Tình Duyên Đạo - Chương 8: Lần Đầu Vào Triều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tình Duyên Đạo


Chương 8: Lần Đầu Vào Triều



_Sư đệ, mấy tháng nay ngươi cứ giam mình trong phủ như không buồn chán sao?

Tử Tân ngồi một bên nhìn Hoàng Minh, chán nản nói. Đã nửa năm trôi qua, khoảng thời gian này Hoàng Minh đều tự giam mình ở trong phủ để luyện tập với hi vọng có thể hấp thu được một chút linh khí. Sở dĩ hắn như vậy là vì hi vọng bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ, có thể đương đầu với các tiên nhân khác để sống sót, nhưng phần lớn hắn cảm thấy có lỗi với Kiếm Tu và sư huynh của hắn. Trong nửa năm này, Kiếm Tu và Tử Tân thường xuyên đem tới cho hắn những kì trân dị dược trên thế gian để giúp hắn nhanh chóng có thể hấp thu được linh khí, nhưng kết quả vẫn cứ như cũ, bản thân hắn mặc dù có khỏe thêm, cộng với tinh thần sảng khoái ra thì hắn không thể hấp thụ được một chút linh khí nào.

_Sư huynh, ta không hề thấy chán nản chút nào cả. Hơn hết ta muốn tu luyện để có thể hấp thu linh khí, không làm phụ lòng của sư phụ và sư huynh.

_Sư huynh con nói đúng đấy, con hãy ra ngoài thăm thú khắp nơi, đừng nên suốt ngày chỉ ở trong phủ như vậy.

Ở một bên Kiếm Tu cũng muốn khuyên nhủ hắn.

_Sư phụ, xin người đừng nói nữa. Sư huynh thân là thái tử, một ngày nào đó sẽ kế thừa ngai vị trở thành vua của một nước, không thể kế thừa y bát của sư phụ. Con ra sức luyện tập với hi vọng một ngày nào đó có thể trở thành một vị đại tiên mọi người nể phục, làm rạng danh sư môn.

_Hoàng Minh, ta biết con có tâm chí muốn tu tiên, nhưng có lẽ con không có duyên với tiên đạo, nếu có thể con hãy đi theo học tập sư huynh của con, cùng giúp huynh ấy bảo vệ đất nước. Ta tin với bản lĩnh của con bây giờ, chắc chắn sẽ là một vị tướng tài giỏi.

_Sư đệ, sư phụ nói phải lắm. Chẳng cần trở thành tiên nhân làm gì, sư đệ cứ theo ta bảo vệ đất nước này, bảo vệ cư dân bách tính.

Tử Tân vỗ vai Hoàng Minh và nói.

_Đa tạ sư huynh và sư phụ, con xin nghe giáo huấn.

Đến nước này Hoàng Minh cũng chả muốn cố gắng làm gì nữa. Không thành tiên nhân thì vào triều làm quan có sao đâu? Nếu như làm tốt thì có khi lại sung sướng cả đời ấy chứ. Thêm cả nếu vào triều làm quan, với hiểu biết của mình, có khi lại lật được cái ván cờ này cũng nên. Suy nghĩ thông suốt, tinh thần hắn bắt đầu sảng khoái hẳn ra.

_Nếu đã như vậy thì mấy hôm nữa con hãy theo ta và sư huynh vào triều

_Vào triều? Sớm như vậy a, con còn chưa chuẩn bị xong tinh thần.

Hắn cười cười đáp.

_Tiểu tử, tưởng ngươi buồn rầu lắm chứ, giờ đã cười đùa được rồi à. Ta và sư phụ dẫn ngươi vào triều chỉ để ngươi mở mang thêm kiến thức của ngươi thôi. Bây giờ vẫn còn quá sớm để ngươi có thể vào triều làm quan được.

_Hắc hắc, vậy sau này tiểu nhân xin nhờ thái tử gia nâng đỡ nhiều.

Hắn làm bộ khom người cười lấy lòng.

_Biến, nhìn bộ dạng của ngươi sau này nhất định là một gian thần rồi, có khi ta phải ra tay tiêu diệt ngươi từ sớm thôi.

_Hắc hắc, chúng ta là huynh đệ một nhà a, thái tử gia nhất định sẽ không bạc đãi tiểu nhân đâu.

Nhìn 2 đồ đệ của mình cười đùa với nhau Kiếm Tu cảm thấy rất vui. Đại đồ đệ thân là thái tử sẽ không theo lão kế thừa được y bát của mình. Nhị đồ đệ thì lại vô duyên với tiên đạo. Nhưng 2 đồ đệ của lão đều là có cốt cách hơn người, có lẽ với lão như thế này đã là viên mãn rồi.

Hai ngày sau, hắn cùng Kiếm Tu và Tử Tân vào triều để dự chầu. Trên đường đi hắn đã được dặn đi dặn lại chỉ cần đứng yên quan sát rồi học tập, không cần nói hay làm bất cứ thứ gì. Việc này khiến hắn vô cùng buồn bực, hắn có phải con nít 3 tuổi đâu cơ chứ. Nhưng mặc dù bực tức trong lòng nhưng hắn vẫn nghe theo, có trời mới biết nếu trong buổi chầu mình làm gì hay nói gì đó có khi bay đầu chứ chả chơi.

Đến đây đúng là mở rộng tầm mắt của hắn. Hoàng cung đúng là nơi xa hoa bậc nhất, khuôn viên rộng lớn cùng với những kiến trúc tinh xảo khiến hắn thật muốn chạy đi thăm thú khắp nơi. Bên trong chính là Chiêu Tuyên điện, đây là nơi mà các buổi chầu diễn ra. Lúc hắn bước vào đã thấy 2 hàng người được chia ra đứng ở hai bên. Một bên là một dãy những người được trang bị khôi giáp chỉnh tề, đứng đầu là một lão nhân tóc bạc, có lẽ đây chính là hàng ngũ các quan võ. Vậy bên kia thì toàn những người dáng vẻ đạo mạo, nho nhã, đứng đầu cũng là một lão nhân tóc hoa râm. 2 người này chính là Thừa Tướng Thương Dung và Thái Sư Văn Trọng, đây chính là 2 vị đại thần đã hết lòng ủng hộ Trụ Vương mặc dù biết Trụ Vương chỉ là một tên bạo ngược, hoang dâm vô đạo. Đi theo sư phụ và sư huynh đứng ở một bên, hắn bắt đầu nhìn quanh, mãi cho đến khi chân hắn sắp chịu không nổi nữa thì một người mặc long bào bước vào và ngồi lên ngai vàng. Đây chính là Đế Ất ư? Khác xa so với tưởng tượng của hắn, nhìn thế nào cũng chỉ là một lão nhân già yếu, bệnh tật, đâu có chút nào trông giống với một vị vua của một nước cơ chứ.

_Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…

Tiếng hô vang lên làm cắt ngang suy nghĩ của hắn, nhìn mọi người xung quanh đều quỳ xuống hắn bất giác sững sờ.

_To gan, gặp vua mà không quỳ là tội bất kính. Tam đệ, người theo ngươi muốn khi quân phạm thượng hay sao?

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn với con mắt kinh ngạc. Người lên tiếng là một thanh niên áo trắng, lúc trước được Tử Tân giới thiệu là Vi Tử Diễn, con thứ hai của Đế Ất. Vi Tử Diễn là con của một phi tần khác nên rất ghen ghét với vị thế của Tử Tân. Còn về phần Vi Tử Khải- con trai trưởng của Thái Ất cũng chả tốt đẹp gì cho cam, mặc dù cả hai đều là anh em ruột nhưng Tử Khải được sinh ra khi mẹ cả hai đang làm thiếp cho Đế Ất, sau khi lên làm hoàng hậu mới hạ sinh ra Tử Tân. Điều này khiến Tử Tân bị cả 2 người anh của mình luôn tìm cách tính kế hãm hại.

_Xin phụ hoàng khai ân. Đây là sư đệ của con, bởi vì bấy lâu nay hắn theo sư phụ ẩn cư trên núi tu luyện đạo thuật nên không hề biết lễ nghĩa, xin phụ hoàng khai ân.

Tử Tân lên tiếng cầu xin. Lúc này Hoàng Minh cũng đã quỳ xuống và không dám ngẩng đầu lên. Mẹ kiếp, lại quên mất cái vụ này nữa chứ, bây giờ không khéo bị kết tội khi quân mất đầu chứ chả chơi.

_Nếu đã là đệ tử của quốc sư thì lần này bỏ qua vậy, các khanh có ý kiến gì không?

Đế Ất đưa mắt nhìn xuống dưới quần thần, lên tiếng hỏi.

_Hoàng thượng thánh minh.

Tất cả văn võ bá quan đồng thanh đáp.

_Tạ ơn hoàng thượng khai ân.

Lúc này cả hắn và Kiếm Tu đều lên tiếng cảm tạ. Hắn cảm thấy nhẹ cả người, thiếu chút nữa là phải về chầu trời rồi.

_Được rồi, các khanh bình thân.

_Tạ ơn hoàng thượng.

_Các khanh cần gì có thể trình lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN