Tinh Giới (Dịch) - Hãm Hại (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Tinh Giới (Dịch)


Hãm Hại (hạ)



Chương 20: Hãm hại (hạ)

“Chính là đêm qua, địa điểm là trong rừng cây cạnh Thiên Tâm Hồ của trường, ngươi dùng thuốc mê gây mê cháu gái ta và cưỡng hiếp nó. Nếu không phải mợ nó thấy hôm nay thần sắc nó không đúng nên truy hỏi, bọn ta còn không biết đại học Hải Thiên còn có loại súc sinh thế này!”

Người đàn ông trung niên đó tức giận nói.

“Đêm qua? Hừ, đêm qua bọn ta biết rõ lão tam không rời khỏi phòng ngủ!”

Tả Vân Phi nói, Tiêu Bạch và Ngụy Phong cũng gật đầu:

“Chúng ta cũng có thể ở đây làm chứng.”

Người đàn ông trung niên đó tức giận:

“Các ngươi cùng đi, đương nhiên là nói cho hắn. Cháu gái ta trước khi hôn mê đã nhìn qua súc sinh này một cái, ngươi gọi là Lâm Thiên chứ gì, cũng may ngươi ở đại học Hải Thiên này cũng nổi tiếng, cháu gái ta trước đây có thấy ảnh của ngươi, nếu không cũng không nhận ra ngươi!”

“Chủ nhân, kết quả quét hình, đêm qua bé gái đó thật sự bị hãm hiếp!”

Tiểu Linh nói với Lâm Thiên, Lâm Thiên vốn cho rằng đây chỉ là một vụ vu vạ bình thường, không ngờ bé gái này là người bị hại thật sự, chuyện này không phải vu vạ đơn thuần mà là hãm hại rồi.

“Tiểu Linh, rừng cây cạnh Thiên Tâm Hồ tương đối hẻo lánh, vì an toàn, trường học dường như có bố trí camera, ngươi xâm nhập vào hệ thống an toàn của trường học tìm xem đoạn phim quay tối qua.”

Khi Lâm Thiên mới vào trường, từng cùng bọn Tả Vân Phi đi xem chung quanh trường, khi bọn hắn tới rừng cây gần Thiên Tâm Hồ, Tả Vân Phi còn nói đùa:

“Chỗ này yên tĩnh vắng vẻ thích hợp” dã chiến “, chẳng qua trường học vì an toàn đã bố trí camera ở đây, không cẩn thận dã chiến sẽ biến thành đóng AV.”

Hiệu suất của Tiểu Linh không cần phải nói, tiếng Lâm Thiên vừa dứt, nó đã lấy được bộ phim quay ở rừng cây gần Thiên Tâm Hồ tối qua ra. Đoạn phim cho thấy một người nam đi theo một bé gái, nhân lúc bé gái không chú ý, dùng khăn tẩm thuốc mê đánh ngất bé gái rồi kéo vào rừng cây bên cạnh.

Đoạn phim dừng ở một cảnh, người nam đó đang đối diện với màn hình, tuy đèn đường mờ tối, nhưng phim HD vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt người đó, khiến Lâm Thiên kinh ngạc là khuôn mặt đó hết sức quen thuộc, vì hắn mỗi ngày đều nhìn thấy trong gương!

“Chủ nhân, đây là đối phương cố ý hãm hại, hắn biết ở đây có camera, sau đó mới cố ý lưu lại khuôn mặt rõ rang.”

Tiểu Linh nói.

“Tiểu Linh, thay đổi khuôn mặt người này một chút, nhìn giống ta, nhưng để người ta nhìn xong cảm thấy hoàn toàn không phải là ta, không có vấn đề gì chứ?”

Lâm Thiên nói trong đầu, nếu đoạn phim này bị điều tra ra, sự tình sợ là không dễ giải thích. Lâm Thiên chỉ đành để Tiểu Linh động chút tay chân, với thủ đoạn của Tiểu Linh, không ai có thể nhìn ra phim đã bị sửa.

“Chủ nhân, chuyện này rất dễ!”

Nói nhiều vậy nhưng đối thoại trong đầu Lâm Thiên, ảnh cũng là Tiểu Linh truyền vào não Lâm Thiên hoàn toàn không mất bao nhiêu thời gian.

“Ông chú này, còn có bạn học này, từ biểu hiện của các ngươi, ta thấy các ngươi hoàn toàn không giả bộ, nhưng sự tình tuyệt đối không phải ta làm, ta không thể mạo nhận. Xảy ra chuyện như vậy, ta cũng lấy làm tiếc, và ta cũng đồng ý cùng các ngươi tìm ra người hại vị bạn học này. Bạn học này, không biết bạn có lưu lại chứng cứ nào có sức nặng không, như chất lỏng gì đó của cơ thể đối phương chẳng hạn.”

Lâm Thiên muốn nói là tinh dịch, nhưng chữ đó cũng không tiện nói ra miệng, bèn thay bằng chất lỏng của cơ thể, hắn tin cô gái này nghe có thể hiểu.

Cô gái đó ngơ ngẩn lắc đầu:

“Không có, sau khi ta tỉnh liền về nhà tắm rửa.”

“Cháu gái, cháu còn nói nhiều với hắn làm gì, chúng ta nhất định bắt hắn phải chịu trừng phạt thích ứng!”

Ông chú trung niên đó tức giận nói, những người đi sau ông ta là do ông ta tìm tới, lúc này xoa tay xoa chân định động thủ.

“Lâm Thiên, làm thì nhận đi, đàn ông con trai dám làm dám chịu chứ!”

Lúc này ngoài quán cơm đã có một đám đông xem náo nhiệt, lúc này trong đám có một người lớn giọng nói.

Lâm Thiên liếc về phía giọng nói, lạnh giọng:

“Nếu là Lâm Thiên ta làm, ta tuyệt đối không chối tội, chẳng qua cũng không thể chịu tội oan cho người ta. Ta cảnh cáo kẻ âm thầm hãm hại ta, lần này ngươi thật sự chọc giận ta rồi, ngươi ra tay trực tiếp với ta thì không việc gì, chẳng qua lại liên lụy tới người khác, ngươi làm vậy quá đê tiện rồi!”

“Lão tam, rời khỏi đây đã rồi nói!”

Tiêu Bạch nói, người càng lúc càng đông, sợ rằng xảy ra chuyện.

Lâm Thiên thành khẩn nói với cô bé và ông chú trung niên:

“Bạn học này, chú này nữa, nếu các người tin, cho tôi thời gian ba ngày. Nội trong ba ngày tôi sẽ tra rõ chân tướng báo cho các người, nếu không tin tôi các người chỉ cần báo cảnh sát, thế nào?”

Nói xong, Lâm Thiên cũng không chờ hai người trả lời, thân hình lóe lên, đã ra khỏi đám người chen chúc. Bọn Tiêu Bạch, Tả Vân Phi sáng mắt lên, đã nhìn ra thân pháp của Lâm Thiên có vài phần bất phàm.

“Chúng ta đi!”

Ngụy Phong nói một tiếng, ba người cũng chen ra khỏi đám người đuổi theo Lâm Thiên trước mặt.

“Lão tam, chuyện này rõ ràng là hãm hại!”

Tả Vân Phi nói.

Lâm Thiên gật đầu:

“Ta biết, nhưng nếu không tra rõ, ta cũng phải phiền phức.”

“Lão tam, ta có chút việc, chia tay một lúc.”

Tả Vân Phi nói. Tiêu Bạch và Ngụy Phong cũng nói:

“Bọn ta cũng đi một chút.”

“Ba à, một anh em của con bị hãm hại, đúng, chính là người cứu Chu Dao lần trước đó, ba phái vài người tinh thông điều tra về mặt này qua đi, ngoài ra, còn cần một luật sư…”

Tả Vân Phi rời khỏi Lâm Thiên xong liền gọi điện cho ba hắn là Tả Quốc Cường.

Tiêu Bạch thì không khách khí nhiều, hắn không gọi điện thoại về nhà mà gọi cho người phụ trách của Tiêu gia ở Hải Thiên.

“Ta là Tiêu Bạch, trong vòng ba ngày tìm ra người hãm hại anh em Lâm Thiên của ta!”

“Ông ơi, con là Ngụy Phong, một anh em của con, cái gì, ông biết rồi à? Vậy ông phải biết vì sao con gọi điện thoại chứ, thủ hạ của ông hẳn có người giỏi về trinh sát, cái gì, không hợp kỷ luật? Vậy coi như con không nói gì, ài, gần đây con tự nhiên thấy mình tương đối có hứng thú với nghề buôn bán, ông bảo ba sinh cho con một thằng em đi, nếu không danh hiệu của thế gia quân nhân họ Ngụy chúng ta hẳn sẽ… Hả? Ông muốn tới thành phố Hải Thiên chấp hành một nhiệm vụ kiểm tra và thuận tiện giúp đỡ anh em của con à? Tuyệt, con biết nhiệm vụ trinh sát của ông cần một đội trinh sát, đúng rồi, trải qua chuyện vừa rồi, con nhận được sự quan tâm của ông sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ông, sau khi tốt nghiệp sẽ vào quân đội.”

Ngụy Phong hài lòng cúp điện thoại.

Ba phương thế lực nhanh chóng hành động.

Trong phòng hiệu trưởng đại học Hải Thiên.

“Băng video ta coi rồi, hơi giống Lâm Thiên, chẳng qua hẳn là không phải Lâm Thiên. Ngươi nhìn mắt hắn hai mí mà Lâm Thiên mắt một mí, ngoài ra, nụ cười của người trong phim hơi không thật, hẳn không phải mặt thật mà là ngụy trang. Tạm thời không cần hành động, ba bạn cùng phòng của Lâm Thiên cũng không phải người thường, với gia thế của chúng, tra ra chân tướng cũng không phải chuyện khó, chờ có chân tướng rồi, trường học lại ra mặt xử lý là được.”

Hiệu trưởng Cao Hà của đại học Hải Thiên gõ gõ bàn nói.

“Dạ, hiệu trưởng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN