Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt


Chương 9


Kỳ thực Lâu Thành không thích ăn bánh bao, anh rất kén ăn, nhưng anh cảm thấy bánh bao của Đinh Tuyết Nhuận mua mùi vị cũng được.

Đinh Tuyết Nhuận mua bánh bao cho anh bao nhiêu ngày như thế, đột nhiên nói không mua nữa, anh cảm thấy vô cùng không quen, rất muốn hỏi một câu tại sao, đã xảy ra chuyện gì, bản thân anh đã chọc gì tới cậu rồi, rõ ràng là ngày đó cậu phun khói lên mặt anh, anh mới là người oan ức có được không!

Nhưng mà nếu hỏi lại giống như anh thực tính toán chi li.

Một cái bánh bao mà thôi, còn là bánh bao chay — Lâu Thành tự an ủi chính mình, vui vẻ cắn một miếng bánh qui.

Giữa tiết thứ hai, chủ nhiệm Đậu Chí Vĩ vào lớp, ông kéo tấm màn chiếu xuống, nói: “Thứ năm với thứ sáu thi giữa kỳ, các em đều biết hết rồi chứ?”

“Biết ạ.” Các học sinh trong lớp đồng thanh nói.

“Thi giữa kỳ không có gì đặc biệt cả, cả thành phố kết hợp thi, độ khó sẽ không hơn kỳ thi tháng của chúng ta, mọi người thả lỏng tư tưởng là được. Nhưng mà lần thi này, bởi vì là kết hợp các trường trong thành phố lại nên sẽ có bảng xếp hạng toàn thành phố, hôm qua họp đã nói rồi, lần này nằm trong mười người đứng đầu toàn thành phố đều được thưởng.

“Oa.”

Cả lớp nhao nhao cả lên: “Thưởng gì ạ?”

“Thưởng tiền.”

“Nhưng mà tiền thưởng chắc ít hơn mấy cuộc thi khác, tháng sau bắt đầu tuyển chọn cho cuộc thi toán học rồi, các bạn trong lớp tốt nhất là cả lớp đi báo danh thử xem. Nếu như có bạn nào không báo danh thì phải ở trường đi học như thường. Ừm, Trần Trì Bang.” Ông gọi tên của lớp phó học tập, “phát phiếu đăng kí cho các bạn, ngày mai thu lại.”

Tiếu học này là tiết tự học, thầy Đậu phát một đề thi cho học sinh làm, còn ông thì ngồi trên bục giảng nghịch điện thoại, lớp phó học tập Trần Trì Bang xuống dưới ghi tên những bạn học muốn đăng kí, phát phiếu đăng kí rồi thuận tiện thu phí luôn.

Cậu đã bắt đầu thu từ bàn một rồi, vì để không ảnh hưởng đến các bạn khác tự học, cậu hỏi từng người từng người một: “Cậu muốn đăng kí không? Phí báo danh là hai mươi lăm đồng.”

“Tớ đăng kí! Tớ tìm tiền đã, hai mươi lăm đồng phải không…”

Trần Trì Bang lần lượt viết danh sách đăng kí, người đã nộp tiền đánh dấu, người chưa nộp vẽ một vòng tròn đằng sau tên, mọi người đều lựa chọn báo danh.

Lớp phó học tập vốn định hỏi mỗi người một lần, nhưng khi đến bàn của Đinh Tuyết Nhuận và Lâu Thành, cậu bỏ qua bọn họ.

Lâu Thành đang nghịch điện thoại, không hề ngẩng đầu.

Đinh Tuyết Nhuận đang làm đề, thấy Trần Trì Bang lướt qua bọn họ, đi tới bàn phía trước, cúi người ghi danh sách đăng kí, thế là cậu dừng bút: “Lớp phó học tập.” Cậu gọi: “Tớ muốn đăng kí.”

“Cái gì? Trần Trì Bang quay đầu nói, “Cậu muốn tham gia thi toán?”

“Ừ.” Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, trường học trước kia của cậu ở thị trấn nhỏ, có thể tham gia rất ít cuộc thi, bởi vì thầy cô cũng không thông báo cho học sinh biết là có cuộc thi. Nhưng Lục Trung không như thế, cuộc thi của các môn ở ngôi trường này vô cùng sôi động.

Trần Trì Bang đẩy kính, dường như cảm thấy như Đinh Tuyết Nhuận đang nói chuyện linh tinh. Cậu ta thậm chí còn cười: “Vậy bạn cùng bàn của cậu có đăng kí không? Hai mươi lăm đồng tuy không nhiều, nhưng mà nộp tiền rồi mà không đi thì rất phí.”

“Không lãng phí, tiền thưởng không phải là năm nghìn sao?”

“Đó là giải nhất tỉnh! Cậu?” Trần Trì Bang còn chưa quên chuyện khi học sinh chuyển trường mới đến thức trắng đêm chép đáp án để ngày hôm sau nộp, còn chuyện thầy cô khen học sinh mới chuyển trường nữa.

Trần Trì Bang cười nhạo, nói tiếp: “Được, vậy tôi đưa cho cậu một phiếu đăng kí, hai mươi lăm đồng.”

“Đăng kí gì đấy? Lâu Thành bên cạnh Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu.

“Thi đấu,” Đinh Tuyết Nhuận nói, “cậu có muốn đi không?”

Lâu Thành không hứng thú “ờ” một tiếng: “Không đi.”

Đinh Tuyết Nhuận: “Nếu không đăng kí, ngày thi cả sáng cả chiều đều phải đi học.”

“Đăng kí thì có thể không cần đi học sao?” Mắt Lâu Thành đột nhiên sáng lên, “Tiểu Đinh cậu thật thông minh.”

Đinh Tuyết Nhuận khẽ cười, quay đầu giơ tay với Trần Trì Bang: “Lớp phó học tập cho tớ hai tờ giấy đăng kí.”

Cậu lấy ví tiền từ trong cặp sách ra, lấy ra một tờ năm mươi nguyên, đưa cho lớp phó nói: “Tiền đăng kí của tớ và Lâu Thành.”

Lâu Thành nhìn thấy động tác chủ động lấy tiền của cậu, trừng mắt nhìn, mở wechat gửi cho cậu một bao lì xì.

Kỳ thực đã mấy ngày anh không quan tâm tới Tiểu Đinh rồi, anh luôn muốn hỏi cậu tại sao không mua đồ ăn sáng cho anh nữa, có phải không có tiền không.

Nhưng anh vẫn không hỏi.

Đinh Tuyết Nhuận không nghịch điện thoại, cậu không có thỏi quen lúc nào cũng phải lấy điện thoại ra nhìn một cái, tắt âm thanh điện thoại, nếu như không có nhu cầu tìm đề thi, cậu có thể một ngày không chạm vào điện thoại.

Lâu Thành vẫn luôn đợi cậu xem điện thoại, nhưng kết quả không thấy.

Có lẽ vì kỳ thi giữa kỳ, các thầy cô bắt đầu phát đề cho học sinh làm.

Tiết thứ tư là tiết thể dục, Lâu Thành lười biếng đứng dậy, duỗi thắt lưng, một tay anh mặc đồng phục vào, một tay chạm vào đầu Đinh Tuyết Nhuận, anh xoa đầu cậu mấy cái: “Tiểu Đinh, đi, đừng viết nữa, đi học thể dục thôi.”

Lâu Thành không thích chơi cùng với học sinh ngoan, anh chỉ thích học tra như Đinh Tuyết Nhuận thôi.

Đinh Tuyết Nhuận thu dọn bài tập, đứng lên. Trong lớp lác đác mấy bạn học kéo nhau ra ngoài, đi tới sân thể dục, Lâu Thành một tay khoác vai cậu, bởi vì Đinh Tuyết Nhuận lùn hơn một chút, cũng mỏng manh hơn một chút, thoạt nhìn giống như đang bị Lâu Thành ôm vào trong ngực.

Lâu Thành cúi đầu ngửi một chút, chỉ ngửi được một mùi ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái, mùi thơm nhẹ nhàng đó là mùi của nước xả vải, còn ấm áp là từ làn da của Đinh Tuyết Nhuận.

“Hôm nay cậu không hút thuốc hả?” Anh nhỏ giọng nói.

“Không hút.” Đinh Tuyết Nhuận trừng một chút, nhíu mày nói, “Lâu Thành, cậu đừng như vậy, đừng có kéo tôi.”

Lâu Thành chậc một tiếng: “Cậu sao cứ nhăn nhó thế, y như mấy em gái vậy.”

Đinh Tuyết Nhuận không thích từ hình dung này, dùng lực đẩy cánh tay anh ra, vừa đẩy ra, Đinh Tuyết Nhuận không quan tâm tới anh đi thẳng về phía trước, chân Lâu Thành dài, hai bước đã đuổi được: “Cậu nóng nảy thật.”

“Cậu chuyển trường có phải vì tính cách quá tệ, bị người ta đánh không?”

“Phải đấy, cho nên cậu không cần chọc tôi, cậu ta bị tôi đánh nhập viện đấy.” Giọng Đinh Tuyết Nhuận rất nhẹ nhàng, nghe giống như chỉ đang đùa.

Học sinh kia của Đinh Triệu Văn, cố ý gây thương tích đáng lẽ ra phải bị tạm giam, hơn nữa cậu ta cũng đã thành niên rồi, cho nên sẽ phải chịu án, nhưng mà người nhà cậu ta muốn kéo dài thời gian để nghĩ cách cho nên đưa cậu ta vào viện.

Lâu Thành căn bản không tin, cười nhạo một tiếng: “Chém gió.”

Anh không đợi Đinh Tuyết Nhuận trả lời, lại tiếp tục nói: “Rõ ràng là chẳng biết cái gì, còn cả ngày đối phó bài tập, cậu giả vờ cho ai xem.” Anh vươn ngón trỏ ra chọc chọc vào đầu Đinh Tuyết Nhuận.

Đinh Tuyết Nhuận bị anh chọc nghiêng đầu qua một bên, quay đầu lại trừng anh: “Cậu có chán hay không?”

Lâu Thành hừ một tiếng: “Sao cậu không nghịch điện thoại? Điện thoại hết pin rồi?”

“Còn pin.”

“Sao cậu không chơi?”

Đinh Tuyết Nhuận nói: “Tôi phải làm bài tập, phải học bài, không có thời gian.”

Lâu Thành vô cùng cạn lời, trong lòng vô cùng khinh bỉ, nói: “Vậy bây giờ là tiết thể dục, cậu lấy ra chơi đi.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Lâu Thành nghẹn lời nói: “Ông gửi tiền lì xì cho cậu, cậu không mở ra là hết hạn đấy.”

Đinh Tuyết Nhuận “Ồ” một tiếng, biết rằng đó là hai mươi lăm nguyên tiền phí báo danh. Nhìn dáng vẻ Lâu Thành vô cùng chấp nhất, cậu liền lấy di động ra, bật mạng, lấy tiền lì xì của Lâu Thành.

Cậu nhìn chằm chằm số tiền lì xì dừng một chút.

“Gửi nhiều như vậy?”

Lâu Thành đúng lúc nhìn phản ứng của cậu, vừa đối diện ánh mắt cậu liền quay đầu đi, có chút không tự nhiên nói: “Trượt tay.”

Vẻ mặt Đinh Tuyết Nhuận thản nhiên: “Ồ, vậy tôi trả lại cho cậu.”

“Đừng trả!” Lâu Thành đưa tay giật lấy điện thoại của cậu.

Đinh Tuyết Nhuận lại nhìn anh.

Lâu Thành có chút buồn bực cào tóc của mình: “Đừng trả, tôi có tiền,” anh rũ mi nhìn Đinh Tuyết Nhuận, đôi mắt hẹp dài dưới cặp lông mày rậm của anh uể oải, “Này, ngày mai cậu lấy tiền này mua bữa sáng cho tôi.”

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì.

“Đã một tuần rồi cậu không mua đồ ăn cho tôi, lẽ nào cậu thiếu tiền hả?”

“Tôi không thích bánh bao chay, tôi muốn ăn bánh bao nhân thịt.” Anh đưa ra yêu cầu, “Bánh bao chay trước đây cậu mua cho tôi khó ăn quá, từ bé tới giờ tôi chưa bao giờ ăn bánh bao nào khó ăn như thế.”

Khi Lâu Thành nói, dường như đã quên mất việc mỗi sáng anh đều ăn sạch sẽ bánh bao.

Đinh Tuyết Nhuận cúi đầu, cũng không nói chuyện, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Lâu Thành lại chọc chọc đầu cậu: “Cậu phát ngốc gì thế, đã nghe thấy gì chưa? Tôi ra lệnh cho cậu ngày mai phải mua đồ ăn sáng cho tôi.”

“Lâu Thành, cậu không thể ăn nói cẩn thận được sao?”

Lâu Thành thở một hơi, nghiêng đầu lộ ra đường cong cằm ưu mỹ: “Không thể.”

Đinh Tuyết Nhuận sa sầm mặt xuống: “Cậu đừng phát lì xì cho tôi, tôi trả lại cho cậu, tiền trong wechat không lấy được.”

“Cậu muốn tiền mặt?”

“Cậu đưa thẻ cơm cho tôi, ngày mai tôi mang cho cậu.”

“Tôi không có thẻ,” Lâu Thành nói xong mới nhớ ra, vỗ đầu một cái, “Không đúng, tôi có thẻ.” Anh dường như rất vui vẻ, cười lên, khi anh cười khuôn mặt hung ác kia sẽ tan ra thành nước, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Đợi một chút tôi đưa cho cậu.”

Tiết thể dục tập xong bài thể dục nhịp điệu sẽ được hoạt động tự do, Lâu Thành bị học sinh khóa trên gọi đi chơi bóng.

Lâu Thành lớn tiếng đáp lời: “Tới đây.”

Anh cởi đồng phục ra, ném thẳng cho Đinh Tuyết Nhuận, cậu theo bản năng nhận lấy, nhận xong mới sững người.

Lâu Thành mặc một áo thể thao màu đen ở bên trong, tuy là áo rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn ra thân thể của anh rất đẹp, vai rộng eo thon.

“Trông đồng phục cho tôi đấy.”

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì, Lâu Thành nhanh chóng chạy về phía đám bạn kia.

Bên cạnh sân bóng rổ có rất nhiều ghế dài, nữ sinh ngồi hết cả, bởi vì không còn chỗ trống, thậm chí còn có nữ sinh cởi áo khoác đồng phục xuống để ngồi lên. Lâu Thành vừa chạy tới, một chuỗi những âm thanh “A a a a a” như sóng.

Lâu Thành rất được nữ sinh hoan nghênh, ở trong trường Lục Trung coi trọng thành tích học tập này, anh lại khác biệt so với quần chúng bình thường.

Đinh Tuyết Nhuận ôm đồng phục của anh, đi về hướng sân bóng rổ, không giống như những nam sinh khác, cậu không hiểu mấy trò vận động này, cho nên người không chuyên như cậu đứng cạnh sân bóng rổ chỉ có thể giống như những nữ sinh này, nhìn tư thế oai hùng khi chơi bóng của Lâu Thành.

Lâu Thành mỗi lần ném vào một quả, lại có thể nhận được những tiếng la hét, Lâu Thành chạy quanh sân một vòng, anh nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận còn cười với cậu một cái, kéo áo mình lên khoe khoang.

Đinh Tuyết Nhuận xem một lát, ôm áo đồng phục của anh rời đi, Lâu Thành đang dẫn bóng, nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đi khỏi, vừa luống cuống, bóng rổ trên tay đã bị người khác cướp đi rồi.

“Anh Thành! Bóng!”

