Tình Duyên Đạo - Chương 17: Quyết Chiến Với Cộng Công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tình Duyên Đạo


Chương 17: Quyết Chiến Với Cộng Công



_Đạo huynh có thể giúp chúng ta một tay chứ?

Hoàng Minh quay sang phía thanh niên áo trắng hỏi. Trong số những người ở đây thì thanh niên áo trắng này là người có thực lực cao nhất, nếu như có thêm hắn vào sẽ đỡ nguy hiểm hơn.

_Đạo huynh yên tâm, ta cũng không muốn trở thành vong hồn dưới tay tên kia một chút nào cả.

Thanh niên áo trắng cười nói.

Hoàng Minh nhờ Tử Tân truyền âm cho những người khác biết về kế hoạch của mình. Tất cả đều đồng ý tham gia, mặc dù họ không biết có bao nhiêu phần trăm thành công nhưng chỉ cần một chút cơ hội họ cũng không thể bỏ lỡ được.

_Tất cả cùng lên.

Hoàng Minh hét lớn ra hiệu. Hơn mười người còn trụ lại được tới hiện nay nhất tề xông lên, người cầm đoản kiếm, người cầm cự kiếm, người thì dùng bùa chú… tất cả chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là Cộng Công. Trước thế vây công của nhiều người nhưng Cộng Công vẫn không hề nao núng, liên tục xuất thủ cản thế công và trả đòn khiến cho mười mấy người vẫn không thể chiếm được uy thế.

_Ha ha, chỉ bằng mấy con kiến các ngươi mà cũng đòi đối đầu với ta sao?

Cộng Công đưa tay gạt đi một kích từ một lão tiên nhân, tung cước đạp cho lão ta rơi xuống dưới đất, lớn miệng cười nói.

_Tất cả đừng hoảng sợ, hắn mới ra khỏi phong ấn, vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, chúng ta vẫn có thể đánh bại được hắn.

Tử Tân hét lớn.

_Ha ha, đúng là ta không còn thực lực như trước, nhưng chỉ với mấy tên kém cỏi các ngươi, đừng mơ có thể lấy của ta một cộng tóc.

Nói rồi Cộng Công vung tay lên, nhưng mũi thủy tiễn, cự kiếm liên tục bay ra tấn công những người xung quanh.

_Mọi người mau chóng lui lại.

Hoàng Minh hét lên, tiến lên phía trước dùng thương kỹ đánh tan những mũi thủy tiễn và cự kiếm bay tới.

_Sơn Hải Thủy Linh Thương? Quả thật ta chút nữa quên món binh khí đã từng theo ta nhiều năm. Trở về đây nào.

Cộng Công nhìn Sơn Hải Thủy Linh Thương, miệng lẩm nhẩm một vài câu thần chú. Nhưng trái lại với sự mong đợi của hắn, Sơn Hải Thủy Linh Thương không hề có một chút phản ứng nào, nó vẫn nằm im trong tay của Hoàng Minh.

_Không thể nào? Thằng nhãi, ngươi đã làm gì bảo bối của ta rồi.

Cộng Công tức giận hét lên.

_Ta làm gì cơ chứ. Chắc chắn Sơn Hải Thủy Linh Thương đã từ bỏ ngươi để nhận ta làm người chủ xứng đáng hơn rồi.

Hoàng Minh lên tiếng chế giễu. Hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng thế này thực quá tốt, nếu để Cộng Công sử dụng Sơn Hải Thủy Linh Thương thì chắc chắn rằng những người ở đây đừng mong sống sót.

_Thằng nhãi chết tiệt, chết đi cho ta.

Cộng Công hét lên đầy tức giận. Hắn đưa hai tay lên trời, mây đen kéo tới kín cả bầu trời, những cột nước từ dưới đất phun trào lên hình thành một con rồng nước khổng lồ. Vung tay, con rồng nước bay về phía Hoàng Minh. Hắn nhanh chân nhảy sang một nơi khác, nhưng con rồng nước này như có linh trí, nó lại mau chóng đuổi theo, bất kể Hoàng Minh có tránh né bao xa thì con rồng vẫn đeo bám hắn.

_Mẹ kiếp, chuyện gì thế này, chẳng lẽ hắn nhất quyết lấy mạng ta trước sao?

_Tần huynh, ở đây.

Hoàng Phi Yến hét lên, một tay nàng đang cầm Huyễn Thủy Châu nứt vỡ, một tay cầm Mộc Linh Ngọc Phù tạo thành một tấm lá chắn với hai màu lục và lam. Hoàng Minh nhanh chóng di chuyển về tấm lá chắn, nhưng thực lực của Hoàng Phi Yến cùng Cộng Cộng chênh lệch quá lớn, tấm lá chắn bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Nhìn thấy như vậy Tử Tân lao vào, dùng tiên lực của mình bổ sung năng lượng cho tấm lá chắn, nhưng không được bao lâu tấm lá chắn lại có dấu hiệu rạn nứt trở lại.

_Các người đứng đó làm gì, mau tới giúp một tay.

Thanh niên áo trắng quát lên, rồi tiến về phía tấm lá chắn, trên người hắn mọc ra hai cánh tay ngũ sắc đỡ tấm lá chắn lên.

_Cảm tạ đạo huynh rất nhiều.

Hoàng Minh khổ sở lên tiếng. Mặc dù đã né tránh rất những đòn tấn công, nhưng khắp người hắn đâu đâu cũng toàn là vết thương.

_Đạo huynh không cần khách sáo, chúng ta đều là người chung cảnh ngộ cả.

Những người khác cũng tới và ra sức chống đỡ. Con rồng nước mặc dù vẫn không hề lui bước nhưng đang dần dần nhỏ lại. Nhận thấy điều này tất cả đều vô cùng mừng rỡ.

_Được lắm, để ta xem các ngươi trụ được bao lâu.

Cộng Công hét lên. Hắn lại tiếp tục vận lực, con rồng nước vừa nhỏ lại đã bắt đầu phình to ra gấp đôi lúc trước. Đây là Cộng Công muốn một đòn tiêu diệt hết tất cả những người còn lại. Bởi lẽ hắn vừa mới thoát khỏi phong ấn, thực lực còn chưa khôi phục nhiều, trước kia hắn là Thượng Tiên Hậu Kỳ Đỉnh nhưng bây giờ thực lực đại giảm, chỉ còn Huyền Tiên Sơ Kỳ Đỉnh, nếu như không kết thúc sớm để tìm nơi trú ẩn, những người khác lại kéo tới thì nguy to.

Sức ép ngày càng tăng lên. Những người ở trong tấm lá chắn đang vô cùng khó khăn chống đỡ, chỉ cần một chút sơ sẩy là tính mạng của họ cũng không còn. Những người khác có thể sử dụng tiên khí để bổ sung năng lượng cho tấm lá chắn, còn Hoàng Minh, một tên chưa hấp thụ được linh khí chỉ biết đứng nhìn, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng. Một lần nữa tấm lá chắn lại bắt đầu rạn nứt, những khe nứt ngày càng mở rộng ra, những người ở bên trong gần như tuyệt vọng.

_Mọi người nằm xuống.

Một tiếng quát yêu kiều vang lên. Hoàng Minh quay về nơi phát ra tiếng nói, ở đó Thanh Thanh đang cầm trong tay một chiếc bình ngọc chạm khắc hình rồng tinh xảo, những đường nét hoa văn làm người ta tưởng rằng con rồng ấy như đang sống vậy. Thanh Thanh một tay nâng bình ngọc lên, một tay kết ấn, con rồng đang hung hăng cấu xé tấm lá chắn bỗng chốc bay về phía chiếc bình.

_Thanh Thanh, cẩn thận.

Con rồng chuyển hướng, áp lực được gỡ bỏ những người phía trong như vô lực ngã xuống, Hoàng Minh nhìn con rồng nước chuyển hướng về phía Thanh Thanh, hắn hét lớn lên và lao về phía đó. Những tưởng con rồng nước hung hăng kia sẽ xé nát bóng dáng yêu kiều đó, nhưng không, con rồng nước khi bay tới liền bị chiếc bình ngọc trên tay Thanh Thanh hút vào, bất kể nó vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, cuối cùng nó đã bị chiếc bình hút vào.

_Ngọc Long Bình, không thể nào?

Cộng Công kinh ngạc hét lên. Đây gần như là toàn bộ sức mạnh của hắn hiện giờ. Không chỉ Cộng Công, tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất cả đều đã nếm qua sức mạnh của con rồng nước ấy, nhưng không ngờ chỉ với một chiếc bình nhỏ kia lại có thể thu phục được con quái vật ấy. Mặc dù người khác nhìn vào có vẻ nhẹ nhàng nhưng bản thân Thanh Thanh lại không được như vậy. Thu phục được con rồng nước ấy, bản thân Thanh Thanh cũng bị phản phệ khá lớn, Thanh Thanh phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, rất may Hoàng Minh đã đỡ được. Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi môi tím tái của Thanh Thanh, Hoàng Minh cảm thấy vô cùng hận bản thân mình.

_Chúng ta chỉ mới gặp nhau hôm nay, muội đâu cần phải cực khổ đến mức như vậy đâu.

_Tại vì trong thâm tâm ta cảm thấy rằng huynh rất giống ta, huynh giống như đại ca của ta vậy. (Đùa chứ ở ngoài nghe câu này thanh niên nào thốn không :v)

Đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt Hoàng Minh, Thanh Thanh mỉm cười nói.

_Đừng lo, từ nay muội là muội muội của Hoàng Minh này, ta thề rằng bất cứ ai muốn động đến muội hắn phải bước qua xác của ta.

_Một lời đã định.

Thanh Thanh tinh nghịch nói.

_Một lời đã định, bây giờ muội nghỉ ngơi đi, còn lại để ta lo.

Đem Thanh Thanh cho Hoàng Phi Yến, Hoàng Minh tiến lên phía trước. Những người ở đây, gần như đã kiệt sức sau chuyện vừa rồi, chỉ còn mỗi mình hắn là còn có thể đứng vững được.

_Xem ra các ngươi đã sức cùng lực kiệt rồi, thức thời thì giao bổn mạng nguyên hồn ra đây, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.

Cộng Công tiến về phía nhóm Hoàng Minh nói. Trông hắn bây giờ có phần hơi nhợt nhạt, có lẽ sức lực của hắn cũng không còn bao nhiêu nữa.

_Hừ, đừng hòng mê hoặc bọn ta.

Thanh niên áo trắng hét lên.

_Ha ha ha, thằng nhãi, ta thấy ngươi cũng không tồi, nếu chịu nhận ta làm sư phụ ta sẽ giúp ngươi đứng trên đỉnh thế gian này.

_Tần đại ca đừng tin hắn, thủy linh lực trong người hắn gần như đã cạn kiệt rồi, hắn bây giờ chỉ như đèn cạn dầu mà thôi.

Thanh Thanh được Hoàng Phi Yến dịu nói.

_Có thể nhìn thấy được thủy linh lực, lại điều khiển Ngọc Long Bình, chẳng lẽ ngươi là Long Thần Tộc?

Nhìn vào Thanh Thanh, Cộng Công nghi hoặc hỏi. Hoàng Minh cùng những người khác cũng cảm thấy nghi hoặc, tất cả bọn họ trước giờ chỉ nghe tới Long Tộc, còn Long Thần Tộc là lần đầu tiên nghe, đây là ý gì? Nhìn về phía Thanh Thanh, Hoàng Minh cũng không hỏi gì nàng, đôi khi có những bí mật mà nếu người khác không nói bạn đừng nên cố gắng tìm hiểu.

_Tần đại ca, không phải là muội muốn dấu huynh, nhưng đây là bất đắc dĩ.

Nhận thấy Hoàng Minh nhìn mình, Thanh Thanh lên tiếng phân trần.

_Muội muội ngốc, ta chỉ biết muội là Thanh Thanh muội muội của ta thôi, không cần biết Long Thần Tộc gì cả.

Hoàng Minh dịu dàng nói.

_Ha ha ha, thật không ngờ ở nơi đây lại tìm thấy Long Thần Tộc, thật là trời giúp ta rồi, có nguyên hồn của Long Thần Tộc, ta sẽ trở thành Thánh Nhân.

Cộng Cộng ngửa mặt lên trời cười lớn.

Trở thành thánh nhân? Thật sự nguyên hồn của Long Thần Tộc có tác dụng lớn như vậy hay sao? Hoàng Minh nghi hoặc. Nhưng dù tác dụng thế nào, thì hắn cũng không thể cho ai thương tổn tới Thanh Thanh được. Bước lên phía trước, chĩa mũi thương vào người Cộng Công, Hoàng Minh lên tiếng.

_Nếu ngươi muốn động tới muội muội của ta, thì cứ thử bước qua xác ta xem.

_Hừ, thằng nhãi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Cộng Công lấy ra một thanh thủy thương, lao về phía Hoàng Minh. Nếu như là đấu tiên lực, thì Hoàng Minh có lẽ sẽ thua, nhưng một người chỉ biết luyện võ kỹ như hắn thì làm sao có thể thua kém một ai được. Hai bên đấu thương kỹ, chưa tới ba mươi hiệp, Hoàng Minh dần dần chiếm thượng phong, những đòn thương chính xác liên tục vào những chỗ hiểm của Cộng Công khiến hắn vô cùng khó khăn chống đỡ. Đây là thương kỹ đặc biệt mà Hoàng Minh kết hợp từ những bộ bí kíp của Kiếm Tu cùng những thứ mà hắn sưu tầm được trên mạng lúc trước.

Càng đánh Cộng Công càng cảm thấy kì lạ, hắn cảm thấy sức mạnh của hỗn độn từ Sơn Hải Thủy Linh Thương đang hút chặt lấy hắn. Nhưng người kia đã nói, Sơn Hải Thủy Linh Thương đã mất đi vật quan trong nên không còn lực hỗn độn nữa kia mà? Tại sao hắn lại cảm nhận được. Nhận thấy nếu càng đấu lâu bản thân chỉ có chịu thiệt, Cộng Công đánh bừa một thương rồi lui ra xa. Tay bắt đầu vận một thủy cầu lớn, ném về phía những người còn lại. Hoàng Minh lại không ngờ Cộng Công có thể hạ lưu đến vậy, hắn dùng sức lao về phía thủy cầu, tung một thương chém thủy cầu làm đôi. Nhưng bất ngờ, ba mũi thủy tiễn ở dưới đất bay lên, mặc dù phản ứng khá nhanh nhưng Hoàng Minh vẫn bị thương ở vai và chân phải. Hoàng Minh khuỵu xuống, nếu không dùng Sơn Hải Thủy Linh Thương chống đỡ có lẽ hắn đã không đứng được rồi.

_Khốn kiếp, không ngờ ngươi lại đê tiện như vậy.

Hoàng Minh hét lên.

_Ha ha, đê tiện? Trong chiến đấu, không từ bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần thắng là được.

Cộng Cộng cười lớn. Người mà có khả năng ngăn cản hắn cuối cùng cũng đã trọng thương, bây giờ chỉ cần tiêu diệt hết, lấy được nguyên hồn của con nhóc Long Thần Tộc, thì hắn có thể phục hưng ma thần tộc, chiếm lĩnh thế gian này rồi.

_Đúng, chiến đấu không từ bất cứ thủ đoạn nào cả, chỉ cần thắng là được. Chết đi.

Một tiếng hét vang lên. Đặng Thiền Ngọc nãy giờ ẩn nấp bất ngờ nhảy ra, nàng ném một viên Ngũ Sắc Thạch về phía Cộng Công. Bị bất ngờ, Cộng Công mau chóng vận bí pháp hộ thân nhưng viên Ngũ Sắc Thạch đánh vào giữa lồng ngực hắn khiến hắn bay đi khá xa.

_Thiền Ngọc, cuối cùng muội cũng tới. Chậm chút xíu nữa mạng của ta cùng những người ở đây đều mất hết rồi.

Hoàng Minh cười cười đáp.

_Thật xin lỗi, cũng bởi vì tiên lực của muội yếu kém nên mới phải tích tụ lâu như vậy.

Nhìn Đặng Thiền Ngọc cuối đầu thấp giọng nói, Hoàng Minh cảm thấy buồn cười. Cô nhóc này mặc dù bình thường mạnh miệng nhưng rất hiểu chuyện. Lấy tay xoay đầu Đặng Thiền Ngọc, Hoàng Minh cười nói.

_Ha ha, muội tới đúng lúc lắm. Muội là số một, nếu không có muội thì ai có thể đánh bại được hắn kia chứ.

Nghe Hoàng Minh nói, Đặng Thiền Ngọc le cái lưỡi nhỏ cười cười.

_Khốn kiếp, đường đường là một Thủy Thần như ta mà lại thua mấy con kiến các ngươi hay sao.

Cộng Công vất vả đứng dậy, miệng và lồng ngực hắn máu không ngừng tuôn ra, có thể thấy được sức mạnh đòn vừa rồi của Đặng Thiền Ngọc là vô cùng khủng khiếp.

_Hừ, ngươi đã sức cùng lực kiệt rồi, mau mau chịu chết đi.

Hoàng Minh tay chống Sơn Hải Thủy Linh Thương nói.

_Ha ha, hôm nay, dù ta có chết, thì lũ các ngươi cũng đừng hòng mà rời khỏi đây.

Cộng Công điên cuồng cười lớn. Hắn dùng máu vẽ lên không trung một hình thù kỳ quái, mắt hắn bắt đầu sáng lên, cả người dần phình to ra.

_Không ổn rồi, hắn muốn tự bạo.

Thanh niên áo bào trắng hét lên.

_Mẹ kiếp, tên này dai như đỉa. Có chết thì chết một mình đi.

Hoàng Minh hét lên. Hắn đã nghe Kiếm Tu nói, khi tiên nhân tự bạo thì uy lực sẽ tăng theo cấp độ của họ, đẳng cấp càng cao thì lực tự bạo càng lớn, nhưng nếu tự bạo thì cả nguyên hồn của người đó cũng không còn tồn tại. Một người ở đẳng cấp như Cộng Công mà tự bạo thì có lẽ ngay cả một châu lục rộng lớn cũng sẽ bị san bằng. Nhưng bây giờ chạy đi đâu? Sức lực để đứng vững còn không có chứ đừng nói là chạy.

_Ha ha, chết hết đi.

Cộng Công hét lớn, cả người hắn phát sáng, tất cả rơi vào tuyệt vọng. Nhưng đúng lúc đó, Cộng Công lại bị ánh sáng từ một cái giới chỉ (ai chơi võ lâm chắc biết :v) trói lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN