Tinh Giới (Dịch) - Mười Triệu Đô La
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Tinh Giới (Dịch)


Mười Triệu Đô La



Chương 41: Mười triệu đô la

Lâm Thiên âm thầm bĩu môi:

“Nói thì nói vậy, nhưng làm sao may tới mức luôn gặp những kẻ cặn bã trong võ lâm cho ta hút nội lực như vậy. Lần này có thể hút nhiều nội lực như vậy, đó cũng là vận may lớn rồi, sau này muốn có cơ hội như vậy nữa không phải chuyện dễ dàng gì, với lại, còn có rất nhiều chỗ cần dùng giới lực. Chẳng qua, ta cũng biết đủ, chậm chút thì chậm chút, lúc trước làm người bình thường, thời gian chẳng phải cũng trôi qua như vậy sao.”

“Hì hì, chủ nhân ngài nghĩ thông thì tốt, có Tinh Giới, có tuyệt thế công pháp mà lão chủ nhân lưu lại, ngài thành cường giả chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, quá nôn nóng chỉ làm hại tâm cảnh của ngài, mang tới ảnh hưởng không tốt cho việc tu luyện về sau này.”

Tiểu Linh nói.

“Ừm!”

Lâm Thiên hơi gật đầu, mở mắt ra.

“Đấu giá tiếp theo là một viên kim cương cực phẩm, nó nặng tới 95 carat, giám định màu sắc, không màu cấp D, giám định độ tinh khiết, hoàn toàn không tì vết (F1). Kim cương có dạng hình tròn, công phu mài giũa cực kỳ lý tưởng, đây là một viên kim cương phẩm chất cao khó kiếm được, bất kể về trọng lượng, màu sắc, độ tinh khiết, công phu mài giũa đều cực kỳ xuất chúng. Viên kim cương này có giá trị sưu tầm cực lớn, bạn nào thích sưu tầm châu báu hoặc chuẩn bị đưa lễ vật cho người ta có thể chuẩn bị ra giá, viên kim cương này, giá thấp nhất một triệu đô la, mỗi lần tăng giá không nhỏ hơn một trăm ngàn đô la!”

Người chủ trì Vương Kì lớn giọng la lên.

“Hai triệu đô la!”

Người báo giá đầu tiên nâng giá lên hẳn một triệu, ra giá như vậy không hề khiến người ta thấy lạ, bởi vì mọi người đều biết, một viên kim cương loại quý mà muốn mua giá một triệu là không thể.

Hai triệu rưỡi, ba triệu, ba triệu rưỡi… Giá rất nhanh đã vượt qua đánh giá của Tiểu Linh.

“Chủ nhân, người là một loại động vật không thể khuyên bảo, có lúc họ chỉ vì tâm lý không chịu thua mà tốn số tiền cao hơn giá trị vốn có rất nhiều để mua một món đồ.”

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên. Vượt qua sáu triệu đô la, còn tiếp tục ra giá tổng cộng có ba người, ba người không nhận ra nhau, giá từ từ nâng lên.

“Tiểu Lâm, vận may của ngươi thật không tệ, sau vụ này ngươi có thể kiếm được một khoản lớn!”

Tả Quốc Cường quay đầu qua cười nói.

“Bác nói đùa rồi, chút tiền này của con sao bác xem vào mắt được!”

Lâm Thiên mỉm cười. Tả Quốc Cường nói:

“Tiểu Lâm, ngươi là bạn cùng phòng của Vân Phi, sau này còn cần ngươi chiếu cố nó thêm một chút, Vân Phi nếu có thể theo ngươi học tập nhiều hơn, tuyệt đối được lợi không cạn.”

“Con và lão tứ là anh em tốt, tự nhiên sẽ giúp đỡ nhau, chuyện này bác yên tâm đi, còn như lão tứ học tập con, bác à, cái này bác coi trọng con quá rồi, trên người con đây, hình như không có ưu điểm nào đáng để người khác học tập.”

Lâm Thiên nói.

Lúc này, trong ba người đã có một người ra giá 10 triệu đô la, giá này đã cao tới mức bất thường, hai người còn lại không ra giá nữa.

“Tốt, mười triệu đô la lần thứ nhất, mười triệu đô la lần thứ hai, mười triệu đô la lần thứ ba! Thành giao, chúc mừng vị tiên sinh kia, ngài thành công đấu giá được một viên kim cương cực phẩm trân quý dị thường.”

Người chủ trì lớn giọng nói. Nghe viên kim cương bán được mười triệu đô la, trong lòng Lâm Thiên cũng hơi kích động một chút, chẳng qua loại kích động này biến mất rất nhanh, nghĩ tới đá quý ở sao đá quý, mười triệu đô la thật chẳng thấm vào đâu.

Tả Quốc Cường thấy Lâm Thiên lại bình tĩnh như vậy, đánh giá trong lòng đối với Lâm Thiên càng cao hơn vài phần.

Ở khu khách quý, Tả Vân Phi cười hè hè:

“Lão tam lần này lời khẳm rồi, đến lúc đó phải bóc lột hắn, mười triệu đô la, đổi thành nhân dân tệ là hơn sáu chục triệu rồi!”

Chu Dao hiếu kỳ hỏi:

“Tả Vân Phi, chẳng lẽ viên kim cương đó là Lâm Thiên đưa đi đấu giá?”

Nếu Lâm Thiên chỉ đi cùng hắn tham gia đấu giá mà không lấy thân phận khách quý đặc biệt để tới, Tả Vân Phi tuyệt đối sẽ không nói nhiều với bọn Chu Dao làm gì. Chẳng qua mười triệu đô la thôi, đối với thân phận khách quý siêu cấp đó mà nói, chẳng tính là gì cả, trong cả phòng đấu giá, người lấy ra được mười triệu đô la hoàn toàn không ít, nhưng bọn họ đại đa số đều chỉ là khách đấu giá bình thường, đến thân phận khách quý còn chưa kiếm được. Gật đầu, Tả Vân Phi cười quái dị nói:

“Chu Dao, với thân phận của lão tam, hẳn là đủ xứng với ngươi rồi. Hè hè, lần trước anh hùng cứu mỹ nhân, vốn cho rằng anh hùng vì vấn đề thân phận mà không cách nào sánh đôi với mỹ nhân nên trở thành bi kịch, bây giờ xem ra, hè hè!”

Chu Dao xấu hổ tức giận nói:

“Tả Vân Phi, ngươi nói bậy gì đó, nói nữa ta bảo Uyển Nhi đối phó ngươi cho tốt.”

Tả Vân Phi ưỡn ngực ra nói:

“Vì hạnh phúc của lão tam, ta chỉ có thể hi sinh bản thân! Bạn học Nam Cung, chuyện này ngươi hẳn sẽ không tham dự chứ?”

Nam Cung Uyển Nhi cười nũng nịu nói:

“Tham dự, sao ta lại không tham dự?”

Tả Vân Phi hơi biến sắc mặt.

“Lâm Thiên tuy như khúc gỗ, chẳng qua lần trước đã cứu Dao tỷ, con người coi như không tệ, vì hạnh phúc của Dao tỷ, lần này ta phải khắc phục khó khăn, cùng ngươi đứng chung một chiến tuyến! A, Dao tỷ, đừng cào muội nhột!”

Nam Cung Uyển Nhi kinh hô lên, nhưng tay Chu Dao đã thò tới eo cô, hai người quen biết từ sớm, Chu Dao tự nhiên biết Nam Cung Uyển Nhi sợ nhột.

Không ít người xung quanh đều đưa mắt nhìn về phía này, Tả Vân Phi ho nhẹ một tiếng:

“Hình tượng, chú ý hình tượng, phải ra dáng thục nữ!”

“Bản tiểu thư nói mình là thục nữ bao giờ?”

Nam Cung Uyển Nhi hừ một tiếng, chẳng qua vẫn ngừng đùa giỡn với Chu Dao.

“Có cao thủ đang chú ý tới chúng ta.”

Mộ Dung Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra nhìn về phía trước bên phải, ở đó, không ngờ lại là vị trí của tên quỷ hút máu bên phải vương tử Ả Rập Saudi. Ánh mắt Mộ Dung Tuyết và quỷ hút máu đó đụng nhau, hai người lại một phen so đấu sức mạnh, năm giây sau, tên quỷ hút máu đó thực lực thua không ít bị bại trận, chẳng qua khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười tà ác.

Mộ Dung Tuyết cau mày, vụ tranh đấu này xảy ra một cách khó hiểu, trầm giọng nói:

“Cẩn thận một chút, thằng cha đó dường như không phải con người!”

“Không phải con người? Mộ Dung tỷ, người đó nhìn âm u quá, liệu có phải là cương thi gì đó không?”

Nam Cung Uyển Nhi thấp giọng hiếu kỳ hỏi. Chu Dao chỉ là người bình thường, nghe lời nói dọa người, thân thể lại hơi run rẩy.

Mộ Dung Tuyết lắc đầu:

“Không phải, hẳn là quỷ hút máu của phương tây, thực lực hoàn toàn không mạnh lắm, chẳng qua có thể trở thành khách quý đặc biệt, thế lực sau lưng không thể coi thường, vừa rồi hắn lộ ra một tia địch ý, bọn ta cẩn thận một chút!”

Câu này có thể tính là lời nói dài nhất của Mộ Dung Tuyết trong mấy ngày nay, bọn Chu Dao thì không việc gì, Tả Vân Phi lại hơi kinh dị, thầm nghĩ trông Mộ Dung Tuyết được gọi là người đẹp bằng băng cũng không phải khó tiếp cận như trong tưởng tượng.

“Dao muội, đừng quá lo lắng, dựa vào thế lực mấy nhà bọn ta, đối phương không dám dễ dàng làm gì bọn ta đâu, còn nữa, bác Tả cũng có ở đây.”

Tần Kha vỗ vỗ vai Chu Dao an ủi. Tả Vân Phi cười he he:

“Còn nữa, Lâm Thiên cũng ở đây, tới thời điểm mấu chốt có anh hùng tới cứu mỹ nhân, ha ha!”

Sắc mặt Chu Dao hơi đỏ lên:

“Tả Vân Phi, ngươi lại nói lung tung! Tần tỷ, Mộ Dung, ngươi cũng không chịu giúp ta!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN