Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của b ệ n h v i ệ n.
“Cô là người nhà của Liêu Phàm phải không? Có một vài giấy tờ cần cô tới ký, cô đến đây trước năm giờ được không?”
“Được.”
Về đến văn phòng, đúng lúc tôi nghe thấy mấy đồng nghiệp đang tám chuyện với nhau.
“Không biết nhà họ Lư tích được đức gì nhỉ.”
“Chứ gì nữa?”
“Năm ngoái có vài dự án, nếu không phải do hợp tác với Lục Thị, còn khướt họ mới giành được.”
“Tôi nghe bảo…”
Thấy tôi đi vào, Tiểu Triệu vẫy tay nói: “Tiểu Doãn, mới tìm cô xong, người bên phòng mua hàng bảo tối nay liên hoan, kêu chúng ta đi cùng, cô có đi không?”
Tôi cười nói: “Tôi không đi đâu, tôi vướng chút việc nhà, đang tính xin phép về sớm.”
“Thế à.” Tiểu Triệu cười nói với mấy người khác: “Mấy sếp lớn bên phòng mua hàng phải thất vọng rồi.”
Tôi không hiểu nhìn cô ấy.
Bọn họ phì cười, Tiểu Triệu chớp mắt nói: “Bình thường cũng chẳng mời được chúng tôi được bữa nào, cô vừa đến cái họ đã tới, kêu là cảm ơn chúng ta vẫn luôn giúp đỡ họ rồi, vốn đã có ý khác.”
Cô ấy đi tới, khoác tay tôi: “Nói thật nhé, đã có vài người tới hỏi tôi thông tin của cô rồi đấy. Tiểu Doãn, cô có bạn trai chưa?”
Tôi ngây người.
“Tôi kết hôn rồi.” Tôi đáp.
“Thật đấy à.” Tiểu Triệu vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi đã bảo mà.” Một người khác cười nói: “Cô ấy thế này, đã bị người ta giành từ lâu rồi, nào đến lượt bọn họ chứ.”
“Tôi rất tò mò.” Tiểu Triệu vui vẻ nói: “Chồng cô làm gì vậy? Có thể cưới được một cô vợ xinh như cô.”
“Hoạ sĩ.” Tôi nói.
“Làm nghệ thuật à! Thảo nào…”
“Chắc hoạ sĩ lãng mạn lắm nhỉ…”
Bọn họ im bặt, đứng bật dậy cung kính nhìn sau lưng tôi.
“Sếp Lục.”
Tôi quay người lại, Lục Trạm đang đứng trước cửa văn phòng, theo sau anh là thư ký Trương.
Chắc anh vừa mới từ bên ngoài trở về, mặt không cảm xúc, chỉ nhìn vào bên trong một cái rồi sải bước rời đi.
“Sợ c h ế t mất.” Tiểu Triệu vỗ ngực: “Sao hôm nay đen thế nhở, bình thường về văn phòng sếp Lục toàn đi thang máy chuyên dụng, không đi qua chỗ này.”
Một lúc sau, tôi đi tìm thư ký Trương xin nghỉ.
“Chiều nay à…” Thư ký Trương suy tư: “Cô đợi chút, tôi xem lại đã…”
Một lúc sau anh ấy tới tìm tôi: “Khéo thật, chiều nay tôi cũng phải tới b ệ n h v i ệ n đó có chút việc, cô đến ký giấy tờ phải không? Tôi đưa cô đi, sau đó đưa cô về, cô cũng đỡ phải bắt xe.”
Tôi ngẩn người: “Sao thế được.”
Anh ấy cười nói: “Không sao, tiện đường thôi, tôi đưa cô đi rồi đưa cô về, chiều nay cũng có vài tập tài liệu cần cô gửi, trong phòng chỉ có cô biết mấy tin mật, tối nay cô phải vất vả tăng ca rồi.”
Nhưng tôi vẫn không thể về lại công ty với anh ấy.
Ký giấy tờ xong, đang định rời đi thì nhận được điện thoại của điều dưỡng
“Cô Doãn, cô nhanh tới đây đi, tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”
Liêu Phàm tỉnh lại rồi.
Anh ta không nhớ gì, không nhớ mình là ai, cũng không nhớ được gương mặt của tôi và Lư Thanh Thanh.”
“Điều dưỡng nói.” Ngừng lại một chút, anh ta mơ màng nói: “Cô là vợ tôi.”
Tôi im lặng, không biết nên nhận hay không, cũng không biết nên giải thích thế nào với anh ta.
Sau khi anh ta ngủ, tôi tìm một nơi vắng người, gọi điện thoại cho Lư Thanh Thanh.
“Liêu Phàm tỉnh rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó có một giọng nói run run vọng tới: “Anh ấy, anh ấy vẫn… vẫn ổn chứ?”
“Anh ta mất trí nhớ rồi, không còn nhớ gì nữa.”
Khoảng nửa phút trôi qua, tôi nghe thấy tiếng nghẹn ngào ở đầu dây bên kia.
Tôi cầm điện thoại nhìn bầu trời ngoài khung cửa sổ, im lặng nghe tiếng khóc nhưng đang cố kìm lại ở đầu dây bên kia.
Tôi không biết chị ấy đang khóc vì cảm thấy áy náy, hay khóc vì người mình từng yêu quên đi mình, hay đang rơi những giọt nước mắt sung sướng vì cuối cùng cũng rũ được gánh nặng, bắt đầu lại từ đầu.
Bảy giờ tối tôi về đến công ty
Công việc dồn lại từ chiều khá nhiều, chỉnh sửa lại mấy email cần phải gửi, gửi xong cũng đã hai tiếng sau.
Tự dưng tôi thấy rất mệt.
Trong văn phòng có chiếc cửa sổ sát sàn, tôi gục xuống bàn, lặng lẽ nhìn ánh đèn sáng trưng ngoài khung cửa.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi ngồi dậy, đọc tài liệu của Lư Thị lần trước đã tìm được trên máy tính.
“Đang đọc gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau, tôi giật mình, quay đầu lại, Lục Trạm đang cầm cốc cà phê, không biết đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Anh lạnh lùng, nhìn tôi.
Tôi lúng túng, đứng dậy nhìn anh: “Em…”
“Đang tìm tài liệu của Lư Thị à.” Anh bước lại gần: “Hình như việc này không nằm trong phạm vi công việc của em thì phải.”
“…”
“Muốn biết chuyện gì, sao em không đi hỏi chị mình, thậm chí hỏi Lư Phong cũng được, tìm ở công ty anh.” Anh mím môi: “Không tìm được gì đâu.”
“Em chỉ…” Tôi ép mình phải tỉnh táo: “Tự dưng nghĩ đến nên tìm vậy thôi ạ, tìm hiểu một chút.”
Anh mỉm, uống một ngụm cà phê, đặt cái cốc lên trên bàn, tựa người vào cạnh bàn rồi khoanh tay lại.
“Anh là anh rể của em.” Anh nói: “Em muốn tìm hiểu chuyện gì, muốn biết cái gì, hỏi anh cũng được.”
Tôi ngây người nhìn anh, sau đó từ từ di chuyển ánh mắt nhìn vào cốc cà phê.
Im lặng như tờ.
Một lúc sau tôi mới chuyển dời ánh mắt, tắt máy tính.
“Không có gì.” Tôi lắc đầu: “Em không muốn biết gì cả.”
Tôi không nhìn anh nữa, anh cũng chẳng nói năng gì.
“Cái gì vậy?” Anh cầm bưu phẩm đã mở trên bàn lên.
“Cuộc thi phiên dịch tiếng Anh Hannah Thomas?” Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Em dự thi à?”
Tôi đáp: “Vâng.”
Anh lật lật tài liệu: “Em đăng ký tham gia khi nào?”
“Ba tháng trước.”
Ba tháng trước, khi đó tôi vẫn là vợ anh.
“Bút anh của em là gì?”
Tôi ngây người: “Gì ạ?”
“Trước anh từng là nhà tài trợ cho các cuộc thi này kiểu này.” Anh uống một ngụm cà phê, bỏ xuống rồi nói tiếp: “Thường thì các thí sinh sẽ lấy bút danh thi đấu, đảm bảo tính công bằng, bút danh của em là gì?”
Tôi lặng người: “Chỉ… chỉ là một cái tên bình thường thôi.”
“Ồ.” Anh cũng không hỏi gì thêm, bỏ tập tài liệu xuống.
Im lặng hồi lâu, anh quay người định rời đi.
Nhìn cốc cà phê sắp cạn đáy, cuối cùng tôi vẫn không kìm được, khẽ nói: “Em…”
Anh dừng bước, quay người lại nhìn tôi.
“Em nghe nói.” Tôi cụp mắt xuống: “Người bị đau dạ dày không nên uống cà phê.”
“Ồ.” Anh bình tĩnh: “Em nghe ai nói.”
Nghe ai nói à?
Tôi ngây người.
Lúc tôi và anh vừa mới kết hôn.
Mới kết hôn được một tháng tôi đã thấy anh đau dạ dày.
Mấy hôm sau, anh đi xã giao về muộn, còn đang cầm một cốc cà phê nóng mới mua, đã uống được một nửa trong tay.
Tôi cầm lấy cốc cà phê, chau mày nói với anh: “Em nghe nói, người bị đau dạ dày không nên uống cà phê.”
“Ồ.” Anh nhíu mày: “Em nghe ai nói vậy?”
Ngẫm nghĩ một lát, tôi nói: “Baidu.”
Anh cười phá lên: “Vợ anh.” Vừa nói anh vừa ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi rồi nói: “Sao lại đáng yêu thế này?”
Anh ôm mặt tôi, hôn tôi, còn nếm được cả mùi cà phê đậm đặc, tôi nhạy cảm với mùi cà phê, đầy anh ra, quay đầu né tránh: “Đừng, sẽ không ngủ được đâu.”
Anh cười, đôi mắt như vầng trăng khuyết, bế thốc tôi lên đi vào trong phòng ngủ.
Về sau, tôi cũng không thấy anh uống cà phê nữa.
Nhưng anh không biết, khi đó tôi đã thật sự lên Baidu tìm kiếm.
Tôi tìm cả ngày, ghi lại hết những món ăn có lợi, có hại với b ệnh đau dạ dày vào trong quyển nhật ký anh tặng cho, cũng khắc sâu trong lòng.
Quá khứ và hiện tại đan xen, tôi cúi đầu, khẽ nói: “Em nghe người ta nói.”
“À.” Anh cầm cốc cà phê lên, lúc quay người, điện thoại bỗng đổ chuông.
Tôi nhìn thấy ba chữ “Lư Thanh Thanh” nhấp nháy trên màn hình.
Anh nghe máy xong, quay lại hỏi tôi: “Chị em muốn tới đón anh, có cần tiện đường đưa em về không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, không tiện đường, em đi tàu điện cũng rất tiện.”
Anh gật đầu, không nói gì nữa, bỏ đi.
Văn phòng quá đỗi yên tĩnh, tôi nghe thấy thang máy kêu lên một tiếng, cửa mở rồi lại đóng.
Ngồi trên ghế một lúc, tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho staff cuộc thi phiên dịch.
“Cô Đường, ngại quá, làm phiền cô rồi, xin hỏi bây giờ tôi sửa lại bút danh được không?”
Staff lập tức trả lời tôi.
“Đăng ký lên hệ thống sẽ không sửa được nữa, vả lại, sao cô lại muốn sửa? Chúng tôi đều thấy cái tên Trạm Triệt này rất hay, ánh trăng trong vắt, hệt như phong cách phiên dịch của cô vậy. Hơn nữa bây giờ đang trong thời gian bỏ phiếu, cô đang nằm trong top ba, nếu đổi tên sẽ khiến mọi người hiểu lầm đấy.”
Tôi nhắm mắt lại, chỉ thấy khóe mắt mình cay cay.
Một tuần sau, tôi cũng không gặp lại Lục Trạm.
Thứ hai đi làm, tới mười giờ, tôi nhận được điện thoại của điều dưỡng chăm sóc cho bố.
“Cô Doãn, bố cô, ông ấy… ông ấy tỉnh lại rồi.”
Tôi đứng bật dậy, chỉ thấy tay mình run run, gần như không cầm nổi điện thoại.
“Tỉnh lại rồi ư?” Không biết tại sao tự dưng dáng vẻ của Liêu Phàm khi tỉnh lại cách đây không lâu lại xuất hiện trong tâm trí tôi, tôi chỉ thấy giọng mình đang run lên: “Ông ấy còn nhận ra… còn… còn…”
Lâu như thế, ông còn nhận ra tôi không?
Còn nhớ tôi không?
Tôi lắp ba lắp bắp, không nói được thành lời.
“Không quá tỉnh táo.” Điều dưỡng nói: “Nhưng cô đừng lo quá, vừa rồi bác sĩ có bảo, tốt hơn hết là người nhà nên tới nói chuyện với ông ấy, như thế cũng có tác dụng trong việc hồi phục, vì vậy tôi mới lập tức gọi điện cho cô.”
“Được, được.” Tôi nắm chặt điện thoại: “Tôi về ngay đây.”
Bỏ điện thoại xuống, tôi nhìn mình trong gương, gương mặt đã đẫm nước mắt.
Run run lên web đặt vé tàu nhưng lại nhận ra vé tàu đến huyện An trong một tuần tới đều đã được bán hết.
Tôi ngẩn người, tắt điện thoại, đi tới phòng vệ sinh bình tĩnh lại, sau đó đi tìm thư ký Trương xin nghỉ.
“Xin nghỉ cũng được, nhưng mà huyện An?” Anh ấy ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Dạo này đang trong mùa du lịch ở huyện An, hôm qua tin tức còn bảo có rất nhiều người nổi trên mạng tiếng tranh nhau vé tàu, cô đã mua được vé tàu về chưa?”
Tôi lắc đầu: “Hết vé rồi, tôi cũng đã tìm thử, tối nay có xe khách đường dài, tôi sẽ đi xe khách về.”
“Buổi tối đi xe khách không an toàn.” Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Doãn, cô đợi tôi một lát.”
Khoảng mười phút sau, anh ấy gọi tôi tới rồi bảo: “Đi đi, xe đang đỗ ở cửa thang máy tầng hầm B2 đợi cô.”
Tôi ngẩn người: “Thư ký Trương.”
Anh ấy cười nói: “Công ty rất quan tâm đến gia đình của nhân viên, chuyện của bố cô là chuyện lớn, không thể chậm trễ được, công ty cho xe đưa cô về huyện An.”
“Có ổn không?” Tôi do dự.
Anh ấy lắc đầu cười nói: “Có gì không ổn, lúc tôi mới tới công ty làm việc, có lần vội về quê, cũng là công ty cho xe đưa về, chuyện gia đình nhân viên được đặt lên hàng đầu vẫn luôn là tôn chỉ của công ty, cô cứ yên tâm, mau đi đi.”
Đúng là tôi đang rất gấp, cũng không từ chối nữa: “Cảm ơn anh, thư ký Trương.”
Thu dọn đồ đạc xong, tôi đi thang máy tới B2.
Vừa mới ra khỏi thang máy, tôi như c h ế t lặng, đứng chôn chân tại chỗ.
Chiếc Maybach quen thuộc đỗ trước thang máy, và chủ nhân của nó đang tựa người vào cạnh xe, nhắm mắt lại.
“Đến rồi à.” Nghe thấy tiếng, Lục Trạm mở mắt, quay người lại, mở cửa bên ghế phó lái ra.
“Lên xe đi.”