Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt - Chương 59: Luật sư Đinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt


Chương 59: Luật sư Đinh


Buổi tố tụng đầu tiên của Đinh Tuyết Nhuận, là biện hộ cho bạn cũ của cậu.

Người bạn cũ này là bạn trước khi cậu chuyển tới Lục Trung, là người câm điếc ở lớp đặc biệt. Bởi vì mẹ cậu, Đinh Tuyết Nhuận luôn duy trì thiện ý với những người như vậy, cậu lại biết thủ ngữ, còn đọc được thần ngữ, lại càng không coi thường bọn họ, cho nên cậu mới có thể làm bạn bè với cộng đồng này.

Đinh Tuyết Nhuận còn chưa tốt nghiệp, rất ít người sẽ lựa chọn mời một sinh viên chưa tốt nghiệp làm luật sư biện hộ — cho dù cậu đã thông qua kỳ thi tư pháp.

Chuyện này nói ra cũng chỉ là ngẫu nhiên. Đinh Tuyết Nhuận khi về quê đón năm mới, nghe họ hàng nhắc đến bạn cũ Hứa Đại Sơn vì cướp bóc mà bị bắt, mới đột nhiên nhớ ra người này.

“Cậu ta cướp của người ta một vạn, còn cả một cái di động, sau đó bán điện thoại đi.”

“Một người câm điếc như cậu ấy cướp để làm gì?”

“Không biết, cậu ta vừa câm vừa điếc, anh cũng không biết cậu ta cướp làm gì. Trong nhà cậu ta cũng không có mấy người, nhưng mà nghe nói cậu ta đã nhận tội rồi, qua thời gian kháng án sẽ thi hành hình phạt, hơn hai năm đấy.

Đinh Tuyết Nhuận nhớ rõ bạn học này.

Trong trí nhớ của cậu, đối phương là người chất phác thành thật, bởi vì vấn đề cơ thể mà vô cùng tự ti, học cấp ba cũng vì trường bọn họ có lớp đặc biệt miễn học phí, mới có những học sinh giống như cậu tới báo danh. Đinh Tuyết Nhuận vừa mới lên lớp mười một đã quen cậu ta, khi đó Hứa Đại Sơn đã hai mươi tuổi rồi.

Học cấp ba cũng không được bao lâu thì không tiếp tục học nữa.

Họ hàng thở dài một hơi: “Bình thường một người nhìn vô cùng thật thà như vậy, sao lại có thể đi cướp được?”

“Chính những người bình thường nhìn thật thà, khi làm việc xấu mới vô cùng dọa người! Không phải cậu ta bị câm điếc sao, không chừng lại muốn trả thù xã hội………….”

Biểu tình của Đinh Triệu Văn không được tốt.

Ông rất mẫn cảm với hai từ “câm điếc”: “Cậu ta đã nhận tội chưa?”

“Nhận rồi!”

“Cậu ta không biết nói, lại không nghe được, nhận tội kiểu gì? Mời người biết thủ ngữ hả?” Ông đã từng dạy lớp đặc biệt, bởi vì ông là một trong hai giáo viên trong trường biết thủ ngữ, một người khác biết thủ ngữ là do trường học đặc biệt mời tới để dậy lớp đặc biệt.

“Cái này tôi cũng không rõ nữa.”

Một người họ hàng khác ở gần nhà Hứa Đại Sơn, đồng hương ít nhiều cũng có tiếp xúc: “Hôm cậu ta đi cướp còn đeo khẩu trang với kính râm, đi một chiếc xe điện màu đỏ. Khi cướp còn mang dao, không nói gì cả cầm tờ giấy viết mấy từ “lấy ví tiền ra”, cướp tiền với điện thoại xong lái xe chạy mất.

Sau đó cảnh sát tới nhà ông ta lục soát, tìm chứng cứ phạm tội. Xe điện là của nhà cậu ta, kính râm khẩu trang trong nhà đều có, còn có chữ, cháu trai của cậu ta nói là Hứa Đại Sơn nhờ viết.”

“Chứng cứ vô cùng xác thực! Không phải cậu ta thì là ai?

Đinh Tuyết Nhuận lập tức phát hiện ra điểm mù.

“Tại sao Hứa Đại Sơn phải nhờ cháu trai viết chữ?”

Mấy họ hàng đang ngồi tám chuyện sửng sốt, liếc nhìn nhau: “Chắc cậu ta không biết chữ.”

“Cậu ấy biết chữ mà.” Nhưng mà biết không nhiều. Đinh Tuyết Nhuận nhớ ra, đối phương biết một ít chữ.

Họ hàng đều biết Đinh Tuyết Nhuận là sinh viên ngành Luật ở Nhân Đại, là một người rất giỏi, cho dù cậu còn trẻ nhưng mà họ vẫn không dám kinh thường, nói chuyện cũng khách khí: “Mặc kệ là cậu ta có biết chữ hay không, cậu ta đã nhận tội rồi phải không? Nếu như không phải cậu ta, cậu ta có thể nhận tội sao?”

Đinh Tuyết Nhuận: “Cháu cậu ta bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Tầm mười bảy mười tám tuổi, đang học bổ túc.”

Ngày mồng hai, Đinh Tuyết Nhuận mua một ít quà, lái xe chở Đinh Tuyết Nhuận tới nhà Hứa Đại Sơn.

Bố mẹ Hứa Đại Sơn đều mất rồi, cậu có một người chị, con trai của người chị này đã mười bảy tuổi, đang học bổ túc lớp mười một.

Bọn họ xách quà vào nhà chị gái Hứa Đại Sơn, chị của cậu ta nhận ra Đinh Triệu Văn, biết ông là giáo viên cấp ba, lúc trước khi con trai học cấp ba, nhà bọn họ còn đến nhà ông tặng quà, nhưng bị từ chối.

Bây giờ sao ông lại thăm hỏi tặng quà lại đây?

Đinh Triệu Văn trực tiếp nói rõ mục đích tới của mình, hỏi về chuyện của Hứa Đại Sơn: “Trước đây tôi cũng đã từng dạy em ấy, là một học sinh của tôi, nên khi nghe thấy chuyện này tôi rất đau lòng.”

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì, đứng một bên quan sát mỗi người trong nhà.

Chị của Hứa Đại Sơn vừa nghe thấy lời của Đinh Triệu Văn, liền bắt đầu khóc lóc kể lể: “Ai biết được nó sẽ đi cướp bóc đâu, vì mấy nghìn mà đưa mình vào ngục!”

“Tại sao em ấy lại đi cướp vậy?”

Chị của cậu ta gạt nước mắt nói: “Không có tiền kết hôn, muốn cưới vợ.”

Đinh Tuyết Nhuận nghe thấy tiếng mắng truyền từ trên tầng xuống: “Cướp cái gì mà cướp hả đồ ngu!”

Là cháu của Hứa Đại Sơn, đang chơi game.

Đinh Triệu Văn tiếp tục nói chuyện với chị Hứa Đại Sơn, Đinh Tuyết Nhuận thì lên tầng.

Đứa cháu đang vùi đầu chơi game, căn bản không phát hiện ra có người lên. Đinh Tuyết Nhuận tới gần hơn một chút, đối phương mới nhận thấy cậu, nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục cúi đầu chơi game.

Đinh Tuyết Nhuận đứng ở bên cạnh, đợi cậu ta chơi xong, mới bắt đầu nói.

Đối phương xem xét cậu, ánh mắt hiển nhiên đang nói: Anh là ai? Làm gì thế?

Đinh Tuyết Nhuận nói: “Anh cũng chơi trò này.”

Cháu của Hứa Đại Sơn lạnh lùng ừ một tiếng, còn nói: “Anh chơi tướng nào?”

Đinh Tuyết Nhuận thuận miệng nói: “Tôn Thượng Hương.” Sau đó liền buôn với đối phương.

Kỳ thực cậu không chơi trò này, nhưng cũng biết một chút, cho nên tỏ vẻ ra là một tân thủ, nhờ đối phương chỉ dạy một lúc, sau khi trở nên quen hơn, Đinh Tuyết Nhuận mới giả vờ như lơ đãng hỏi: “Nhà em không có máy tính, bình thường cậu hay đi đi quán net hay cafe net.

“Đi cafe net.”

“Cafe net đắt lắm.”

“Mười đồng một tiếng.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, đột nhiên làm một chuỗi thủ ngữ.

Đối phương nhìn cậu cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi, giống như nhìn không hiểu.

Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên lại nói: “Quan hệ của em với cậu em chắc là tốt lắm nhỉ, cậu ta đi cướp cũng phải báo cho em trước một tiếng, nhờ em viết chữ cho cậu ta.”

Nói tới vấn đề này, biểu tình của cậu ta hiện ra vẻ khó chịu: “Bình thường. Nếu sớm biết cậu đi cướp thì tôi nhất định sẽ không viết.”

Đinh Tuyết Nhuận tiếp tục hỏi: “Bình thường hai người giao lưu thế nào?”

“Thủ ngữ của cậu dù sao cũng chỉ khoa chân múa tay, có thể hiểu được một chút, anh hỏi mấy cái này làm gì?”

“Không có gì, anh chỉ tò mò em giao lưu với người câm điếc thế nào. Trước khi phạm tội cậu ấy nhờ em viết mấy từ ấy, cũng dùng thủ ngữ sao?”

Sắc mặt đối phương chợt biến, đứng phắt dậy: “Con mẹ nó anh hỏi nhiều như vậy có ý gì?”

Đinh Tuyết Nhuận không nhanh không chậm xin lỗi, trên mặt còn mang theo nét cười, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cùng Đinh Triệu Văn quay về, Đinh Triệu Văn vừa lái xe vừa nói: “Bố nói con là sinh viên ngành Luật, đã qua kỳ thi tư pháp, có thể thay người ta biện hộ rồi, hỏi bọn họ có cần hay không, không lấy tiền, nhưng mà không ngờ rằng chị cậu ấy lại nói không cần, cậu ấy đã nhận tội rồi, không muốn gây thêm sức ép nữa.”

“Con cũng cảm thấy kỳ lạ.”

Buổi tối, Đinh Tuyết Nhuận với Lâu Thành gọi video tán gẫu, nhắc tới chuyện này. Lâu Thành chẳng nghĩ ngợi gì liền nói: “Vô nghĩa, khẳng định là cháu cậu ta làm!”

Đinh Tuyết Nhuận hưng trí: “Anh đoán giống em, anh nghĩ thế nào?”

Lâu Thành nói: “Nghe em miêu tả anh có cảm giác nó không phải là người tốt! Còn chửi bậy với em? Thử so với anh xem, anh chửi tục chết nó.”

“Lâu Thành, nghiêm túc chút đi, nói xem anh căn cứ vào đâu.”

“Căn ứ vào việc em nói Hứa Đại Sơn là người thế nào, vậy khẳng định là do người khác làm rồi, ai có thể vu oan cho cậu ta đây? Khẳng định là người trong nhà hắn rồi. Anh đã từng xem kênh pháp luật, loại án này thường là như vậy, không phải thằng con rùa cháu đó làm, thì cúng chính là con rùa bố làm.”

“Tại sao không đoán là con rùa….” Đinh Tuyết Nhuận chút nữa bị anh làm hư, “Tại sao không đoán là chị cậu ấy làm?”

Lâu Thành tự hỏi vài giây: “Cũng không phải không có khả năng! Nhìn thấy cậu ta không thể nói, còn không nghe được, người nhà liền cố ý để cậu ta nhận tội.”

Đinh Tuyết Nhuận gật đầu: “Anh nói rất đúng.”

Trong điện thoại Lâu Thành cười sáng lạn: “Có phải anh đã giúp em phá được án lớn rồi không?”

Kỳ thực trong lòng Đinh Tuyết Nhuận đã sớm có kết luận, ngày mai cậu sẽ tới trại tạm giam tìm Hứa Đại Sơn, biện hộ cho cậu ấy.

Nhưng mà Đinh Tuyết Nhuận vẫn gật đầu: “Đúng, anh phân tích rất có lý.”

Hai mắt Lâu Thành cong cong, đang muốn phần thưởng gì đó, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hét lên: “Đm, bảo bối, không phải em định giúp tên Sơn gì gì đó biện luận đấy chứ?”

“Là biện hộ.” Đinh Tuyết Nhuận sửa lại, “Anh lại đoán đúng rồi — cậu ây có tỉ lệ rất lớn là bị oan, cậu ấy là người câm điệc, chỉ có em mới có thể giúp cậu ấy.

“Vậy không được, em phải đợi anh tới, thôi bỏ đi, anh sẽ mua vé máy bay ngay, anh lập tức tới Quế Lâm.” Lâu Thành cầm điện thoại đứng dậy, vẻ mặt lo lắng.

“Anh gấp gáp như vậy làm gì?” Lâu Thành từng nói muốn tới Quế Lâm, nhưng mà nói ngày mồng năm mới tới, mang quà cho bố vợ.

“Đương nhiên là bảo vệ em rồi,” anh đúng tình hợp lý nói, “Cả nhà kia khẳng định là xấu xa. Em biện luận cho đối tượng bọn họ hãm hại, bọn họ có thể không tìm em gây phiền phức sao? Nếu như đánh nhau, một ngón tay của ông đây sẽ lật cả nhà họ! Đm!”

Đinh Tuyết Nhuận kiên nhẫn sửa lại cho anh: “Là biện hộ, không phải biện luận.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN