Tình Duyên Đạo
Chương 58: Nội công tại dị giới.
-Phu quân, nghỉ tay một lát đi rồi hãy làm tiếp.
Dương Cửu bê một chén chè tới đặt trên bàn rồi nhẹ nhàng vòng ra sau lưng hắn ngồi xuống, đôi tay nàng đặt lên vai hắn từ từ xoa bóp.
-Nàng mới khỏe lại thôi, sao không nghỉ ngơi cho khỏe, đã vậy còn tự tay xuống bếp nữa.
Tử Tân giữ lấy bàn tay nàng lên tiếng trách mắng.
-Không có, đều là do Ngự Thiện Phòng làm, thiếp chỉ mang tới cho chàng mà thôi, hơn nữa giờ đây thiếp cũng đã khỏe lại rồi mà.
Khuôn mặt Dương Cửu thoáng ửng hồng bởi vì tay hắn liên tục xoa bóp bàn tay nàng. Mặc dù đã là phu thê nhiều năm nhưng giữa ban ngày làm thân mật như vậy nàng vẫn chưa thể nào thích nghi được. Hơn nữa nếu như để đại tỷ và tam muội nhìn thấy thì nàng thực không biết nên dấu mặt vào đâu mất.
-Nàng nói thật?
Tử Tân cầm chén chè múc một thìa cho vào miệng.
-Chàng không tin thiếp hay sao?
Dương Cửu ấp úng nói.
-Vậy ta phải xử tội bọn họ mới được.
Tử Tân ra vẻ tức giận nói.
-Tại sao lại như vậy?
Dương Cửu hoảng hốt nói.
-Nhầm lẫn giữa muối và đường, nàng nghĩ có đáng tội hay không?
Tử Tân đặt chén chè xuống bàn, hắn liếc trộm Dương Cửu.
-Không thể nào. Rõ ràng thiếp đã cho đường vào đó mà.
Dương Cửu cầm chén chè lên múc một thìa cho vào miệng. Vị ngọt thanh lan tỏa khắp cổ họng nàng. Nhận ra mình đã lỡ lời, Dương Cửu quay lưng muốn bỏ chạy, nhưng rất nhanh nàng liền bị Tử Tân kéo lại.
-Nàng học ai mà bây giờ còn dám nói dối ta a.
Kéo Dương Cửu vào lòng, Tử Tân vòng tay ôm lấy thân thể nàng.
-Là do thiếp sợ phu quân lo lắng…
Đôi môi Dương Cửu mấp máy không thành lời, nàng như một đứa trẻ đang bị phạt, đầu cúi gầm xuống không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
-Ta đã nói nàng rồi, những chuyện như vậy nên để Ngự Thiện Phòng làm cho, nàng lại mới khỏe lại, nghỉ ngơi vẫn hơn.
Tử Tân vuốt ve gò má ửng hồng của Dương Cửu âu yếm nói.
-Văn Sắc tỷ quản lí rất tốt hậu cung lại còn hạ sinh cho phu quân hai vị hoàng tử, Phi Yến muội lại có thiên phú tu có thể cùng phu quân tu luyện, thiếp ngu ngốc làm gì cũng không nên chuyện , chỉ có thể xuống bếp nấu cho phu quân một chút đồ ăn mà thôi.
Dương Cửu hai mắt ngấn lệ nói, Tử Tân nhìn nàng mà cảm thấy đau lòng.
-Mỗi người các nàng đều có một điểm riêng khác nhau, làm sao có thể đem ra mà so sánh được kia chứ. Hơn nữa nếu nói về trù nghệ thì có mấy ai có thể sánh bằng được Hình Khánh Phi của trẫm chứ.
Tử Tân ôm nàng cười đùa nói.
-Phu quân, chàng thật tốt.
Dương Cửu như một con mèo nhỏ ôm chặt lấy hắn.
-Nhưng mà lúc nãy có phải nàng ganh tị với Văn Sắc vì sinh cho ta hai đứa con hay không? Nếu đã như vậy thì lần này phu quân phải cố gắng giúp nàng toại nguyện rồi.
Dương Cửu không chịu nổi ánh mắt của hắn, cả khuôn mặt nàng vùi vào trong lồng ngực hắn để che dấu đi sự xấu hổ, ngón tay nàng khẽ cào cào vào ngực hắn.
-E… Hừm…
Khi bàn tay Tử Tân bắt đầu trượt dần xuống eo của Dương Cửu, một tiếng hắng giọng phát ra làm cả hai bỗng chốc rời khỏi thế giới đầy tình ái kia mà trở về thực tại.
-Phi Yến, nàng sao lại tới đây?
Tử Tân tiếc nuối nhìn Dương Cửu vùng dậy khỏi người hắn trốn sang một bên, hắn nhăn mặt nhìn Hoàng Phi Yến.
-Tại sao thiếp không thể tới? Chẳng lẽ thiếp phá hỏng chuyện tốt của chàng hay sao?
Hoàng Phi Yến mỉm cười trêu chọc.
-Không có đâu, ta chỉ tới đưa canh cho phu quân mà thôi, vừa này là ta chẳng may bị ngã nên chàng mới đỡ ta.
Dương Cửu lên tiếng bênh vực cho hắn. Nàng bây giờ trông giống như vừa bị bắt gian vậy.
-Tỷ tỷ còn bênh hắn hay sao? Nhất định là hắn lựa thời cơ muốn bắt nạt tỷ rồi. Hắn chính là giỏi nhất lừa gạt nữ nhân đó.
Hoàng Phi Yến bước tới đứng bên người Dương Cửu nói. Nhìn Dương Cửu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, Hoàng Phi Yến thở dài. Dương tỷ tỷ tính tình quá nhu nhược, cho dù nàng đã cố gắng như thế nào nhưng Dương Cửu vẫn cứ như vậy.
-Lần sau nếu hắn còn như vậy tỷ cứ thẳng tay mà trừng trị hắn, nếu tỷ cứ như vậy thì chỉ có lợi cho tên sắc lang hắn mà thôi.
Hoàng Phi Yến liếc nhìn Tử Tân hừ lạnh. Tên phu quân này gì cũng tốt, chỉ có điều hơi hoang đường một chút, giữa ban ngày mà lại dám làm ra những chuyện như vậy ở đây, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy rồi sao chứ.
-Ta có tệ như vậy đâu chứ?
Tử Tân oan ức nói.
-Chàng oan lắm hay sao, thiếp nói cho chàng biết, bây giờ thiếp phải về Tam Tiên Đảo có chút chuyện, nếu chàng mà còn dám ức hiếp Dương tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tính sổ với chàng.
Hoàng Phi Yến đưa đưa nắm tay đe dọa.
-Nàng lại đi nữa hay sao? Mới về có vài ngày mà.
Nghe Hoàng Phi Yến nói xong Tử Tân lập tức nhảy dựng lên.
-Tam sư phụ mới luyện chế ra một món pháp bảo nên bảo thiếp tới nhận.
-Không được, lần nào cũng bắt nàng đi xa như vậy còn gì là đạo lý, bọn họ tu vi cao như vậy tới Triều Ca còn chưa cần tới một canh giờ nữa.
Tử Tân nhíu mày nói. Hoàng Phi Yến nhìn biểu hiện này của hắn mà bật cười.
-Thiếp thân là đệ tử sao có thể để cho sư phụ đích thân mang tới được, hơn nữa lần này đi chỉ một hai ngày thiếp sẽ trở về.
-Được rồi, nhưng lần này trở về ít nhất trong vòng nửa năm nàng phải ở lại đây.
-Được rồi, thiếp hứa với chàng.
Nhìn ánh mắt Tử Tân, Hoàng Phi Yến biết rằng nếu nàng không hứa với hắn thì chắc chắn hắn sẽ chẳng để cho nàng đi mất.
-Nhớ chăm sóc hai vị tỷ tỷ cho tốt, nếu không chàng cứ chờ đấy, thiếp sữ cho chàng đẹp mặt.
Hoàng Phi Yến đưa tay cấu bàn tay của hắn đang đặt trên eo nàng.
-Cho ta đẹp mặt? Nếu nàng muốn thì chỉ có cách…
Tử Tân thầm suy nghĩ trong lòng. Hoàng Phi Yến mặc dù không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng nhìn vào khuôn mặt nham nhở của hắn, nàng dám chắc đó chẳng có gì tốt đẹp cả. Quay lại cho hắn một cước vào chân, lúc này nàng mới kéo Dương Cửu sang một bên thì thầm to nhỏ gì đấy. Tử Tân mặc dù có thể dùng tiên lực để nghe lén hai nàng nói chuyện nhưng hắn không làm vậy, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của cả hai.
Sau khi trò chuyện cùng Dương Cửu xong, lúc này Hoàng Phi Yến mới rời đi, nhưng nàng cũng không quên dứ dứ nắm tay nhỏ đe dọa hắn.
-Chè nguội rồi, thiếp dọn rồi sang giúp Văn Sắc tỷ tỷ quản lý sổ sách.
Sau khi Hoàng Phi Yến vừa đi, Dương Cửu cũng lập tức bê chén chè trốn mất khiến hắn không kịp làm gì.
Ngồi phê tấu chương được một lát, Tử Tân cảm thấy chán nản. Mọi khi không có ba người Khương Văn Sắc thì vẫn còn có Hoàng Minh giúp hắn phê duyệt tấu chương, nhưng mấy canh giờ trước sau khi tỉ võ xong tên kia liền muốn bế quan để tu luyện cái gì đó.
Mặc dù tu vi của Hoàng Minh chỉ là con số không, nhưng Tử Tân không hề xem thường hắn. Nếu so sánh về võ kỹ thì hắn có lẽ không thể sánh bằng Hoàng Minh được. Hơn nữa tên này đa mưu túc trí, lại còn có cái khả năng khua môi múa mép kia mới thật sự là điểm mạnh của hắn. Bằng chứng là hắn có thể được Lão Tử gọi hai tiếng bằng hữu, chỉ riêng điều này thôi e rằng chỉ có vài người có thể làm được.
Bên trong mật thất. Lúc này Hoang Minh đang nhắm mắt tập trung, nhưng hắn không tu luyện để hấp thu tiên khí, mà thứ hắn muốn tìm lại là một thứ khác.
Hai tiếng trước.
-Hoàng Minh, mấy tháng thôi mà dường như ngươi yếu hơn rồi đó.
Tử Tân cầm Hiên Viên Kiếm lơ lửng giữa không trung trêu chọc.
-Mẹ kiếp, đỡ đây. Song trùng thủy liên kích.
Hai tay Hoàng Minh đưa tới trước, Thiên Khải trên tay hắn lập tức biến thành màu xanh lam, cả hai con rồng liên tục bắn những quả thủy cầu to bằng nắm tay bay đến Tử Tân.
-Thú vị.
Tử Tân mỉm cười, hắn đứng im nhìn những quả thủy cầu, hắn nhẹ nhàng dùng tiên lực, Hiên Viên Kiếm khẽ rung động, khi những quả thủy cầu đó chạm vào liền lập tức tan biến.
-Chết tiệt. Liệt diễm song trùng.
Nhìn những quả thủy cầu tan biến đi, Hoàng Minh tức giận nói, Thiên Khải trên tay hắn từ xanh chuyển sang đỏ rực, một cái đầu của hỏa long xuất hiện trước mặt hắn, nhưng khi hắn đang vận sức thì bất ngờ hắn rơi từ trên nhông xuống dưới đất.
-Hoàng Minh, ngươi không sao chứ?
Tử Tân lập tức bay lại gần hắn.
-Không sao, chỉ là do hiệu lực của Phi Hành Phù hết mà thôi.
Hoàng Minh bực tức nói.
-Không sao là tốt rồi. Nhưng gần đây ngươi tiến bộ không ít đó, nếu không dùng tới tiên lực thì có lẽ ta đã đại bại rồi.
Tử Tân vỗ vai an ủi hắn. Hoàng Minh gật đầu cảm kích hắn. Hắn biết Tử Tân chỉ đang động viên hắn mà thôi, nếu như thực sự là giao đấu kẻ sống ta chết thì hắn không có nửa điểm phản kháng. Ngay cả những lần trước, nếu không phải dựa vào pháp bảo thì có lẽ hắn đã chết tới mấy lần rồi. Hoàng Minh thở dài, nếu như có thể như mấy tên giang hồ trong kiếm hiệp thì thật là tốt, có thể khinh công, rồi còn Hoàng Long Thập Bát Chưởng, Như Lai Thần Chưởng nữa, nghĩ tới thôi mà đã hâm mộ rồi. Nhưng bất chợt Hoàng Minh nhận ra.
-Đúng rồi, nếu không phải tiên lực thì còn có nội công mà.
Tử Tân ngạc nhiên nhìn Hoàng Minh đang vui sướng reo hò nhảy khắp nơi. Chẳng phải mới vừa nãy mặt mày còn ủ rũ hay sao.
-Không phải lúc nãy ngã nên đầu óc ngươi có vấn đề rồi chứ?
Tử Tân sờ đầu hắn nói.
-Có mà ngươi có vấn đề ấy. Bây giờ ta muốn bế quan, nếu không có chuyện gì thì đừng tìm ta.
Không kịp để Từ Tân nói được một câu, Hoàng Minh lập tức hạ lệnh trục khách.
Suốt mấy canh giơf ngồi nghiên cứu, Hoàng Minh vẫn không thể cảm nhận được gì. Theo như trong sách nói, nội công bắt nguồn từ đan điền, nhưng hắn ngồi cả buổi đời vẫn không tìm thấy gì cả. Hắn bắt đầu mất dần kiên nhẫn, mồ hôi chảy dài trên trán hắn, nhưng rồi bỗng chốc đôi mắt hắn mở ra, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
-Ta thành công rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!