Tình Đầu Của Nắng Hạ
Chương 4: Nhìn Cô Thật Quê Mùa?
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã đầu tháng 7, ngày mai tôi sẽ tới Lục Diệp. Bỗng chốc cảm thấy có chút buồn, mỗi lần rời đi nơi mình gắn bó tôi đều rất nuối tiếc, bây giờ thì không thể nhàn rỗi được nữa rồi.
Bỗng dưng nhớ tới cô cháu gái của bác Du, người cũng tới Lục Diệp giống tôi, cùng vào chung một Phong Du. Suốt cả mùa hè tôi chưa từng gặp qua cô ấy. Có thể cô cháu gái đó đã đi tới đó từ sớm, xem ra tôi không có cơ hội làm quen với cô ấy.
Tôi nghe ông Du nói hôm trước cậu cháu trai kia cũng rời đi để nhập học rồi, kể từ lần thảo luận trước, tôi cũng không có gặp qua mặt hắn, nên cuối cùng cũng chẳng chào tạm biệt nhau lấy một câu. Lần sau nếu có gặp, mong có thể được làm bạn bè.
Hôm qua khi biết tôi sắp đi, bác Du mời tất cả mọi người trong khu phố tới, tổ chức một bữa tiệc chia tay. Khu phố này có những con người rất cởi mở và thân thiện. Đối với tôi, họ lúc nào cũng giữ một trái tim ấm áp.
Thật ra bữa tiệc này không chỉ chia tay mình tôi, bởi hai tuần nữa Mãnh Lộ cũng tới Lục Diệp, tiếp tục làm sinh viên đại học lười biếng. Bác Du nói rằng ông Du rất giữ thể diện, không muốn nói ra rằng mình chuẩn bị tiệc cho một thằng nhóc như Mãnh Lộ. Vậy nên anh ta bất mãn “Cháu cũng sắp đi rồi, bất công quá đi.”
Ông Du trừng mắt nhìn Mãnh Lộ “Thằng nhóc, đừng có ý kiến ý cò.”
Mãnh Lộ sợ hãi nép sau lưng bác Du “Cháu không muốn bị hủy dung đâu, cháu còn chưa có người yêu nữa mà.” Anh ta bị dọa một phen, trông rất thảm. Tin tôi đi! Rất thảm! Mặc dù không biết lần trước ông ấy đã làm gì mà Mãnh Lộ lại sợ bị hủy dung vậy. Lúc đó tôi còn tò mò khẽ liếc ông Du, trên tay ông ấy đang cầm cây xương rồng be bé trồng trong chiếc cốc nhỏ. Ồ! Thì ra là thế!
Lần này tôi được tặng vô số hoa. Mẫn Qùy chọn những bông Anh Thảo tươi nhất tặng cho tôi, ngay đến cả Mãnh Lộ cũng tặng tôi một chậu hoa Hồng Anh, chú Hà Hầu hào phóng tặng một chậu Sedum Hoa Hồng, tôi khá là vui thích với vật trang trí này, còn có cẩm chướng nhà bác Du đã nở rộ tuyệt đẹp. Tất cả đều khiến tôi vô cùng vui vẻ. Bởi vì có họ, khu phố mà tôi sống luôn nức hương hoa.
Hoa Đỗ Quyên nhà tôi đã gần như cho Mẫn Qùy mượn đi hết, những bông còn sót lại cũng không nhiều, nên tôi tặng hết cho những người đã lớn tuổi trong khu phố, chúng có tác dụng chữa một số bệnh nhỏ, xem như quà chia tay vậy.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Mẫn Qùy còn ôm tôi khóc to “Thanh Hy, tới Lục Diệp, đừng quên chị! Nếu có tên nào bắt nạt em, Tiết Mẫn Qùy chị đây sẽ bay tới đó đánh nó phù mỏ!”
Tôi vỗ vỗ lưng chị ấy như dỗ dành một đứa trẻ phải xa cha mẹ “Nhất định rồi!” Chị ấy vốn không hay có nhà, hiếm khi gặp mặt tôi, vậy mà lần này lại sống chết khóc lóc bám tôi, khiến tôi ảo não vô cùng. Nhưng tôi cũng rất biết ơn, bởi bình thường Mẫn Qùy không hay biểu lộ tình cảm thân thiết, vậy mà hôm nay lại ôm tôi khóc, không muốn từ biệt. Tôi nghĩ khi đi rồi sẽ nhớ mọi người lắm.
Một buổi tối bát nháo qua đi, tôi hiện giờ phải ngồi sắp xếp hành lí, mang theo quần áo đơn giản. Tôi thắc mắc, cảm thấy có gì đó không hợp lí. Nhận ra điều này có chút muộn, chính là tủ quần áo của tôi rất ít, lại chẳng có cái váy nào. Trường Phong Du vẫn chưa phát đồng phục, có lẽ tôi thật sự phải mặc váy tới trường. Thôi vậy, tới được đó cũng đủ may mắn lắm rồi, đòi hỏi không cần thiết rất phiền phức.
Xếp tất cả những thứ được tặng hôm qua vào một cái hộp lớn, vừa vặn làm cho chúng không bị hỏng. Tươi cười mãn nguyện, trời ạ, những con người tốt bụng.
Tôi tới thăm Tiểu Cố, cây phong vẫn sừng sững đứng đó, nhưng những lá xanh lần trước tôi gặp đã chuyển thành màu vàng nhạt, vậy là thu gần tới rồi. Tôi đứng dưới thân cây to lớn, thầm thì “Chúc may mắn, Tiểu Cố!”.
Một trận gió thổi tới, có mấy chiếc là phong rơi xuống chân tôi, chúng sẽ trở nên yếu đuối trước gió, dù chỉ là làn gió nhẹ. Tôi không có cơ hội nhìn ngắm khung trời phủ một màu đỏ lá phong nữa rồi, tiếc thật! Ngước lên bầu trời xanh sáng lạn, tôi hít một hơi thật sâu, chào tạm biệt nơi này, một chiếc lá đỏ thẫm rơi xuống vai.
“Ừ, chào tạm biệt Tiểu Cố, tạm biệt phố Mạn Đằng.”
Buổi sáng, chuyến tàu tới Lục Diệp của tôi là chuyến lúc 8 giờ, hiện giờ không quá vội. Tôi đặt một chậu hoa Thanh Tú trước cửa nhà từng người, còn kẹp thêm trong đó một tờ giấy được viết bằng bút máy nắn nót “Chào buổi sáng tốt lành, chúc may mắn!” Sắc hoa xanh biếc dìu dịu, tươi mát dưới ánh nắng buổi sớm. Thứ màu sắc biểu lộ sự hạnh phúc vĩnh viễn.
Mọi thứ đều được tôi chuẩn bị rất tỉ mỉ, làm xong, tôi vui vẻ đeo ba lô, cầm chiếc hộp rời đi. Vừa ra khỏi khu phố, tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng la hét của Mãnh Lộ.
“Ôi trời ơi, ông Du! Con Saly định cắn hoa mà Thanh Hy tặng cháu!! Ôi không!”
Được rồi, thì ra mọi người đã thức dậy từ sớm!
“Chúc mọi người may mắn!” Tôi quay đầu la lên, mỉm cười vẫy tay chào họ, những người hàng xóm đáng yêu!
“Chuyến tàu từ thị trấn Biện Từ tới Lục Diệp sắp khởi hành, các hành khách xin hãy chú ý hành lý.” Tiếng phát thanh viên vang lên, báo rằng tàu chuẩn bị rời ga, mọi người nhanh chóng xếp thành hàng lên tàu.
Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, nên chuyến tàu cũng không quá đông đúc, tôi chọn một ghế trống ở gần cửa sổ, muốn ngồi đọc sách. Từ đây tới Lục Diệp phải mất hơn 1 giờ nữa.
Vừa mới lên tàu, triệu chứng say xe của tôi lại phát tác. Tôi không hay đi đâu xa, nên chỉ thường đi bằng xe đạp, mấy phương tiện như thế này rất dễ khiến tôi say. Đầu hơi nhức, trong người nôn nao, tôi đành miễn cưỡng mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Kì thực tôi không tài nào chợp mắt được, cũng chẳng dám mở miệng, sợ rằng có thể sẽ “ụa” ra bất cứ lúc nào. Tôi tựa đầu vào cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài, hận không thể đạp cửa xông ra. Ngồi tiết chế một lúc, lại giơ tay ra nhìn đồng hồ, tốt quá, chỉ còn 10 phút nữa là tới.
Xuống tàu, cảm giác như mình là tù nhân năm trăm năm không được hít thở không khí trong lành, bây giờ cuối cùng cũng được giải phóng. Tôi thở ra một hơi mệt nhọc. Tôi đứng ủ rũ, khuôn mặt khủng hoảng đứng ở trạm tàu, dự là có thể lên báo lá cải với nội dung “Thiếu nữ bị chứng động kinh trốn viện chuẩn bị rời thành phố”. Giật title không phải là dễ làm.
Tôi đặt chiếc hộp trên tay xuống ghế chờ, lấy điện thoại ra bấm số.
“Con tới Lục Diệp rồi, mẹ nói địa chỉ nhà mới đi, con lập tức có thể nôn ra nơi công cộng này này.” Tôi nói giọng run run, vô cùng khẩn thiết.
“Được, số 13, phố Lệ Bằng, tạm biệt mẹ.”
Nhanh chóng cúp máy, ở một nơi xa lạ như thế này, tôi không có khả năng tìm được đường tới nơi đó, đành phải bắt taxi.
Đường xá đông đúc, tôi đang rất kiên nhẫn bắt taxi dưới nắng, thật sự rất là rất kiên nhẫn đấy! Đứng ở vỉa đường 30 phút, tìm một cái taxi cũng khó như vậy sao? Rõ ràng ở thành phố hiện đại như thế này, mấy công ti đó phải điều động thật nhiều xe đi chứ! Tôi cực kì chán nản, đã 4 – 5 cái taxi đi qua, đến một cái thương tình mà dừng lại cũng không có. Rốt cuộc là làm ăn kiểu gì vậy. Thật xui xẻo quá!
Đứng dưới ánh nắng chói chang của ban trưa, tôi quay cuồng một trận, lui vào chỗ bóng râm tránh nắng. Một lúc sau, tôi quẫn. Hiện tại tôi không biết có nên tới sở cảnh sát nói tôi là trẻ đi lạc, mong họ dẫn tôi về nhà, tiện thể cáo trạng mấy cái taxi chết tiệt kia hay không. Đành vậy, đi hỏi người đi đường có lẽ là giải pháp tốt nhất.
Đối tượng của tôi đương nhiên là nữ, tiếp xúc với con trai làm tôi không thoải mái. Liếc thấy một cô bé mặc đồng phục trung học khá thời thượng, tôi tiến tới định gọi lại.
“Xin lỗi, tôi…”
“Tránh ra, đồ quê mùa!” Cô bé ấy tránh tôi như tránh quái vật, còn lườm tôi một cái khinh khỉnh, sau đó đi mất hút.
Tôi nhìn xuống bộ quần áo đang mặc, quần jeans thoải mái, áo sơ mi trắng vừa vặn. Gãi má ngượng ngùng, tôi thừa nhận tôi tới từ một thị trấn nhỏ, nhưng mà ăn mặc cũng đâu có lỗi mốt. Xem ra người thành phố rất khó tiếp cận nhỉ.
“Này cô gái, ôm cái thùng to như vậy đi đâu thế?” Ngoảnh mặt lại, tôi nhìn thấy một chàng trai năng động vô cùng đúng nghĩa, cậu ta cười tươi, lộ ra chiếc răng khểnh với lúm đồng tiền trên má.
“À, không, tôi chỉ muốn hỏi đường tới phố Lệ Bằng.”
Tôi lúng túng đáp lời, cậu ấy lại nhìn một lúc rồi ôm cằm, mắt đảo lên trên, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Ồ? Tôi tới đó mấy lần rồi, sao lại chưa thấy cô bao giờ nhỉ? Cô quen ai ở đó sao?”
“Không không, tôi mới chuyển nhà tới đó thôi.” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, làm sao tôi có thể quen được ai ở đây cơ chứ.
“Vậy tôi dẫn cô đi!” Cậu ta lại cười. Thật sự tôi đang tưởng tượng cái cảnh mình sớm bị lừa đem bán sang nước ngoài. Nhưng nhìn cậu ấy xem, một thiếu niên thanh tú chuẩn mực tương lai xã hội, không có khả năng là đồng đảng xã hội đen được. Trí tưởng tượng của tôi bay xa quá!
Do dự một hồi, tôi gật đầu để cậu ấy dẫn đi.
“Cô tin tôi vậy sao, nhìn cô thật quê mùa?”
Miệng tôi cười ha ha, có kẻ nào muốn lừa người ta còn hỏi thế à? Tôi cs bị ngốc giống cậu đâu. Người ở Lục Diệp chẳng lẽ thích nói móc người khác quê mùa như vậy sao?
