Bối Lạc chạy về phòng hoà nhạc, lẳng lặng ngồi trước cây đàn dương cầm, từng giọt nước mắt như hạt trân châu lặng lẽ rơi, uỷ khuất cùng căm hận hoá thành đau lòng tột độ.
“Tại sao chứ?..” thâm âm Bối Lạc nức nở dồn nén nói.
Hương Vũ lẳng lặng đi tới, bàn tay vươn ra vỗ nhẹ lên vai Bối Lạc, dịu giọng:
“Cậu nên buông tay đi. Bối Lạc!”
Bối Lạc nghe thấy liền xoay đầu trừng mắt phẫn nộ lớn tiếng nói:
“Buông tay ư? Cậu có biết tớ đã yêu Khương Tình bao lâu rồi không? Nói buông tay thật dễ dàng như thế?”
Hương Vũ khẽ thở dài, giọng có chút bất đắc dĩ:
“Lúc trước sao cậu không có cố chấp này khi Khương Tình quen Khanh Long? Hiện giờ lại như vậy.”
Bối Lạc cười lạnh, ánh mắt mang theo tia khinh thường nói:
“Khanh Long? Tớ làm bạn với Khương Tình đủ lâu để biết đối với Khương Tình, Khanh Long căn bản chỉ là một vật cản chân những ai có ý muốn tiếp cận cậu ấy, một chút cũng không có lực uy hiếp, một người không đáng để tớ phải lao tâm vắt óc suy nghĩ gạt bỏ.”
Hương Vũ nghe Bối Lạc khinh miệt Khanh Long như vậy liền có chút nhíu mày.
Bối Lạc liền đứng dậy, ánh mắt nhìn về khu Hội Trưởng lạnh lùng nói:
“Tớ biết chắc chắn không sớm thì muộn, Khương Tình sẽ chấm dứt với Khanh Long, tớ chưa từng mong cầu cậu ấy sau đó sẽ quay đầu lại chú ý đến tớ. Tớ cho rằng một người như Khương Tình, sẽ không bao giờ tìm được một ai hoàn mỹ có thể xứng đôi với cậu ấy, tớ cam tâm tình nguyện đứng phía sau cậu ấy. Mãi mãi ngước nhìn cậu ấy toả sáng rực rỡ chói mắt như vậy.”
Hương Vũ nghe vậy liền thở dài lần nữa, nhẹ giọng nói:
“Bối Lạc! Khương Tình cũng là người. Cậu không thể bắt buộc cô ấy không có tình cảm với người khác được.”
Bối Lạc cười nhạt nhẽo, ánh mắt toả ra ánh sáng kỳ lạ, nụ cười tựa như khóc:
“Đúng vậy! Tớ muốn cậu ấy mãi mãi vô cảm, không đặt tình cảm vào bất kì ai. Tớ cũng biết điều đó là không thể. Nhưng mà..” Bối Lạc quay đầu nhìn Hương Vũ, ánh mắt phẫn hận lại đầy oán trách lớn tiếng nói:
“Tớ không chấp nhận người đó là Hạ Nhi! Lại là con gái!!! Tớ không chấp nhận điều đó!”
Hương Vũ nhìn Bối Lạc như phát điên mà hét lên liền nắm lấy vai Bối Lạc, cố giữ cho Bối Lạc bình tâm lại, nhẹ giọng cảnh tỉnh nói:
“Bối Lạc! Cậu không thể chấp nhận chuyện Khương Tình cũng yêu thích con gái. Cậu luôn tự ti về tình cảm của cậu. Cậu sợ Khương Tình chán ghét tình cảm của cậu, nên từ trước đến giờ cậu chưa từng dám thổ lộ với cậu ấy, cậu nghĩ cậu ấy thanh cao như thế, sẽ không chấp nhận cậu. Nhưng bây giờ Khương Tình lại yêu con gái rồi, còn là Hạ Nhi. Bối Lạc! Cậu không cam tâm vì bản thân Hạ Nhi lại có được tình cảm của người cậu yêu, trong khi đó rõ ràng là vì cậu không đủ dũng khí. Cậu không thể oán trách bất kì ai cả.”
Bối Lạc hất tay Hương Vũ ra, nước mắt không ngừng rơi xuống, giọng căm hận nói:
“Đúng vậy! Tớ không có dũng khí để thổ lộ với cậu ấy. Tớ không có quyền oán hận. Nhưng Hạ Nhi! Cô ta xứng sao?”
Hương Vũ khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy đau lòng, bước tới gần Bối Lạc dịu giọng nói:
“Bối Lạc, Hạ Nhi không làm gì sai cả, cô ấy và Khương Tình yêu nhau, là vì cậu không đủ bản lĩnh, không đủ dũng khí, cậu bên Khương Tình từ nhỏ, nếu Khương Tình có ý nghĩ đó với cậu, thì đã quen cậu từ lâu rồi. Hạ Nhi biết Khương Tình bao lâu chứ? Còn chưa được mấy tháng, nhưng bọn họ đã yêu nhau, cậu nên tỉnh lại đi. Cậu không có cơ hội đâu.”
Bối Lạc nghe Hương Vũ từng lời như lưỡi dao sắc nhọn cứa mạnh vào tim. Ánh mắt dữ tợn, giọng không cam lòng phẫn nộ nói:
“Ý cậu nói rằng cô ta…”
Chợt ngoài cửa có tiếng bước chân đi tới, Hương Vũ vội vàng cắt ngang lời Bối Lạc nói, kéo tay Bối Lạc đi nhanh xuống tủ để dụng cụ nhạc, chen người vào cửa kế bên, kéo rèm che kín hai người lại.
Bối Lạc ánh mắt mở to, liền vươn tay quẹt nước mắt nói:
“Cậu kéo tớ vào đây làm gì?”
Hương Vũ liền giơ tay lên môi ra hiệu Bối Lạc im lặng, nhỏ giọng nói:
“Là Khương Tình.”
Bối Lạc mở to mắt, vội vàng đưa tay lên xoa mắt, cúi đầu tìm kiếm khăn tay, cô không muốn Khương Tình nhìn thấy bộ dạng chật vật thảm hại này của cô.
Hương Vũ cúi đầu, nhìn Bối Lạc luống cuống tay chân tìm khăn tay, liền thở dài cho tay vào túi lấy khăn tay đưa cho Bối Lạc.
Bối Lạc nhìn thấy liền nhận lấy, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn.”
Hương Vũ chỉ im lặng nhìn Bối Lạc đang cúi đầu lau đi vệt nước mắt, trong mắt hiện lên tình cảm không rõ vô cùng phức tạp, Bối Lạc lau qua loa rồi ngẩng đầu lên nhìn. Hương Vũ liền cụp mắt lại, quay đầu nhìn qua khe hở của tấm màn, ánh mắt bỗng chốc liền hiện lên thần sắc kinh hãi, vô cùng khiếp sợ.
Bối Lạc nhìn thấy biểu cảm Hương Vũ hơi kì lạ liền nghiêng đầu nhìn ra xem, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn tức giận muốn la lên liền bị Hương Vũ che miệng lại. Bối Lạc vô cùng giận dữ, thân thể không kiểm soát được liền run rẩy không ngừng. Hương Vũ khẽ thở dài, nhỏ giọng nói bên tai Bối Lạc:
“Hạ Nhi cũng ở đây, cậu yên lặng một tí đi.”
Bối Lạc trợn trừng mắt, vươn tay muốn kéo màn, liền nghe thanh âm Khương Tình cười khẽ vang lên đầy cưng chiều:
“Hạ Nhi! Ngoan nào! Em không ngoan tôi sẽ cưỡng hôn em đấy!”
Bối Lạc tay vươn ra liền hạ xuống, trong mắt hiện lên sự phẫn uất và không tin nổi. Đây là Khương Tình của cô sao? Giọng nói yêu chiều dịu dàng đến tận xương tuỷ, như hoa như hương, ngọt ngào lại yêu mị, Bối Lạc mở to mắt nhìn ra khe hở tấm màn.
Hạ Nhi bị Khương Tình kéo vào trong phòng hoà nhạc, ánh mắt hổ phách có chút xấu hổ nhẹ giọng trách:
“Chị kéo em vào đây làm gì?”
Khương Tình cười khẽ, xoay người đóng cửa lại rồi cất tiếng cười cực kỳ êm tai, ánh mắt ôn nhu nói:
“Em nói không muốn vào phòng hội trưởng mà, ở đây cũng được. Hầu như sẽ không ai tới vào giờ này.”
Hạ Nhi trên mặt nổi lên rặng mây đỏ, nhẹ giọng nói:
“Háo sắc!”
Khương Tình liền cúi đầu, khoé môi hiện lên độ cong quyến rũ không nói nên lời, Hạ Nhi nhìn thấy đầu óc có chút choáng váng.
Khương Tình thật đẹp.
Đẹp đến kinh tâm động phách.
Cô giống như đang bị mê hoặc, từng bước trầm luân vào con người này, vào tình yêu mật ngọt này.
Hạ Nhi bỗng nở nụ cười vô cùng mị hoặc, cô vươn bàn tay xinh đẹp về phía Khương Tình, thân thể từ từ lui nhẹ về sau.
Khương Tình nhìn thấy liền nở nụ cười trầm thấp.
“Yêu tinh! Quyến rũ tôi. Em muốn chết đúng không?”
Nói xong liền bước chậm rãi tới, tay vươn lên nút áo trên cổ, ngón tay thon dài xinh đẹp bung nhẹ nút áo, vùng xương quai xanh một bên như ẩn như hiện lộ ra, Hạ Nhi nhìn thấy liền nuốt nước miếng, làn da vùng cổ Khương Tình như bạch ngọc, ánh nắng chiếu vào liền phát ra ánh sáng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Khương Tình thấy Hạ Nhi nhìn chằm chằm lên cổ mình, trong đó có sự tham lam cùng dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ. Khương Tình cười khẽ, thanh âm như tiếng chuông bạc vô cùng êm tai, lại nhìn về phía Hạ Nhi đang vươn tay về phía mình.
Hạ Nhi nhìn ánh mắt Khương Tình từ ôn nhuận dịu dàng thay đổi thành quyến rũ đầy nguy hiểm, môi cũng hiện lên nụ cười vô cùng câu người, nhìn khuôn mặt đẹp đến hồn xiêu phách lạc kia, thản nhiên nói:
“Em không quyến rũ chị thì quyến rũ ai đây.”
Khương Tình vươn tay nắm lấy tay Hạ Nhi, những ngón tay vờn quanh nhau, cái chạm nhẹ như vậy cũng khiến thân thể cả hai trở nên run rẩy.
Khương Tình cười khẽ bước nhanh tới đẩy Hạ Nhi lên tường, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống. Hạ Nhi liền chủ động đáp trả lại, hai người cuồng nhiệt môi lưỡi quấn quýt, hơi thở kiều mị, sự giao quấn giữa hương thơm lạnh lẽo ngày một nồng trên người Khương Tình cùng mùi vị ngọt ngào thanh thoát đặc biệt của Hạ Nhi, nụ hôn sâu có xu hướng lửa cháy lan tràn, trong căn phòng vang lên tiếng liếm mút cùng hơi thở gấp gáp đan xen, không khí xung quanh tăng lên đột ngột.
Hạ Nhi vươn tay ôm lấy cổ Khương Tình, cơ thể áp sát vào thân thể nóng rực của Khương Tình, không ngừng vươn đầu lưỡi tìm kiếm lưỡi Khương Tình mà mút, phát ra những âm thanh “lách tách” đầy mời gọi, Khương Tình khẽ “ưm” một tiếng, Hạ Nhi chủ động lại cuồng nhiệt như vậy, Khương Tình thở nặng nề, bàn tay liền bóp lấy vòng eo Hạ Nhi mảnh khảnh, da thịt non mềm dưới tay Khương Tình ngay lập tức liền hiện lên những mảnh hồng nhuận.
Trong màn che sau tủ, Hương Vũ nhìn cảnh Hạ Nhi và Khương Tình hôn đến kịch liệt nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ liền đỏ ửng. Cô từng thấy những nụ hôn khác nhau, như hồi nãy trong lớp A Khương Tình hôn Hạ Nhi, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng dịu dàng, nhưng chưa bao giờ thấy hai nữ nhân hôn nhau kiểu phóng đãng kích tình như vậy, Hương Vũ khẽ cúi đầu nhìn Bối Lạc, thấy Bối Lạc ánh mắt mở to đầy khiếp sợ, ghen tị cùng phẫn hận đan xen khiến đôi mắt Bối Lạc đỏ ngầu, tay cầm chiếc khăn của cô đã giày xéo nó đến không còn hình dạng, thân thể không ngừng run rẩy.
Hương Vũ thở dài. Sau việc này Bối Lạc nhất định sẽ hận chết Hạ Nhi.
Nhưng cô cũng mong muốn Bối Lạc nhìn thấy chuyện này, sẽ bỏ đi cố chấp với Khương Tình.
Hạ Nhi thở gấp, Khương Tình hôn cô đến khi cô không thờ nổi mới rời môi cô, kéo một đường ướt át xuống cổ. Tay Khương Tình vuốt ve theo đường cong cơ thể Hạ Nhi, mái tóc Hạ Nhi rối bời rơi xoã lung tung, Khương Tình tay nắm nhẹ đùi Hạ Nhi, quấn chân Hạ Nhi lên eo mình, rèm mi dài như cánh quạt khẽ chớp động khiến làn da ở cẩn cổ Hạ Nhi hơi ngứa, thân thể run rẩy né tránh, Khương Tình liền cười khẽ, ngước mắt nhìn Hạ Nhi, dưới hàng lông mi rất dài là tròng mắt nâu sẫm sâu thẳm, thế nhưng trong đôi mắt như vậy lại như chứa dải ngân hà trên chín tầng mây, tất cả tinh tú trong trời đất ẩn chứa trong đó, như trăng tròn trăng khuyết, như vật đổi sao dời, rực rỡ tươi đẹp dị thường.
Hạ Nhi có chút bị chìm đắm trong đôi mắt đó, liền kéo Khương Tình tới sát mình, đặt lên môi Khương Tình một nụ hôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!