Đinh Tuyết Nhuận đi xuyên qua sân thể dục vào nhà ăn, nhà ăn đã mở cửa rồi, những học sinh tiết tư là tiết thể dục thường nhận dịp thời gian hoạt động tự do đi ăn cơm trưa, để tránh cho một lát nữa tất cả học sinh tan học lại chen chúc nhau.

Bởi vì không phải xếp hàng, cậu đến cửa sổ gọi cơm, nhanh chóng ăn xong.

Khi Đinh Tuyết Nhuận ăn xong đã sắp hết tiết rồi, cậu đi mua một chai nước, cậu nghe thấy tiếng còi, nhanh chóng đi qua tập hợp.

Lâu Thành vừa chơi bóng xong, mồ hôi ướt sũng áo anh, tóc đen của anh cũng ướt đẫm, có rất nhiều nữ sinh đuổi theo đưa nước cho anh: “Lâu Thành, cho cậu này.”

Đối diện với những chai nước được đưa đến cùng lúc, Lâu Thành nhận của ai cũng không được.

Đúng lúc, anh thấy Đinh Tuyết Nhuận đi qua, ôm áo đồng phục của anh trong tay, còn có một chai nước nhìn như chưa mở.

“Cảm ơn, bạn tớ mua nước cho tớ rồi.” Nói xong, Lâu Thành chạy tới chỗ Đinh Tuyết Nhuận, để lại mấy nữ sinh với khuôn mặt thất vọng, nhưng lại âm thầm vui vẻ, bởi vì giáo thảo nói chuyện với các cô rồi.

“Tiểu Đinh!” Lâu Thành gọi lớn. Anh chạy nhanh mang theo một luồng gió nóng, chạy tới trước mặt Đinh Tuyết Nhuận: “Tôi nóng quá.” Anh cầm lấy chai nước trên tay cậu, không do dự cho lên miệng uống.

Đinh Tuyết Nhuận còn chưa có phản ứng, Lâu Thành đã uống xong nửa chai nước rồi, anh ngửa đầu, đường cong xinh đẹp dưới cổ khẽ động, mồ hôi chảy xuống dưới, Đinh Tuyết Nhuận khẽ nhìn theo cổ anh, nhẹ nhàng mở to mắt: “Lâu Thành….”

Những học sinh học thể dục đều đã tập hợp rồi, chỉ còn Lâu Thành và Đinh Tuyết Nhuận vẫn còn ở trên sân bóng rổ.

Lâu Thành nhanh chóng uống hết chai nước, anh lắc lắc đầu, không cẩn thận làm mồ hôi dính lên mặt Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành trừng ánh mắt tinh thần phấn chấn: “Làm sao?”

“Nước tôi đã uống rồi.”

Sắc mặt Lâu Thành khẽ cứng lại, tóc đen của anh đã ướt đẫm, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy từ trán xuống lông mi của anh, lại rơi tí tách xuống.

Đinh Tuyết Nhuận nhìn vào mắt anh: “Hơn nữa tôi còn vừa hút thuốc”

Lâu Thành: “…………..”

Đại khái là hai ba giây trôi qua, Lâu Thành không nói gì, sau đó nghiến răng nghiến lợi vén áo bóng rổ ướt đẫm của mình lên, trùm lên đầu Đinh Tuyết Nhuận ôm chặt lấy, để cậu ngộp trong mùi mồ hôi của anh: “Tiểu Đinh, gan của cậu lớn quá rồi.”

Đinh Tuyết Nhuận không hề nghĩ anh sẽ làm như thế, bởi vì Lâu Thành ấn đầu cậu cho nên cả khuôn mặt của cậu dán vào ngực Lâu Thành, mặt cậu bị làm ướt, một mùi mồ hôi xộc thẳng vào mũi bao trùm quanh cậu.

Đầu óc cậu mê muội, tim đập thình thịch.

Hormone của Lâu Thành, làm tê liệt nghiêm trọng thần kinh của cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Thành: “Em dám dùng khói hun anh, anh dùng cơ ngực tràn ngập hương vị đàn ông này làm khó chịu chết em!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN