Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt
Chương 27
Lâu Thành đón bố anh ở sân bay. Lâu Hoành Nghiệp bay từ Úc về, ở Tây Úc ông có một mỏ Spodumene, bên ấy đang là mùa hè.
Ông không mang hành lý gì cả, chỉ cầm theo một chiếc áo khoác rồi lên máy bay luôn, đi ra ngoài sân bay, bị tuyết lớn đổ xuống thổi cho lạnh thấu xương.
Ông từng bước từng bước giẫm lên nền tuyết, thoáng cái tất đã ướt nhẹp. Lâu Thành hạ cửa kính xe xuống, bấm còi pim pim gọi ông: “Bố! Con ở đây.”
Lâu Hoành Nghiệp không lên xe, nhìn thấy mui xe Lâu Thành bị cọ xước sơn, cản trước cũng bị lệch.
“Xe con bị hỏng rồi mà còn lái đi hả?” Ông đóng cửa xe, lấy một tẩm thảm lông từ ghế đằng sau ra, quấn chặt vào người, “Ngày mai bố mua cho con một cái mới, muốn loại xe thế nào? Siêu xe?”
Cần gạt nước gạt đi bông tuyết đọng trên kính thủy tinh.
“Con không thích lái xe, thôi bỏ đi.” Anh thích moto, nhưng mà trong gara nhà anh đã quá nhiều moto limited, nhìn thấy vừa mắt anh đều mua cả, tạm thời anh vẫn chưa ngắm được cái nào mới.
“Vậy con muốn gì?” Lâu Hoành Nghiệp ngả ghế về phía sau, nằm xuống hỏi anh.
Lâu Thành nghĩ ngợi rồi nói: “Thức ăn của nhà ăn của trường khó ăn quá, trà sữa cũng không ngon.”
“Chuyện nhỏ.” Lâu Hoành Nghiệp bắt đầu gọi điện thoại.
Lâu Thành biết bố anh thuộc phái hành động, nhìn thấy ông đang gọi điện cho lãnh đạo lớn, anh liền bổ sung thêm một câu: “Nhà ăn ở trường bán đắt quá, nên giảm giá.”
Lâu Hoành Nghiệp buồn bực nhìn anh một cái.
Nhà ăn? Đắt? Có thể đắt được bao nhiêu, ngay cả Lâu Thành cũng cảm thấy đắt?
Lâu Thành lái xe vào trong nhà, bình thường một mình cậu ở khu chung cư bên cạnh trường học, mẹ anh – Nhạc Quân ở một mình, bà giống với Lâu Hoành Nghiệp, cũng thường xuyên đi công tác, một mình gánh vác công ty lớn như vậy, bận không thể dứt ra.
Khi về tới nhà, Nhạc Quân vẫn chưa về, gọi điện thoại cho bà, bà nói vẫn đang ở công ty.
Một nhà ba người bọn họ đều không biết nấu cơm, Nhạc Quân bình thường có thuê một dì nấu cơm, nhưng bây giờ đang năm mới, dì nấu cơm cũng về nhà rồi.
Bốn giờ chiều Lâu Thành gọi cơm tất niên ở bên ngoài, tám giờ tối mới mang đến, đúng lúc Nhạc Quân cũng về, bà bỏ đồ đạc trong tay xuống, Lâu Thành nhìn thấy một túi nhỏ màu đỏ: “Kẹo cưới ở đâu thế mẹ?”
“Một giám đốc ở bộ phận hành chính kết hôn, đưa thiệp mời với bánh kẹo cưới cho mẹ.”
Lâu Thành “Ồ” một tiếng, thuận tay tháo dây ở trên hộp kẹo ra.
Lâu Hoành Nghiệp nhìn thấy, liền nói anh: “Răng con sâu hết rồi còn ăn kẹo! Ăn cơm trước đã.”
“Con chỉ ăn một cái thôi, răng đang yên đang lành cũng không sâu được.” Anh căn bản không nghe, bóc vỏ một cái nhét vào miệng — là dâu tây nhân sữa. Cắn một miếng, kẹo cứng hương sữa vỡ thành hai nửa, nhân mềm bên trong chảy ra, chậm rãi tan ở trong miệng.
Lâu Thành cúi đầu, ma xui quỷ khiến mà đưa giấy gói kẹo lên mũi khẽ ngửi.
Hương sữa đặc kết hợp với hương dâu tây chiếm lấy khứu giác của anh, Lâu Thành đột nhiên ngẩng đầu lên như nhớ tới cái gì.
“Bố,” Anh đột nhiên gọi một tiếng, gảy gảy hộp bánh kẹo cưới, định tìm một viên kẹo nhân như vậy ra, “Nhà chúng ta có xưởng kẹo không?”
Đinh Tuyết Nhuận nhận được một tấm hình, trong lòng bàn tay Lâu Thành đặt một viên sữa nhỏ tròn vo màu trắng.
Đinh Tuyết Nhuận: “Cái này là gì?”
“Kẹo nhân sữa.” Lần này Lâu Thành gửi tin nhắn văn bản, “Tiểu Đinh, cậu không cảm thấy nó rất giống cậu sao?”
Đinh Tuyết Nhuận: “……….”
“Giống ở chỗ nào?”
Lâu Thành nói: “Rất giống mà!!!”
Hương vị rất giống.
Có lẽ là anh làm bạn cùng bàn với Đinh Tuyết Nhuận lâu rồi, cho nên mấy ngày không nói chuyện liền nhớ.
Lâu Hoành Nghiệp nhìn thấy anh không ngừng nói chuyện với ai đó, vừa nhắn tin vừa cười, vô cùng hoài nghi. Ông nhìn mẹ Lâu Thành một cái, Nhạc Quân không ngẩng đầu lên nói: “Hình như lại yêu rồi.” Bà hỏi, “Lần này là bạn cùng bàn?”
Lâu Thành vui vẻ: “Sao mẹ lại biết bạn cùng bàn của con?”
“Nghe con nhắc vài lần rồi.”
Mặt Lâu Thành mang theo ý cười: “Bạn cùng bàn của con là nam, bố mẹ không dể ý con cưới một cô dâu nam về nhà chứ?”
Nhạc Quân đang ưu nhã dùng cơm, vừa nghe thấy lời này lập tức dừng lại.
Lâu Hoành Nghiệp cũng buông đũa xuống, trong nháy mắt biểu tình trở nên rối rắm, dường như cố gắng tiêu hóa sự thật này.
Một lúc lâu sau, Nhạc Quân nhíu mi nói: “Nam thì nam, con thích là được.”
Lâu Hoành Nghiệp không bày tỏ thái độ, nhưng Lâu Thành cũng diễn đủ rồi, anh đột nhiên nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Con còn có chuyện muốn nói.”
Nhạc Quân chăm chú nhìn anh, cho rằng anh lại muốn tuyên bố một tin khủng.
— Lâu Thành nghiêm mặt không nổi cười ra tiếng: “Con vừa mới đùa hai người thôi ha ha ha ha ha, con không thích nam ha ha ha ha.”
Lâu Hoành Nghiệp tức giận, đứng dậy đánh anh: “Con diễn cái gì không diễn lại diễn đồng tính luyến ái, Lâu Thành con qua đây! Xem bố có đánh chết con hay không!”
Lâu Thành vẫn còn cười, khoảng thời gian này anh cũng không biết đã diễn mấy lần rồi, càng diễn càng trở nên thuần thục, quả thực có chút đam mê vai diễn gay này.
Trong nhà Đinh Tuyết Nhuận rất đông họ hàng bề trên, nhưng cũng không phải là rất thân. Ông của cậu mất rồi, bà cậu cũng đã có tuổi, già rồi nên trở nên đãng trí, ở cùng với chú ba nhà Đinh Tuyết Nhuận.
Đinh Triệu Văn có mấy người anh chị em, ông đứng thứ hai, anh cả mười mấy năm trước đã chuyển tới thành phố, cô út cũng gả đi vùng khác.
Tết năm nay, anh em của Đinh Triệu Văn cũng về cả, đứa con của cô út cùng tầm tầm tuổi Đinh Tuyết Nhuận, tên là Uông Thiên Phàm. Cô út bảo cậu ta đi ra chơi với Đinh Tuyết Nhuận: “Phàm Phàm, các con cùng lứa tuổi, đều chơi những thứ giống nhau.”
Uông Thiên Phàm nhìn Đinh Tuyết Nhuận mặc áo bông cũ, không quan tâm tới lời nói của mẹ.
Cô út ngượng ngùng nói: “Đứa nhỏ này, hướng nội.”
Nhà bọn họ ở thị trấn nhỏ, có chuyện không hay gì chỉ mấy ngày đã được lan truyền khắp nơi.
Chuyện Đinh Tuyết Nhuận mấy tháng trước còn đang yên ổn đột nhiên chuyển trường cũng không thể giấu nổi.
Đinh Triệu Văn giải thích với người lớn, “Nhuận Nhuận tới trường cấp ba tốt hơn, trường của cháu nó cả trường một năm mới có một, hai người đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại, trường mới của cháu, cả khóa có thể đỗ cả mấy chục tới cả trăm. Nhuận Nhuận tới đó, cũng để thi đại học tốt hơn.”
Sau đó không biết họ hàng nào lắm mồm, về quê nói: “Đứa con nhà thầy Đinh, vì đánh nhau mới phải chuyển trường!”
Tin đồn vừa truyền ra, tất cả mọi người đều chê cười Đinh Triệu Văn làm thầy giáo mà còn không quản được con mình, lại nói ông cưới người vợ câm điếc, khẳng định dạy con không tốt: “Đánh nhau bị đuổi học, khẳng định rất nghiêm trọng! Thành tích của đứa nhỏ đó không tốt lắm hả?”
Không biết là ai loan truyền, nói Đinh Tuyết Nhuận không chuyển trường mà bỏ học tới một thành phố ở Đông Bắc làm công rồi.
Đinh Triệu Văn không hay về quê, bởi vì chuyện ông cưới một người vợ câm điếc, hơn nữa kết hôn chưa được bao lâu đã sinh con. Ông nội cho rằng đứa nhỏ này không phải con ruột, bên ngoài cũng có người nói: “Người câm điếc vợ của thầy Đinh, ai da đẹp như tiên trên trời! Kết hôn chưa được vài tháng đã sinh con, mọi người nói xem có phải có gì mờ ám hay không?”
Ông cụ càng cảm thấy Đinh Triệu Văn làm mất mặt mũi nhà họ Đinh, thậm chí còn không cho ông về đón tết. Sau khi ông của Đinh Tuyết Nhuận mất, Đinh Triệu Văn mới bắt đầu trở về quê, đi thăm bà con vài lần, họ hàng biết ông làm thầy giáo thì đều đối xử với ông rất nhiệt tình, nghĩ rằng sau này con mình lên cấp ba, sẽ có quan hệ.
Cả nhà ăn cơm tất niên, vấn đề học hành của mấy đứa trẻ luôn bị hỏi tới.
Số lần Uông Thiên Phàm về quê còn ít hơn Đinh Tuyết Nhuận, hoàn toàn là một đứa trẻ thành phố, người ta vô cùng tò mò về cậu: “Thiên Phàm năm nay lên cấp ba rồi hả? Còn bao lâu nữa thì thi đại học? Thành tích thế nào?”
“Nó học lớp mười hai rồi,” cô út trả lời thay cậu, “Vậy là sắp thi rồi, Thiên Phàm vẫn đang cố gắng, nó vẫn luôn đứng thứ ba trong lớp, muốn thi đại học Hạ Môn, nhưng mà vẫn còn thiếu chút điểm.”
“Oa, thành tích tốt như thế sao? Thiên Phàm thích quê không? Ở lại thêm vài ngày đi, dạy thêm cho em gái, nó đang học lớp mười một rồi.”
Uông Thiên Phàm gảy cơm trong bát, không lên tiếng, cô út lại nói: “Em vẫn còn ở thêm mấy ngày, Đan Đan lúc nào cũng có thể tới hỏi bài anh.” Người mà bà chuyển đề tài sang là con gái của anh cả.
Đan Đan học trong thành phố, là một trường quốc tế, thành tích trung bình, thầy cô thường thích ra một số đề độc, lạ để cho bọn họ về nhà nghĩ.
Cô nhóc ngượng ngùng cười một chút nói: “Đúng lúc giáo viên của cháu vừa cho một đề vật lý rất khó, trong lớp vẫn chưa có người làm được.” Đưa cho bố mẹ xem, bố mẹ càng không biết, nhìn thấy đề mờ mịt cả đầu óc.
Uông Thiên Phàm cuối cùng cũng lên tiếng: “Đợi lát nữa anh xem cho em.”
Bác cả còn hỏi thành tích của Đinh Tuyết Nhuận, hỏi cậu: “Nghe nói trước khi chuyển trường thành tích của cháu cũng khá, phải không? Chuyển trường xong thì sao rồi? Muốn thi đại học nào?”
Đinh Tuyết Nhuận không thích nói chuyện trong hoàn cảnh này, nhưng mà cậu cũng không phải là hũ nút, cậu trả lời: “Cháu thi đỗ được trường nào thì học trường đó.”
Bác cả theo lý cho rằng cậu khẳng định học không tốt lắm, ông nói: “Vậy cháu nên học hỏi Thiên Phàm nhiều vào, ít nghịch điện thoại, các cháu cận thị là do dùng điện thoại. Buổi chiều khi cháu nghịch điện thoại, bác thấy Thiên Phàm đang ngồi làm bài tập.” Ông giáo huấn, “Đan Đan cũng thế, học hỏi anh của con, ít nghịch điện thoại thôi.”
Ăn cơm xong, người lớn xem ti vi, có người thì đi đánh bài. Đan Đan lấy vở bài tập trong cặp sách ra tìm Uông Thiên Phàm, câu vật lý này không có ở trong sách, trong sách không có bài tập khó thế này.
Cô vẽ hình rất chuẩn, trong hình tam giác đều có chín đường thẳng tắp nối nhau, hỏi rằng ba con ốc sen A bò về phía B, B bò về phía C, C bò về phía A, cho tốc độ, hỏi sau mấy phút di chuyển thì gặp nhau, cuối cùng còn hỏi khi gặp nhau thì các con ốc đã đi được bao nhiêu vòng, đi bao nhiêu centimet, quỹ đạo chuyển động thế nào.
Uông Thiên Phàm lấy bút của mình ra, khi thấy đề còn không quan tâm, kết quả tính rất lâu cũng không ra được, Đan Đan đứng ở một bên, thấy cậu không giải được liền chạy đi xem Xuân Vãn, một lúc sau quay lại, Uông Thiên Phàm vẫn chưa tính ra.
“Anh, có phải đề này khó quá không? Phụ huynh của bạn học cũng không biết làm.”
“Anh sắp giải được rồi, em đợi chút nữa đi.” Uông Thiên Phàm lại tính hơn mười phút nữa, vẫn không tính ra, hỏi Đan Đan, “Có phải em chép sai đề bài rồi không? Không phải còn điều kiện gì nữa sao? Hay là em vẽ sai sơ đồ rồi?”
“Đề bài không sai, em chép theo giáo viên mà.”
Uông Thiên Phàm một mực khẳng định: “Không thể nào, khẳng định sai ở đâu rồi.” Cậu không tin nổi, “Em mới lớp mười một, sao thầy cô lại cho loại đề thế này? Đề thi đại học cũng không khó thế này.”
Ngữ khí của cậu làm cho Đan Đan bị dọa sợ, nhỏ giọng khẽ thở nói: “Em chép theo đề của giáo viên, đề không sai, là do anh không biết làm……”
Cô ôm lấy vở bài tập chạy đi.
Đinh Tuyết Nhuận đang ngồi bên ngoài hóng gió, nhìn thấy Đan Đan lau nước mắt chạy ra, hỏi cô có chuyện gì thế.
Đan Đan nói rõ đầu đuôi, Đinh Tuyết Nhuận nói: “Đưa anh xem thử đi.”
Dựa vào ánh sáng coi như sáng của ngọn đèn, Đinh Tuyết Nhuận cúi đầu nhìn qua đề nửa phút nói: “Đề này có sáu cách giải.”
“Trong quá trình ba con ốc sên di chuyển, từ đầu tới cuối giữ nguyên hình tam giác. Đồng thời, tam giác bên này vừa xoay tròn vừa thu nhỏ lại, khi thu nhỏ lại tới……….” Cậu vẫn chưa bắt đầu tính chỉ giải thích cho Đan Đan, đồng thời dùng bút viết nhanh công thức.
Cậu nói gì Đan Đan căn bản nghe không hiểu nhưng vẫn hồ đồ nghe tiếp cũng không khóc nữa.
Tốc độ giải đề của Đinh Tuyết Nhuận nhanh đến dọa người, giải ra đáp áp, cậu lại đổi sang cách thứ hai, cách thứ ba, thậm chí còn nhiều phương pháp giải hơn.
Đan Đan nhìn đáp án đầy trang giấy, nghe như lọt vào trong sương mù, đồng thời trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Sau đó, cô gửi đáp án cho giáo viên, giáo viên vô cùng ngạc nhiên, bởi vì không nghĩ rằng học sinh lớp mười một lại có thể giải ra được, ông ra đề là vì giúp học sinh mở rộng tư duy, làm cho bọn họ tự suy nghĩ vấn đề: “Đề này cũng không có trên mạng, em giải thế nào?”
Đan Đan nói: “Không phải em tự làm, em hỏi người khác.”
Cô vui vẻ phấn chấn cầm vở bài tập vào: “Bố ơi! Bài này giải được rồi!” Bố cô đang xem ti vi, nói chuyện với người nhà mà trừ ngày tết ra thì bình thường khó gặp.
Trong phòng khách có bảy tám người lớn đang ngồi.
Nghe thấy lời của Đan Đan ông liền ngẩng đầu lên, cầm lấy vở bài tập: “Làm được rồi hả?”
Đan Đan gật đầu thật mạnh, bác cả nhìn bài cũng không hiểu, nhưng mà vẫn không ngại khen ngợi: “Ồ, có tận sáu cách giải đề, chữ viết rất đẹp.” Từ tận đáy lòng ông nói. “Em gái, Thiên Phàm nhà em giỏi thật, có lẽ phải thi Thanh Hoa!”
Cô út cũng không rõ cho nên cười nói: “Nó vẫn còn kém lắm, nhưng mà nó rất cố gắng học tập, còn nửa năm nữa, có thể cố gắng.”
Đúng lúc Uông Thiên Phàm xuất hiện ở cửa, cô út tiếp tục nói: “Em tin tưởng Thiên Phàm có thể làm được.”
“Không phải, không phải” Đan Đan không nhìn thấy Uông Thiên Phàm, vội vàng luống cuống giải thích, “Đề này là là do anh nhà chú hai làm! Anh nhà cô út làm rất lâu, nhất định nói để của con có lỗi……”
Nụ cười trên mặt cô út đông cứng lại, cảm thấy cô gái nhỏ rất không hiểu chuyện.
Nhưng mà Uông Thiên Phàm lại càng không hiểu chuyện, cậu ta giận không thể át nổi nhanh chóng đi vào: “Ai giải được rồi? Không thể nào, đề của em có vấn đề mà!”
Cô út thấy bầu không khí không tốt, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, Thiên Phàm, qua đây xem ti vi đi, chỉ là một câu hỏi thôi mà?”
“Không thể nào!” Cậu ta gắt lên.
Cô gái nhỏ tức giận tới nỗi giậm chân, đưa vở cho cậu ta: “Anh tự mình nhìn xem, đề của em không có vấn đề gì cả! Giáo viên cũng khen em rồi.”
Uông Thiên Phàm cầm lấy quyển vở nhìn, kết quả càng xem sắc mặt càng khó coi — thật sự có thể giải được?
Có tận sáu phương pháp?
Mới chỉ qua vài phút?
Người lớn thường thích khoe con của mình, thích nhất là so sánh thành tích, xảy ra loại chuyện này, bầu không khí không mấy vui vẻ, cô út vội vàng kéo con mình ngồi xuống, nhỏ giọng cảnh cáo cậu ta: “Đừng nói nữa.”
Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, rất phiền, cậu lấy tai nghe ra đeo, nghe radio BBC mà cậu tải xuống. Cậu trèo ra ngoài ban công, từ ban công trèo lên nóc nhà, ngồi xuống mái nhà ngói chồng chất.
Không khí và thời tiết ở quê đều rất tốt, buổi tối có thể nhìn thấy trăng sáng lưa thưa vài ngôi sao dưới tầng mây xám xịt.
Đinh Triệu Văn đang chơi bài, biết con mình sẽ không chạy lung tung cho nên không phát hiện Đinh Tuyết Nhuận không ở trong phòng.
Người khác căn bản không quan tâm đứa nhỏ này chạy đi đâu, không mất tích là được.
Đinh Tuyết Nhuận ban đầu ngồi xuống, sau đó lại nằm lên nóc nhà, bị cộm lưng cũng không để ý. Hai tay cậu đặt sau đầu, nâng đầu lên, nhìn bóng đêm như nước, trong lòng cảm thấy rất bình yên.
Đại khái tầm mười một giờ tối, Đinh Tuyết Nhuận nhận được tin nhắn của Lâu Thành: “Tôi kéo cậu vào nhóm, vào cướp lì xì.”
Cậu còn chưa phản ứng lại, đã bị kéo vào nhóm rồi, trong nhóm tổng cộng có mười ba người kể cả cậu.
Có lẽ đều là bạn bè của Lâu Thành.
Lâu Thành: “Bạn cùng bàn của tôi, đứng thứ nhất toàn khóa.”
“Nhiều hơn hạng hai mười điểm, rất trâu bò.”
Trong nhóm xôn xao, Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ trả lời, gửi tin riêng cho Lâu Thành: “Tôi không cướp lì xì, tôi thoát đây.”
“Cậu bị ngốc à, đừng thoát! Bọn họ đều phát mấy trăm tới cả nghìn, đợi lát nữa tôi phát cho cậu năm trăm hai, nếu tôi phát sẽ nói trước với cậu một câu, cậu nhanh lên, không thì cài Auto-click.
Lâu Thành còn nói: “Cậu cướp xong thì để ý một chút, gửi cho bọn họ hai trăm là xong.”
Đinh Tuyết Nhuận nghĩ ngợi, nói được.
Trò phát lì xì diễn ra trong một giờ, Đinh Tuyết Nhuận cướp được hơn một nghìn, cuối cùng khi sắp tới mười hai giờ, cậu phát một nửa, còn lại một nửa gửi cho Lâu Thành, nói: “Buổi tối cướp của cậu rất nhiều.”
Lâu Thành gửi trả lại nhưng Đinh Tuyết Nhuận không lấy, anh tức giận mắng: “Kéo cậu vào là để cậu cướp lì xì, cậu trả hết cho tôi là sao……..cậu có đầu óc hay không.”
“Đầu óc tốt hơn cậu.”
Lâu Thành không thể phản bác.
Đúng lúc mười hai giờ, năm mới rồi, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, cả nửa thị trấn đều được chiếu sáng như ban ngày.
Giọng nói của Lâu Thành trong tiếng phào bùm bùm, có vẻ vô cùng bé nhỏ, Đinh Tuyết Nhuận nghe một lần lại một lần, nghe thấy anh nói: “Nhuận Nhuận, năm mới vui vẻ.”
Cậu cũng gửi tin chúc mừng năm mới qua.
Lâu Thành hỏi: “Bao giờ cậu quay lại?” Xưởng kẹo cũng mua rồi, không tin cậu không gọi tôi là chồng.
Tối ngày ba mươi hôm đó, Đinh Tuyết Nhuận bị đông lạnh, quá lạnh cho nên cậu lại sưởi ấm một chút, ngày hôm sau tay cậu liên tục ngứa, không quá hai ngày thì bị nứt da.
Đinh Triệu Văn tới hiệu thuốc mua kem bôi nẻ cho cậu.
Ngày mồng năm cậu ngồi tàu hỏa về trường, sau cả đường đi xóc nảy hơn ba mươi mấy tiếng, tinh thần cậu trở nên mệt mỏi. Cậu ở ký túc xá ngủ say mười mấy giờ, tỉnh lại bụng đã rỗng.
Bởi vì còn chưa học, cho nên nhà ăn vẫn chưa mở cửa, Đinh Tuyết Nhuận ra bên ngoài ăn một bát cơm trộn. Cậu ăn rất chậm, vị trí ngồi vừa vặn đối diện trường học, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng mà cuối cùng cậu cũng không nhìn thấy Lâu Thành.
Đinh Tuyết Nhuận trở về ký túc xá, một lát sau cậu nhận được điện thoại của Lâu Thành: “Con mẹ nó Đinh Tuyết Nhuận, cậu ngồi xe lừa đấy hả, đã mồng sáu rồi mà cậu còn chưa quay về trường?”
“Về rồi.”
“Về khi nào? Không phải đã nói với cậu về một cái là phải gọi điện ngay cho anh sao!” Ngữ khí Lâu Thành không tốt.
Đinh Tuyết Nhuận có chút mệt mỏi: “Tôi mệt quá nên ngủ một giấc, vừa mới tỉnh thôi.”
Lâu Thành ngừng chiến, không gây sự nữa, lo lắng hỏi: “Vậy cậu đã nghỉ ngơi chưa?”
“Nghỉ ngơi rồi. Lâu Thành tôi mang đồ cho cậu, đợi lát nữa đưa cho cậu.”
“Đồ gì?”
“Kẹo hoa quế đường vàng.” Là cậu tự làm.
“Kẹo? Trùng hợp quá! Hai ta đều nghĩ giống nhau! Đêm ba mươi hôm đó Lâu Thành nói muốn mua xưởng kẹo, ăn vạ mấy ngày cuối cùng cũng mua được. Xưởng này không lớn, vốn tên là Hỉ Ha Ha, chủ yếu làm bánh kẹo cưới, chocolate. Lâu Thành cảm thấy tên rất tầm thường, sao chép Oa Ha Ha của người ta, anh vung bút lên, sửa lại thành Hỉ Lâm Môn.
Lâu Hoành Nghiệp vô cùng vừa lòng với cái tên này, tán thưởng nói: “Con trai của bố quả nhiên không phí công đọc sách, có văn hóa hơn rồi.”
Bởi vì Đinh Tuyết Nhuận muốn tới đây, Lâu Thành vô cùng vui vẻ, còn tắm một lần, há miệng kiểm tra răng sâu của mình trước tấm gương lớn.
Răng anh vẫn luôn sâu một mảng nhỏ, trước kia đi khám nha sĩ, nha sĩ bảo anh ăn ít kẹo thôi, anh không quản được miệng mình. Cũng may anh không phải trẻ con, răng hàm hơi sâu một chút, không ảnh hưởng tới việc anh ăn kẹo.
“Tôi làm rất nhiều,” Đinh Tuyết Nhuận đưa túi cho anh, “Cậu từ từ ăn, trời nóng lên thì phải bỏ vào trong tủ lạnh.”
“Tự cậu làm hả?” Lâu Thành vui mừng ngoài ý muốn, đưa tay nhận lấy kẹo. Đúng lúc này, anh thoáng nhìn ngón tay lộ ra ngoài găng tay của Đinh Tuyết Nhuận, vô cùng đỏ, sưng lên một khối đỏ, ngón tay vốn thon dài rất đẹp đều không nhìn ra trạng thái ban đầu.
Anh không biết cái này gọi là nẻ da. Sợ tới mức chẳng cần kẹo, kéo tay Đinh Tuyết Nhuận qua, vô cùng đau lòng: “Nhuận Nhuận, có phải làm kẹo hoa quế cho anh bị bỏng không?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Món bạn học Đinh làm là món này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!