Mở cửa đi vào, Liêu Phàm đang yên lặng ngồi trên giường.
“Nói chuyện gì rồi.” Tôi ngồi xuống hỏi.
“Thẳng thắn với nhau.” Anh ta gượng cười.
Cửa mở, Lục Trạm đi vào.
“Anh nói với cô ấy rồi, anh không mất trí nhớ…”
“Anh…”
Anh ta cười: “Anh nói với cô ấy, anh tôn trọng quyết định của cô ấy, sẽ không bám lấy cô ấy nữa, trước đây anh và cô ấy trẻ người non dạ, lấy cái danh tình yêu làm ra biết bao chuyện sai lầm, tổn thương lẫn nhau, anh cũng c h ế t hụt một lần, cũng thông suốt được rất nhiều chuyện, mấy hôm nữa xuất viện, anh sẽ rời khỏi đây.”
Liêu Phàm vốn không mất trí.
Hôm đó sau khi tôi gọi điện thoại cho Lư Thanh Thanh quay về, trong phòng b ệnh chỉ còn lại tôi và anh ta, đang lúc tôi định rời đi, đột nhiên anh ta nắm tay áo tôi.
“Tiểu Triệt.” Anh ta nhìn tôi: “Tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần.”
Mất trí chỉ là cái cớ để anh ta bảo vệ bản thân, nhưng cho dù như thế, anh ta vẫn muốn gặp chị ấy.
Cố chấp tới đáng sợ.
Anh ấy nhìn Lục Trạm: “Đoạn video đó có tác dụng không?”
Lục Trạm đi tới: “Lúc đó khi anh ngã xuống đất điện thoại đã quay lại được cảnh tượng khi ấy. Tuy rất lung lắc nhưng cũng quay được rõ mặt những người đó, bây giờ khoa học rất phát triển, chắc hẳn cảnh s á t sẽ tìm được bọn họ, điều tra cặn kẽ, người đứng đằng sau cũng không thoát được.”
“Ừ.” Anh ta gật đầu, quay qua nhìn tôi: “Tiểu Triệt, cảm ơn em, ngày mai… chúng ta ly hôn đi.”
“Giờ anh đi lại được rồi sao?” Đột nhiên Lục Trạm hỏi.
Liêu Phàm ngây người: “Được.”
Lục Trạm nhìn đồng hồ: “Giờ uỷ ban vẫn chưa đóng cửa đâu, đi thôi, hôm nay đi luôn.”
Hai hôm sau, Lư Thanh Thanh gọi điện cho tôi.
Sau vài tháng, chúng tôi lại ngồi trên chiếc xe ô tô trắng cũ.
“Chị không muốn ở bên Lục Trạm nữa.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chị ấy.
“Tiểu Triệt.” Chị ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Hay là chúng ta đổi lại đi, được không?”
“Gì cơ?”
Chị vẫn là Doãn Lan Triệt, em là Lư Thanh Thanh, chuyện xảy ra mấy tháng qua, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra được không…”
“Chị.” Tôi ngắt lời chị ấy: “Chúng ta không thể làm thế được.”
“Không.” Chị ấy vội nói: “Lần này chị sẽ không bảo em đổi lại nữa đâu, thật đấy, Tiểu Triệt, chị đã nghĩ kỹ rồi…”
“Em sẽ không bao giờ làm Lư Thanh Thanh nữa.”
Chị ấy sững người: “Tại sao, chẳng phải em thích Lục Trạm sao? Rõ ràng trước đây em…”
“Doãn Lan Triệt là Doãn Lan Triệt.” Tôi lắc đầu: “Em không muốn sắm vai ai nữa.”
Chị ấy thẫn thờ nhìn tôi.
“Chị không buông được anh ấy, Tiểu Triệt.” Chị ấy bật khóc: “Chị biết chị không được gặp anh ấy, anh ấy giống như bùa chú vậy, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, chị lại không bỏ đi được nữa…”
“Không buông được…” Tôi nhỏ giọng: “Chị định lấy thân phận của Doãn Lan Triệt đi gặp anh ấy sao?”
“Em nói gì?” Đôi mắt của chị ấy đỏ hoe: “Sao chị có thể…”
“Chị.” Tôi nói với chị ấy: “Chị phải học cách tự giải quyết vấn đề của mình, cả đời này chị không thể trốn tránh hoặc là dựa vào người khác để có được thứ mình muốn. Năm đó chị bỏ đi với Liêu Phàm, là trốn tránh, chia tay với Liêu Phàm trở về đây vẫn là trốn tránh. Bây giờ chị định trốn tránh lần thứ ba nữa sao? Rốt cuộc chị muốn gì, bản thân chị không hiểu rõ sao?”
“Chị…” Chị ấy bật khóc: “Trước giờ không có ai nói cho chị biết nên giải quyết vấn đề thế nào, chị không làm được.”
“Chị làm được.” Tôi kiên định nhìn chị ấy: “Chúng ta đang chảy chung một dòng máu, em làm được, chị cũng làm được.” Ngừng lại một chút, tôi nói tiếp: “Lần này em sẽ không giúp chị, Lục Trạm sẽ không giúp chị.”
Chị ấy thẫn thờ nhìn tôi.
“Đừng trốn tránh nữa.” Tôi nhìn chị ấy: “Đến giờ chị vẫn chưa hiểu sao, dùng thân phận giả để yêu, để theo đuổi, để diễn, sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn.”
Tôi đưa chiếc túi cho chị ấy, bên trong có chìa khoá xe và chìa khoá nhà trọ.
“Em trả lại chúng cho chị, vốn dĩ chúng đã không thuộc về em.”
Bây giờ tôi chỉ muốn những thứ thuộc về mình.
“Anh ấy còn cần chị không?” Lư Thanh Thanh ôm chiếc túi, nói.
“Không thử sao biết?” Tôi nói: “Tình yêu chân thành sẽ không bao giờ giấu được.”
Cũng như lúc ở huyện An, vừa nhìn một cái Lục Trạm đã nhận ra tôi.
Cũng như lúc ở b ệnh v iện, vừa nhìn một cái Liêu Phàm đã nhận ra Lư thanh Thanh.
Dù gương mặt có giống nhau đến mấy, cho dù thay đổi tính cách, hoán đổi thân phận thì người bạn yêu vẫn sẽ nhận ra bạn từ cái nhìn đầu tiên.
“Chị nghĩ kỹ đi.” Tôi nói: “Liêu Phàm đã tìm được việc, làm thiết kế đồ hoạ cho tạp trí rồi, hai ngày nữa anh ấy sẽ rời khỏi đây.”
“Em…” Chị ấy ngẩn người nhìn tôi: “Em… em có biết…”
“Chị, thật ra chị hiểu rõ mà.” Tôi nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ: “Trước đây chúng ta đều sai, người yêu chị sẽ không bao giờ nhận, nếu yêu, đừng để lại nuối tiếc.”
Mấy hôm sau, Liêu Phàm rời đi, tôi và Lục Trạm đi tiễn anh ta, Lư Thanh Thanh không xuất hiện.
Chị ấy không sống ở Vân Cung nữa mà quay về nhà mẹ đẻ.
Một tháng sau, Lư Thị xảy ra chuyện.
Nhờ có đoạn video của Liêu Phàm, cảnh s á t điều tra được mọi chuyện, tìm hiểu được Lư Thị đang nuôi một đám xã hội đ en, lúc điều tra đến tình hình tài chính của công ty lại phát hiện ra không ít vấn đề.
Lục Trạm nhanh chóng bán tháo cổ phiếu của Lư Thị trong tay anh, anh là một trong các cổ đông lớn nhất, mọi người thấy không ổn, cũng bán theo.
Lư Ninh và Lư Phong đều bị b ắt, Lư Thị chính thức phá sản, Tạ Thiến lo lắng, bắt Lư Thanh Thanh quay về chung cư Vân Cung xin Lục Trạm giúp đỡ.
Chị ấy tới đó nhưng lại nói với Lục Trạm: “Chúng ta ly hôn đi.”
Lục Trạm đã biết trước được chuyện này, chỉ ngẩng đầu lên hỏi chị ấy: “Cô muốn gì.”
Hôm đó dưới sự chứng kiến của luật sư, hai người họ ký tên làm thủ tục ly hôn, Lư Thanh Thanh không lấy gì cả, chỉ bảo Lục Trạm cho chị ấy vé máy bay bay đến Giang Thành.
Giang Thành là nơi Liêu Phàm đang sinh sống.
Ba tháng sau, tôi lại gặp lại chị ấy, trong công viên nhỏ dưới công ty Lục Thị.
Chị ấy đã giải quyết xong xuôi chuyện của nhà họ Lư cho Tạ Thiến, cũng đen hơn trước, nhưng lại không quá khác so với trước đây.
Có điều chị ấy lại hút thuốc lại.
Chị ấy lấy một điếu thuốc: “Ban đầu mẹ không chấp nhận được việc Lư Thị phá sản, dầu gì cũng sống trong nhung lụa quá lâu, ngày nào chị cũng nói cho bà hiểu, giống như đôi bạn tâm giao vậy.”
“Phải rồi.” Chị ấy nhìn tôi: “Trong hai tuần chị ở Giang Thành, cảm ơn em đã chăm sóc mẹ.”
Tôi lắc đầu.
Dẫu sao đó cũng là người sinh ra tôi.
“Bà ấy..” Lư Thanh Thanh lúng túng: “Bà ấy nghe nói em đã đón bố tới Hải Thành rồi, nói muốn đi gặp bố.”
“Mẹ bảo em rồi.” Tôi cười nói: “Em cũng đã hỏi qua ý kiến của bố, bố bảo chuyện này qua lâu rồi, trước đây đúng là ông không buông được, nhưng giờ thì ông đã bỏ được thật rồi, sau này vẫn nên đừng gặp nhau nữa, cứ coi nhau như người xa lạ thôi.”
“Cũng tốt.” Một lúc sau, chị ấy chậm rãi nhả ra một làn khói.
“Tuần sau chị đến Giang Thành.”
“Liêu Phàm…”
“Vẫn không chịu gặp chị…” Chị ấy gượng cười: “Nhưng chị sẽ không bỏ cuộc.”
Ngày trước Liêu Phàm theo Lư Thanh Thanh đến Hải Thành, bây giờ chị ấy lại theo anh ta tới Giang Thành.
“Tiểu Triệt.” Im lặng một lúc, chị ấy bảo tôi: “Thật ra chị vẫn luôn muốn nói với em, về những chuyện trước đây, chị thật lòng xin lỗi, cũng rất cảm ơn em.”
Tôi lắc đầu: “Đều qua cả rồi.”
Lúc rời đi, tôi nói với chị ấy: “Sau này chị hút ít thuốc thôi.”
Chị ấy quay đầu lại, hất mái tóc xoăn, mỉm cười, vẫy tay với tôi: “Không, bây giờ chị không cần phải diễn như.”
Chị ấy, vẫn tùy hứng như thế.
Sau khi Lư Thanh Thanh đi, tôi ngồi trên chiếc ghế ở công viên đợi Lục Trạm.
Không lâu sau, tôi thấy anh cầm hộp bưu phẩm đi tới.
“Gì vậy?” Tôi hỏi.
“Hôm nay mới được gửi tới công ty.” Anh để nó trên ghế: “Là đồ bên đơn vị tổ chức cuộc thi phiên dịch gửi tới.”
Tôi mở ra, bên trong là một chiếc cup giải nhát, còn có cả bằng khen.
“Thế nên.” Anh xoa đầu tôi: “Giờ em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc bút danh của em là gì không?”
“Anh không biết thật sao?” Tôi nghiêng đầu cười nói.
Anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói.
“Biết nhưng vẫn muốn nghe em nói.”
Tôi vòng tay ôm cổ anh, mỉm cười nhìn vào đôi mắt anh.
“Trạm Triệt.”
Trạm Triệt, ý là ánh trăng trong vắt.
Tình yêu chân thành như ánh trăng trong vắt, sẽ không bao giờ nhận nhầm.