rằng…….”

Ông vô cùng thích nói, giọng nói đã thành như thế rồi mà vẫn thích nói, Lâu Thành nghe cảm thấy rất phiền, trực tiếp ngắt lời ông: “Đinh Tuyết Nhuận đang làm cái gì vậy ạ? Kiểm điểm? Cậu ấy có thể bị đuổi học hay không?”

“Đang nghĩ cái gì thế? Em ấy đang làm bài thi làm xong thì có thể đi.”

Lâu Thành vừa nghe thấy ba từ “làm bài thi”, biểu tình trở nên cứng đờ: “Xong rồi, xong rồi………”

“Cái gì xong rồi?”

Lâu Thành không quan tâm ông, chạy mất, trong đầu anh toàn là chuyện Đinh Tuyết Nhuận mua đáp áp bị phơi bày rồi! Cậu sắp bị đuổi học!

Với trình độ nghiêm khắc của Lục Trung, có thể chứa chấp một mình Lâu Thành đã là vô cùng khai ân rồi, nhưng còn Đinh Tuyết Nhuận thì sao? Cậu ấy chắc chắn sẽ bị đuổi học! Sau đó trường học mượn cơ hội giết gà dọa khỉ, cảnh cáo đây là kết cục của học sinh gian lận……….

Lâu Thành chạy vội xuống dọc theo hành lang, móc ngay điện thoại ra gọi điện.

Bình thường một tháng Nhạc Quân cũng khó nhận được điện thoại của con trai một lần, một là do bà quá bận rộn, hai là Lâu Thành quá hồ đồ, quá ham chơi.

Bà vừa mới nhận điện thoại, đã nghe thấy Lâu Thành nói: “Mẹ, mẹ gọi điện thoại ngay cho hiệu trưởng, chúng ta lại quyên cho trường một tòa nhà nữa…….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN