Tình Đầu Của Nắng Hạ - Chương 11: Người Phong Du, Kẻ Nào Dám Đụng?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Tình Đầu Của Nắng Hạ


Chương 11: Người Phong Du, Kẻ Nào Dám Đụng?


“Khương Ly?”

Dáng vẻ rất kinh ngạc, hình như có quen biết hắn. Tôi liếc nhìn hắn, ý hỏi hắn có quen không. Hắn vẫn nhất mực nắm chặt tay tôi, cả người bị hắn ép sát vào lòng, thấy tôi giương mắt, hắn mới nhẹ lắc đầu.

“Lớp các cậu hôm nay thực nghiệm mà, không ở trên núi lại tới đây, thật sự là cùng trốn với nhau đi hẹn hò hả?” Cậu ta rất nghi hoặc, một bên lông mày nhếch lên, hai tay đút túi quần, cúi xuống nhìn tôi.

“Không có đâu, là thầy Lương cho chúng tôi tới đây mà.” Tôi xua tay, cười cười giải thích, quanh đi quẩn lại cái danh trốn học đi hẹn hò đúng là làm người ta kinh hãi. Năng lực suy diễn của cậu ta cao thật.

“Cô…” Dừng lại một chút, cậu ấy lại cười lộ răng nanh, nói tiếp “Cô là Thanh Hy hả? Hai người xuất sắc ở cùng một chỗ? Kể cũng lạ, Phong Du đồn dạo này Khương Ly hay đi cùng một cô gái tầm thường, ai biết đó lại là Thanh Hy nữ thần. Kỳ thật cô rất khôi hài, không tầm thường chút nào.”

Tôi nghe như cậu ta đang chỉ trích gì tôi vậy. Cho rằng giọng nói này khá quen, thần thái cũng thế. Chợt nhớ ra người châm biếm tôi quê mùa, đồng thời dẫn tôi tới Lệ Bằng. Đành là thế nhưng thiện cảm lần đó cũng sụt giảm khá nghiêm trọng rồi. Tôi chỉ nói khẽ một câu:

“Cảm ơn vì lần trước.”

Hắn vẫn hung hăng nhìn người ta, sau đó lập tức kéo tôi rời đi, không một câu chào hỏi. Có thể thấy hai người này dường như chẳng có bao nhiêu quen thân.

“Này này, từ từ.”

“Đừng nói chuyện với hắn, tôi không thích.” Hắn ra lệnh cho tôi, vẻ mặt cực kỳ trầm trọng.

Đến dở khóc dở cười với hắn, hắn cứ không ưa ai là tôi không được nói chuyện sao. Nếu như hắn ghét phải Lương tiên sinh hay thầy Bạch thì làm thế nào tôi đến lớp học được đây. Tên nhóc hồng hách này.

Ngoài trò nhà ma ra, chúng tôi cũng không có ý định chơi cái gì khác nữa, nhưng khi nghe nói có một chỗ giải trí với tuyết nhân tạo, tôi rất phấn khích lôi hắn đi. Thực ra chẳng phải vì tôi thích tuyết, mà là chưa gặp qua bao giờ, từ bé tới lớn, Lục Diệp là thành phố thứ ba tôi tới sống. Lúc nhỏ, bố mẹ tôi tửng ở Hiên Lạc, nơi đó là một vùng ven biển, tôi nhớ rõ mình rất thích đứng trên tầng thượng, vừa hóng gió vừa ngắm biển. Lâu lâu vào đợt nghỉ hè, gia đình tôi mới tới Biện Từ chơi, rất vui. Dĩ nhiên mùa đông những chỗ đó, đều chưa từng có tuyết rơi. Riêng Lục Diệp, tôi chưa bao giờ trải qua một mùa đông nào nơi đây. Cũng sắp sang đông rồi.

Chúng tôi đi vào một thế giới thu nhỏ, tất cả các địa điểm nổi tiếng trên thế giới đều được làm bằng tuyết. Chúng cách bên ngoài kia chỉ có một lớp kính dày. Đền Taj Mahal – Ấn Độ; tháp đồng hồ Big Ben – LonDon, Anh; tháp nghiêng Pisa – Italia; tháp Eiffel – Paris, Pháp; tháp Tokyo – Nhật Bản… Mọi thứ như một mô hình thu nhỏ, chỉ tiếc không thể bước vào. Tôi hết sức choáng ngợp. Nhiệt độ không quá lạnh lẽo, sờ vào tuyết chỉ có cảm giác mát lạnh, có thể thỏa thích nặn người tuyết, ném cầu tuyết.

Đặc biệt tôi tìm thấy một căn nhà bán bánh kẹo, bên ngoài trang trí bằng tuyết nhân tạo phủ màu lên. Chủ cửa hàng là một cô bé tên Cella, chừng 13 – 14 tuổi, khuôn mặt có nét rất Tây, tết tóc hai bím, thường nở nụ cười ranh mãnh, trước đó tôi tặng em ấy đóa pha lê Tuyết, coi như chào hỏi. Bên trong là cả không gian đầy kẹo bánh, mặt tiền khá vừa phải, nổi bật với những viên chocolate đen, cũng có nhiều viên màu trắng, được giới thiệu là thường có hương vị nhạt hơn, nhưng hương vị lưu lại rất lâu. Tôi và hắn ngồi trong cửa hàng, cô bé chủ tiệm niềm nở:

“Lâu lắm mới được tiếp khách, mọi người đều bảo tính tình em xấu. Nhưng mà qua ngày lễ Tình nhân rồi, hai anh chị tới đây liệu có muộn quá không?”

“Bọn chị là, ừm, giống như… gia đình vậy. Hơn nữa bạn học của chị đều là nam, cậu ta với chị xem như thân thiết nhất, nên đi với nhau.” Tôi xoa đầu cô bé, vẫn chỉ là cô nhóc ngây thơ. Hắn ta đằng sau nghi hoặc vì lời tôi nói.

“Chị là người Biện Từ phải không? Trên người chị đều là mùi hoa, anh ấy cũng vậy, nhưng có lẽ là nhạt hơn.” Cella tinh tường đoán, tôi hơi kinh ngạc, chỉ dựa vào mùi hương ư? Rời khỏi cái xoa đầu của tôi, cô nhóc đi tới chỗ gian hàng gần cửa, cầm theo một hộp bánh chocolate, vỏ ngoài rất tinh xảo giao vào tay tôi “Tặng hai người, thừ này được làm từ hoa tươi nguồn gốc Biện Từ, cảm ơn vì đóa pha lê Tuyết.” Cô bé cười vui vẻ, lộ lúm đồng tiền sâu vừa phải. Con người ở đây đều tốt bụng như thế cả, bông hoa không phải thứ gì quý giá, giống như một vật truyền đạt tình cảm vậy. Tôi cầm chiếc hộp nhỏ, cười:

“Cảm ơn, Cella. Chúc may mắn.” Tôi ôm lấy đứa trẻ, đứa trẻ này thấu đạt tâm tư của tôi. Chúc may mắn! Chúc cho cô bé hạnh phúc.

Chúng tôi mở cửa, tiếng chuông cửa reo, kèm theo tiếng nói lanh lảnh “Được, chúc may mắn, lần sau gặp lại.” Tôi híp mắt cười, lần này chúng ta đã gặp lại nhau rồi, Cella – người trồng hoa thị trấn Biện Từ. Tất nhiên, hộp chocolate này nhất định cũng mang hương vị của hoa, hương vị của pha lê Tuyết.

“Khương Ly, chúc may mắn.” Vươn tay cầm lấy bàn tay của hắn, khiến hắn không kịp đút nó vào túi quần, lại nghe tiếng “ừ” trầm ấm truyền đến.

Ở cổng khu giải trí, Cao Quyền Nãi đang tít mắt nhảy lung tung, thấy bọn tôi liền nhào đến ôm, nhưng chưa kịp chạm vào tôi thì hắn đã giơ tay chặn lấy đầu cậu ta, bị đẩy ra đột ngột, tiểu Nãi Nãi rất là oan ức.

“Hai người toàn bắt nạt tôi. Thế đi chơi vui không? Lúc nãy tôi còn thấy Lương – Bạch đi tàu lượn, quá hoành tráng luôn. Lúc xuống thầy Lương cười rớt cả hàm, Bạch Dạ Xoa mặt tái mét, như bị chọc vào mông vậy đó.”

Vừa kể còn vừa làm động tác miêu tả, tôi ha ha cười, có thể biết được thấy Bạch thảm thế nào rồi. Thế nhưng, Cao Quyền Nãi à, cậu biết không, Bạch Dạ Xoa cậu vừa nhắc đến cũng đã ở đây rồi.

“AAAA!!!” Họ Bạch đuổi đánh họ Cao! Khổ sở rồi, ha ha.

Hắn và tôi ngồi một chỗ, chờ đợi cả lớp về đủ, nên bóc hộp bánh ra ăn, tôi định chia cho tiểu Nãi Nãi một ít, nhưng vừa đưa ra thì bị hắn đoạt lấy, cho vào miệng. Lại lần nữa, vẫn vào miệng hắn. Tôi định đưa phần của mình cho cậu ta, nhưng hình như Cao Quyền Nãi đang e sợ Khương Ly, nên chẳng dám ngó nghiêng gì nữa. Một viên cuối cùng đưa tới miệng tôi, đành phải nuốt vào. Tôi trừng mắt với hắn, đến phút cuối đành phải cụp xuống, dụi dụi vì mỏi.

“Thưa thầy, 30 phút rồi, Lăng Thừa Thu vẫn chưa về.” Lăng Thừa Thu? Lăng Thừa Thu chẳng phải là cậu bạn ngồi bên cạnh tôi lớp Lý hay sao? Hay là… lạc đường. Chắc không đâu, ai lại giống tôi chứ.

Thầy Bạch cau mày rất chặt, theo thói quen lại đẩy mắt kính một cái, nói: “Phiền thật. Mau phân tán đi tìm cậu ta.” Bên cạnh Lương tiên sinh vẫn cười, ánh mắt có chút sắc bén hơn, nhưng bộ dáng luôn duy trì vẻ thong dong.

Tất cả chia nhau tới từng chỗ, khu giải trí có kha khá trò chơi, vì thế lập tổ 5 người tới một chỗ, nhất định sẽ tìm ra. Chỉ là lớp Toán hiện tại có 32 học sinh, dư ra hai người, tính thêm cả hai thầy giáo thì nhóm tôi có bốn người thôi. Gấp rút hơn là phía nhà tuyết nhân tạo đang rất khổ sở, Lương – Bạch bèn bỏ chúng tôi đi mất. Cũng tại nơi tôi và hắn đang tới là khu dành cho trẻ nhỏ, cái nơi này thì có gì đáng ngờ đâu, huống chi, cậu ta cũng chẳng còn nhỏ nữa. Nhưng lo trước lo sau, vẫn cứ phải đi.

Khẳng định là, cậu ta đã lớn, nhưng tâm hồn vẫn còn nhỏ lắm đây. Khi bước vào, tất cả mọi người đều xúm lại ở phía cầu trượt, hay có thể nói là toàn bộ những đứa trẻ hiện đang đứng chỉ trỏ, thế nên tôi lấn tới xem sao. Nghe thấy tiếng la hét bên trong chiếc cầu trượt dài ngoằng, thậm chí có chỗ còn xoắn tít lại.

“AAAA, CỨU! CỨU VỚI! GHÊ QUÁ, TÔI KHÔNG MUỐN XUỐNG!”

Tiếng kêu không những thế còn vọng lại nhiều lần, tôi thấy hơi ám ảnh. Lập tức trèo lên cầu thang, định cứu người, lúc sắp tới nơi, cậu ta lại hét to hơn, khiến tôi giật mình, cứ thế thả mình rơi xuống. Cũng không cách mặt đất quá cao, nhưng có lẽ đủ đau đớn. Tôi nhắm tịt mắt lại theo phản xạ. Thế nhưng cơ thể tôi lại rơi vào một vòng tay, tựa như cái ôm ấm áp. Hắn bắt được tôi. Miệng hắn nhếch lên, nhanh chóng cho tôi đứng dậy, tự mình trèo lên. Chẳng biết bên trong xảy ra những gì, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc, sau đó liền thấy Lăng Thừa Thu chui ra từ đuôi cầu trượt, tiếp đó là Khương Ly. À, có lẽ là một cái đẩy hung bạo.

Bắt lấy tay cậu ta, đỡ xuống, có thấy cảm thấy cậu ấy vẫn còn run lên bần bật. Hắn đứng cách đó không xa, miệng nhếch lên cười khinh khỉnh.

“Trở về thôi.” Tôi nắm tay Lăng Thừa Thu, nhẹ giọng an ủi, cũng muốn đùa cợt thêm “Không ngờ cậu lại trẻ con thế.” Cười ha hả.

Lăng Thừa Thu không nói gì, cúi gằm mặt xuống, hai cái tai đỏ ửng lên. Tôi ra hiệu cho hắn đi thôi, hắn tiến đến, mặt không vừa lòng, giựt tay tôi ra, khẽ chùi vào ống tay áo.

“Bẩn.” Thanh âm phát ra có mấy phần khó chịu.

Tôi nhíu mày mở miệng định phản bác, Khương Ly trừng tôi, cuối cùng vẫn là tôi nắm tay hắn.

Lương tiên sinh chạy nhảy ở phía cổng, trông như trẻ con. Thấy chúng tôi quay lại, mới tựa lưng vào tường, chống trán than thở:

“Thằng nhóc, lớn tướng rồi mà lại bị kẹt ở cầu trượt, ngu ngốc!”

Muôn phần cảm thán, sao thầy ấy lại biết rõ thế, có lắp camera ở mặt bọn tôi sao?

“Thầy… thầy… hu hu hu!!!” Lăng Thừa Thu lại gào khóc, mân môi oan ức, khổ rồi, ngậm một cục tức to như thế.

Cử chỉ này, tôi liền đoán ra, việc cậu ta bị kẹt, có đến tám phần là do Lương Từ hãm hại. Trời ạ, hai người đều lớn hết cả rồi, lại đi chơi trò con nít!

“Tôi làm sao chứ? Ai bảo cậu nhát gan! Hứ!”

Lời này vừa thốt ra, lập tức bị Bạch Xa Nghiêm đá vào đầu gối, Lương Từ la lên đau đớn. Tôi nhớ tới tuần trước, người đi đầu trong lần hộ tống tôi chính là Lăng Thừa Thu. Hình như vụ đó hết sức ồn ào, Khương Ly đạp hỏng cả cửa lớp Toán luôn. Việc đó chọc giận tới vị tiên sinh ôn hòa này, mấy lần từng “chơi” hắn, nhưng đều chuốc thất bại, nên cậu bạn kia mới có ngày hôm nay.

Thôi, chuyện đó để sau, hiện giờ tôi phải đối mặt với thứ còn đáng sợ hơn thế. Căn bệnh say xe muôn thủa.

Thuốc ngủ hồi sáng, một viên đó đã bị Khương Ly vứt đi nửa còn lại. Tôi biết phải đối phó sao đây.

Nhưng là, phố Lệ Bằng hình như cách đây không xa, hay là đi bộ? Haizz, bỏ đi. Khi nãy có vài bạn nam sinh đề xuất, nhưng Bạch chủ nhiệm đã tuyệt đối khước từ. Bởi sợ gặp phải nguy hiểm, nói trắng ra là, chẳng may có ai đó bị làm sao, việc truy cứu trách nhiệm bị đổ lên đầu, sẽ phiền phức lắm.

“Người Phong Du, kẻ nào dám đụng chứ.” Lương Từ lên tiếng, miệng khẽ nhếch lên một đường cong, hai tay khoanh trước ngực, tôi cảm giác như lời lẽ kèm theo mấy phần sắc bén.

Lại thấy hai vị chủ nhiệm thì thầm to nhỏ một góc, trông có vẻ cực kỳ thần bí. Có lẽ nào, là nói chuyện tình yêu ư? Rốt cuộc kẻ đứng ngoài như tôi cũng bị dính phải, Lương tiên sinh đang tiến về phía này.

“Thanh Hy, nghe nói em bị say xe. Khương Ly và tôi đưa em về nhé, đi bộ. Em là nữ sinh đi với đám nam sinh kia, không thích hợp cho lắm.”

Trong thoáng chốc, tôi chợt nhìn thấy đôi mắt cười của thấy ấy hơi mở ra, lộ tròng mắt đen thuần túy, đầy những tia tối tăm lạnh lẽo. Hô hấp của tôi dường như bị đình trệ, tưởng như ánh nhìn đó có thể dễ dàng bóp nát mình vậy.

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, mơ hồ có một hình ảnh rất mờ nhạt lướt qua. Đúng lúc đó bị cắt ngang bởi cánh tay của hắn, hắn kéo tôi vào lòng, trừng mắt nhìn Lương Từ.

Việc này là do đích thân thầy giáo yêu cầu, đâu nỡ để mà từ chối, chủ nhiệm Bạch cũng gật đầu tán thành, vậy nên tôi chấp nhận. Chỉ là có cảm giác gì đó rất lạ.

Khương Ly và tôi ư? Vì sao Lương Từ biết, tôi và hắn cùng ở Lệ Bằng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN