Tình Dung Xuân Sam Mỏng - Chương 28: Kiều dưỡng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
226


Tình Dung Xuân Sam Mỏng


Chương 28: Kiều dưỡng


ED: Han

Thành Quốc công vừa trở lại trong phủ liền nghe nói có người trong cung tới, muốn thỉnh Quốc Công phu nhân vào yết kiến, ông cùng thái giám ở đại sảnh hàn huyên vài câu rồi vội vàng đi vào hậu viện chính phòng.

“Người đang ở tiền sảnh là do Bệ Hạ phái tới, hôm nay cũng chẳng phải ngày lễ tiết, không biết rốt cuộc có chuyện gì?” Thành Quốc công đối với Lan phu nhân đang thay xiêm y bày tỏ nghi hoặc.

Lan phu nhân từ trước đến nay vẫn luôn đoan trang ổn trọng giờ lại có chút lo âu, tùy tiện chỉ điểm tỳ nữ vài câu để các nàng không cài quá nhiều đồ trang sức cho mình, lúc này mới ở trong bình phong một bên thay quần áo một bên đáp lại Thành Quốc công: “Thái giám đó nói thân thể Húc Nhi không khỏe, Bệ Hạ triệu thiếp tới thăm.”

“Húc Nhi của chúng ta làm sao? Bệnh có nặng lắm không?” Thành Quốc công thanh âm nóng nảy lên vài phần, ở ngoài bình phong sốt ruột đi qua đi lại.

“Thái giám nói không rõ ràng lắm, nhưng hẳn không phải bệnh gì nghiêm trọng, Thái y đã khám qua, chỉ nói là phải nghỉ ngơi cho tốt.” Vừa nói chuyện Lan phu nhân vừa từ bên trong bình phong đi ra, “Thiếp phải nhanh nhanh tiến cung.”

“Nàng thấy con bé thì nhớ cho người truyền lời nhắn về cho ta.” Thành Quốc công tinh tế mà dặn dò thê tử.

“Lão gia yên tâm, thiếp biết rồi.” Lan phu nhân vội vội vàng vàng đi tới Tê Phượng Cung, người từ nội thất đi ra tiếp kiến bà lại là Hoàng đế, cũng không thấy nữ nhi bảo bối của bà đâu.

“Quốc Công phu nhân không cần đa lễ, ngồi rồi nói chuyện.” Tề Trạm thấy bà chuẩn bị khom người làm đại lễ thì giơ tay đỡ lấy. Cũng không đợi bà đặt câu hỏi, Tề Trạm đã tự mở miệng: “Quốc Công phu nhân không cần quá lo lắng, Thái y đã xem qua rồi, bệnh của Hoàng hậu cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là bữa trưa ăn nhầm đồ vật gì đó, trên người phát nhiệt, còn nổi lên chút mụn sởi, vừa mới uống thuốc liền ngủ rồi.”

“Hoàng hậu nương nương ăn phải đồ vật gì không nên?” Nghe được Lan Húc không sao, Lan phu nhân thoáng an tâm, nhưng nói đến nửa câu sau trong lòng lại hơi lo lắng, chẳng nhẽ bên người nữ nhi của bà có kẻ nào đó không an phận muốn hãm hại? Ở trong cung còn có thể ăn phải đồ vật không sạch sẽ.

“Trẫm thỉnh phu nhân tới chính là vì chuyện này.” Tề Trạm giọng nói ôn hòa, “Tất cả đồ ăn của nàng đều được kiểm tra qua, không có vấn đề gì. Nhưng Thái y nói có lẽ thể chất nàng đặc thù, trong đồ ăn có thứ gì đó đối với người khác là thập phần bình thường, còn nàng lại không ăn được, ăn vào liền xuất hiện triệu chứng không khỏe.”(Han)

Tề Trạm trước đó vốn đang cùng mấy vị đại thần nghị sự, Đức Tự đột nhiên tiến vào thì thầm vài câu, nói Hoàng hậu sau khi dùng bữa trưa liền cảm thấy váng đầu, phát sốt nên đã thỉnh Thái y. Hắn lúc ấy so với Lan phu nhân phản ứng còn lớn hơn, tâm xoắn thành một đoàn, sắc mặt căng chặt vội vã bước nhanh, thái giám cung nữ phía sau một đường chạy chậm đều không theo kịp hắn. Các đại thần đã quen nhìn Hoàng đế lù lù bất động tựa Thái Sơn, thấy tình cảnh này không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Đây là thực đơn bữa trưa, Trẫm đã xem kỹ vài lần nhưng không nhìn ra điều gì bất thường. Hỏi Hoàng hậu nàng cũng không biết chính mình không thể ăn cái gì.” Tề Trạm ngữ khí có chút bất đắc dĩ, từ ống tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Lan phu nhân.

Lan phu nhân nhận lấy giấy nghiền ngẫm một lúc, lát sau chỉ vào “Gạo nếp viên” hỏi Tổng quản Ngự Thiện phòng đang quỳ gối một bên: “Xin hỏi công công, bánh này làm loại nhân gì?”

“Hồi phu nhân, bên trong là quả dung.” Tổng quản nơm nớp lo sợ, sợ nói sai cái gì, nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Là cây xoài dung.”

Lan phu nhân cẩn thận nghĩ lại một phen, lúc này mới nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, loại xoài này là trái cây ở phía nam, thần phụ nhớ tới trước đây nương nương ở nhà ngoại có ăn qua một lần, khi ấy trên người cũng nổi lên mụn sởi. Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, sợ là không nhớ được.”

Tề Trạm còn muốn nói thêm gì đó, bên trong lại truyền đến thanh âm mơ hồ không rõ của Lan Húc: “Phu quân….Phu quân đâu?”

Hai người trước sau đi vào nội thất, chỉ thấy Lan Húc híp mắt dựa vào đầu giường, bộ dáng không thanh tỉnh lắm, tay còn cào loạn trên cổ mình.

Tiểu ngốc tử này! Thế mà lại cào ra mấy vệt đỏ, móng tay còn có xu hướng tiếp tục gãi, Lan phu nhân nhìn đến nóng lòng, không nhịn được muốn lên tiếng, lại thấy tề Trạm nhanh chóng đi vượt qua ngồi xuống cạnh Lan Húc đem nàng ôm lấy, nắm chặt tay nàng không cho nàng động, thấp giọng mắng: “Mới bôi thuốc, nàng ngoan ngoãn chút, không được cào loạn.”

Nàng giãy giụa vài cái, chu miệng nhỏ như tiểu miêu, gõ đầu vào lồng ngực hắn: “Nhưng rất ngứa……” Tề Trạm kiên nhẫn mà nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Chỉ cần bôi thuốc vài lần là sẽ đỡ, nàng cố nhịn một chút.”

Lan Húc sức nhỏ tránh không được kiềm chế của hắn, lại rầm rì vài tiếng mới nhắm mắt lại không hề lộn xộn. Thuốc nàng uống đại khái trừ bỏ giải nhiệt ra còn có công dụng an thần, nên chả bao lâu nàng liền mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Lan phu nhân thấy bộ dáng hai người thân mật không coi ai ra gì, mặt không khỏi hơi nóng lên, thấy Lan Húc đã ngủ liền lét lút lui ra ngoài.

Sau mỗi chuyến tiến cung bà liền cảm thấy yên tâm hơn với cuộc sống của nữ nhi, bà nhìn ra được là Bệ hạ đối với nàng thật sự rất tốt, bộ dáng ngây thơ của Lan Húc này nếu không phải bị người đem thành đầu quả tim mà dưỡng thì không thể có được.

Bà còn nhớ rõ lần trước tiến cung gặp Lan Húc, nàng có đem thêu thùa của chính mình đưa cho bà xem, hơi có chút đắc ý mà nói: “Bệ hạ cũng nói con học được không tồi. Chờ con học cho giỏi sẽ thêu cho phu quân hai cái túi thơm.”

Lan phu nhân nhìn nhìn, cũng không thể nói là xấu đi, nhưng châm pháp của nàng non nớt, đem một đôi uyên ương thêu thành bộ dáng như hai con ngỗng, linh động hay hoạt bát gì đó đều không hề liên quan tới bên trên, so với nữ hồng của các cô nương nhà khác quả thực kém xa. Lan phu nhân tuy rằng là mẹ ruột nàng, nhưng nếu để nói ra loại lời như “Thêu không tồi” thì vẫn có chút ngượng ngùng, cuối cùng chỉ có thể đổi một góc độ khác để khen nàng: “Làm nương tử của người khác xem ra cũng hiền huệ hơn nhiều, hồi trước ở nhà mười ma ma cũng đều không ép nổi con.”

Đến nỗi Bệ Hạ, người hoặc là trái với lương tâm để dỗ nàng, hoặc là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nên thêu gì cũng thấy tốt. Lan phu nhân nghĩ đến đây trong lòng không khỏi có chút buồn cười, vẫn là nên báo cho phụ thân nàng cái tin bình an trước đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN