Tình Dung Xuân Sam Mỏng - Chương 5: (Phiên ngoại) Đồ Vật yêu thích của Lan Húc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
472


Tình Dung Xuân Sam Mỏng


Chương 5: (Phiên ngoại) Đồ Vật yêu thích của Lan Húc


“Nai! Phía trước có một con nai con!” Lan Húc nhìn đám cây cối trước mặt thít chặt tọa kỵ, hướng nữ nhân bên cạnh thấp giọng hô, trong giọng nói không dấu được tia vui mừng.

” Hoa văn xinh đẹp như vậy cũng là khó thấy được! Nếu liền bị bắn chết thì thật đáng tiếc”. Cô nương bên cạnh cũng hạ thấp thanh âm, sợ kinh động đến con mồi.

Lan Húc chuyển hướng đến thị vệ theo sau ” Có thể bắt không?”

“Hồi tiểu thư, ba người bao quanh áp sát là có thể”

“Vậy các ngươi tiến lên đi” Nàng cao hứng ” Nhớ dụng tâm, đừng làm nó bị thương”

Đôi mắt nàng chăm chú nhìn vòng vây chậm rãi thu nhỏ lại, mà ấu lộc* tính cảnh giác không cao vẫn không biết chính mình bị người theo dõi. Đột nhiên, “chi” một mũi tên nhọn từ phía sau gốc cây bên phải phá không mà đến, thẳng tắp cắm vào yếu hầu nai nhỏ, nó phát ra hai tiếng hí thanh đầy thống khổ, tức thì ngã xuống đất không dậy nổi. Sự tình phát sinh quá nhanh, Lan Húc chớp mắt một cái đầy hoảng hốt, nhưng khi nàng quay đầu thấy người khởi xướng xuất hiện thì tất cả đều minh bạch.

” Ta không biết là nai này được ngươi nhìn trúng, không nghĩ nhiều liền bắn một mũi tên, thứ lỗi a Lan gia muội muội. Ta đem con nai này đưa tặng ngươi đi”. Tiếng xin lỗi này nghe thế nào đều thấy là nói cho có lệ. Cô nương này là nữ nhi của Phiêu Kị Tống tướng quân, phụ thân nàng cùng phụ thân Lan Húc ngày thường không hợp nhau, Tống tiểu thư này nhìn thấy Lan Húc luôn là làm bộ làm tịch. Đại khái lần này tưởng khoe ra một chút tài bắn cung của mình đi.

Lan Húc không muốn cùng nàng chấp nhặt, ngăn không cho đồng bạn đi cùng lý luận với Tống tiểu thư, tùy tiện cùng đối phương nói xã giao vài câu, cũng không cần nai của nàng, đánh ngựa hướng doanh địa rời đi.

Tuy nói chính mình không phải người bụng dạ hẹp hòi, nhưng khi nghĩ đến ấu lộc xinh đẹp kia bộ dáng đổ máu, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bực.

Nàng cũng không biết nơi ngã tư khẩu mà nàng đi qua, nơi xa có người chú ý tới tiểu bộ dáng nàng ngồi trên lưng ngựa không mấy vui vẻ. Tề Trạm nhàn nhạt nhìn lướt qua nội thị bên cạnh ” Nàng gặp chuyện gì?”

“Nô tài không rõ, này…để nô tài đi hỏi thăm một chút”

Hắn trở lại doanh địa, một lát sau Đức Tự liền quay lại bẩm ” Con mồi của Lan tiểu thư bị người ta đoạt mất, cho nên không cao hứng”… ” Thực ra…cũng không xem như là con mồi, Lan gia tiểu thư là muốn đem nai mang về nuôi. Có điều nai lại bị người ta bắn chết”

Tề Trạm tựa hồ suy nghĩ một chút, gật đầu để hắn lui xuống, buổi chiều vẫn là như thường ra doanh săn thú.

Đức Tự không cưỡi ngựa, Thái tử ra doanh hắn không có cách nào đi theo, chỉ lưu lại trong lều chuẩn bị việc vặt vãnh. Chạng vạng tối lại gặp được Phó thống lĩnh thị vệ mặt mày xám tro làm hắn có chút kinh ngạc, bởi vì dung nhan đối phương thật sự chật vật, quần áo không chỉnh tề, trên tóc còn mắc cỏ dại, lá cây trái phải. Hắn đi lên hành lễ ” Lý Phó thống lĩnh, hôm nay ngài theo Thái Tử điện hạ ra doanh?”.

“Đúng vậy, thu hoạch rất tốt. Chỉ là không biết vì sao Điện hạ được con mồi dịu ngoan một chút thì đều không cho người bắn chết, chỉ phân phó bắt sống. Ta cùng các huynh đệ phục kích, áp trên mặt đất cả một buổi trưa, thành ra mới có dáng vẻ này, làm công công chê cười rồi”.

“…Không biết các đại nhân là bắt được những gì?”

” Con hoẵng, giác linh, gà cảnh…”

Đức Tự thời điểm nhìn thấy Thái tử đang ở cùng những vật kia, mắt cũng lớn lên một vòng. Đức Tự nhớ đến Thái tử gia anh minh thần võ có thể là đối với sự tình buổi sáng kia có chỗ nào hiểu lầm, chính mình còn đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, Thái tử gia lại tự mở lời trước: “Ta ngày xưa cũng chưa từng lưu ý đến các cô nương gia có thú vui tiêu khiển gì, nghe ngươi nói như vậy, chẳng lẽ đều thích đem vật còn sống mang về trong phủ nuôi dưỡng sao? Có lẽ là tiểu cô nương Lan Húc kia tương đối đặc biệt? Ta biết nàng không hiểu tài bắn cung”

Đức Tự trộm nhìn bên cạnh một chút, phía kia khắp nơi gà phành phạch bay thành nhóm, trong lòng nói câu đại bất kính, hắn đi theo bên người Thái tử nhiều năm, ngài đến nay đều một bộ lạnh lùng không gần nữ sắc, Thái tử điện hạ như này…có chút thú vị. Hắn thử hỏi: ” Điện hạ, ngài là muốn đem những thứ này đưa cho Lan gia tiểu thư?”

Thái tử nghe vậy trầm ngâm một chút, không có mở miệng. Đại khái là cảm thấy nếu đưa như vậy có chút không tốt, quá chói mắt.

“Đều do nô tài buổi sáng không hỏi thăm minh bạch, sau mới nghe nói Lan gia tiểu thư buổi sáng gặp được ấu lộc xinh đẹp hiếm thấy, cho nên bị người bắn chết mới cảm thấy đáng tiếc. Nàng cũng không có quá để bụng đến dã vật bên người” Đức Tự thật cẩn thận nhắc nhở.

Thái tử cuối cùng không cô phụ danh hiệu anh minh thần võ, phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng, phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn ném xuống một câu, đem mấy con này nọ đều nướng hết đi.

Ngày săn thú cuối cùng, Lan húc có được một con thỏ con. Lúc ấy Thái tử phái người kêu nàng tới, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong tay hắn xách theo một con thỏ nhỏ màu lông trắng như tuyết. Bàn tay hắn thực dày rộng, thỏ con ở trong tay hắn cuộn thành một đoàn, giống một cái cầu tuyết tròn tròn, nho nhỏ. Hắn nói: ” Ta ở trong rừng nhặt được nó, nghĩ nướng cũng không có nhiều thịt, không bằng liền cho ngươi chơi đi”

Nàng tiếp nhận con thỏ, ôm ở trong ngực, đối với hắn cười híp mắt:” Nó rất đáng yêu. Tạ ơn Điện hạ”

Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, trong lòng không có tiền đồ mà dâng lên một cỗ cảm giác thành tựu kỳ diệu. Phải biết rằng, Hoàng thái tử Tề Trạm mười sáu tuổi cầm quyền giám quốc, mấy năm qua đều trải qua không ít sóng gió triều đình, chính giờ phút này hắn thấy nàng cười đến cong cong khóe mắt so với bọn quan viên miệng luôn ca tụng công đức còn muốn kích động nhân tâm hơn nhiều.

Lan Húc thích đồ vật xinh đẹp đáng yêu – Tề Trạm yên lặng trong lòng ghi nhớ.

Thỏ con bị mang về Quốc công phủ, có cái tên rất kêu – Mộ Bạch. Lan Húc nuôi nó mấy ngày, vuốt lông tuyết trắng của nó rốt cuộc phục hồi tinh thần, nhìn bốn bề vắng lặng liền nhấp miệng cười trộm một chút.

“Ta trước kia đều nghe nói, phàm là thỏ sinh sống hoang dã thì đều có mùi hôi, không giữ lại để lấy lông. Mộ Bạch…ngươi nhỏ như vậy, vì sao có thể ở trong rừng gặp được Thái tử điện hạ?”

Mộ Bạch “răng rắc răng rắc” bộ dáng cao lãnh ăn lá cải, cũng không có trả lời nàng.

*Ấu lộc: nai con

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN