Tinh Giới (Dịch)
Kết Nghĩa Kim Lan
Chương 5: Kết nghĩa kim lan
“Đoàn đại ca, tiểu đệ nhất định sẽ làm hết sức!”
Lâm Thiên nói:
“Chị dâu, không bằng để đệ xem Đoàn Vân một cái, tuy không thể trị hết ngay nhưng cũng có thể làm bệnh tình ổn định lại.”
Vương Ngữ Yên làm gì có lý do gì từ chối, vội vàng giao Đoàn Vân vào tay Lâm Thiên, cô cũng không lo Lâm Thiên làm hại Đoàn Vân, có đại cao thủ Đoàn Dự ở đây, trừ phi Lâm Thiên không cần mạng nữa, nếu không sao lám làm Đoàn Vân bị thương.
Lâm Thiên nhận lấy Đoàn Vân cẩn thận ẵm bằng tay trái, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực Đoàn Vân.
“Tiểu Linh, đầu tiên trị cho nó chút đã!”
Lâm Thiên nói với Tiểu Linh trong đầu, tuy giới lực không nhiều, nhưng để được Đoàn Dự tin tưởng nhiều hơn, hắn chỉ có thể trị liệu trước một chút, cũng may loại bệnh tiên thiên không tốt như Đoàn Vân đây cũng không cần phải trị hết một lần, có thể chia làm nhiều lần, mỗi lần trị một chút cũng được.
“Được rồi chủ nhân!”
Tiểu Linh đáp ứng một tiếng, Lâm Thiên liền cảm thấy một luồng sức nóng chảy tới trên bàn tay phải hắn rồi từ từ thấm vào trong ngực Đoàn Vân. Theo luồng sức nóng chảy vào, Đoàn Vân đang ngủ cũng lộ ra nụ cười vui sướng. Ba phút trôi qua, Lâm Thiên rút tay lại, xấu hổ nói:
“Đoàn đại ca, tiểu đệ học nghệ không tinh, năng lượng trị liệu trong cơ thể còn ít ỏi không thể một lần trị khỏi cho Đoàn Vân, chẳng qua có lần trị liệu này, trong mấy ngày hẳn Đoàn Vân sẽ không xảy ra chuyện đau đớn như vậy nữa.”
Đoàn Dự tiếp lấy Đoàn Vân, vội vàng bắt mạch kiểm tra, rất nhanh, trên mặt Đoàn Dự lộ ra vẻ vui mừng:
“Lâm huynh đệ quá khiêm tốn rồi, ta cảm thấy thân thể Vân nhi đã đỡ hơn một chút rồi. Năng lực của Lâm huynh đệ thật thần kì, có thể gặp được Lâm huynh đệ ngươi là phúc phận của Đoàn Dự ta, cũng là tạo hóa của Đoàn Vân.”
Đoàn Dự lại giao Đoàn Vân cho Vương Ngữ Yên đang nôn nóng:
“Ngữ Yên, trước tiên nàng mang Vân nhi đi nghỉ đi.”
Vương Ngữ Yên nhẹ nhàng gật đầu, ôm Đoàn Vân cùng bốn a hoàn rời đi.
“Lâm huynh đệ, ta may mắn hơn đệ vài tuổi, gọi ngươi một tiếng hiền đệ được chứ?”
Đoàn Vân được cứu, trong lòng Đoàn Dự cũng trở nên nhẹ nhõm, mỉm cười nói. Hắn vốn là người thích kết giao bằng hữu, Lâm Thiên có bản lĩnh thần kỳ thế này, lại cứu trợ con hắn, tự nhiên hắn phải tỏ ra thân cận hơn vài phần. Lâm Thiên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vui mừng nói:
“Lâm Thiên từ nhỏ không có anh, có thể cùng Đoàn đại ca kết làm anh em khác họ là phúc phận của Lâm Thiên.”
“Ha ha, tốt, hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, hôm nay Đoàn Dự cùng Lâm Thiên kết làm anh em khác họ, cùng phú quý, chung sinh tử!”
Đoàn Dự dựng thẳng ngón tay, lớn giọng thề.
Lâm Thiên kích động nói:
“Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, hôm nay Lâm Thiên cùng Đoàn Dự kết làm anh em khác họ, cùng phú quý, chung sinh tử!”
“Đại ca, xin nhận của đệ một lạy.”
Lâm Thiên ôm quyền, khom eo thật sâu.
Đoàn Dự nhận một lễ của Lâm Thiên, nói:
“Hiền đệ, lễ ta nhận, nhưng đệ không thể gọi ta là đại ca, ta còn có kết hai nghĩa huynh đệ, một là Tiêu Phong, người còn lại là Hư Trúc. Đệ đã kết nghĩa với ta, tự nhiên có thêm hai ca ca. Nhị ca Hư Trúc của đệ hiện tại chắc là ở trong cung Linh Thứu, còn đại ca Tiêu Phong của đệ…”
Nói tới đây, Đoàn Dự lại không nói tiếp được nữa.
Lâm Thiên nói:
“Vậy, đệ xưng hô huynh là tam ca, tam ca, chuyện của đại ca đệ có nghe qua, đại ca chính là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. Con người ai chẳng chết, cái chết của đại ca nặng hơn Thái Sơn.”
“Nói đúng lắm, trái lại là ta quá đàn bà rồi.”
Đoàn Dự nói:
“Tứ đệ, ngươi có đọc kinh Dịch chưa? Bộ pháp ta định dạy chắc đệ đã biết, chính là Lăng Ba Vi Bộ, học Lăng Ba Vi Bộ, nếu có đọc kinh Dịch, sẽ làm ít hưởng nhiều.”
Kinh Dịch, người thời xưa học tập hẳn không ít người từng đọc qua, nhưng Lâm Thiên lại là người hiện đại, người hiện đại có mấy người từng đọc qua kinh Dịch chứ?
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
“Tiểu Linh, trong kho tư liệu của ngươi có kinh Dịch không? Có thể cài thẳng vào trong đầu ta được không?”
“Chủ nhân, trong kho tư liệu của Tiểu Linh hoàn toàn không có kinh Dịch. Nhưng sau khi chủ nhân trở về hiện thực Tiểu Linh có thể lên mạng tra cứu, chẳng qua tư liệu có liên quan tới ngôn ngữ đã được lão chủ nhân xử lý rồi, truyền thẳng vào đầu chủ nhân hoàn toàn không làm tổn hại tới chủ nhân. Còn những tin tức khác, cài vào sẽ mang tới tổn hại nhất định đối với thần kinh não của chủ nhân, cần phải tiêu hao giới lực để bảo vệ đại não của chủ nhân ngài.”
Tiểu Linh đáp, tuy nói không ít, nhưng vì là linh hồn trao đổi trực tiếp, chỉ trong thời gian nháy mắt đã xong.
Lâm Thiên nói:
“Tam ca, kinh Dịch đệ đã từng đọc qua, nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước đây, để nhớ lại sợ cũng cần một chút thời gian.”
“Nếu đã vậy, tối nay đệ cứ nhớ lại cho tốt đi, để lát ta cho người mang một ít sách vở qua.”
Đoàn Dự phân phó a hoàn chăm sóc Lâm Thiên cho tốt, sau đó cáo từ rời đi.
Không để đám a hoàn giúp đỡ, Lâm Thiên thoải mái tắm nước nóng, tính toán thời gian, trong hiện thực hẳn cũng sắp hết một đêm rồi, lúc này Đoàn Dự cũng phái người mang mấy cuốn sách tới, chính là những sách có liên quan tới kinh Dịch.
“Ở đây có mật thất dùng để tu hành không?”
Lâm Thiên hỏi một a hoàn.
“Thưa đại nhân, tòa Lăng Anh phủ này đa phần dùng để chiêu đãi nhân sĩ võ lâm, cho nên có mật thất tu hành, xin đại nhân đi theo nô tì.”
Mật thất của Lăng Anh phủ lại ở hậu viện, tổng cộng có ba gian, đều là nhà đá. A hoàn dẫn đường nói:
“Đại nhân, sau khi mật thất đóng cửa, chỉ có thể mở ra từ bên trong, xin đại nhân cẩn thận tu luyện. Ngoài ra, trong mật thất có chuẩn bị sẵn ba ngày lương khô và nước.”
“Nếu tam ca có tới, nói với huynh ấy ta phải nghiên cứu kinh Dịch và hồi phục công lực.”
Lâm Thiên nói xong, cầm mấy cuốn sách Đoàn Dự phái người mang tới tiến vào một gian mật thất.
Cửa mật thất vừa đóng lại, Lâm Thiên bỏ sách xuống, bảo Tiểu Linh đưa mình về hiện thực, mười giây thời gian vừa trôi qua, ý thức của Lâm Thiên đã trở về trong thân thể.
Mở mắt ra, trời chẳng qua cũng chỉ hơi sáng, cảm thấy tinh thần hơi mệt mỏi, Lâm Thiên nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Ngủ được ba tiếng đồng hồ, Lâm Thiên bị Tả Vân Phi kêu dậy.
