Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn - Chương 161
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn


Chương 161


“Không phải đã đồng ý dì Phương sẽ đi về ngủ sao?” Thẩm Kim Đài hỏi.

Diêm Thu Trì nhìn có vẻ hơi bối rối, hỏi: “Anh nói vậy?”

Thẩm Kim Đài cười nói: “Anh thật sự uống quá nhiều rồi, trước khi rời đi Dì Phương đã dặn dò mấy lần. Trở lại khách sạn làm gì, muốn làm gì?”

Diêm Thu Trì bèn cười, cả mặt lẫn cổ đều đỏ, có chút ngượng ngùng cười, nói: “Không làm gì.”

Vừa đi ra ngoài không xa, điện thoại di động của Thẩm Kim Đài vang lên, cậu nhìn, kết nối, là Lưu Kỳ gọi tới: “Ba con chuẩn bị plì xì cho con, quên đưa cho con.”

Xe vẫn chưa đi xa, bèn quay đầu trở lại, Thẩm Kim Đài xuống xe, Lưu Kỳ cười chạy tới đưa cho cậu phong lì xì: “Cái này cho con, cái này cho Thu Trì.”

Thẩm Kim Đài cười nói: “Còn có của con cơ à.”

“Biết con không thiếu tiền, còn thường xuyên cho chúng ta tiền, đây là một chút tâm ý của ba con.”

“Cảm ơn ba thay con.” Thẩm Kim Đài nói.

“Ừm, bên ngoài lạnh lắm, vào trong xe đi, có thời gian thường xuyên về thăm nhé.”

Thẩm Kim Đài muốn rời đi, nhưng lại thấy Thẩm Hiểu Thần chạy ra, cậu cười ôm Thẩm Hiểu Thần, Lưu Kỳ nói: “Anh trai còn có việc phải làm, lần sau để anh chơi với con sau.”

Thẩm Tiểu Mạt dính trên người cậu một hồi, Lưu Kỳ cười nói: “Con đang quay phim, loại người như chúng ta đi tham ban được không? Ba con lúc trước cũng nói với dì muốn xem công việc của con nhưu thế nào.”

“Không thành vấn đề, chỉ cần báo trước cho con biết trước khi mọi người muốn tới là được.”

Thẩm Kim Đài hôn Shen Xiaomei một lần nữa, Shen Xiaomei đột nhiên vẫy vẫy tay, nói: “Tạm biệt anh Thu Trì.”

Thẩm Kim Đài nhìn lại và thấy Diêm Thu Trì đã xuống xe, vừa giữ cửa vừa vẫy tay với họ.

Thẩm Kim Đài vào lại xe, đưa cho hắn chiếc phong bì màu đỏ.

Phương Phượng Mĩ đưa cho cậu một cái phong bì màu đỏ rất lớn, cậu vốn tưởng rằng, có nên báo cho bên này chuẩn bị cho Diêm Nhược Chi một cái không, vốn còn tưởng Thẩm Duệ không nghĩ tới những cái này, không ngờ hóa ra cũng đã sớm chuẩn bị.

Có qua có lại cũng tốt, cậu cũng là người có gia đình.

Thẩm Kim Đài đối với Shen Ruhai, thậm chí Shen Xiao Mei, Liu Qi, luôn có một cảm giác rất vi diệu, thậm chí còn không thoải mái như với những người không có quan hệ huyết thống như người nhà họ Yan. Nhưng nghĩ đến hôm qua Thẩm Nhược Hải đứng ngoài sân vận động, lòng cậu rất khó chịu, vừa ấm áp, vừa cảm động lại vừa buồn, loại tình cha con đầy tiếc nuối này, thật ra lại rất giống câu chuyện của “Xuân Dạ Hỉ Vũ”.

Đêm giao thừa, đường phố rất lạnh, Diêm Thu Trì mang hơi rượu nồng nặc dựa vào vai cậu, phả vào mũi cậu. Đêm nay cậu không uống rượu, nhưng hơi rượu vẫn nhuộm khắp người.

Điện thoại di động của Diêm Thu Trì đột nhiên rung lên, hắn mê man lấy ra nói: “Là mẹ anh.”

“Ăn xong chưa?” Phương Phượng Mĩ hỏi.

Diêm Thu Trì “dạ” một tiếng, nói: “Ăn xong.”

“Vậy các con mau trở về đi, cha con buồn bực, nói đứa nhỏ không biết đi chơi chỗ nào, đứa lớn lại chạy đi ăn cơm đêm giao thừa nhà người ta, các con mau trở về an ủi ổng.”

Ban ngày không để ý, đến buổi tối trở về, Thẩm Kim Đài thấy trên đình nhà họ Diêm gia treo rất nhiều đèn màu, lấp lánh trong đêm, trước đình cũng treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, trông rất vui vẻ.

Thẩm Kim Đài đỡ ​​Diêm Thu Trì vào nhà, Phương Phượng Mĩ xuống lầu đón họ, hỏi: “Con uống nhiều không?”

“Một chút.” Diêm Thu Trì nói.

“Ảnh uống thắng ba con.” Thẩm Kim Đài nói.

“Nghiêu Xuân chưa về à?” Diêm Thu Trì hỏi.

“Không có, buổi chiều nó chạy ra ngoài, nói với nó hôm nay con sẽ sang bên nhà họ Thẩm bên kia, dì trong nhà đều nghỉ về nhà rồi, bảo nó về sớm chút, đến bây giờ gọi điện thoại cũng không thèm không trả lời, chẳng biết đi lêu lổng chỗ nào rồi. ” Phương Phượng Mĩ nói: “Con đừng nói, hai người chúng ta ở nhà, thật sự là rất cô đơn.”

Diêm Thu Trì cười cười, đi tới gặp Diêm Thiết Phong đang nằm trên giường xem Xuân Vãn, vừa thấy bọn họ tiến vào liền nói: “Về sớm thế.”

“Thu Trì uống thắng cả lão Thẩm.” Phương Phượng Mĩ nở nụ cười bước vào, bưng theo dưa và trái cây.

Diêm Thiết Phong nghe vậy mỉm cười nói: “Tửu lượng của lão Thần quả nhiên vẫn kém như vậy.”

Diêm Thu Trì bật đèn lớn trong phòng lên, lúc này gian phòng đột nhiên sáng lên, có hai người trẻ, nháy mắt trong phòng tràn đầy sức sống hơn, bốn người vừa xem Xuân Vãn vừa tán gẫu, tán gẫu chưa tới mười phút, Diêm Cố Phong nói: “Được rồi, ba buồn ngủ, các con cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Phương Phượng Mĩ sững người một lúc, lại thấy Diêm Thu Trì đứng dậy nói: “Vậy thì bố mẹ cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thẩm Kim Đài sau đó cũng đứng lên, Phương Phượng Mĩ nói, “Nhân tiện, Tiểu Kim, trong nhà không có bộ đồ ngủ nào cho con, nếu không thì, con dùng tạm của Thu Trì nhé.”

“Con lấy cho em ấy.” Diêm Thu Trì nói.

Giọng nói khá nhẹ.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Phương Phượng Mĩ đóng cửa lại, quay lại hỏi Diêm Thiết Phong: “Vừa rồi còn nói nói rằng đứa nhỏ không về chơi với ông, chúng nó vừa trở lại, sao ông lại đuổi chúng nó đi. “

“Bà không thấy thằng lớn ngồi không yên sao?” Diêm Thiết Phong nói.

Phương Phượng Mĩ sững người một lúc: “Thật ư?”

Diêm Thiết Phong nói, “Nó cứ không yên lòng, nhìn đồng hồ … thỉnh thoảng còn rung chân.”

Diêm Thu Trì được nuôi dưỡng cực kỳ tốt, thường không có tật xấu rung chân, nhưng chỉ cần hắn lo lắng và hồi hộp, hắn sẽ rung. Thói quen xấu này ông cho rằng hắn đã thay đổi từ lâu, đã rất lâu chưa thấy rồi.

Diêm Thu Trì vừa đi lên lầu, vừa nhìn thời gian, 8:30, đêm còn dài.

Thẩm Kim Đài nói sau lưng hắn, “Anh không cần lấy cho em quần dài, quần ngủ ngắn là được.”

“Hiểu rồi.”

Thẩm Kim Đài về phòng, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm, bởi vì điện thoại liên tục đổ chuông nên cậu đã tắt máy, vừa bật lên, điện thoại đã rung lên bần bật, một loạt tin nhắn hiện ra.

Đều là lời chúc mừng năm mới.

Cậu ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu nhắn tin lại cho những người quan trọng, lúc đang nhắn, Diêm Thu Trì mặc bộ đồ ngủ bước vào.

“Áo ngủ của em có thể hơi ngoại cỡ so với em.” Diêm Thu Trì nói.

Thẩm Gia Ngôn “ừ” một tiếng, Diêm Thu Trì ngồi xuống bên cạnh cậu, thân thể hơi nghiêng về phía cậu, thúc giục cậu: “Em còn chưa có tắm rửa đâu.”

“Em trả lời tin nhắn đã.”

Diêm Thu Trì ngồi bên cạnh cậu một lúc rồi đi ra ngoài. Lúc sau hắn quay lại, trên người đã mặc đồ ngủ. Kết quả Thẩm Kim Đài vẫn đang trả lời lại cho mọi người.

Hắn ngồi bên cạnh một lúc rồi đi tới.

Thẩm Kim Đài nói, “Sáng mai em phải đi quay phim.”

Diêm Thu Trì cười, “Anh biết.”

Thẩm Kim Đài để điện thoại xuống, đứng dậy đi tắm.

Diêm Thu Trì vẻ mặt vui vẻ đi thẳng lên giường. Thẩm Kim Đài không nói chuyện, mím môi đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa nửa ngày mới đi ra, bộ đồ ngủ của Diêm Thu Trì, cậu mặc vào rất lớn.

Cậu vén chăn lên, ngồi trên giường, Diêm Thu Trì đã ngủ mất rồi.

Thẩm Kim Đài sững người một lúc, có vẻ như cậu đã ngâm nga hơi lâu trong phòng tắm.

Diêm Thu Trì nhẫn nhịn rất vất vả, kỳ thực cậu đều biết, có mấy lần ôm nhau ngủ, cậu có thể cảm giác được loại thống khổ này của Diêm Thu Trì. Nói là lạ, cậu cũng là nam nhân, cũng rất thích Diêm Thu Trì, cậu ôm ấp Diêm Thu Trì, cũng sẽ rất cao hứng, nhưng cậu sẽ không giống như Diêm Thu Trì, cậu nhiều nhất cũng chỉ rục rịch một chút, sẽ không phát run cả người như Diêm Thu Trì.

Như thể đặc biệt khó chịu đựng vậy.

Cậu nhẹ nhàng nằm xuống, đưa tay ra, đặt lên eo của Diêm Thu Trì, Dận Kỳ Chi đột nhiên bắt lấy tay của cậu, để lên trán của hắn.

Thẩm Kim Đài vừa di chuyển, đã bị Diêm Thu Trì kéo chặt. Cậu vội vàng nói: “Ngày mai em phải quay……”

“Anh biết,” Diêm Thu Trì nhẹ nhàng nói, “Nhưng em vẫn còn một tháng nữa mới quay xong phim.”

“Không có gì chuẩn bị……”

“Vậy thì em hứa với anh.”

Thẩm Kim Đài nói, “Hứa với anh cái gì?”

“Ôm anh một cái.”

Yêu cầu này có vẻ như cậu có thể đáp ứng được.

Thẩm Kim Đài sau đó không nói bất cứ điều gì.

Sau đó cậu nắm lấy tay Diêm Thu Trì: “Anh cởi quần áo của em ra làm gì?” [ Ôm một cái =)))]

“Anh chỉ ôm em, hứa sẽ không làm bất cứ điều gì khác.”

Thẩm Kim Đài giãy dụa, Diêm Thu Trì nói: “Không có dầu không có gì, em sợ cái gì, anh đã nghĩ cả ngày rồi……”

Bóng tối càng cổ vũ ngọn lửa dục vọng của Diêm Thu Trì, hắn đè  Thẩm Kim Đài nói: “Cục cưng ngoan……”

“Đừng gọi em là cục cưng.”

“Không gọi, không gọi.”

“Này,” Thẩm Kim Đài không khỏi giật giật quần áo, “Sao bây giờ anh lại như thế này.”

Diêm Thu Trì sau đó không nói nữa, không nói thêm một lời, chỉ đứng dậy bật đèn đầu giường.

Đèn vừa sáng lên, hắn sững người trong giây lát, Thẩm Kim Đài đang chui vào dưới chăn, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi nhảy lên.

Chứng đói khát da thịt của hắn, cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Cả người đều đang phát run, Diêm Thu Trì không nói lời nào, chỉ đơn giản là ôm, chỉ là bởi vì không mặc đồ ngủ, rất làm người ta dao động.

Có lẽ vì quá rung động, thế là không khống chế được, vốn chỉ ôm, kết quả là một cơn mưa rền gió dữ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN