Ôi, tiểu yêu tinh bay về rồi!
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Khi bài đăng này được đẩy lên, Chung Thanh nhấp vào xem thì đã có mấy nghìn bình luận và lượt chia sẻ, đa số đều là những người tới xem náo nhiệt liếm nhan sắc, còn có một phần nhỏ đang tranh cãi chỉ trích tổ chương trình chỉ vì rating mà bỏ cả quần lót đi.
Ví dụ như……
“Đây chẳng phải là bán thịt à? Tổ chương trình này điên hay gì?”
“Sao lại gọi đó là bán thịt? Ai d*m mới cảm thấy nó tà răm thôi, con trai ăn mặc như này thực hiện mấy hoạt động đó trông buồn cười lắm í, suốt cả chương trình tôi cười rớt cả nước mắt, gần đây chẳng có một chương trình nào làm tôi cười nhiều đến vậy đâu!”
“Lầu trên là thuỷ quân của tổ chương trình à? Thế này mà còn phun ra được câu ai d*m mới cảm thấy nó tà răm, nếu đã vậy thì tại sao lại phải chơi cái trò làm mờ kia? Nếu không phải người chơi trong đây có điều kiện bẩm sinh không tồi thì tôi nhất định phải đi tẩy mắt!”
“Áu áu, tuy rằng tổ chương trình này không hề biết giới hạn là gì, nhưng dáng người này thực sự không tồi nha (chảy nước miếng)”
“Cầu Weibo của tiểu ca ca, em có thể!”
……
Ngoại trừ lúc ban đầu cảm thấy hơi ngại vì mình gần khoả thân mà bị chụp được, sau đó Chung Thanh cũng không có bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán ấy, dù sao thì mấy lời này cũng thân thiện hơn những lời bàn tán kỳ quái của đám người qua đường, rồi fans, anti-fans ở kiếp trước.
Một bài Weibo không mấy hot rất nhanh đã chìm xuống.
Nhưng vào ban đêm, bài viết kia lại đột nhiên được một anh giai đồng tính luyến hài hước có chút tiếng tăm trên mạng chia sẻ.
Nguyên văn bài chia sẻ là: A a a a tôi chết đây! Con mẹ nó đây chính là mỹ 1 lý tưởng trong lòng tôi ó! Cầu phương thức liên hệ! 【bị nhét lại vào chuồng gà.jpg】
Sau đó liền có không ít account marketing có chứng nhận V chia sẻ theo.
Do đó, một bài viết vốn dĩ sắp chìm xuống lại đột nhiên nổi lên.
Thậm chí ngay cả từ “nghiệp dư” cũng lên hotsearch cùng tổ chương trình.
Câu chuyện phát triển dần tới hồi kết, đã có không ít người bắt đầu hưng phấn tiết lộ thân phận của anh.
Chung Thanh chợt cảm thấy không ổn.
Trong nguyên văn, Chung Thanh trước kia lặn ngụp ở tuyến mười tám, có vài ba tác phẩm, cũng được coi như là một diễn viên, thân phận này……!quả thực rất dễ được khui ra.
Rất nhanh đã có người mò ra Weibo có chứng nhận mà công ty quản lý trước kia cấp cho Chung Thanh.
Ảnh trên mạng hoàn toàn khớp với trong đó.
Kết quả là……
Từ một người bình thường hoàn mỹ được công chúng công nhận lập tức trở thành một diễn viên trong giới giải trí.
“Ôi cái mẹ gì thế? Con mẹ nó như vầy mà bảo là nghiệp dư? Tôi đếu cảm thấy nghiệp dư một chút nào! Đảng giật tít này tuyệt vãi!”
“Ha hả, nhìn thấy một đống account marketing đã cảm thấy vi diệu vờ lờ rồi, tôi mới nghĩ liệu có phải là lăng xê không đấy, quả nhiên……”
“Tôi xin rút lại lời khen anh ta ban nãy, dáng người hay diện mạo này trong giới giải trí thì có là gì, vì muốn nổi tiếng mà chấp nhận tham gia một chương trình không có giới hạn như vậy, còn giả thành nghiệp dư để lăng xê, xứng đáng bị người chèn ép mà!”
“Đừng đi tác oai tác quái nữa, chăm chỉ đóng phim có được không vậy!”
“Chăm chỉ đóng phim là không bị chèn ép nữa đâu!” 【rửa mắt.jpg】
……
Đám người này trở mặt rất nhanh, hảo cảm vừa dấy lên trước đó đã lập tức tiêu tan hơn phân nửa, trong chốc lát đã đứng cùng lập trường bày tỏ rằng đây chắc chắn là một âm mưu lăng xê marketing rác rưởi!
Chung Thanh – ngồi không cũng bị chỉ trích: “???”
Mắng người có nhiệt độ cao hơn so với khen người, anh chưa kịp cảm thán đôi lời đã thấy tên mình lăn lông lốc giữa một đống lời châm chọc mỉa mai, lên hotsearch.
Dùng phương thức này để lên được hotsearch, cả hai đời anh cũng chưa từng nghĩ tới.
Những bức ảnh chụp cận cảnh đó được chế tác thành các loại meme, trong đó có mấy cái khiến Chung Thanh chửi má nó má nó má nó vô cùng nhiều nhưng nhìn rất không tồi, còn buồn bực tải về.
Anh đã chuẩn bị tâm lý ít nhất phải hai ngày nữa vẫn sẽ bị người ta mắng chửi, nhưng ai ngờ lúc nửa đêm dậy đi tiểu, nhớ tới chuyện này rồi cố ý lên Weibo xem, vậy mà hotsearch đã chìm xuống, hơn nữa rất nhiều lời phỏng đoán th0 tục chửi mắng anh đứng đầu trên Weibo cũng không thấy đâu.
Anh có hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc được đẩy lên hotsearch —— Phó Sơn Hách.
Trước đó thông qua Trình Kiến, Chung Thanh chỉ biết rằng nhà bên Paris của Phó Sơn Hách có việc, lúc ấy sức khoẻ của Phó Sơn Hách cũng không có gì trở ngại nên đã vội vàng xuất ngoại xử lý chuyện kia.
Nhưng không nghĩ tới sẽ là chuyện lớn như vậy —— cha của Phó Sơn Hách qua đời.
Bài đăng trên Weibo chính là mấy tấm ảnh mờ mờ chụp Phó Sơn Hách ra vào bệnh viện và nhà tang lễ được đám paparazzi ở nước ngoài chụp được, hắn mặc áo đen quần đen, không nhìn rõ biểu vẻ mặt.
Mà điều khiến bài Weibo này được đẩy lên đầu còn là bởi vì có mấy tấm ảnh trong đó có Liên Phi đang theo đuôi ở phía sau.
Đời trước, Chung Thanh vẫn luôn có một gia đình vô cùng hạnh phúc, cha mẹ tình cảm, sức khoẻ ổn định, luôn rất ủng hộ mọi quyết định lựa chọn của anh, anh chưa bao giờ dám tưởng tượng tới nếu có một ngày mất đi bọn họ, bản thân anh sẽ như thế nào.
Sau đó anh gặp chuyện ở nước ngoài, xuyên tới thế giới này, anh lại càng không dám nghĩ tới cha mẹ, không dám tưởng tượng cuộc sống của hai người họ sẽ như thế nào sau khi anh đã qua đời, anh chỉ biết cố gắng mà sống tiếp.
Dù sao thì hai người cũng từng trải qua hoạn nạn sinh tử cùng nhau, trong tiềm thức, Chung Thanh vẫn có hơi thương xót hắn, ai mà chẳng có cha có mẹ……!Nhưng khi vừa nhìn thấy bình luận, từ xem thường cũng trở thành tức giận luôn rồi.
“Hai người họ không hề có bất cứ quan hệ gì, đừng nghĩ nhiều, ôm Phi Phi nhà chúng ta đi thôi, không hẹn gặp lại!”
“Chủ bài viết sửa lại một chút nha, rất cảm ơn, cái gì gọi là theo đuôi? Ai không biết lại tưởng rằng Phi Phi của chúng tôi có ý gì với hắn ta, có khi là hắn ta cố ý thừa dịp đưa tang để cầu an ủi ấy!”
“Phó Sơn Hách thích Liên Phi, trước giờ còn thiếu tin đồn về hai người họ à? Người sáng suốt chỉ cần nhìn qua là biết, nhưng mà Liên Phi trước kia đã từng nói có người yêu rồi, hắn còn mày dày mày dạn không biết xấu hổ như vậy sao?!”
“Hơ, có chó mới tin, bài phỏng vấn lúc trước của Liên Phi chắc là để tung hoả mù thôi đúng chứ! Hai người bọn họ vốn dĩ vẫn luôn ngọt ngào dính lấy nhau, bây giờ tụi bây lại còn có thể đứng ra tẩy sạch quan hệ cho hai người bọn họ, tởm vãi nồi!”
“Cút mẹ mày đi, Phi Phi nhà bọn này rất trong sạch nhé!”
……
Mí mắt Chung Thanh giật giật hai cái, dưới tinh thần trượng nghĩa, anh lại một lần nữa đăng nhập vào acc phụ trước kia đã lập “Tôi đá bóng trên đầu Phó tổng”!
“Ôi tiên sư cha người nào đó có bệnh à?”
“Phó Sơn Hách mời người tới chọc tức các đằng ấy à? Nhà người ta xảy ra chuyện như thế này lại còn bị fandom mấy người lôi vào chửi bới? Mấy người bắt nạt hắn rằng hắn không có fan đúng không?”
“Chẳng phải mấy người muốn ôm Phi Phi nhà mấy người đi sao?! Con mẹ nó, ôm, ôm đi rồi cút nhanh, ôm lấy nhau cho chặt vào! Tôi mà còn nhìn thấy nữa hai mắt tôi rớt luôn mất!!!”
“Nhà người ta có tang, các người còn không quên đi nâng đỡ cho tiểu minh tinh nhà các người! Đấy là tiếng người à? Tôi moah cho một cái nhá!”
Mắng một hơi sảng khoái, Chung Thanh lập tức thoát Weibo, không xem những tin nhắn công kích riêng tư điên cuồng đang quấy rầy tổ tiên nhà mình nữa, thoải mái ngủ một giấc.
Ngày tiếp theo, Chung Thanh nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi tới là Tưởng Bách, cũng chính là người đại diện thuộc công ty của Phó Sơn Hách.
“Người trong chương trình được lên hotsearch hôm qua là cậu thật à?!”
“……” Chung Thanh đang muốn cúp máy, đối phương lại vội nói: “Gần đây cậu không đi đóng phim nên mới có thời gian tới tham gia loại chương trình này phải không? Có điều cũng không tồi, còn chưa hot đã thu hút được kha khá anti-fan, có bản lĩnh.”
“……”
“Đừng giận mà, tôi gọi cho cậu là có việc đây.
Cậu có biết Dương Lâm không?”
Dương Lâm, một đạo diễn phim điện ảnh trẻ tuổi mới ra mắt hai năm trở lại đây, tuy rằng thỉnh thoảng có bị một số người làm phim điện ảnh chê trách là tiêu chuẩn chất lượng có vấn đề, nhưng bởi phong cách của vị đạo diễn này mặc dù quỷ dị nhưng ý tưởng rất cao, tuyển diễn viên cũng không cần quan tâm tới độ nổi tiếng, cho nên danh tiếng của mấy bộ phim đó không tồi.
Nhưng vấn đề chính ở đây là, phim của anh ta rất biết cách đánh tên tuổi cho diễn viên chính.
Lúc trước, một nữ diễn viên vốn dĩ không hề có một chút tiếng tăm nào tới đảm nhiệm vai chính trong bộ phim của anh ta, trong một tháng ngắn ngủi công chiếu bộ phim đó đã hút thêm mấy triệu fans, vừa rồi lại nhờ vào phim của anh ta để ôm về giải thưởng Kim X nữ chính xuất sắc nhất, sau sự kiện đó, kịch bản hay bay tới nhiều không đếm xuể, chọn hoa cả mắt; còn có một diễn viên phụ trong bộ phim đó nay đã trở thành diễn viên có độ hot siêu cao, tuy sau đó không còn đóng bộ phim nào hay, nhưng độ hot vẫn chẳng hề giảm xuống, đủ loại chương trình tạp kỹ hót hòn họt ập tới, nhiều tới nỗi mềm cả chân……
“Đương nhiên tôi biết.” Chung Thanh không rõ Tưởng Bách nhắc tới người này là có ý gì.
“Tuy rằng Dương Lâm chọn diễn viên không quan tâm tới độ nổi tiếng, nhưng cũng phải hợp mắt anh ta, chuyện là, trong khoảng thời gian gần đây công ty chúng tôi đã đưa mấy người qua casting thử những vẫn chưa đạt……”
“Ờ.” Chung Thanh hờ hững đáp lại.
“…..!Thực ra ý của tôi là, anh ta không hề chọn lấy bất kỳ ai trong công ty của chúng tôi, nhưng giữ lại toàn bộ nghệ sĩ của Dương Kỳ, còn nhận được vai chính.
Ha ha.”
Dương Kỳ là người đại diện của Liên Phi.
Hồi nọ Chung Thanh có xem được một vài drama, trước kia Tưởng Bách và Dương Kỳ cùng chung một công ty, nhưng hình như không hợp tính với Dương Kỳ, sau đó rời đi mới đầu quân vào công ty giải trí mà Phó Sơn Hách sáng lập.
Chung Thanh nghi ngờ hỏi: “Dương Lâm quyết định để vai chính cho Liên Phi?”
“Phải”, Tưởng Bách cười lạnh một tiếng, “Chắc bây giờ Dương Kỳ đang cười đến nỗi sắp tắt thở luôn rồi, nhưng đây cũng chẳng phải hắn ta có bản lĩnh, mà là Dương Lâm thích loại diện mạo như Liên Phi, nói thật ra thì anh ta thích những diễn viên có diện mạo đặc sắc mang đậm tính cá nhân.
Chung Thanh, tuy rằng cậu không ký hợp đồng với công ty chúng tôi, nhưng tình huống lần này rất đặc biệt, cậu lại có điều kiện ngoại hình rất tốt, nên tôi chân thành đề cử cậu tới thử vai.
Nếu cậu cảm kích tôi thì sau này chúng ta có thể bàn lại chuyện ký hợp đồng……”
Trong đầu Chung Thanh còn đang mải nhớ lại tấm ảnh chụp Liên Phi lẽo đẽo theo đuôi Phó Sơn Hách ở nước ngoài, anh lẩm bẩm: “Liên Phi……!Chẳng phải cậu ta chạy ra nước ngoài rồi à?”
“Thì chẳng phải bộ phim này chưa đến lúc khai máy đó sao? Vai diễn của cậu ta đã sớm được quyết định từ trước rồi, hôm nay tôi dẫn cậu đi thử vai, chắc hẳn có thể tranh thủ lấy một vai nhỏ, cơ mà dù có là vai diễn nhỏ đi chăng nữa thì cũng có thể chọc tức chết tên Dương Kỳ lòng dạ hẹp hòi kia, cậu có tin không?”
Chung Thanh đang định nói sự hẹp hòi của hai anh đúng là kẻ tám lạng người mười cân, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đây quả thực cũng là một cơ hội, liền nói: “Anh đã muốn dẫn tôi đi như vậy thì tôi đương nhiên không tiện từ chối rồi.
Hầy, đi luôn đi!”
Tưởng Bách: “……”
Trước kia Chung Thanh đã từng xem qua chủ đề phim trù bị và chiêu mộ diễn viên của vị đạo diễn Dương Lâm nọ.
Bộ phim này có tên 《Sơn ngoại sơn》, là một bộ phim cổ trang võ hiệp, nhân vật ban đầu mà Chung Thanh chuẩn bị thử vai là đệ đệ của vai chính Tiêu Thánh sau khi bị trọng thương vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, đây là vai phụ có suất diễn rất ít nhưng cũng rất có giá trị tham khảo.
Trọng thương, ốm yếu, quả thực chính là một màn miêu tả vô cùng chân thật sau khi anh xuyên tới đây nha!
Cuối cùng hôm đó khi vừa chạm mặt với Dương Lâm, câu đầu tiên đối phương thốt ra lại là: “Cậu, diễn Cơ Tú!”
Cơ Tú, vai phản diện nổi bật nhất trong 《Sơn ngoại sơn》, để đoạt được võ công thiên hạ đệ nhất của nam chính Tiêu Thánh mà giả nữ ẩn núp bên cạnh Tiêu Thánh, sau đó lại phát hiện ra bản thân có tâm tư khác với Tiêu Thánh, bắt đầu vừa thống hận Tiêu Thánh, vừa sợ hãi gương mặt thật của mình, cuối cùng lựa chọn con đường đồng quy vu tận với Tiêu Thánh.
Tính cách cực kỳ biến thái!
Chung Thanh trợn tròn mắt.
Tưởng Bách cũng trợn tròn mắt.
Ôi đậu, cái này dĩ nhiên không phải vai phụ nhỏ bé gì!
Dương Lâm trực tiếp đưa cho anh một phân cảnh: “Diễn luôn ở chỗ này đi!”
Cái danh ảnh đế ở đời trước tất nhiên không phải hư danh, dù Chung Thanh có hơi kinh ngạc nhưng vẫn tự mình bước vào trạng thái với tốc độ cực kỳ nhanh.
Đoạn diễn chưa tới năm phút, Chung Thanh tự phân tích diễn giả tiết tấu theo suy nghĩ của bản thân.
Nhập vai nhập vai, trạng thái đóng phim trước đây đã hoàn toàn trở lại.
Chính bản thân nhân vật Cơ Tú đã có không gian phát triển rất lớn, càng diễn càng nghiện, cuối cùng Chung Thanh thậm chí còn quên mất mình lúc này chỉ đang thử vai, chân sau quỳ xuống mặt đất, nhìn nhìn tay mình, nở nụ cười.
Dường như ngay chính khoảnh khắc ấy, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ đôi mắt lạnh lẽo kia nhoáng cái đã không thấy đâu nữa.
“Chỉ cần nhìn thấy ngươi chết, ta sẽ chết theo.
Tiêu Thánh, ngươi nói xem, có thể chết cùng ngươi, điều này sảng khoái biết bao?!”
Nói lời thoại trước một đoạn, gần như đây là tự anh phát huy tại chỗ.
Dương Lâm trực tiếp bước lại gần dùng sức vỗ đầu anh một cái: “Đứng lên đi, vai này là của cậu!”
Chung Thanh vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, sau khi phản ứng lại mới vội vàng lau lau nước mắt còn sót lại trong phân cảnh vừa nãy, đôi mắt hơi cong lên theo bản năng, cười nói: “Cảm ơn đạo diễn!”
Dương Lâm quay đầu nhìn về phía Tưởng Bách, giọng điệu vẫn chẳng có chút khách khí nào: “Tôi còn tưởng lại phải lãng phí thời gian nửa ngày hôm nay, cuối cùng thì anh cũng có ích được một hôm, đây là hạt giống tốt!”
Tưởng Bách vẫn đang ngẩn người đứng im tại chỗ.
Lúc trước anh ta chỉ xem qua video Chung Thanh diễn vài vai thế thân nho nhỏ do nghệ sĩ nhà mình quay, tuy rằng nhận thấy diễn xuất vô cùng tự nhiên nhưng dù sao đó cũng chỉ là mấy phân đoạn ngắn mà thôi, chưa có lời thoại, đương nhiên lúc ấy không thể tuỳ tiện đưa ra kết luận gì đó.
Nhưng sau khi xem hết đoạn diễn thử vai ban nãy, nếu không phải Tưởng Bách còn đang băn khoăn tình huống bên Dương Lâm, thì quả thực đã muốn lập tức vỗ tay khen ngợi trầm trồ.
Thậm chí trong lòng anh ta lúc ấy còn hô theo một tiếng: “Tuyệt!”
Dù không có người đối diễn, dù chưa có bất kỳ động tác chuẩn bị nào, Chung Thanh cũng có thể tự tin ngạo nghễ diễn xuất trong trạng thái hoàn mỹ ấy.
Anh ta không tin trước đây Chung Thanh chăm chỉ đóng phim, nếu ngày trước anh có sự tự tin linh hoạt như lúc này thì sao có thể bị vùi dập như vậy.
“Cậu có biết đã có bao nhiêu người muốn giành lấy nhân vật Cơ Tú này không?” Tưởng Bách cố nén giọng xuống, nhẫn nhịn tiếng cười điên cuồng trong lòng, “Vậy mà cậu có thể nhẹ nhàng ôm nó về tay, tôi thấy gã Dương Kỳ kia sắp tức chết tới nơi rồi, ha ha ha! Ha ha ha……”
Tuy Chung Thanh cũng rất vui, nhưng không hưng phấn như anh ta: “Giữa chừng liệu có thay đổi gì không?”
“Yên tâm đi, tính cách của cái người tên Dương Lâm kia rất cổ quái, không giống như những người khác, đã muốn để anh ta đạo diễn bộ phim nào thì diễn viên chính hay vài nhân vật chủ chốt nhất định phải qua được mắt anh ta, nếu không anh ta sẽ bỏ gánh không quay nữa!”
Hôm nay thời tiết cực kỳ đẹp, nghe xong lời này, tâm trạng Chung Thanh cũng sáng sủa hơn đôi chút.
Đã lâu không có cơ hội được đóng phim tử tế, một phân cảnh vừa rồi đúng là đã khiến anh tìm lại được phần nào cảm giác mình đã từng mơ ước.
Có thể đóng phim, có thể tham gia một bộ phim hay, quá là sảng khoái!
Sau khi bàn bạc xong với Dương Lâm, đối phương hỏi anh tối nay có rảnh để tới dự bữa tiệc của đoàn phim với anh ta hay không, có mấy ông chỉ và một số diễn viên đã được quyết định sẽ tới.
Dương Lâm nói: “Chỉ ăn một bữa cơm, thuận tiện làm quen với những diễn viên khác mà thôi, không phải bắt buộc, cậu cứ cân nhắc xem.”
Chắc chắn không bao gồm cả diễn viên chính, có khi người ta còn đang ở Paris ấy chứ.
Chung Thanh cười nói: “Vậy tôi tới cọ cơm một bữa nha.”
Chung Thanh chỉ chăm chăm tới ăn ké vừa vào chỗ ngồi đã vùi đầu ăn lấy ăn để, có mấy diễn viên chưa từng gặp mặt anh thỉnh thoảng lại tới chào hỏi vài câu, anh cũng lễ phép đáp lại, mãi cho tới khi có một người bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Ây, mau nhìn kia, Liên, Liên Phi tới rồi!”
Chung Thanh đang ăn thịt đông pha suýt chút nữa thì nhổ ra, anh tưởng mình bị ảo giác, ngẩng đầu lên nhìn.
Ôi, tiểu yêu tinh bay về rồi!.