Tình Đầu Của Nắng Hạ
Chương 13: Kiếm Tiền Là Việc Lớn
Mệt nhọc mở mắt, khẽ cau mày một cái, vẫn chưa thực sự tỉnh giấc. Tôi ngổi trên sô pha, khắp người tê mỏi. Khương Ly bộ dáng rất thoải mái, gối đầu lên hai chân của tôi ngủ. Nếu tôi không sớm đứng dậy, có lẽ sẽ bị đau cơ mà chết mất.
Trực tiếp vứt cái đầu to bự chứa đầy những thứ xấu xa trên thế giới của hắn ra, tôi đứng dậy vươn vai.
Đúng thế, hôm nay là chủ nhật.
Ngày nghỉ lúc nào cũng vô cùng tuyệt vời, thậm chí còn rất đáng mong chờ. Tôi có thể dùng cả ngày làm điều mình thích. Dĩ nhiên, điều đó ai lại chẳng muốn cơ chứ.
Qua việc vệ sinh cá nhân, làm mấy động tác thể dục đơn giản, bắt tay làm bữa sáng xong, Khương Ly cũng đã tỉnh. Thật ra hắn đã tỉnh lúc tôi hất đầu hắn đi rồi, căn bệnh lười của hắn thường xuyên phát tác, đối với tôi thì có chút… thường tình và… khó coi?
Quên mất, tối qua Lương Từ đã phá mất cổng nhà tôi. Thế mà vẫn không có trộm vào nhà. Trị an nơi này thật tốt! Bước ra ngoài đã thấy chiếc cổng được sửa sang lại, méo mó hơn ban đầu một tẹo, ít nhất vẫn có thể sử dụng. Thầy à, chẳng thà thầy đừng có sửa, em kêu người tới sẽ tốt hơn đó. Tôi ném lại ánh mắt thương cảm với chiếc cổng.
Trong lúc chờ hắn ăn xong, tôi đứng trong vườn tưới cây. Chợt thấy một nụ hoa trà trắng, tâm tình trở nên hết sức vui vẻ. Thiếu chút nữa chạy vòng khắp phố khoe khoang. Có lẽ phải tầm tháng 11 nó mới bắt đầu ra hoa chứ nhỉ? Thời gian này liệu có quá sớm chăng?
Nếu là bình thường, khi hoa nở không đúng mùa của nó, thực ra tôi cũng sẽ có chút thất vọng. Bởi nó cũng dễ tàn nhanh vậy, tôi luôn quan niệm, những bông hoa sẽ đẹp nhất vào một khoảng thời gian nhất định của chúng. Tất nhiên, thời điểm hoa Trà nở đáng lẽ phải là một tháng nữa, tức là vào mùa đông.
Nhưng về hiện tại, ngoài Thanh Tú ra, vườn hoa nhà tôi đúng là thiếu chút sắc màu. Thế nên, cứ tùy tiện chấp nhận vậy.
“Khương Ly, cậu có trồng loại hoa nào bao giờ không?”
Tôi ngồi chống tay trên bệ đá, bâng quơ hỏi. Đầu hơi ngước về phía bầu trời, tôi mỉm cười nhè nhẹ.
“Chưa từng.”
Hắn chậm chạp trả lời, có lẽ bởi vì đang ăn. Tôi cũng không mấy kinh ngạc, chỉ là rõ ràng quê hương hắn ở Biện Từ, ít nhất cũng có vài loại cây trong nhà chứ.
“Thật à? Bất cứ loại cây nào ư?” Đầu tôi hơi nghiêng về hướng của hắn, nắng ban mai cũng theo chiều chạm vào khuôn mặt tôi, không quá nóng, chỉ hơi âm ấm. Tôi thấy cử chỉ của hắn có chút dừng lại, tưởng như chỉ định nói qua loa, nhưng sau đó vẫn tiếp tục “… Cây bạc hà?”
Kỳ thật đáp án của hắn vẫn chấp nhận được, vẫn là có trồng một loại cây. Oải hương cũng là một loại cây thuộc họ bạc hà thì phải. Lần này, đến tôi “ừ” với hắn.
Trong mắt tôi, hình tượng của hắn tốt hơn lên chút ít.
Hôm nay, có chút hương vị của bạc hà. Tươi mát.
Duỗi người một cái, tôi đứng dậy. Hắn cũng đã ăn xong, định tiếp tục nằm ườn một chỗ. Tôi đội lên đầu chiếc mũ rộng vành để che nắng, vẫy tay với hắn:
“Đi thôi.”
Hai chúng tôi song song đi trên đường. Tôi mở miệng chào biểu sáng với từng nhà. Bác Liêu như cũ ngồi trên ghế lắc, thân hình mập mạp phúc hậu. Bác ấy có một đôi mắt cười đáng yêu. Thấy chúng tôi, chỉ cười hà hà gật đầu. Có vẻ như không khí Lệ Bằng đang rất tốt. Tôi bắt chuyện với anh Hiên Lục nhà ở gần cuối phố, anh ấy là bác sĩ tâm lý nổi tiếng của thành phố. Ngoài dáng vẻ đẹp trai ra, Hiên Lục cũng cực kỳ tốt bụng. Mấy cô bé từ trong ngoài phố đều kéo đến, lấy lí do khám bệnh để ngắm anh ta.
“Hiên Lục tiền bối, chào buổi sáng. Chúc đắt khách nhé!” Tôi hơi bước chậm lại, cúi người cười chào. Anh ấy là người đáng ngưỡng mộ! Không biết tôi có tính là fan chăng?
“Chào buổi sáng. Phòng khám hôm nay đóng mất rồi.” Hiên Lục có vẻ hào hứng, chỉ khẽ gõ tay vào chiếc bảng trước cửa ghi “CLOSE” gọn gàng, phía dưới là hàng chữ viết bằng bút máy “Xin lỗi đã làm phiền khách hàng. Chúng tôi hôm nay bận.”
“Vâng. Vậy chúc anh chủ nhật tốt lành. Tạm biệt.”
Ngày nghỉ mà nhỉ, tôi vẫy tay với Hiên Lục, xem ra anh ấy không để ý sự vô lễ của Khương Ly, tên nhóc này chẳng chịu mở miệng nói gì cả.
Chúng tôi đi qua một cửa hàng hoa, bên trong sạch sẽ và trang trọng. Lúc nãy nhìn thấy chậu tiên nhân chưởng cách mặt cửa kính. Vì thế liền dừng lại mua. Nhà Lăng Phương vừa trải qua sự kiện trọng đại, mong rằng vạn sự thuận lợi. Chậu cây này dành cho bọn họ.
Suốt dọc đường, hắn vẫn chưa nói bất cứ câu nào, chỉ lặng lẽ vừa nhìn vừa đi theo tôi. Hắn cứ im lặng, mà tôi lại lười bắt bẻ hắn. Mãi cho tới lúc vào siêu thị, hắn nhanh tay lấy thịt bỏ vào giỏ hàng. Tôi trừng mắt với hắn, tay cầm hộp thịt lên, ý định bỏ vào vị trí cũ.
“Cậu đã ăn rất nhiều thịt rồi. Tiết kiệm đi.”
Tất nhiên, hắn chẳng nghe. Thế là một màn giằng co với hộp thịt của chúng tôi diễn ra.
Trừng mắt thật lâu, Khương Ly hắn luôn sử dụng cách này đối phó tôi. Căn bản là tại mắt hắn trợn lên vô cùng đáng sợ, hơn nữa đôi mắt đó cũng lớn hơn của tôi một chút.
“Ô, Thanh Hy! Khương Ly! Tới mua thịt hả, lấy luôn đi chứ sao!”
Đầu tôi đầy vạch đen nhìn chiếc hộp từ tay hai chúng tôi rớt lại giỏ, chỉ vì một bàn tay nào đó hất xuống. Thầy Lương, kinh phí sinh hoạt nhà em ít lắm, bao nuôi tên này là đủ rồi, còn cho kén chọn nữa ư?
Ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Xa Nghiêm. Hai vợ chồng nhà thầy đi đâu cũng có nhau đó. Làm ơn tự mình vui thú đi mà.
“Lương tiên sinh. Bạch chủ nhiệm. Hai người cũng tới mua đồ ạ?” Tất nhiên vẫn phải có màn chào hỏi khách sáo.
Bên cạnh, Khương Ly đang làm mặt đắc ý, lập tức bị tôi giáng xuống một chưởng, khiến đầu hắn lệch sang trái.
“Ờ, lão Bạch hỗ trợ vấn đề ăn uống cho tôi. Kinh tế là do tôi bảo trì. Đúng dịp hôm nay là ngày nghỉ, đồ ăn cũng hết sạch, phải đi tiếp ứng đó mà.”
Lương Từ gãi gãi đầu, cười rất chi là man rợ. Nụ cười giả đó may mắn là không giành cho tôi.
Thế nên, thịt hay không thịt. Chuyện đó đã hết quan trọng rồi. Tranh thủ thời khắc hai con người kia mơ màng nói chuyện với nhau, tôi liền kéo hắn chạy biến. Để lại lời chào lễ phép. Tôi biết, việc tôi chạy đã chả có tí tôn trọng nào rồi. Nhưng mà hai người đó… rất phiền phức!
Nhân sinh thực nhiều phiền não.
Đứng tại quầy thanh toán, hắn vẫn im bặt, quay sang lại thấy thêm cái nhếch miệng đểu giả. Thiếu chút nữa tôi đã định động thủ. Kệ, việc gì tôi phải thừa sống thiếu chết đánh hắn thêm chứ. Cái mạng già này sức cùng lực kiệt rồi. Buông tha cho tôi đi…
Tôi giáng từng cước bộ xuống đất cho hả giận. Tự hỏi hắn định ăn nhở ở đậu nhà tôi bao lâu nữa đây.
Cửa nhà Lăng Phương đóng, thế nhưng cũng chẳng khóa. Người dân ở đây rất lương thiện, kẻ nào rình mò vào nhà dân Lệ Bằng đây? Tôi không trực tiếp bước vào cửa, chỉ đặt chậu cây lên thành bờ tường trắng sạch sẽ, kèm theo lời nhắn “chúc may mắn”. Ở phía đối diện, bác Liêu chắc đã vào nhà, chiếc ghế lắc hơi nghiêng nghiêng, chợt thấy yên lòng. Bác ấy đi làm việc rồi.
À? Việc viết sách của tôi!
Tôi ngẩn người nhớ ra, khoảng thời gian gần đây mình quá lười biếng rồi. Quên check mail, có khi nhìn vào đống mail kia, tôi sẽ lăn đùng ra chết tươi luôn quá. Ngẩng đầu trừng hắn.
“Này, bạn gái cậu đâu. Hay do cậu làm mặt lạnh nhiều quá nên bỏ nhau rồi, giận nhau rồi? Trời ạ, mau mau làm hòa đi, tôi thật sự buồn bực lắm đó. Nếu cậu cứ quấy rầy mãi, chúng ta chỉ có thể sống nhờ việc bán hoa ven đường thôi đó. Lương lậu ít ỏi quá mà. Công việc viết sách của tôi phải sớm tiến hành thôi.”
Miệng tuôn ra một đống từ ngữ mang tính chất xả giận, mặt tôi méo mó. Hắn hơi trợn mắt nhìn tôi, như thể tôi đang nói mấy thứ kinh khủng lắm ấy.
“Bạn gái? Ai?”
“Sao? Lần trước tôi hỏi cậu có phủ nhận đâu. Thế tôi phải chịu trách nhiệm với cậu cả đời hả?”
“Không phủ nhận là nhất định phải có à? Thực ra, năm sau bố mẹ tôi về, có lẽ cũng nhanh thôi.”
Tôi cứng họng. Bố mẹ nào như gia đình này…
“Được rồi, từ mai tôi bận, đồ ăn sẽ chuẩn bị sẵn ở phòng bếp. Tuyệt đối! Tuyệt đối cấm làm phiền tôi kiếm tiền!” Nhấn mạnh, tôi cực kỳ muốn đập vào đầu hắn hai từ “TUYỆT ĐỐI”!
Nếu được, làm cách nào đi nữa, tôi cũng muốn đe dọa hắn.
Phát giác, hắn đang cầm lấy tay tôi, siết hơi chặt lại. Ánh mắt tỏ ra oan ức tột cùng. Bình thường nếu Khương Ly giở chiêu này với tôi, xem chừng còn có tác dụng, xét về thực trạng hiện tại bây giờ, nếu như không khẩn cấp tiến hành làm việc, tôi sẽ chết đói mất. Thương tình hay chịu chết đói? Ngu ngốc! Chắc chắn phải chọn đường sống cho mình, không thể vì kẻ khác mà quên bản thân muốn gì làm gì.
Vậy nên, tôi cực kỳ kiên nhẫn ngó lơ hắn.
Trước khi bước vào nhà, tôi giữ vai hắn yên tại chỗ, trực tiếp đóng cổng tiễn khách. Lên phòng hưởng thụ sự bình lặng.
Đáng lẽ phải như thế này từ sớm mới đúng. Thực ra, cuộc sống cũ của tôi hồi ở phố Mạn Đằng cũng vậy, sẽ luôn tĩnh mịch, nhưng tôi thấy khá tốt. Trước kia có anh trai ồn ào, bây giờ lại thêm một Khương Ly quấy nhiễu. Tôi thở nhẹ một tiếng, tiếp tục lâm vào trạng thái công việc.
Tôi đặt bút viết từng dòng.
Cuốn sách tiếp theo, nói về giá trị con người. Nhớ tới khi học cao trung, tôi gặp rất nhiều thứ đáng tiếc nuối, nhưng bất kể ra sao, tôi vẫn còn đây, và đang trưởng thành. Một con người, đến cuối đời, họ sẽ tự dừng lại bản năng trưởng thành của mình, để suy nghĩ lại suốt quãng thời gian mình trải qua. Rốt cuộc có đau thương hay mất mát, ai ai cũng tồn tại thứ cảm giác muốn quay trở về.
Thâm tâm tôi, tôi cũng muốn.
Bố mẹ, anh trai, bạn học cũ, Khương Ly, nhà hàng xóm tại Mạn Đằng, những con người sống ở Lệ Bằng. Tất cả gộp lại, tôi đều đang trải nghiệm, một cuộc trải nghiệm thật sự.
Ngoài kia đã bắt đầu mưa rả rích. Cơn mưa tượng trưng cho mùa thu. Các lúc như vậy, bầu trời thường trong vắt, rất chói, rất sáng. Nếu có thời gian thưởng thức nó, hãy từ từ, chầm chậm đưa nó vào trong tâm. Ghi nhớ. Đừng tưởng niệm. Hãy ghi nhớ. Mọi thứ chỉ cần ngước mắt lên, từ chiếc cửa sổ tâm hồn của bạn, mở rộng ra cả bầu trời. Trong bầu trời đó có gì? Tôi đâu cần biết. Đó là cảm nhận cuộc đời.
Như từ đầu đã nói, tôi từng tiếc nuối khá nhiều. Về mình, và về người khác.
Một người bạn tôi rất tôn trọng, cô bạn đó luôn nở nụ cười. Lạc quan tới nỗi, tôi chưa từng tưởng tượng nổi, việc cô ấy khóc sẽ khó khăn đến mức nào. Cứ cho là tiếng cười khiếm nhã đi chăng nữa, thì đó chính xác là một thứ chân thành. Kính trọng, bởi cô ấy luôn nỗ lực hết mình, nhưng vừa đủ để người xung quanh hài lòng. Tưởng rằng cô gái đó sẽ hạnh phúc. Ấy vậy, chợt bất hạnh ập tới. Không hề ngẫu nhiên, mà là sự chủ ý. Tự cắt đứt sinh mệnh là ngẫu nhiên ư? Tôi không cho là vậy. Chỉ vì vài khó khăn mà người thân cô ấy đã tự mình rời bỏ đi điều mà đấng toàn năng ban tặng. Tôi tự hỏi rất nhiều, thế có đáng không? Liệu hành động ấy biểu thị cho cái gì? Người bạn của tôi chuyển trường, bởi ám ảnh, bởi áp lực. Kèm theo tôi, tôi tiếc nuối.
Thế nên, mục đích tôi muốn nói trong những trang giấy trắng này, chính là… bạn được sống có vui vẻ không! Có! Nhất định phải có. Ngay tới khi gần như rời bỏ thế giới, cũng phải tự tin trả lời: Có!
Ngay cả lúc tôi viết sách bây giờ đây, tôi cũng thưởng thức ý vị cuộc đời, tựa như đang xem đây là một điều kì diệu.
Thế giới quan, dù ra làm sao, cũng do chính bạn gây dựng. Hãy quý trọng.
Mưa vẫn chưa dứt, tôi đi xuống nhà, bất giác lại bước tới cổng.
Khương Ly chưa đi. Trầm mặt thật lâu, thật lâu.
Tôi hối hận rồi. Mỏi chân chưa thế? Hắn chờ tôi.
Tôi đi chân trần ra ngoài, khẽ kiễng chân ôm lấy hắn vào lòng. Lại giở vẻ mặt khờ khạo kia ra. Nước mưa thấm vào quần áo, làm nhiệt độ cơ thể hắn vốn dĩ đã thấp, lại càng trở nên lạnh lẽo. Tôi cố gắng ôm hắn chặt hơn nữa, khiến cho độ ấm len lỏi.
Lạnh? Mệt? Đói? Sao cậu lại đứng mãi thế?
Mi mắt hắn hơi cụp xuống, tôi nhìn rõ, lông mi hắn thật dài.
“Có sao không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi, nắm lấy tay hắn.
Ban sáng hắn cũng nắm tay tôi thế, chỉ là siết chặt hơn một chút.
Khương Ly không trà lời. Hai tay hắn nhấc bổng tôi lên, ôm vào lồng ngực, tựa như muốn che đi những giọt mưa lất phất bay vào người tôi, chầm chậm bước vào nhà.
Mặc kệ cho nước từ người hắn rơi xuống nền, tôi đẩy hắn ngồi xuống ghế, lấy ra chiếc khăn bông sạch sẽ, lau mái tóc thấm ướt của hắn. Có lẽ, hắn thật sự chỉ là đứng đợi tôi.
Tôi biết, hắn làm trò này chỉ để tôi nguôi giận thôi, cho hắn ăn cục thịt bự trong tủ lạnh đó. Nhưng mà, bộ dạng này của Khương Ly vẫn làm tôi hết sức thương xót. Trời ơi, cái mặt thanh tú ạ, mi bị tên chủ nhân làm khổ rồi.
Quay người hướng ra ngoài, một bàn tay giữ lấy đuôi áo tôi chẳng chịu buông.
“Thanh Hy đi đâu vậy?” Ánh mắt hắn trở nên khẩn trương, có phần mất kiên nhẫn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!