Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt


Chương 20


Bạn học trong lớp bốn đều nghĩ rằng lần này Trần Trì Bang chết chắc rồi, nhưng không ai dám ra ngoài báo cho thầy cô. Đúng lúc này phía sau Lâu Thành vang lên một giọng nói: “Đừng đánh người ở trong trường.”

Đinh Tuyết Nhuận không bị dọa giống như những người khác, sắc mặt cậu vẫn như thường, đi qua túm lấy cánh tay của Lâu Thành, lôi anh đi.

Lâu Thành không cam tâm tình nguyện, quát: “Tại sao lại không đánh? Chính cậu ta gây ra tội, là cậu ta tự tìm!”

Đinh Tuyết Nhuận nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng anh, giống như vuốt lông, nói: “Sẽ bị xử phạt, cậu muốn viết bản kiểm điểm à?”

“Viết thì viết, viết tôi cũng phải đánh cậu ta,” Lâu Thành vùng ra, không dùng lực cho nên không tránh thoát được, miệng kêu gào, “Cậu bỏ tôi ra, đừng có túm tôi, tôi muốn đánh chết tên khốn đó!”

Hiện trường nhất thời không có cách nào thu dọn, bạn học bên cạnh đều không nhịn được tránh ra, sợ ảnh hưởng tới mình.

Có bạn học không nhịn được, có lòng nhắc nhở Trần Trì Bang: “Lớp phó học tập, hay cậu chạy trước đi…..”

Trần Trì Bang dường như không nghe thấy, không hề động đậy.

Đinh Tuyết Nhuận bản thân từng chịu tổn thương do bạo lực học đường, bởi vì bố cậu là giáo viên của trường, cho nên cậu vô cùng ghét bạo lực, cho dù Trần Trì Bang đáng nhận dạy dỗ, nhưng cũng không nên như thế này.

Thấy Lâu Thành không nghe, Đinh Tuyết Nhuận vốn đang lôi kéo cánh tay anh, thuận tay đi xuống nắm lấy bàn tay anh.

Lâu Thành sửng sốt, cả tay anh đầy mồ hôi.

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu với anh, ngón tay như có như không cào trong lòng bàn tay anh hai cái: “Đừng gây chuyện.”

Trong lòng Lâu Thành khẽ mắng một tiếng, cứ như vậy ngây ngốc bị cậu lôi đi.

Học sinh trong lớp bốn nhìn thấy Lâu Thành mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình giờ đây lại im lặng, giống như thú cưng bị chủ nhân lôi đi.

“Đinh Tuyết Nhuận thật sự có cách….”

“…..Thì ra làm học thần còn có thể trị được giáo bá?”

Mặc dù lần này Đinh Tuyết Nhuận thi xếp hạng thứ sáu, nhưng trừ một môn cậu không thi các môn còn lại dường như đều được thành tích tối đa, làm cho người ta không ngừng thán phục. Học sinh trường Lục Trung không phục điều gì, chỉ chịu phục học bá có thành tích cao như thế này, ai thành tích tốt, bọn họ liền nhận định người đó.

Ngồi về chỗ, Đinh Tuyết Nhuận buông tay ra, trong lòng Lâu Thành không biết tại sao lại có cảm giác mất mác, muốn nói với Tiểu Đinh hai người có thể cầm tay thêm chút nữa, cậu không cảm thấy hơi lạnh sao.

Chuông dự bị vang lên, cán sự môn ngữ văn ôm một đống tài liệu, đi theo giáo viên dạy ngữ văn vào trong phòng.

Thầy Ba dạy ngữ văn vừa đi vào đã ngửi thấy được mùi không giống bình thường, ông nhìn thấy cái bàn đổ ra đất cùng với sách vở rơi vãi, nói to: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt bạn học?”

Dáng vẻ Trần Trì Bang ôm cặp sách ngồi, rất giống như vừa bị bắt nạt.

Lâu Thành thiếu chút nữa giơ tay nói: “Em bắt nạt đấy thì sao, cậu ta xấu xí như vậy không bắt nạt cậu ta thì bắt nạt ai.” Kết quả bị Đinh Tuyết Nhuận ngồi cạnh che kín miệng lại.

Bàn tay của Đinh Tuyết Nhuận ướt át, có chút trơn.

Nhưng vẫn thơm! Lâu Thành biết, Đinh Tuyết Nhuận bình thường thích làm đẹp, dùng sữa rửa mặt không nói làm gì, lại còn dùng cả kem bảo vệ tay!!!

Lâu Thành cho rằng chỉ có con gái mới thế này.

Khi Đinh Tuyết Nhuận che miệng Lâu Thành, Trần Trì Bang lên tiếng trả lời: “Là do em không cẩn thận làm đổ.” Cậu ngồi xổm xuống thu dọn tàn cục trước mắt.

Lâu Thành lúc này mới dừng lại, khinh thường hừ một tiếng, bời vì bị người che miệng, anh chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư.

Đinh Tuyết Nhuận buông anh ra.

Mặt Lâu Thành bị cậu bịt có chút hồng, khàn giọng nói: “Tiểu Đinh, tay cậu sao ướt thế.”

Đinh Tuyết Nhuận liếc nhìn anh một cái: “Mồ hôi của cậu.”

“………..Ồ.” Lâu Thành âm thầm cảm nhận một chút, trên tay bản thân rất nhiều mồ hôi, theo thói quen anh lấy khăn giấy lai đi, sau đó dừng lại, ma xui quỷ kiến giả vờ lau nước mũi rồi ngửi một chút.

Là mùi kem bôi tay của Tiểu Đinh.

Không biết Đinh Tuyết Nhuận mua kem bôi tay của hãng nào, một mùi hương sữa nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi Lâu Thành.

Giáo viên ngữ văn phát giấy cho bàn đầu chuyển xuống.

Khi đưa tới chỗ Lâu Thành, Lâu Thành từ chối nói: “Tôi không cần, tôi không cần, tôi không cần giấy thi, ngăn bàn tôi đầy rồi không nhét được nữa.”

“Tiết này bình văn một chút, chưa giảng bài mới. Cái vừa phát xuống là bài văn mẫu được điểm tối đa của kỳ thi này, có một bài là ở trường chúng ta, có một bài là của học sinh Nhị Thập Trung viết.

Nhị Thập Trung là trường xã hội, Lục Trung ở thành phố D là tự nhiên – xã hội song kiêu.

“Ở đây có ba bài mà thưa thầy? Còn một bài là ai viết?”

Thầy Ba nhẹ nhàng trả lời: “Ồ, là bạn cùng lớp của chúng ta viết.”

“Oa, lớp ta có người thi văn được điểm tối đa hả?”

“Bài nào là của bạn học lớp chúng ta viết?”

Thầy ba nói: “Bài chữ đẹp ấy, là của bạn Đinh Tuyết Nhuận.”

Ba bài thi, trong đó có một bài chữ vô cùng nổi trội, hành thư viết rất tiêu chuẩn.

“Ồ,” Có bạn học rất ngạc nhiên, “Nhưng mà Đinh Tuyết Nhuận không thi văn……….”

“Tôi cho em ấy làm đấy, cầm cho giáo viên trong khoa xem cả rồi, tổng hợp ý kiến một chút mọi người đều cho rằng đây là một bài văn mẫu tiêu chuẩn, có rất nhiều chỗ đáng để học, cho nên in ra phát cho toàn trường.”

Vừa dứt lời, ánh mắt bạn học lớp bốn nhìn Đinh Tuyết Nhuận càng thêm phần kính nể.

“Chữ rất đẹp……..”

“Văn phong cũng tốt……….”

“Còn có gì mà cậu ấy không biết không……?”

Trên người cậu dường như bao phủ một vòng hào quang.

Lâu Thành vội vàng dùng bút chọc vào lưng bạn học ngồi đằng trước: “Này, này, của tôi đâu? Tại sao không phát bài thi cho tôi?”

Bạn cùng lớp ngồi phía trước á khẩu: “Ban nãy đưa cho cậu, không phải cậu…….”

“Bớt lời đi,” Lâu Thành ngắt lời cậu, “Nhanh lên, đưa cho tôi một phần.”

“Tiểu Đinh, bài nào là của cậu viết?” Lâu Thành lật lật ba bài thi, nhanh chóng tìm được bài của Đinh Tuyết Nhuận, anh nhận ra nét chữ của cậu.

Anh phá lệ bắt đầu chăm chú đọc bài văn, nhìn rồi còn đọc lẩm nhẩm ra miệng. Kỳ thực anh không hiểu lắm, nhưng có thể nhìn ra được Đinh Tuyết Nhuận là người có văn hóa, trong văn có rất nhiều từ thơ cổ còn có nhiều từ ngữ hoa mỹ anh không biết, cũng không rõ nghĩa.

Tốc độ đọc của Lâu Thành rất chậm, đọc rất lâu, nhẫn nại đọc xong rồi, cuối cùng khen một câu: “Viết hay quá!”

“Chữ cậu cũng rất đẹp, văn phong cũng hay.” Nói xong anh cầm hai bài thi còn lại lên, vừa đọc được một hàng thì không đọc nổi nữa: “Chữ xấu quá, viết cái quái gì vậy.”

“Tiểu Đinh, vẫn là cậu viết hay.”

Anh khen linh tinh làm cho Đinh Tuyết Nhuận cười lên: “Nói nhỏ thôi.”

“……..Ờ.” Lâu Thành vừa nghĩ tới người ta có thành tích tốt, phải học tập, lập tức hậm hực câm miệng. Anh nằm nhoài ra bàn, bên tai là tiếng giáo viên ngữ văn bình luận, đang giảng văn thơ gì đó.

Anh vào tai trái ra tai phải.

Điện thoại trong túi reo lên một tiếng, Lâu Thành có chút buồn chán lấy điện thoại ra, nhưng lại thấy tin nhắn của Đinh Tuyết Nhuận gửi.

“Muốn nói chuyện thì chúng ta gửi tin nhắn, không nói ra tiếng, thầy cô sẽ không chú ý tới cậu.”

Trong lòng Lâu Thành chợt ấm áp, quay đầu nhìn cậu một cái. Đinh Tuyết Nhuận ra vẻ rất nghiêm túc, trong tay cầm bút, cậu cúi đầu, trên mũi là cái gọng kính đen vô cùng xấu xí, nhưng ánh mắt chuyên chú, không nhận ra cậu đang làm việc riêng một chút nào.

“Tôi gửi tin nhắn cho cậu, có ảnh hưởng tới cậu không?”

Lâu Thành chọc eo cậu một cái, ý bảo cậu đọc tin nhắn.

Đinh Tuyết Nhuận trả lời rất nhanh: “Không đâu.”

Buổi chiều thứ bảy tan học, giáo viên chủ nhiệm tới nói về việc tiền thưởng: “Rất đáng tiếc, lớp chúng ta không có ai xếp hạng thứ mười của tỉnh.

“Tuy vậy nhà trường vẫn chuẩn bị phần thưởng cho mười em học sinh top đầu. Hạng nhất được một nghìn nguyên, hạng hai hạng ba được tám trăm nguyên, còn lại đều được năm trăm nguyên. Vu Minh Thần.” Thầy Đậu gọi, “Phải không ngừng cố gắng, không được kiêu ngạo.”

“Còn nữa, trường học còn có một phần tiền thưởng cho học sinh đặc biệt ưu tú của từng môn.”

“Xếp hạng đầu mỗi môn được hai trăm, bạn học Đinh Tuyết Nhuận của chúng ta, có bảy môn hạng nhất.”

“Đậu! Được một nghìn tư???”

“Trời ạ, còn cao hơn cả tiền thưởng hạng nhất……ngưỡng mộ khóc mất, nhiều tiền quá.” Một nghìn tư, đối với học sinh cấp ba mà nói, cũng là một gia tài không nhỏ.

Hơn nữa Lục Trung vốn không có thông lệ phát tiền thưởng cho người đứng hạng nhất mỗi môn. Nhưng hôm nay khi họp, hiệu trưởng đột nhiên đề xuất, nên cho học sinh đặc biệt ưu tú của từng môn một phần thưởng, không nhiều, chỉ hai trăm biểu thị cổ vũ.

Hiệu trưởng đương nhiên biết Đinh Tuyết Nhuận đứng nhất bảy môn, ông cố ý đề nghị như vậy. Ông quen với phụ huynh Đinh Tuyết Nhuận, biết được hoàn cảnh gia đình của cậu.

Lãnh đạo nghe xong cũng đồng ý.

Kết quả tổng cộng có tám môn, bảy môn xếp hạng nhất đều ở trong lớp bốn.

Lúc ấy mặt thầy Đậu cười như muốn hỏng, ra ngoài liền nói với mấy đồng nghiệp: “Lớp tôi có một học sinh, thi bảy môn xếp hạng nhất.”

Các giáo viên khác cũng biết lớp của ông có một nhân vật như vậy.

Tan học Đinh Tuyết Nhuận cùng với Vu Minh Thần đi tới văn phòng lĩnh tiền thưởng, Vu Minh Thần lần đầu tiên nói chuyện với học sinh chuyển trường, hai người nói vài câu về vấn đề học tập, Vu Minh Thành rất thành thật khen cậu: “Đinh Tuyết Nhuận, cậu thực sự rất giỏi đấy.”

“Cảm ơn, cậu cũng rất giỏi.” Đinh Tuyết Nhuận gửi một tin nhắn cho Lâu Thành — Hôm nay Lâu Thành lại chạy trước.

“Tôi lấy được tiền thưởng rồi, rất nhiều tiền, Lâu Thành, buối tối cậu có rảnh không, tôi mời cậu ăn cơm.”

Lâu Thành tìm mấy người anh em nằm vùng bên cạnh trường, anh vẫn còn giận, cho nên tính toán ở bên ngoài trường trừng trị tiện nhân Trần Trì Bang một trận. Anh nhận được tin nhắn, lập tức vui vẻ, nói mình rảnh.

Nhóm đàn em nhìn nhìn thấy dáng vẻ anh vui tới nỗi không ngậm nổi miệng, cúi đầu nhắn tin, không nhịn được nói: “Anh Thành, có bạn gái mới rồi hả?”

“Bạn gái cái gì, không có, bạn cùng bàn của anh.”

“Ồ….” mấy đàn em vô cùng thích thú.

“Này, biểu tình của các chú là sao thế? Lâu Thành không vui, “Tôn trọng một chút đi, bạn cùng bàn của ông xếp thứ nhất toàn trường đấy!”

“Xếp hạng nhất toàn trường không phải là………Tôn Hạo Lương sao……cậu ta học lớp một mà……….tại sao lại thành bạn cùng bàn của anh rồi?”

“Tôn……..Tôn cái gì mà Tôn, là cái rắm,” Lâu Thành không biết người xếp hạng nhất tên là gì, anh căn bản không quan tâm tới thành tích học tập, nhưng mà lúc này, anh vô cùng kiêu ngạo, người vốn đã cao, còn hất cằm lên nói chuyện, “Trước mặt bạn cùng bàn của anh, cậu ta chỉ có thể làm cháu, hiểu chưa?”

“Bạn cùng bàn của anh thi được 888, biết đó là ý gì không?”

Có đàn em hết nói nổi: “Anh Thành, Tôn Hạo Lương thi được hơn một nghìn điểm.”

“Cậu ta tính là cái quái gì!” Lâu Thành lại nói một câu, “Nếu như bạn cùng bàn của anh không thiếu môn ngữ văn, cậu ta tính là cái gì? Điểm tối đa là 1050 đúng không? Trừ đi ngữ văn còn 900 điểm, bạn cùng bàn của anh thi được 888! Chỉ bị trừ có hai điểm!! Có trâu bò hay không!!”

Đàn em nghe thấy thế đều khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn được thần giống nhau trong mắt đối phương. Bọn họ không vì điểm số nghịch thiên này, mà giật mình vì Lâu Thành có thể tính toán rõ ràng từng môn bao nhiêu điểm.

“Còn nữa,” Lâu Thành lấy bài thi gấp gọn trong túi ra, mặt mày hớn hở chém gió trước trời đông tuyết phủ, “Cái này các chú đều có chứ? Bài văn mẫu được phát cho toàn trường, điểm tối đa! Bạn cùng bàn anh viết đấy!”

“Thất học như các chú, có thời gian thì đọc thêm ít sách, học tập người ta, nhìn bài văn của người ta viết hay như thế. Các chú cả ngày chỉ biết đánh nhau, không chăm chỉ học tập.” Mặt mày Lâu Thành xem thường.

Nhóm đàn em: “………”

Có vẻ như anh mới là người thất học nhất ở đây.

Hơn nữa hôm nay đánh nhau cũng là do anh gọi người tới.

“Cũng có chút trâu bò,” đàn em gượng gạo đổi đề tài, “Vậy tại sao cậu ta lại không đi thi?”

“Cậu…..sáng hôm thi cậu ấy bị chó cắn.” Lâu Thành lại thở dài một hơn, “Nói ra cũng tại anh. Cậu ấy tới làm đồ ăn sáng cho anh, kết quả lại để cho chó trong khu chung cư cắn một cái, anh chỉ đành dẫn cậu ấy đi tiêm.” Anh không hề nhắc tới chuyện bởi vì anh ăn mặc phong phanh đi xe moto mà bị ốm.

“Đậu, anh Thành, bạn cùng bàn còn làm đồ ăn sáng cho anh? Tốt thế?”

Lâu Thành hí hửng, cười tít cả mắt: “Đương nhiên tốt rồi, quan hệ của bọn anh rất tốt!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

@ Trung diễn: Nhanh! Chỗ này có một tên diễn tinh! Nhanh chóng tuyển cậu ta!!

Trung diễn: Học viện hí kịch Trung ương.

Diễn tinh: Ban đầu là chỉ người diễn kịch rất hay. Hiện tại ý chỉ những người bất kỳ thời gian, địa điểm, thông qua hành vi biểu diễn hoặc bắt chước làm người khác cảm giác giống như diễn viên trong kịch. Trong ngôn ngữ mạng diễn tinh mang hàm nghĩa gây cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN