Tình Duyên Đạo
Chương 67: Một ánh trăng, một tâm trạng.
Lúc Hoàng Minh và Thạch Cơ về tới phủ chủ Tây hầu thì cũng đã gần tối.
-Tần đại nhân. Thạch tiểu thư.
Hai binh sĩ gác cổng trông thấy Hoàng Minh và Thạch Cơ đang từ trên ngựa đi tới lập tức đi tới nghênh đón.
-Vị đại ca này không biết nhị thế tử của các ngươi đã về chưa?
Hoàng Minh bước xuống ngựa hướng binh sĩ kia cười nói.
-Đại nhân để ta. Các người mau đem bảo mã về chăm lo cho thật tốt.
Binh sẽ kia nhanh nhẹn cầm lấy dây cương rồi phân phó mấy người đưa hai con ngựa mà Hoàng Minh và Thạch Cơ cưỡi đi.
-Bẩm đại nhân, nhị thế tử đã về từ sớm, hiện giờ vẫn đang nghỉ ngơi ở trong phòng. Ngài có cần ta vào thông báo cho ngài ấy một tiếng không?
Binh sĩ kia nhanh nhẹn đáp. Mặc dù hắn không biết tại sao lúc sáng ba người bọn họ đi cùng nhau nhưng đến cuối cùng lại là nhị thế tử về trước còn hai người này về sau. Nhưng cho dù có cho vàng hắn cũng không dám hỏi.
-Không cần, cứ để hắn nghỉ ngơi đi.
Hoàng Minh phất tay nói. Cơ Phát hiện giờ có lẽ đang rất tức giận, tốt nhất là không tìm hắn vẫn hơn.
Vốn Hoàng Minh muốn tắm rửa một chút nhưng không biết vì sao Thạch Cơ cứ một mực bám theo không rời, hết cách hắn đành phải đi khuyên bảo nàng.
-Tiểu Thạch, ta nói cô này, dù sao cô cũng là nữ nhân, cả ngày cứ ở trong phòng của ta e là không tiện chút nào. Người khác nhìn vào ắt sẽ đàm tiếu.
-Kẻ nào dám ta liền lấy mạng hắn.
Thạch Cơ bá đạo nói.
-Ta biết cô lợi hai rồi. Nhưng bây giờ ta muốn tắm rửa thay y phuc, chẳng lẽ cô muốn ở đây luôn hay sao?
Hoàng Minh bất đắc dĩ nói.
-Cũng không cần quá câu nệ tiểu tiết như vậy, ngươi muốn làm gì thì làm.
Nghe tới đây xong Hoàng Minh khóc cười không nổi nữa. Thạch Cơ này quả thực quá bá đạo rồi. Mẹ kiếp, cô đã muốn xem thì ta cho cô xem, ta sợ cô chắc. Nghĩ là làm, Hoàng Minh lập tức cởi áo vứt sang một bên, phía trên người hắn bây giờ hoàn toàn trần trụi, cơ thể rắn chắc do luyện tập võ kỹ hiện ra trước mắt Thạch Cơ khiến nàng có chút chững lại.
-Ngươi muốn làm gì?
Thạch Cơ hét lên.
-Làm gì? Không phải đã nói với cô rồi hay sao? Ta hiện giờ là muốn đi tắm, là ta bảo cô ra ngoài cô lại không ra bây giờ còn chất vấn ta?
Hoàng Minh nhếch mép nói. Nữ nhân này nếu quá nhún nhường e rằng nàng ta sẽ không coi bản thân mình ra gì mất.
-Ngươi… ta…
Thạch Cơ ấp úng không dám nhìn thẳng vào hắn nói.
-Ngươi cái gì, nếu ngươi không ra thì cứ đứng đó mà nhìn, ta cũng không ngại đâu.
Hoàng Minh nhún vai đáp.
-Sắc lang!
Thạch Cơ nhìn thấy Hoàng Minh muốn cởi nốt phần bên dưới thì lập tức hét lên rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Sắc lang? Nực cười, là bản thân cô muốn xem còn dám bảo ta sắc lang. Nhưng Hoàng Minh không ngờ rằng Thạch Cơ này cũng biết xấu hổ, lúc nàng chạy đi hắn thoáng nhìn thấy một khoảng hồng trên gò má của nàng. Chẳng lẽ nói nàng ta động tâm trước hắn? Lắc đầu gạt bỏ cái suy nghĩ viễn vông ấy. Hoàng Minh nhanh chóng tiến lại gần đóng cửa lại đề phòng Thạch Cơ quay trở lại, mặc dù cánh cửa này có hay không với nàng cũng như thế nhưng ít nhất nàng ta cũng sẽ không hành động lỗ mãng.
Tắm rửa xong thay y phục xong, Hoàng Minh muốn đi dạo một chút, thật hiếm khi không bị Thạch Cơ bám lấy, phải xem Tây Kỳ có gì thú vị mới được.
Tâm trạng hứng khởi, Hoàng Minh mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi hắn vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Thạch Cơ đứng tựa lưng ở trước cửa phòng.
-Tiểu Thạch này, ta không phải đã hứa sẽ đưa cô về Triều Ca cùng rồi hay sao? Ta cũng không phải dạng người thất hứa đâu, có thể cho ta một chút tự do có được không?
Hoàng Minh tỏ ra mất hứng nói. Tiếp xúc với Thạch Cơ nhiều ngày qua, hắn nhận thấy nàng ta mặc dù tính cách có chút ngang tàng nóng nảy nhưng không phải là một ma đầu giết người không ghê tay như trong tiểu thuyết, chính vì vậy hắn mới dần lớn mật hơn trước. Hơn nữa nàng ta còn biết ngại mà rút lui khỏi phòng. Nhớ lại bộ dạng lúc đó của Thạch Cơ Hoàng Minh bất giác mỉm cười.
-Điệu cười của ngươi thực sự rất đáng sợ đấy.
Thạch Cơ nhìn hắn nhíu mày nói. Thấy Hoàng Minh không có phản ứng gì nên Thạch Cơ tiếp tục nói.
-Ta cũng không muốn làm phiền ngươi. Nhưng là lão đầu kia bảo ta nhắn ngươi tới cùng hắn dùng bữa.
Lão đầu kia theo lời Thạch Cơ ắt hẳn là Cơ Xương rồi. Nghe nói Cơ Xương mời dự tiệc Hoàng Minh có chút không tự nhiên, phải biết rằng con trai của ông ấy bị thương một phần là do mình, bây giờ không biết có phải là gọi tới chất vấn hay không nữa.
-Không cần phải suy nghĩ nhiều, ta thấy lão đầu kia cũng không có ý gì xấu cả.
Nhìn bộ dáng trầm ngâm suy nghĩ của Hoàng Minh, Thạch Cơ bất giác lên tiếng.
-Ta tin Cơ thúc không phải là loại người ấy. Dù sao cũng cảm ơn cô.
Hoàng Minh có chút ngạc nhiên khi Thạch Cơ lại lên tiếng như vậy. Hắn toan đưa tay định xoa đầu nàng nhưng nhanh chóng rút lại, mặc dù nàng ta không tỏ ra ngang tàng như bình thường nữa nhưng có trời mới biết nếu hắn lỡ tay làm gì thì nàng ta có phát tác hay không nữa.
-Tần đại nhân, Thạch Tiểu thư, Tây Bá Hầu đang ở bên trong chờ hai người.
Khi Hoàng Minh và Thạch Cơ vừa đi tới đại sảnh thì tại đó có một thị nữ đứng chờ cả hai.
-Cuối cùng ngươi cũng đã tới, thật là để lão già ta đợi lâu quá rồi.
Thấy hai người Hoàng Minh tiến vào, Cơ Xương đứng dậy hướng Hoàng Minh đi tới.
-Cơ thúc cần gì phải chờ một kẻ tiểu bối như ta kia chứ, ta thật có lỗi mà. Chào a di, các huynh đệ.
Hoàng Minh tỏ vẻ áy náy nói. Hắn đưa mắt nhìn khắp bàn, vẫn như mọi khi, Cơ Xương ngồi ở trung tâm của bàn tiệc, bên cạnh ông là Thái Tự (hay còn gọi là Chu Văn Mẫu) và em gái của Đế Ất (này mình tìm không thấy tên), sau đó lần lượt phân ra là Bá Ấp Khảo và Cơ Đán cùng vài người khác. Nhưng ngạc nhiên là hắn không thấy Cơ Phát ở đâu cả.
-Cơ Phát đệ đệ vẫn còn đang dưỡng thương hay sao?
Vì bản thân có chút liên quan tới chuyện này nên Hoàng Minh không thể nhắm mắt làm ngơ được, huống hồ gì người nhà của nạn nhân còn ngồi cả ở đây.
-Nó cũng không sao rồi, chỉ là một chút vết thương bên ngoài mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Cơ Xương lắc đầu nói.
-Xin lỗi Cơ thúc, là ta không bảo vệ tốt cho đệ ấy, ở đây có đan dược trị thương, có thể giúp đệ ấy nhanh chóng hồi phục.
Hoàng Minh lấy ra một bình ngọc tỏa ra một mùi thơm đưa tới cho Cơ Xương.
-Ngươi không cần phải áy náy chuyện này. Tiểu tử Cơ Phát này bình thường vẫn cao ngao luôn cho mình tài giỏi, cho hắn một chút đã kích cũng xem như là rèn luyện cho hắn. Thứ này ta thay hắn nhận giúp ngươi.
Cơ Xương lấy bình ngọc trên tay hoàng minh cất vào bên trong túi áo. Từ những hành động và lời nói của Cơ Xương, Hoàng Minh quả thực thấy tiếc cho Tây Kỳ, nếu như có thể hắn mong muốn giữ mối hòa hảo này mãi mãi. Một người có tài, trọng tình nghĩa như Cơ Xương quả thực xứng với hai chữ “thánh hiền” mà người đời tặng cho ông.
-Được rồi, đừng nói chuyện không vui nữa, mau mau dùng tiệc đi, hôm nay ngươi phải say với ta một trận mới được.
Nhìn không khí trên bàn tiệc đang dần lắng xuống, Cơ Xương với tay lấy bình rượu trên bàn rót vào ly ông rồi hướng về phía Hoàng Minh một hơi uống cạn.
-Được, ta uống với thúc.
Hoàng Minh cũng sảng khoái rót rượu vào ly đặt trên bàn rồi uống cạn.
-Ha ha, sảng khoái.
Cơ Xương nhìn Hoàng Minh một hơi uống cạn liền sảng khoái cười. Từ trước tới nay, ngoài Kiếm Tu ra thì hắn là người thứ hai có thể cùng ông uống rượu một cách thoải mái như vậy. Cho dù là những người con của ông cũng khép nép chờ ông cho phép mới được uống.
-Hoàng Minh này, ta nhớ ngươi có ủ mấy vò rượu trong phủ có phải không?
Cơ Xương có vẻ đang ngà ngà say, hơi men của rượu khiến khuôn mặt ông đỏ dần lên.
-Nếu Cơ thúc đã muốn thì khi ta về nhất định sẽ cho người mang tặng thúc vài vò.
Hoàng Minh mỉm cười nói, Cơ Xương này, quả thực vẫn là một con ma men a.
-Hảo, từ lúc trước được thử ta vẫn còn nhớ mãi hương vị của nó, quả thực là mĩ tửu trần gian.
Cơ Xương nuốt một ngụm rượu, lấy tay chùi ngang mép nói.
-Cơ thúc quá lời rồi, chỉ là một chút thủ pháp mà thôi, làm sao xứng với mấy từ mĩ tửu nhân gian kia chứ.
Hoàng Minh khiên tốn nói.
-Ta còn nghe thiên hạ đồn rằng, ngươi có tài xuất khẩu thành thơ đúng không?
Cơ Xương hứng chí vuốt chòm râu nói.
-Cơ thúc đừng nghe bọn họ nói lung tung, một kẻ như ta mấy câu thơ còn không biết chứ đừng nói tới xuất khẩu thành thơ.
Hoàng Minh lắc đầu nói. Hắn quả thực khâm phục những người có thể thổi hắn lên tới tận trên mây như vậy, thực sự lúc nào rảnh rỗi phải đi tìm hiểu xem tin đồn về hắn đã tới mức nào rồi.
-Làm người khiêm tốn thì được, nhưng đôi lúc sẽ là giả dối đấy.
Cơ Xương đưa mắt nhìn Hoàng Minh thâm ý nói.
-Đúng vậy Tần huynh, ta cũng đã nghe danh huynh từ lâu, thật sự muốn nghe huynh ngâm một bài.
Bá Ấp Khảo từ nhỏ đã thích thơ ca, nghe thấy phụ thân đề nghị cũng hứng khởi không kém.
-Được rồi, vậy thì ta đành tự bêu xấu bản thân vậy.
Trước sự nài ép của hai cha con Cơ Xương, Hoàng Minh bất đắc dĩ phải đồng ý. Hẳn nhắm mắt từ từ suy nghĩ, những người khác thấy hắn như vậy cũng không làm phiền mà yên lặng chú ý.
Tây Kỳ Tây Kỳ tửu bạch dạ
Ngửa mặt thấy đêm màu trắng loá
Tưởng nàng Tiên Nữ vừa bay qua
Chạm tay vò rượu thơm hương hoa. *
Hoàng Minh từ từ mở mắt, miệng khẽ ngâm một đoạn thơ. Đây là hắn từ trong kí ức nhớ lại một đoạn thơ của Gió Phương Nam, nếu như bắt hắn làm thơ thì quả thực là thảm họa mà.
-Hay cho một bài thơ, quả thực rất hợp với cảnh bây giờ, uống nào.
Cơ Xương vỗ tay khen ngợi, ông với tay lấy bình rượu trên bàn uống cạn, miệng cười liên tục khen ngợi Hoàng Minh.
-Tần huynh quả thực tài giỏi, có thể trong giây lát làm ra một bài thơ hay như vậy, Bá Ấp Khảo ta thực sự bái phục. Ly này ta mời huynh.
Bá Ấp Khảo nâng chén rượu lên hướng Hoàng Minh nói.
Khi trời đã quá khuya, Cơ Xương đã say khướt từ bao giờ, lúc này Hoàng Minh mới cùng Thạch Cơ trở về.
-Ngươi không sao chứ?
Thạch Cơ nhìn Hoàng Minh hỏi.
-Ta không sao, chỉ là một chút rượu mà thôi, không vấn đề gì. Cảm ơn đã lo cho ta.
Hoàng Minh cười nói. Không ngờ Thạch Cơ lại lo lắng cho hắn, chính vì vậy hắn muốn trêu chọc nàng một lát.
-Lo cho người? Nằm mơ! Ta chỉ là lo tối nay không có ai đánh cờ cùng ta thôi.
Thạch Cơ nói rồi quay người bỏ đi.
Hoàng Minh nhìn theo bóng lưng nàng âm thầm mỉm cười, hóa ra lời đồn về ma đầu Thạch Cơ cũng giống như Trụ Vương, đều là giả. Hoàng Minh ngước nhìn ánh trăng.
Ở bên kia Thạch Cơ lặng lẽ ôm chặt khối ngọc thạch trên tay. Nàng trước giờ vốn được người khác đặt cho hai chữ ma đầu, đối với nàng những kẻ khác không đáng để vào mắt, nhưng chỉ khi đứng trước hắn nàng lại không thể hành xử như bình thường được. Hắn xuất chúng, không những đánh cờ, làm thơ mà cả võ kỹ cũng vô cùng tài giỏi, nhưng nếu là vậy thì những kẻ như vậy chết trong tay nàng cũng rất nhiều. Khẽ đưa khối ngọc thạch trước ánh trăng ngắm nhìn, Thạch Cơ thở dài.
-Hắn/Nàng ta, thật khác biệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!