Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt
Chương 2
Đinh Tuyết Nhuận đến từ đêm khuya ngày hôm qua, sáng hôm nay tới trường học báo danh, trong văn phòng hiệu trưởng làm bài thi, ban nãy cậu còn tới phòng thường trực của trường nhận bưu kiện chuyển phát nhanh.
Chuyển phát nhanh là của một hãng văn phòng phẩm gửi tới, bên trong có rất nhiều loại, túi sách, bọc sách, túi bút cùng với sổ tay….thậm chí còn có cả ô.
Trên ô in một bức vẽ của Mucha, cán ô làm bằng kim loại, cảm giác rất thoải mái. Đinh Tuyết Nhuận ban đầu cũng không định dùng nhưng mà đúng lúc trời mưa, cậu cũng không muốn nợ ân tình của người khác, thế là để lại chiếc ô cũ cho người ta dùng.
Ngồi xe lửa một ngày một đêm từ quê nhà lên thành phố phương Bắc này, cậu cũng đã mệt, đi ktx lấy hành lý của mình, quảy lý ký túc xá đã xắp xếp phòng cho cậu rồi, đưa một cái chìa khóa cho cậu: “Phòng ngủ của em ở tầng năm.”
Hành lý của cậu thật sự không nhiều, một mình cầm theo vali cộng thêm một cái túi lớn đi lên, trước khi vào phòng, Đinh Tuyết Nhuận gõ cửa sau đó mới mở cửa đi vào.
Trong ktx có một người, anh ta cũng đang thu dọn hành lý.
Thấy vali hành lý của Đinh Tuyết Nhuận, người kia có chút bất ngờ, vừa thu dọn vừa nói: “Cậu là người mới của phòng 506?”
Đinh Tuyết Nhận ừ một tiếng, lịch sự nói xin chào bạn học, sau đó đẩy vali vào trong.
Điều kiện của ktx Lục Trung so với trường cấp ba trước của cậu tốt hơn rất nhiều, có ban công, nhà vệ sinh với bồn rửa tay đều ở phía bên ngoài ban công, giường trên giường dưới, tổng cộng có bốn cái giường, có điều hòa ở giữa.
Cậu nhìn lướt qua, có hai cái giường đều trống không.
Bạn cùng phòng ktx nói: “Tôi học lớp 12, ban nãy vừa mới kí thỏa thuận miễn trách nhiệm, tôi muốn ra ngoài thuê phòng,” Anh chỉ một cái giường, “Chỗ này là của bạn học tôi, cậu ta cũng chuyển rồi, nhưng vẫn còn một số đồ đạc để lại đây, cậu ở giường khác đi.”
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, ngẩng đầu nhìn giường ngủ của mình dựa vào một cái giường khác, chiếc giường này có lẽ là của người duy nhất còn ở lại ktx.
Bạn cùng phòng sắp chuyển đi bỏ một chồng sách vào trong vali, lại nói: “Vậy về sau cậu sẽ ở phòng này một mình rồi.”
Đinh Tuyết Nhuận làm ướt khăn mặt, quay đầu nhìn cái giường duy nhất có hơi người kia nói: “Vậy bạn này đâu? Cậu ta cũng chuyển ra ngoài?”
“Ừ, cậu ta ở bên ngoài, một tuần về phòng một lần, quản lý kí túc kiểm tra không nghiêm, thứ năm kiểm tra một lần, bình thường thỉnh thoảng mới kiểm tra bộ phận.”
Đinh Tuyết Nhuận ghi nhớ việc này, học trưởng lớp 12 nhanh chóng thu dọn xong rồi đi, phòng ký túc trở nên trống trải.
Cậu trải giường cẩn thận, thuận tiện đi giặt chút quần ào, phơi ngoài ban công.
Ký túc xá nam và ký túc xá nữ ở hai nơi khác nhau, ký túc xá nữ tương đối gần nhà ăn, mà ký túc xá nam lại ở gần sân vận động và phòng học.
Từ ban công phòng cậu nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được sân thể dục.
Cậu còn chú ý đến, trên bàn học của bạn cùng phòng để rất nhiều sách, đều là sách giáo khoa, xem ra còn vô cùng mới, giống như chưa từng dùng qua, trên bàn còn có mấy cái tất không biết đã dùng chưa, một bộ đồng phục, còn bày cả mấy mô hình xe máy vô cùng khéo léo, trên tường còn dán hình của các ngôi sao đội bóng rổ Los Angeles Lakers.
Sáu giờ, Đinh Tuyết Nhận làm xong thẻ cơm, ăn một bữa ở nhà ăn tầng một, thức ăn ở nhà ăn Lục Trung còn đắt hơn so với tưởng tượng của cậu, cậu chọn hai món chay đã mất mười đồng.
Cơm nước xong cậu đi tới phòng học, trong phòng học đã ngồi đầy người, Đinh Tuyết Nhuận không mặc đồng phục, cậu ngồi ở vị trí bàn cuối cùng dựa vào cửa nhỏ cạnh ban công, một vài bạn học khẽ khẽ bàn luận, quay đầu lén lút nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị.
Có lẽ là đang đoán vết thương trên mặt cậu là do làm sao.
Nhưng có lẽ vì thương thế của cậu quá mức nghiêm trọng, nhất thời không ai dám hỏi cậu, cậu ngồi ở chỗ của mình, sắp xếp sách vở cùng văn phòng phẩm.
Cán sự bộ môn đang đứng trên bục giảng nói, bảo bạn học giao bài tập, lại đi đến trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, nhẹ nhàng hỏi cậu: “Bạn học, cậu có sách luyện tập “Tinh Hỏa Anh ngữ” không?”
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, ôm một chồng sách luyện tập vừa mới thu: “Chính là quyển này.”
Đinh Tuyết Nhuận nói không có: “Trước đây tớ dùng “Thi đại học cần dùng” với “Ngũ Tam”.”
“Hai quyển này bọn tớ cũng dùng, mọi người làm đề thường mua các loại sách luyện tập khác nhau. Nhưng cuốn “Luyện tập leo núi” của Tinh Hỏa là do Miss Địch yêu cầu mua….” Cán sự môn vừa nói vừa không chú tâm nhìn về văn phòng phẩm bày trên bàn của cậu, “Bọc sách và túi bút còn cả cặp sách của cậu là một bộ hả, đẹp thật đấy.”
“Nếu cậu thích thì tớ có thể tặng cậu, tớ còn rất nhiều bọc sách chưa dùng.” Đinh Tuyết Nhuận lấy trong cặp ra một xấp bọc sách mới tinh, đưa thẳng cho cô.
“Thật sao?” Trên mặt cán sự môn có chút hồng, vô cùng bất ngờ không dám lấy, từ chối nói “Không cần, không cần, bọc sách này chắc là đắt lắm…”
“Không mất tiền.” Cái này thật sự không mất tiền, những cửa hàng văn phòng phẩm kia tặng cho cậu rất nhiều đồ, trong nhà cậu còn chất thành đống.
“Sao có thể không mất tiền, tớ không thể….”
“Cầm lấy đi, tớ còn có vài chuyện muốn hỏi cậu nữa,” Đinh Tuyết Nhuận không khỏi phân trần cho cô, “Bạn học, có thể nói cho tớ biết cần phải mua sách gì không? Gần đây có hiệu sách không? Nếu như phải ra ngoài mua, lúc nào tớ mới có thể ra ngoài?”
Cán sự môn Anh nhận lấy quà của cậu, ngại ngùng trả lời: “Giáo viên môn Anh yêu cầu phải dùng bộ “Tinh Hỏa”, môn toán thì dùng….đợi lát nữa tớ ghi ra giấy cho cậu, cậu có thể mua ở Tân Hoa Văn Hiên đối diện trường học — tớ có thẻ của Văn Hiên, có thể cho cậu mượn. Còn ra ngoài…cậu ở trong trường hả?”
“Đúng.”
“Trọ ở trong trường bình thường không thể tùy tiện đi ra ngoài.”
“Chín giờ tan lớp tự học, cậu trọ ký túc xá thì phải học tới mười giờ. Nhưng khi chín giờ tan lớp tự chọn, kỳ thực có thể theo học sinh khác ra ngoài, trước chính rưỡi cậu nhất định phải trở lại, vì sẽ có người của hội học sinh tới điểm danh, bọn họ phát hiện nhân số không đủ, sẽ ghi tên lớp của chúng ta lại, thông báo toàn khóa.
“Còn có giữa trưa, cậu cũng có thể ra ngoài, quản lý ký túc ở trường kiểm tra buổi trưa không nghiêm, giữa trưa không quay về cũng được.”
Cán sự môn nói: “Đúng rồi, bạn học, mỗi cuối tuần chúng ta đều có bài kiểm tra nhỏ, hôm nay kiểm tra vật lý, cậu chuẩn bị một chút đi.”
“Được rồi, cảm ơn cậu nhé.”
Cán sự môn nghĩ thầm, tuy mặt mũi cậu bầm dập có chút đáng sợ, nhưng dường như bản chất không phải như mọi người nghĩ.
Cô biết gì nói đó, cho đến khi chuông reo rồi, mới quay về chỗ ngồi của mình.
Đinh Tuyết Nhuận làm xong bài thi vật lý, người ngồi phía trước vẫn không thấy đến, đây là người duy nhất trong lớp nghỉ học.
Chín giờ tan lớp tự học, Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy thầy chủ nhiệm Đậu Chí Vĩ, cậu đưa cho ông một tờ giấy xin nghỉ, nói là mình ra ngoài mua sách luyện tập, thầy Đậu vô cùng hài lòng với thái độ học tập này của cậu, cho phép nghỉ.
Bởi vì cậu không có đồng phục, ông còn viết riêng cho cậu một tớ giấy đã ký tên, dặn cậu khi quay lại trường thì đưa cho bảo vệ xem: “Chú ý an toàn, phải nhanh chóng quay lại trường đấy đã biết chưa, ký túc xá có người gác cửa.”
Tối muộn tan học, bên ngoài Lục Trung có rất nhiều xe đưa đón, còn có nhiều tiểu thương di động bán đồ ăn vặt, mùi hương rất thơm.
Cửa hàng sách vẫn chưa đóng cửa, hơn nữa lúc này còn rất đông người, cậu đi vào theo danh sách mà cán sự môn Anh đã viết cho, nhanh chóng tìm được sách luyện tập, lại mua thêm một ít vở, nhưng mà học sinh đợi tính tiền rất đông, cậu phải xếp hàng tận mười phút.
Trả tiền xong, cậu lại nhận được điện thoại của bố cậu – Đinh Triệu Văn: “Báo danh chưa? Gặp hiệu trưởng Châu chưa?”
“Vâng, con vừa mới tan lớp tự học.” Đinh Tuyết Nhuận nghiêng đầu kẹp điện thoại, tay nhét một đống lớn sách luyện tập vào cặp, cặp nhất thời phồng lên như một khối bột mì lên men quá mức.
“Trường học thế nào? Thầy cô thì sao? Có đủ tiền tiêu không?”
“Đều rất tốt”. Cậu dừng một lúc “Tiền đủ tiêu.”
Đinh Tuyết Nhuận lần đầu tiên đi xa nhà như vậy, nhưng cuộc đối thoại của hai bố con vô cùng xa cách, chưa tới một phút cuộc trò chuyện đã chấm dứt rồi.
Quan hệ giữa cậu và bố, từ bé đến lớn đều tương đối mỏng manh. Đinh Thiệu Văn bởi vì mẹ của Đinh Tuyết Nhuận có chút thiếu hụt về sinh lý, từ khi quen biết tới nay vẫn luôn đối xử với bà rất tốt, sau đó kết hôn lại càng đối xử với bà tốt hơn. Từ nhỏ Đinh Thiệu Văn đã giáo dục con mình phải biết hiếu thuận mẹ.
Có lẽ là do tinh lực của một con người có hạn, tốn nhiều tâm tư và thời gian trên người vợ mình cho nên bỏ qua con trai. Đến khi nhận ra được, đứa con đã lớn rồi, đã hiểu chuyện, làm gì cũng không cần người khác phải quan tâm, tự lập tới mức đáng sợ.
Lúc này ông muốn bù đắp, nhưng dù thế nào cũng không thể thân thiết được với đứa con này.
Sau khi mẹ Đinh Tuyết Nhuận qua đời, mối quan hệ của bố con bọn họ lại rơi vào băng.
Không được bao lâu thì xảy ra chuyện, Đinh Tuyết Nhuận chuyển đến Lục Trung ở thành phố D. Hiệu trưởng Châu là bạn học đại học của Đinh Triệu Văn, hai người đều học chuyên ngành sư phạm.
Từ Văn Hiên đi ra ngoài, cậu nhìn thấy người bên ngoài che ô mới phát hiện trời lại mưa rồi.
Bởi vì phải mua một số lượng lớn sách luyện tập, cho nên cậu đổ hết đồ trong cặp sách ra, không ngờ tới trời lại mưa.
Đứng trước cửa hiệu sách, một tay cầm cặp sách đầy sách bài tập, một tay vươn ra thử thăm dò xem trời có mưa to không.
Trận mưa này nặng hạt hơn so với mấy trận mưa buổi chiều, mưa như trút nước, dàm mưa sang phía bên kia chỉ sợ ướt cả người mất.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thời gian, mười giờ học sinh trọ ở trường tan tự học, như vậy nhất định mười giờ cậu phải về.
Bây giờ mới có chính giờ hai mươi.
Đinh Tuyết Nhuận quay lại hiệu sách, ngồi xuống khu đọc, lấy ra một cái bút, lấy bừa một quyển sách luyện tập làm.
Cậu nhiều lần ra ngoài xem mưa ngớt chưa, đến chín giờ năm mươi, quả nhiên mưa đã ngớt, lần này Đinh Tuyết Nhuận không do dự bước về đi. Cậu đi dưới những mái hiên, hướng về phía đối diện trường học, tiếng cần gạt nước, tiếng bánh xe đi vào vũng nước cùng với tiếng còi xe đêm khuya hòa vào nhau. Nhìn thấy đèn xanh sáng, ô tô dừng trước lối đi bộ, cậu mới vọt vào màn mưa.
Phía Nam ẩm ướt, thường hay mưa, cậu không biết rằng phương Bắc chịu ảnh hưởng của áp cao lục địa cũng như thế.
Đinh Tuyết Nhuận chạy qua lối đi bộ, vừa tới phía đối diện, đằng sau có tiếng gầm rú của một chiếc xe máy, lao vào vũng nước bùn dưới đất, nháy mắt bắn lên sau lưng Đinh Tuyết Nhuận.
Cậu dừng bước, ở phía trước, chiếc xe máy đột nhiên phanh lại, người lái xe thân hình cao lớn đội mũ bảo hiểm màu đen quay đầu lại, dường như nhận ra mình đã tạo thành “sự cố”.
Người kia không xuống xe, cũng không lấy mũ bảo hiểm xuống, hô một tiếng trong mưa: “Này, cậu không sao chứ?”
Đinh Tuyết Nhuận cả người bị dính nước mưa ướt đẫm, từ đầu tới chân đều là nước — còn may cặp sách không thấm nước.
Nhưng mà kính của cậu bị ướt rồi, bên trên có vô số giọt nước, hoàn toàn không nhìn rõ. Cậu cũng không quan tâm mưa, tháo kính xuống, lau đi những hạt nước bên trên.
Lâu Thành nhìn thấy cậu không mang ô, vẫn đứng ở chỗ cũ, hai chân anh đạp xuống đất, lùi xe máy vào vỉa hè.
Anh đội mũ, còn mặc một bộ quần áo da, không có cảm giác với mưa. Nhìn thấy sau lưng bạn học toàn là bùn, có chút áy náy, lấy cái ô mở ra cho cậu: “Xin lỗi, làm bẩn quần áo của cậu rồi, tôi trả cậu tiền giặt là.”
“Không sao.” Quần áo trên người Đinh Tuyết Nhuận toàn là nước, kính mắt càng lau càng ướt, cậu vừa lấy khăn giấy ra lau, vừa quay đầu nhìn tên đầu sỏ đã gây ra chuyện.
Cậu cận không nặng lắm, nhưng người đội mũ bảo hiểm màu đen ở trước mắt cậu này chỉ là một mảnh mơ hồ không rõ.
Bây giờ Lâu Thành mới nhìn rõ mặt cậu.
Anh là người không hay nhớ rõ mặt mũi của người khác, nhưng mà….diện mạo của học sinh chuyển trường làm cho người ta dễ dàng nhớ tới, bởi vì trên mặt cậu ta toàn là vết thương, cũng chưa tới mức mặt mũi bầm dập, nhưng khóe miệng và hai má đều có chút bầm tím.
Lâu Thành từ khi lên cấp ba đã không còn đánh nhau nữa, nhưng mà từ bé đến giờ trên phương diện vũ lực anh chưa từng thua, cho nên tới bây giờ cũng chưa tưng bị thương nghiêm trọng như vậy.
Nhưng mà có lẽ do học sinh chuyển trường đánh nhau mang kính, nên xung quanh mắt không có vết thương nào, hai mắt vừa to vừa sáng, giống như những người bị cận thị khác, có chút mông lung, không có tiêu cự.
Con ngươi đen như mực kia liếc nhìn mình một cái, sau đó buông mi, lau cặp kính mắt, lông mi buông xuống vừa dày vừa dài cũng ướt sũng, tóc vì bị mưa ướt nên dính vào trán, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Lâu Thành cách kính chắn gió của mũ bảo hiểm nhìn thẳng đôi mắt to đen của cậu, thấp giọng hỏi: “Thực sự không sao chứ?”
Giọng nói trầm thấp của anh làm người nghe khó quên, buổi chiều vừa nghe qua, không tới mức quên nhanh như vậy. Đinh Tuyết Nhuận dừng lại một chút, nói không sao, cúi đầu đeo kính lên. Lâu Thành ừ một tiếng, nhét cán ô vào tay cậu: “Trả lại cho cậu.”
Mang găng tay da vào, bàn tay nắm lên tay ga xe máy, Lâu Thành nổ máy.
Tiếng xe máy ồn ào của anh có chút vui tai, trong tiếng chuông báo tan học cuối cùng của trường, Đinh Tuyết Nhuận đứng tại chỗ, cầm lấy chiếc ô cũ mình đã dùng vài năm, nhìn theo đèn xe máy mờ ảo, rẽ vào khu chung cư xa hoa ở bên cạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!