Đi một lúc, cậu ta dừng lại, chỉ tay ra đằng trước, hất hất vài cái. Ủa? Tới nơi nhanh vậy sao?
Phía trước là một dãy phố khá rộng lớn, mấy căn nhà san sát nhau. Khác hẳn với phố Mạn Đằng, không thoang thoảng mùi hoa tươi nở rộ, không quá ồn ào náo nức, có lẽ Lệ Bằng mang dáng vẻ kiêu kì hơn. Trước mỗi ngôi nhà nơi đây đều treo một chiếc đèn lồng đỏ thắm. Con đường đầy nắng trải dài bóng cây bàng xanh ngát. Dưới tán cây là hàng ghế đá sạch sẽ. . Ban trưa, những ngồi nhà xếp hàng ngay ngắn, im lìm. Tạo nên một không gian thoải mái mà lắng đọng. Xinh đẹp, trong trẻo
“Thế nào? Phố Lệ Bằng đẹp nhỉ? Con phố này rất nổi tiếng ở Lục Diệp đấy! Tôi cũng muốn xây dựng một nơi đẹp như thế này!” Cậu trai nói bằng giọng tự hào, đút tay vào túi quần cười khánh khách. Dường như trong cậu ấy, nhắc tới Lệ Bằng đó là một điều may mắn.
“ Ước mơ to lớn thật đấy, cậu đã từng ở Lệ Bằng sao? Nếu có cơ hội gặp lại, tôi sẽ dẫn cậu tới một khu phố đẹp giống như thế này. Không. thậm chí còn đẹp hơn, nơi đó có rất nhiều rất nhiều hoa.” Nếu Lệ Bằng là điều cậu tự hào, vậy thì tôi không ngại khoe cho cậu niềm tự hào của tôi về Mạn Đằng – nơi tôi đã gắn bó ấy, tựa như một đóa hoa nở rộ tươi tắn trong trái tim vậy.
Cậu ta nhận câu trả lời đường đột của tôi, rồi ngẩn người. Ừ, có lẽ cậu không tin, nhưng khu phố nhỏ nằm trong thị trấn Biện Từ kia, tồn tại cái vẻ đẹp mà chỉ khi ở cùng nó lâu, bản thân mới phát hiện được. Mạn Đằng dẫu tưởng như bình thường, lại được con người nơi đó làm đẹp lên biết bao nhiêu.
Thiếu niên kia nhìn tôi, gật đầu cười ngây ngô “Hì, tốt thôi, tôi sẽ đi cùng cô!”
Vẫy tay chào từ biệt, tôi đi tìm ngôi nhà số 13 mà mẹ nhắc tới, còn cậu ta nhảy chân sáo rất tự do đi ra khỏi phố. Đúng là con người ta dễ làm cho người khác trở nên vui vẻ.
Bước đi tìm biển số 13, tôi nháo nhác nhìn xung quanh. À, kìa rồi! Trên biển màu xanh còn dán một tờ giấy nhớ có nét chữ vội vàng ghi tên tôi. Đặt chiếc hộp xuống đất, tôi lục trong ba lô ra một cái chìa khóa, nhanh chóng mở cửa. Tôi mừng như điên, may mắn cho tôi là chưa gặp qua kẻ lừa đảo nào, giờ có thể về nhà rồi!
Xem ra mẹ tôi rất quan tâm tôi, trước cửa nhà có hẳn một sân vườn khá rộng, tôi đi trên đường lát đá, ngồi xuống dùng tay chạm khẽ vào đất vườn. Ừm, tốt thật đấy! Tôi cực kì hài lòng bước vào nhà. Ngay lập tức bị không khí bụi bặm đánh úp, tôi dùng tay ôm mặt ho khụ khụ. Gì chứ? Bẩn tới độ này sao?
Sau lần quét dọn này, tôi cực kì khẳng định mai sau bản thân có thể làm tròn trách nhiệm nội trở đảm đang. Cả nhà tôi chẳng có ai chịu làm việc nhà, bố mẹ tất bật đi làm, anh trai lười biếng hậu đậu, cái gì cũng đẩy cho thân tôi. Ôi, mấy người còn muốn sống không? Chẳng lẽ muốn tôi bán nghệ nuôi thân?
Tôi u uất muốn xỉu rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!