“Lão tứ, hôm nay được nghỉ mà, gọi ta dậy sớm vậy làm gì?”
Lâm Thiên lăn qua, hơi oán trách nói.
“Đương nhiên là dậy sớm chút để xem tình hình xếp hạng hoa hậu trường rồi. Tối hôm qua mãi tới hai giờ mới lên giường ngủ đấy!”
Tả Vân Phi cười hè hè, nhanh nhẹn mở máy tính.
Đã dậy rồi, Lâm Thiên cũng không muốn ngủ lại.
Lâm Thiên vừa mặc đồ vừa hỏi:
“Lão tứ, ngày mai là kỷ niệm 70 năm quốc khánh, định làm gì?”
Tả Vân Phi quay đầu sang nói:
“Chuyện này còn hỏi? Đương nhiên là đi Bắc Kinh xem lễ quốc khánh rồi, 70 năm quốc khánh, đây là hội lớn khó gặp đấy. Lão tam, đừng nói với ta ngươi không chuẩn bị đi nhé.”
Lâm Thiên cau mày:
“Ta cũng muốn đi, nhưng lúc này làm sao mua được vé xe chứ?”
Tả Vân Phi nói:
“Không cần mua vé xe, thành phố Hải Thiên cũng cách không xa lắm, chúng ta chạy xe tới, mệt thì mệt chút, nhưng thoải mái hơn chen chúc trên xe lửa, máy bay không ít. Tiểu Bạch và lão Ngụy đều đồng ý rồi, là một thành viên của phòng 306, lúc này ngươi không thể tuột xích nha.”
Lâm Thiên gật đầu:
“Nếu vậy thì không có vấn đề gì.”
Lúc này, Tả Vân Phi đã đăng nhập vào diễn đàn đại học Hải Thiên rồi.
“Quả nhiên không khác lắm so với trong tưởng tượng, Chu Dao, Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi, Tưởng Cầm đều tiến vào top 10, Liễu Thi không ngờ lại rớt xuống thứ chín, đúng là họa do bạn trai gây ra, Tần Kha đứng đầu cũng coi như xứng đáng.”
Tả Vân Phi lớn giọng công bố
“Chất lượng tân sinh khóa này cao thật nha, không ngờ có bốn người tiến vào top 10!”
“Lão tam, đừng ở đó bình luận, mau chuẩn bị đi, từ Hải Thiên tới Bắc Kinh đi xe cũng mất ba bốn tiếng đồng hồ, bây giờ sắp chín giờ rồi, chúng ta phải nhanh lên.”
Ngụy Phong từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm mấy phần đồ ăn sáng.
“Ái chà chà, lão Ngụy, ngươi đúng là Lôi Phong của thời đại mới nha!”
Tả Vân Phi cười hè hè, chộp ngay một phần đồ ăn.
Mấy người đùa giỡn ăn xong bữa sáng, điện thoại di động của Tả Vân Phi bỗng reo lên.
“A lô, ai vậy?”
Số lạ, Tả Vân Phi bắt máy lên hỏi.
“Tả Vân Phi, đừng nói ngươi không nhận ra giọng của bản tiểu thư nha!”
Dù qua điện thoại, Tả Vân Phi cũng cảm thấy sát khí mạnh mẽ.
“Bạn học, ta không nhận ra ngươi, ta cúp đây!”
Tả Vân Phi đương nhiên không phải không nhận ra, mà vì nhận ra rồi, hắn mới vội vàng cúp điện thoại, đầu bên kia điện thoại, không phải ma nữ Nam Cung Uyển Nhi mà hắn nói thì là ai?
“Tả Vân Phi, ngươi dám cúp điện thoại của bản tiểu thư thì ngươi chết chắc rồi!”
Nam Cung Uyển Nhi nói rất lớn, không tránh khỏi cả đám Lâm Thiên đều nghe thấy, ba người nhìn Tả Vân Phi, lộ ra nụ cười quái dị.
“Bà cô, ta nhận sai, ta nhận sai được chưa? Lão nhân gia ngài làm phúc, tha cho ta một lần, OK?”
Tả Vân Phi buồn bực trong lòng, sao Nam Cung Uyển Nhi lại có số điện thoại của hắn được chứ.
“Bây giờ ta không định tìm ngươi làm phiền, giao cho ngươi một chuyện, nếu làm ổn thỏa, chuyện ngày hôm qua coi như bỏ qua.”
Nam Cung Uyển Nhi nói.
“Thật sao?”
Tả Vân Phi thật sự không biết Nam Cung Uyển Nhi lại có thể đại phát thiện tâm.
“Bản tiểu thư cần phải lừa ngươi sao? Ta, Mộ Dung Tuyết, Chu Dao, còn có Tần Kha muốn tới Bắc Kinh xem hội, chuẩn bị xe, ngoài ra bảo vệ an toàn cho bọn ta trong chuyến đi Bắc Kinh, chuyện ngày hôm qua coi như xong.”
Tả Vân Phi còn tưởng điều kiện của Nam Cung Uyển Nhi hết sức khó làm, nghe vậy cũng tròn mắt lên, chuyện này chính xác là phục vụ người đẹp nha.
“Bạn học Nam Cung, ngươi xác định đầu óc của ngươi đang bình thường đó chứ?”
Tả Vân Phi chậm rãi nói.
“Khốn nạn, nửa tiếng sau bọn ta tới cổng trường!”
Cúp điện thoại xong, Tả Vân Phi nghi hoặc nói:
“Tiểu Bạch, lão Ngụy, lão tam, các ngươi nghe rõ rồi chứ? Các ngươi nói chuyện này có ngụy dị không?”
Ngụy Phong nghiêm trang nói:
“Xem ra Nam Cung Uyển Nhi nhìn trúng ngươi.”
Tiêu Bạch nói:
“Lòng dạ con gái như kim dưới đáy biển!”
Lâm Thiên dang hai tay ra:
“Lão tứ, ta không có ý kiến.”
“Mẹ nó, quản hắn làm gì, có bốn đại mỹ nữ cùng đi xem hội tốt hơn so với bốn đại lão gia chúng ta cùng đi chứ!”
Tả Vân Phi tự an ủi.
“Tiểu Bạch, tám người xe của ta chở không hết, ta biết tiểu tử ngươi có xe đậu ở gần đây, mau chạy xe tới đi.”
Bốn người bận rộn một hồi, đều đã thay quần áo, Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Ngụy Phong đều mặc hàng hiệu khắp người, còn Lâm Thiên, mặc một bộ đồ đi dạo tuy sạch sẽ nhưng còn cách mức “xuất chúng” rất xa.
“Go, go, go!”
Bốn người hăng hái xông ra khỏi ký túc xá, Lâm Thiên và Ngụy Phong đi về phía cổng trường, còn Tả Vân Phi và Tiêu Bạch thì đi lấy xe không biết đậu ở đâu của họ.
Từ đằng xa, nhóm Lâm Thiên đã nhìn thấy một đám người xúm xít ở cổng trường, nhìn qua sợ rằng không dưới hai, ba trăm người.
“Lão ngụy, giờ chúng ta có chen vào để mọi người chỉ trích không? Hay chờ lão tứ, tiểu Bạch cùng “đồng cam cộng khổ?”
Đến bên ngoài đám người, Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi Ngụy Phong bên cạnh. Tình hình trong đám người bọn hắn đã thấy rõ, may nhờ tối qua có nhìn hình, bốn đại mỹ nữ trong đám người hắn đều nhận ra, chính là Nam Cung Uyển Nhi, Tần Kha, Chu Dao còn có cả Mộ Dung Tuyết.
“Người thật dễ coi hơn ảnh.”
Lâm Thiên lầm bầm trong lòng, bốn siêu cấp mỹ nữ dồn chung một chỗ, hấp dẫn bao nhiêu người cũng không có gì lạ.
Ngụy Phong nói:
“Chờ chút, đừng chọc giận công chúng, lão tam, ta cảm thấy ngươi có hơi thay đổi.”
Lâm Thiên cười nhẹ:
“Hả? Thay đổi chỗ nào?”
Ngụy Phong suy nghĩ:
“Trở nên tự tin nhiều hơn trước đây, ta không biết trên người ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng như vậy thật sự rất tốt, bọn ta còn có tiểu Bạch, lão tứ tụ tập một chỗ, đây là duyên phận, sau này thế nào ta không biết, còn bây giờ, chúng ta là bạn học, là anh em.”
“Lão Ngụy, cảm ơn!”
Lâm Thiên gật đầu.
“Ngụy Phong!”
Ánh mắt Nam Cung Uyển Nhi rất sắc bén, phát hiện ra ngay Ngụy Phong đang nấp bên ngoài đám người.
“Lão tam, đã nói rồi, chúng ta là anh em, cùng tiến vào nào.”
Đám người tự động tách ra, Ngụy Phong cười khổ một cái, đi về phía bọn Nam Cung Uyển Nhi. Lâm Thiên nhún vai, cũng đi theo. Dù gì cũng là người từng xưng huynh gọi đệ với dạng nhân vật như Đoàn Dự, đến hoàng cung cũng đã vào rồi, cảnh này không dọa được hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!