Làn gió mang theo hơi lạnh thổi qua hành lang, ở cửa sau của lớp thực nghiệm lúc này rõ ràng có một ánh mắt trầm ngâm.
Ngụy Khinh Ngữ mặt không biểu cảm nhìn ba Alpha đang đứng ở cửa, đáy mắt ánh lên một tia sáng.
Màn đối thoại vừa rồi giữa Quý Tiêu và Kỳ Kỳ nàng đã nghe được hết.
Ngụy Khinh Ngữ: “Xin lỗi, nhường đường chút.”
Quý Tiêu kiên cường giữ vững nhân thiết của mình, mặc dù cô ý thức được là Ngụy Khinh Ngữ có khả năng đã nghe hết cuộc hội thoại vừa rồi, nhưng Quý Tiêu cũng không có chút chột dạ nào “Ờ” một tiếng rồi tránh sang một bên nhường đường cho Ngụy Khinh Ngữ.
(Góc nhìu chiện của beta:
*Nhân thiết: Từ này mình cũng không biết nên giải thích thế nào cho dễ hiểu, mọi người có thể hiểu nôm na là “thiết lập con người” hay “thiết lập hình tượng” của một người.
Trong trường hợp này thì Tiêu tuyến thể đang giữ đúng “thiết lập hình tượng” ban đầu của Quý Tiêu trong nguyên tác, nên mặc dù là nhỏ đang rất rén nhưng vẫn phải gồng, phải ra dẻ y như cái nết khó ở của nguyên chủ vậy đó ????)
Chỉ là, vừa mới nắm vào khung cửa thì Quý Tiêu đã căng thẳng siết chặt bàn tay tới mức các khớp ngón tay trắng bệch ra.
Còn chuyện gì xấu hổ hơn việc đang nói xấu nữ chính thì lại bị nàng bắt được ngay tại chỗ chứ.
Thậm chí Quý Tiêu còn có thể nhìn thấy mức độ chán ghét mình trong lòng Ngụy Khinh Ngữ đang tăng lên vèo vèo.
Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đều nấp ở phía sau Quý Tiêu, một chữ “Hèn” viết hoa in đậm đang hiện rõ trên mặt bọn họ.
Hai người đường đường là Alpha bậc A, lại cùng lúc bị một Omega làm cho sợ tới mức mềm nhũn chân, trường hợp này cũng là lần đầu tiên Quý Tiêu được nhìn thấy.
“Tiêu tỷ, bọn tôi tin cậu.”
“Ờm, nước này sâu quá, cậu với tôi không nắm chắc được đâu.”
“Chúc cậu may mắn.”
Kỳ Kỳ và Phong Nhất Minh vội vàng nói được ba câu rồi nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường vụ án.
Quý Tiêu nhìn hai kẻ đào ngũ kia, rồi nghiêng đầu nhìn về phía phòng học.
Bạn học trong lớp đã đến đầy đủ, 35 bộ bàn ghế đều đã chật cứng không còn chỗ ngồi.
Ngụy Khinh Ngữ lấy ra quyển sách giáo khoa từ giá sách cá nhân ở cuối lớp, sau đó đi về chỗ ngồi của nàng ở hàng thứ hai giữa lớp học.
Lưng nàng vẫn luôn thẳng, áo sơ-mi cộc tay phẳng phiu tôn lên cánh tay mảnh mai của nàng, sách giáo khoa mới tinh tô điểm cho làn da trắng nõn.
Một tia nắng sớm tinh nghịch dừng trên gương mặt Ngụy Khinh Ngữ, tăng thêm sắc hồng cho đôi má xinh đẹp của nàng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy cây bút màu đen rồi ký tên, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc.
*Ôn nhuận như ngọc: Ấm áp, ôn nhu, dịu dàng như ngọc.
Nếu đến cuối cùng đôi bàn tay ấy không cầm dao xẻo rớt tuyến thể của mình thì sẽ còn tuyệt hơn nữa.
Quý Tiêu rụt cổ, cảm thấy gió thổi qua hành lang lại lạnh thêm vài phần, cô liền nhấc chân đi vào lớp học.
Tiếng ve kêu bên ngoài dần yếu đi, gió phảng phất qua những hàng cây, cuốn theo từng chiếc lá vàng rơi xuống nền đất.
Cứ như vậy, Quý Tiêu mang theo bài thi Toán gần như full điểm và điểm Sinh chỉ có một con số bước vào lớp thực nghiệm, trở thành học sinh hàng đầu được chú trọng rèn luyện.
Ở thế giới thực Quý Tiêu cũng là học sinh đứng đầu lớp thực nghiệm khi còn học cấp 3.
Cô dựa theo nền tảng vững chắc ở thế giới cũ, chỉ mới qua vài ngày đã quen thuộc với tiết tấu trong lớp học, quả thực là nhanh hơn so với các lớp bình thường, mức độ thích nghi cũng cao hơn nhiều so với các lớp thường khác.
Ngoại trừ việc cô nghe giảng môn Sinh Học vẫn ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm.
Mặc dù khoa học vĩ mô trên thế giới này không thay đổi, ngay cả tiến trình lịch sử cũng khớp với thế giới thực.
Chỉ là, cái môn Sinh Học chết tiệt này lại chẳng giống tí nào.
Hơn nữa, học kỳ này còn có bài kiểm tra tổng hợp, cho nên bốn phần sinh học bắt buộc phải học xong ba phần ngay từ năm đầu.
Hiện tại đang học nốt nửa phần cuối cùng, tháng sau sẽ bước vào hệ thống ôn tập.
Thời gian có hạn, nhiệm vụ lại nặng nề.
Nguyên chủ giống như cố tình không để lại chút ghi chép nào, sách Sinh Học từ năm nhất còn sạch sẽ hơn cả mặt của cô ta, trước bìa sách giáo khoa viết hai chữ “Quý Tiêu”, đằng sau vẫn mới tinh, người nào không biết còn tưởng là sách mới mua từ hiệu sách ra.
Quý Tiêu như đang khám phá thế giới mới, bắt đầu học lại môn Sinh từ con số 0.
Trong phòng học yên tĩnh, từ hàng ghế sau vang lên tiếng thở dài khe khẽ.
Thiếu nữ nhìn đề Sinh Học trước mặt, vẻ mặt đầy u sầu.
Quá mệt mỏi rồi, dẹp hết đi.
Trách không được, vốn dĩ chỉ có hai đề Sinh Học về gen di truyền, nhưng lại bỏ thêm thuộc tính ABO vào cuối đề, Quý Tiêu phải mất một khoảng thời gian mới suy luận được thứ tự di truyền.
Quý Tiêu xoa huyệt thái dương của mình, quay đầu nhìn ra khoảng sân ngoài cửa.
Gió nhẹ thổi qua, cây liễu bên cạnh cửa sổ rủ xuống như dải lụa xanh, lặng lẽ theo năm tháng.
Cô thả cây bút trong tay xuống rồi cầm bình thủy tinh bên cạnh lên, dự định ra ngoài lấy chút nước uống cho thư giãn.
––––Đây là đặc quyền của lớp thực nghiệm.
Khu dạy học vang lên tiếng giảng bài của các giáo viên, mỗi khi đi ngang qua đều khiến người ta có cảm giác như đang đi qua một thế giới nhỏ.
Quý Tiêu bước đi chậm rãi, từ rất xa đã nghe thấy một âm thanh thanh thuý phát ra từ khu vực lấy nước nóng nằm giữa nhà vệ sinh của Omega và Alpha: Tích——
Có vẻ là nước nóng vừa mới được châm thêm vào bình.
Quý Tiêu mỉm cười, hiếm khi bản thân được may mắn như vậy.
Nước nóng bốc hơi được rót vào bình của Quý Tiêu, bọt nước sôi trào.
Quý Tiêu lại chuyển cái bình sang một bên để rót thêm chút nước lạnh.
Cô dựa vào cửa nhàn nhã uống một hơi, tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này.
“Cái gì, Alpha tốt hơn Omega nhiều! Vừa nãy cậu không thấy học tỷ Alpha kia chơi bóng rổ thế nào à! So với học trưởng Omega kia thì chị ấy soái hơn nhiều.”
Bất chợt từ gian phòng vệ sinh dành cho Omega ở bên cạnh vang lên tiếng nói của một nữ sinh, ngữ điệu có vẻ rất kiêu căng.
Quý Tiêu nghe rất rõ ràng, nhưng không có hứng thú nghe trộm người khác nói chuyện, cô xoay người lại rót thêm chút nước nóng vào bình, chuẩn bị quay về lớp.
“Thật ra, tớ thấy thuộc tính nào cũng được mà…”
“Sao có thể đánh đồng Omega với Alpha được chứ? Bọn họ còn không bằng Beta không có pheromone, là nô lệ của tin tức tố, chẳng lẽ cậu không thấy sự thật rành rành ra đó à?”
“Bây giờ có thuốc ức chế mà, Omega đã…”
“Đã cái gì? Thuốc ức chế tác dụng cũng đâu có nhiều, đúng không? Chỉ cần Alpha tiết ra pheromone, dù Omega tiêm bao nhiêu thuốc ức chế cũng không có tác dụng, cậu không biết sao?”
Nhưng ông trời không chiều lòng người, mặc dù Quý Tiêu không muốn nghe nhưng cuộc nói chuyện của hai người kia vẫn truyền tới.
Chủ nhân giọng nói vẫn đang hùng hổ phủ nhận ý kiến của bạn mình, Quý Tiêu nghe xong không khỏi nhíu mày.
“Bọn họ luôn khao khát bị đánh dấu, mong muốn bị chinh phục! Là thứ sinh vật hạ đẳng vô dụng!”
m thanh kia lại cao hơn, cơn tức giận trong lòng Quý Tiêu cũng theo đó mà tăng lên.
Cô bước chân ra, cầm bình thủy tinh đứng trước cửa nhà vệ sinh dành cho Omega nữ.
Ở gian ngoài, có hai đứa nhỏ mặc đồ tập huấn quân sự đang đứng trước bồn rửa tay, thoạt nhìn cũng có thể nhận ra đây là hai học sinh lớp mười còn chưa phân hoá.
Cô bé cao hơn vẫn đang đĩnh đạc nói ra ý kiến của mình, Quý Tiêu cảm thấy rất buồn cười, cô khoanh tay dựa vào thành cửa: “Ta nói, cô khinh thường Omega như thế, có giỏi thì đừng vào nhà vệ sinh dành cho Omega.”
Giọng nói có chút trầm thấp, ở trong không gian yên tĩnh này nghe ra được cảm giác khinh miệt rất rõ ràng.
Hai nữ sinh hoảng sợ, nghe thấy tiếng nói lập tức quay đầu nhìn về phía Quý Tiêu, nữ sinh có dáng người cao đó hiển nhiên đầy bất mãn với Quý Tiêu, cao giọng hỏi lại: “Cô là ai?”
“Cô quản tôi là ai chắc.” Quý Tiêu đáp.
“Vậy cô quản tôi!” Cô gái không hề yếu thế phản bác lại, “Tôi nói đâu có sai!”
Quý Tiêu đánh giá cô gái trước mặt mình một chút, hiền lành nói: “Em gái đây chắc học lớp chọn nhỉ?”
Cô gái cho rằng Quý Tiêu nhận ra gia đình mình giàu có, không đụng vào được nên gật đầu thừa nhận nói: “Tính ra cô cũng thức thời đó!”
Bất chợt tiếng cười nhạo vang lên.
Quý Tiêu nhìn cô gái, cong mắt cười, nói: “Bảo sao đến kiến thức thông thường còn không hiểu, chạy được vào đây chắc cũng tốn kha khá tiền đấy nhờ.”
Quý Tiêu cảm thấy tính tình của nguyên chủ lúc đối mặt với Ngụy Khinh Ngữ có hơi phiền phức, nhưng lại rất hữu dụng trong rất nhiều tình huống, ví dụ như bây giờ.
“Cô nói bậy gì đó!”
Thiếu nữ bị lời nói châm chọc của Quý Tiêu chọc cho tức lòi bản họng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, vừa giận vừa ngượng.
“Tôi có nói bậy sao?” Quý Tiêu nhướng mày cười.
“Không phải ‘Alpha, Beta và Omega có quan hệ bình đẳng và không thể tách rời’ là nội dung chính trị bắt buộc phải học sao? Cái này mà cô cũng không biết à, vậy thi kiểu gì mà vào được trường trung học trực thuộc này thế?”
“Giờ đã là thời đại nào rồi? Chiến dịch vận động quyền bình đẳng cho Omega đã qua 800 năm rồi, cô vẫn còn ở đây bảo vệ vinh quang cho Alpha à? Thấy Omega được tự do thì trong lòng khó chịu à, cô là phu nhân LaLaurie được đào lên từ dưới lòng đất lên sao?”
*Phu nhân LaLaurie (1787-1849): Tên đầy đủ là Marie Delphine Macarty hay Delphine LaLaurie, sinh ra tại New Orleans, Louisiana, Mỹ.
Đây được coi là một trong ba phù thuỷ độc ác nhất nước Mỹ với những tội danh liên quan tới hành hạ và giết hại người hầu da màu.
(Vẫn là beta nhìu chiện: Vì bà này ác hơn quỷ nữa nên mình chỉ tóm tắt một chút thôi, mọi người có hứng thú thì có thể tìm hiểu bên Google nha!)
Nữ sinh bị học tỷ không quen biết dạy cho một bài học, cô nàng cực kỳ bất mãn, phản bác lại: “Nhưng Omega dễ bị pheromone của Alpha chi phối, đây là sự thật!”
Quý Tiêu hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là Alpha thì không phải chịu ảnh hưởng của pheromone à? Mỗi năm, vì ẩu đả pheromone mà số Alpha bị thương vong nhiều không đếm xuể, thậm chí đến súng ức chế của cảnh sát còn không có tác dụng.”
Cô gái há miệng thở dốc, phát hiện mình bị những lời này của Quý Tiêu làm cho cứng họng.
Quý Tiêu thấy thế, lười biếng dựa vào khung cửa, nói tiếp: “Chẳng có thuộc tính nào nổi trội hơn đâu, mọi người ảnh hưởng lẫn nhau mà thôi.
Cô không thể lấy lý do vì thể chất của Omega yếu hơn Alpha mà phủ nhận những mặt xuất sắc khác của họ.”
“Không thể xem nhẹ những đóng góp và thành tựu mà họ cống hiến cho xã hội loài người.
Hơn nữa, chính vì những lời sỉ nhục trong quá khứ và những thành kiến khinh miệt của những người như cô, tôi thậm chí còn kính nể sự tồn tại của Omega hơn nữa.”
“Omega không phải là con mồi của Alpha, càng không phải nô lệ để Alpha chinh phục.
Bọn họ thuộc về chính bản thân họ, là những người có suy nghĩ độc lập, không phải loại người nguyên thủy man rợ lấy pheromone phân cao thấp như cô.”
Nữ sinh bị Quý Tiêu dạy dỗ một hồi, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Cô ta tức muốn hộc máu nói: “Cô có bệnh à! Tôi vốn đang nói chuyện với người khác, cô ở đây dạy tôi làm gì?! Nghe lén người khác nói chuyện, một chút tôn trọng người khác cũng không có!”
Dù đã nói xong nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, cô gái kia giơ tay lên định dạy dỗ Quý Tiêu một chút.
Quý Tiêu nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh, xuất phát từ sự xúc động vốn có của một Alpha, khi cô ta vừa giơ tay lên đã bị Quý Tiêu nắm chặt lấy cánh tay, sau đó ghì lên bồn rửa tay bên cạnh.
Quý Tiêu: “Con m* nó đừng có đụng vào tôi!”
Đôi mắt vàng cam ấy bừng lên sự giận dữ, tựa như ngọn lửa thiêu đốt trong tầm mắt của cô nữ sinh.
Cô gái kia bị đánh đau, trái tim nhỏ bé trong lồng nguc đập bùm bụp như sắp sửa nhảy ra ngoài.
Nữ sinh có hơi sợ, bất lực kêu gào đe doạ Quý Tiêu: “Cô, thả tôi ra! M̶à̶y̶ Cô có biết bố t̶a̶o̶ tôi là ai không!”
Quý Tiêu hờ hững nhìn cô gái trước mặt, lạnh lùng nói: “Tôi đếch quan tâm bố cô là ai, nhưng nếu cô muốn người khác tôn trọng mình, thì trước tiên hãy tôn trọng người ta đã.”
Cô vốn chỉ định giáo huấn con nhóc phú nhị đại không biết trời cao đất rộng này một chút, thế nên vừa nói xong liền thả tay ra.
“Kiều Nghê, chúng ta đi thôi, sắp phải tập hợp rồi.” Cô gái nhỏ đứng một bên thấy thế liền ôm bạn lại, vội vã nói.
Cô gái được đồng bọn gọi là Kiều Nghê kia ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Quý Tiêu, đôi mắt hơi đỏ lên, có vẻ là không đồng tình.
Giống như bị doạ sợ rồi.
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh kéo cô nàng lại hai lần, lúc này Kiều Nghê mới cố hết sức đè nén nắm tay lại rồi rời đi cùng bạn học.
Quý Tiêu nhìn hai nữ sinh rời đi, khinh thường “Chậc” một tiếng, cũng xoay người quay về lớp học.
Làn gió đầu thu thanh mát quét ngang qua khuôn mặt người thiếu nữ, thổi bay tóc mái của cô, mỗi bước đi đều tăng thêm vài phần tiêu sái.
Trong một gian nhà vệ sinh Quý Tiêu không để ý tới, cánh cửa ngăn được người bên trong nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngụy Khinh Ngữ bước ra, ánh mắt có chút tối tăm mờ mịt.
——————
Edit: Chuột.
Beta: Hạ Yên..