Tinh Giới (Dịch) - Sóng Gió Trên Diễn Đàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tinh Giới (Dịch)


Sóng Gió Trên Diễn Đàn



Chương 14: Sóng gió trên diễn đàn

“Dao muội, muội tương đối ngây thơ, đừng ở cùng với một số người lung tung, nếu không bác Chu mà nghe được, sợ bác ấy sẽ không vui.”

Lâm Uy nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt khinh thường nói.

“Lâm Uy, đừng gọi ta là Dao muội, ta với ngươi không có thân mật như vậy. Ngoài ra, Lâm Thiên là bạn ta, không phải người lung tung gì, hai điều này ngươi phải rõ!”

Chu Dao cau mày nói.

Lâm Uy chỉ làm như không nghe Chu Dao nói, hừ lạnh với Lâm Thiên:

“Lời ta nói lần trước xem ra ngươi đã quên rồi. Vậy tốt lắm, hết sức tốt, ngày tháng trôi qua quá bình lặng cũng không thú vị, bạn học Lâm Thiên, thế giới này có một mặt sáng, cũng có mặt tối, không biết ngươi có biết không?”

Lâm Thiên gật đầu xác nhận:

“Ta biết, ví dụ như ta đại biểu cho mặt sáng của thế giới, còn ngươi đại diện cho mặt tối.”

Chu Dao phì cười, cô không ngờ Lâm Thiên lại nói những lời đó với vẻ mặt nghiêm trang như thế.

“Xem ra hắn cũng không ngốc như vậy!”

Chu Dao nghĩ bụng.

Lâm Uy cười lạnh nói:

“Ngươi, hừ, mồm mép có lợi hại cũng vô dụng, muốn được thứ mình muốn, cuối cùng cũng phải dựa vào thực lực!”

Lâm Thiên gật đầu:

“Câu này là người ta nói, bạn học Lâm Uy chặn đường bọn ta là muốn bọn ta biết ngươi cũng có thể nhắc lại lời người ta nói sao? Nếu vậy thì yên tâm, bọn ta nghe rồi đây, bạn học Lâm Uy có thể tránh đường được rồi.”

Không biết vì sao Lâm Thiên hết sức chán ghét Lâm Uy, không chỉ vì cái nhìn bề trên của Lâm Uy. Bình thường Lâm Thiên không phải loại người châm chích người khác không chừa đường lui như vậy, mà bây giờ hắn lại làm vậy, hơn nữa nói xong, trong lòng bỗng có một loại cảm giác sảng khoái.

Chu Dao lo lắng nhìn Lâm Thiên một cái, cô biết gia tộc họ Lâm của Lâm Uy có thế lực to lớn cỡ nào. Tuy Lâm Thiên biết một chút võ công, nhưng cô hoàn toàn không cho rằng Lâm Thiên có thể chống cự một gia tộc to lớn.

“Vốn ta định sắp xếp cho ngươi một chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ ta phát hiện, có lẽ từ từ dằn vặt ngươi tới chết lại là chủ ý hay hơn.”

Giọng Lâm Uy vang lên trong đầu Lâm Thiên nhưng Lâm Thiên hoàn toàn không thấy miệng Lâm Uy cử động.

“Truyền âm nhập mật!”

Trong lòng Lâm Thiên chớp lên ý này.

“Tiểu Linh, thăm dò thực lực của hắn.”

Lâm Thiên nói trong đầu.

Rất nhanh, giọng Tiểu Linh vang lên:

“Chủ nhân, Lâm Uy cường độ tế bào 503, sức sống tế bào 430, tinh thần lực 231, thực lực hơi yếu hơn Tiêu Bạch một chút.”

“Quả nhiên có vốn để kiêu ngạo!”

Lâm Thiên nghĩ bụng, cùng lúc đó cũng âm thầm cảm khái, cao thủ trên thế giới này cũng hơi bị nhiều quá, trước kia khi chưa có được Tinh Giới sao không phát hiện ra nhiều cao thủ như vậy.

Thật ra, cao thủ hoàn toàn không nhiều như trong tưởng tượng của Lâm Thiên, chỉ vì đại học Hải Thiên là đại học đỉnh cao trong toàn quốc mới tụ tập vô số nhân tài tinh anh. Người tập võ, người có tinh thần lực cao hơn bình thường, khả năng ghi nhớ tự nhiên cũng cao hơn người thường, nếu bọn họ đi học thì có thể thi đậu vào loại đại học hàng đầu như Hải Thiên.

Người ở giai cấp khác nhau cũng có phạm vi giao tiếp khác nhau, lúc trước Lâm Thiên chỉ là người thường, phạm vi giao tiếp của hắn cũng chỉ ở trong người bình thường, mà bây giờ hắn có thể miễn cưỡng coi là siêu nhân, tự nhiên sẽ tiếp xúc với những thứ mà trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc.

Lâm Uy dùng thủ đoạn truyền âm nhập mật nói xong câu uy hiếp đó bèn xoay người rời đi.

“Lâm Thiên, có phải Lâm Uy nói gì không?”

Chu Dao tương đối nhạy cảm, cảm thấy Lâm Uy căn bản không thể nghe xong mấy câu châm chọc của Lâm Thiên mà im lặng rời đi như vậy, cô sinh ra trong thế gia, tuy do một số nguyên nhân mà không luyện võ nhưng ít nhiều gì cũng nghe nói qua một số thứ.

Lâm Thiên lắc đầu:

“Không bằng ngươi về phòng đi, máy tính của ngươi để ta tìm cho.”

“Không, đã đồng ý cùng đi mua đồ, cho dù ngươi có thể giúp ta tìm máy tính, ta cũng phải cùng ngươi đi mua đồ đã.”

Chu Dao nói:

“Lâm Thiên, ngươi muốn mua gì?”

“Máy tính xách tay.”

Lâm Thiên nói.

“Hôm qua lúc Tả Vân Phi lên mạng nói ngươi trúng vé số, xem ra là thật rồi!”

Chu Dao cười.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra phía ngoài trường. Trên đường, Lâm Thiên gặp không biết bao nhiêu ánh mắt chứa đầy sát khí, nếu không phải gần đây năng lực chịu đựng tâm lý của hắn mạnh hơn rất nhiều, rất có thể hắn đã vứt bỏ Chu Dao mà chạy rồi.

“Nhờ ngươi ban tặng, từ hôm nay Lâm Thiên ta cũng có thể trở thành một danh nhân trong phạm vi trường học!”

Hắn tin rằng tin tức hôm nay hắn đi cùng Chu Dao chẳng bao lâu sẽ truyền khắp mọi ngóc ngách trong trường.

“Là vàng thì đi đâu cũng sẽ sáng, cho dù hôm nay ngươi không nổi tiếng thì sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng thôi!”

Chu Dao che miệng cười.

“Nếu quá khiêm tốn, một khi không cẩn thận sẽ rơi vào tầm thường.”

Gần đại học Hải Thiên có khu bán máy tính, không cần nhóm Lâm Thiên phải đi quá xa.

“Chủ nhân, mua đại một cái là được, tôi sẽ ưu hóa máy tính giúp chủ nhân, đảm bảo sẽ không kém hơn chiếc Apple số lượng hạn chế của Chu Dao.”

Tiểu Linh cười hì hì trong đầu Lâm Thiên. Lâm Thiên âm thầm gật đầu, rất nhanh đã chọn một chiếc laptop bình thường, giá còn chưa tới 4000, còn rẻ hơn điện thoại hắn mua, về cấu hình lại càng thua xa chiếc Apple 4 nhân của Chu Dao.

Chu Dao cau mày nói:

“Lâm Thiên, cái máy này trừ bề ngoài còn coi như được và bàn phím tương đối dễ dùng, những mặt khác so với máy tính cùng giá đều thua không ít.”

“Cấu hình thế này, chẳng phải đã đủ dùng rồi sao? Cấu hình đã đủ dùng, vậy thì chọn thứ nhìn đẹp một chút, ngoài ra khi dùng thoải mái hơn một chút.”

Lâm Thiên vác cái laptop mới mua đi về phía trước.

Chu Dao giẫm giẫm chân, nghĩ bụng:

“Đủ dùng? Làm sao đủ dùng được! Khi chống hacker xâm nhập, cấu hình càng cao càng chiếm ưu thế, ái chà, quên là hắn không phải hacker, xem ra cũng chỉ dùng máy tính chơi game hay chat QQ, nhưng lúc trước hắn hỏi ta cấu hình máy và hình nền desktop làm gì? Quái nhân, đúng là quái nhân!”

Khi hai người về trường Lâm Thiên hoàn toàn không đưa Chu Dao tới dưới tòa lầu mà chia tay trên đường. Lúc chia tay, Lâm Thiên nói một câu:

“Laptop của ngươi hẳn là ở phòng quản lý dưới lầu ngươi ở, đừng hỏi ta làm sao mà biết.”

Chu Dao quả nhiên tìm được máy tính của mình ở phòng quản lý, thì ra con của bác gái ở phòng quản lý tới đại học Hải Thiên, lén mẹ lấy chìa khóa phòng bọn Chu Dao mở cửa phòng lấy máy tính của Chu Dao. Sau chuyện này, người ở phòng quản lý được đổi lại.

“Ha ha, lão tam, trâu bò, tương đối trâu bò, đi dạo với á khôi Chu Dao trong vườn trường, chậc chậc, cảm giác thế nào? Có bị oán niệm mạnh mẽ của đông đảo nam đồng bào ảnh hưởng không?”

Lâm Thiên vừa vào phòng, Tả Vân Phi đã cười hè hè.

“Lão tứ, ngươi không làm thám tử tư thật quá đáng tiếc!”

Lâm Thiên đặt hộp máy tính xuống, bĩu môi nói.

Tả Vân Phi chỉ lên màn hình máy tính của hắn:

“Nhìn coi, đâu cần ta phải điều tra, tin này đã tự động nhảy lên đầu diễn đàn trường mình, comment bên dưới đã mấy trăm bài rồi! Lão tam à, lần này bọn ta không cứu ngươi được, đây là ngươi chọc giận công chúng, sức mạnh của quần chúng nhân dân tương đối lớn.”

Lâm Thiên đến gần nhìn lên màn hình máy tính của Tả Vân Phi, sau đó liền tức giận tới mức suýt đập máy tính của tên này. Sau khi suy nghĩ tới thực lực của Tả Vân Phi tương đối mạnh, PK thật hắn sẽ thua chắc, mới mạnh mẽ đè nén ngọn lửa trong long.

Nhìn xem những comment đó:

“Ánh mắt của Chu Dao kém thật, không ngờ lại chọn Lâm Thiên cần tiền không có tiền, cần tài không có tài!”

“Lâm Thiên mà muốn với tới Chu Dao giống như cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga vậy!”

“Mẹ nó, lão tử phải chém tên khốn Lâm Thiên, hắn ở cùng một chỗ với Chu Dao, con mẹ nó thiên lý không dung!”

“Ủng hộ bài trên, chọc hoa cúc của Lâm Thiên!”

Đương nhiên, cũng có một số comment không có ý nghĩa, như: “Đi cùng đường!” “Tham quan học tập!” “Không liên quan gì tới ta!”…

Trong phòng của Chu Dao:

“Dao tỷ, lần này tỷ hại Lâm Thiên thảm rồi, nhìn xem, đã hơn 50 người rêu rao muốn quyết đấu với Lâm Thiên rồi!”

Nam Cung Uyển Nhi chỉ lên màn hình cười ác ý. Chu Dao cau mày, phản ứng này hình như hơi kịch liệt quá rồi.

“Để ta coi!”

Chu Dao ngồi vào ghế Nam Cung Uyển Nhi, tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.

“Có kẻ dẫn dắt, có một số lời giống nhau tới từ cùng một số người, tuy chúng thay đổi IP, nhưng chút thủ đoạn đó, hừ!”

Sờ tới bàn phím, Chu Dao liền như biến thành người khác, đến giọng nói cũng không dịu dàng như bình thường nữa.

“Ta xóa topic!”

Chu Dao vừa nói, ngón tay vừa gõ nhanh như chớp một trận, chốc lát sau, topic “Á khôi Chu Dao thân mật đi cùng tiểu tử vô danh Lâm Thiên” biến mất khỏi diễn đàn đại học Hải Thiên.

“Dao tỷ, chiêu này của tỷ đẹp quá rồi, dạy muội đi!”

Nam Cung Uyển Nhi lắc tay Chu Dao nói.

“Ồ, topic đâu mất rồi?”

Tả Vân Phi bấm refresh, topic vốn nằm tuốt trên đỉnh bỗng biến mất không thấy đâu nữa.

“Chẳng lẽ admin xóa topic này rồi? Không thể nào nha, topic như vậy hẳn không phạm quy định nào chứ!”

Rất nhanh sau đó, một thông báo xuất hiện.

“Diễn đàn gặp công kích, topic” Á khôi Chu Dao thân mật đi cùng tiểu tử vô danh Lâm Thiên “bị xóa, không phải do admin làm, ở đây đặc biệt thông báo cho mọi người rõ.”

Thông báo này vừa đưa ra, diễn đàn liền nổ tung, khả năng phòng ngự của diễn đàn đại học Hải Thiên tương đối không tệ, trước giờ chưa từng xuất hiện chuyện topic bị xóa một cách im re như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN