Tinh Giới (Dịch) - Tận Thế Tàn Khốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Tinh Giới (Dịch)


Tận Thế Tàn Khốc



Chương 50: Tận thế tàn khốc

Lâm Thiên, Vân Mai và Dương Côn cũng bị công kích, chim thây ma công kích Lâm Thiên bị hai hòn đá hắn nhặt trong rừng đánh trúng thân thể rơi ở đằng xa, tuy còn có thể giãy giụa, nhưng chẳng qua không thể bay lên làm hại người được nữa. Hai con chim thây ma công kích Vân Mai cũng bị Lâm Thiên bay lên đá hai cái tan xác, chim thây ma thực lực bình thường như vậy người thường chỉ cần không hoảng loạn đều có thể đối phó một, hai con, thực lực Lâm Thiên mạnh hơn người thường nhiều tự nhiên rất dễ đạp chết hai con chim thây ma.

Công kích Dương Côn cũng là hai con chim thây ma, Lâm Thiên cười lạnh nhìn, không hề có chút ý tứ muốn ra tay, còn Vân Mai tuy trong mắt xẹt qua vẻ bất nhẫn, nước mắt cũng không nhịn được chảy ra, chẳng qua lại không lên tiếng. Dương Côn dùng tay quơ đuổi chim thây ma, nhưng chẳng bao lâu tay đã bị thương dưới công kích của chim thây ma, bị thương rồi, Dương Côn trái lại điên cuồng hơn nhiều, lại chụp lấy một con chim thây ma liều mạng đập xuống đất, chẳng qua một con chim thây ma khác lại mổ mất một con mắt của hắn.

Hai đồng bọn của tên cơ bắp bị thương, Dương Côn cũng bị thương, tên cơ bắp cũng bị chim thây ma công kích đồng bọn của hắn làm bị thương, trong nhất thời, cũng chỉ có Lâm Thiên và Vân Mai thất thần ngồi trên mặt đất là không bị thương.

“Chúng ta bị thương không sống nổi nữa rồi, các ngươi cũng đừng mong sống!”

Tên cơ bắp thấy Lâm Thiên và Vân Mai lại không bị thương, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, rống to lên lao xuống xe, vung đao chém về phía Lâm Thiên.

“Muốn chết!”

Lâm Thiên tức giận, né qua thanh đao đang vung tới, tay phải đập mạnh một chưởng vào ngực tên cơ bắp, tay phải gõ nhẹ lên cổ tay cầm đao của tên cơ bắp, tay phải tên cơ bắp bủn rủn một cái làm Lâm Thiên thuận lợi đoạt đao vào tay.

“Chết cho ta!”

Lâm Thiên biết tên cơ bắp này đã bị nhiễm, tuy hắn vừa rồi một chưởng chấn đứt tâm mạch tên cơ bắp, chẳng qua một chút sau, có lẽ sẽ biến thành thây ma, thây ma không cần quản cái gì tâm mạch hay không. Cho nên, vung đao một cái, đầu tên đại ca cơ bắp bay xa ba mét.

Đồng bọn tên cơ bắp thấy Lâm Thiên lợi hại như vậy, tuy đã bị nhiễm nhưng chẳng qua vẫn còn sợ hãi quay người chạy đi xa, hấp dẫn bốn con chim thây ma công kích bọn hắn cũng bay xa theo. Dương Côn bị mổ mất một con mắt, một lúc sau con mắt còn lại cũng bị mổ luôn.

“Van xin ngươi, van xin ngươi, giúp ta kết thúc đau khổ đi!”

Vân Mai phục xuống trước mặt Lâm Thiên, kêu khóc nói.

“Không, ta không muốn chết, ta không muốn chết!”

Dương Côn điên cuồng la lớn, đã ở biên giới sụp đổ, Lâm Thiên nhẹ nhàng gật đầu, phóng qua, vung đao lên, kết thúc đau khổ của Dương Côn.

Khi quay người lại, liền thấy Vân Mai đã đâm một con dao găm vào bụng mình.

“Cần gì chứ!”

Lâm Thiên vội vã bước tới nói.

“Van xin ngươi, chờ lúc nữa cho ta một đao, ta không muốn biến thành một thây ma ác tâm!”

Vân Mai ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên cầu khẩn nói.

“Ta có thể cứu sống ngươi!”

Lâm Thiên vừa nói, vừa muốn rút con dao găm đó ra và cho Tiểu Linh trị thương cho Vân Mai. Vân Mai ngăn Lâm Thiên lại, thấp giọng nói:

“Ngươi không cứu nổi ta, lòng ta đã chết rồi, ngươi là người tốt, hãy sống cho tốt, hãy sống đi!”

Hoàn toàn không còn ý chí tìm sống, điều này khiến sức sống của Vân Mai trôi đi trong nháy mắt ngắn ngủi. Trên mặt Lâm Thiên xẹt qua một tia đau thương, mạng sống lại yếu ớt như vậy. Không chém Vân Mai thêm một đao nữa, Lâm Thiên ôm cô tới rừng cây bên đường dùng đao đào một cái hố chôn cô xuống.

“Cầu ngươi sớm ngày đầu thai, đời sau có thể sống bình an!”

Lâm Thiên hơi thở dài, lên đường cái đi về phía chiếc xe đang ngừng lại.

“Tiểu Linh, chiếc xe này còn khởi động được không?”

Lâm Thiên tới cạnh chiếc xe.

“Nếu có dầu…”

Lâm Thiên thầm mắng bọn cơ bắp kia một tiếng, đáng đời bọn chúng xui xẻo, ra đi cũng không đổ đầy dầu.

Đúng vào lúc này, tiếng xe hơi vọng vào tai Lâm Thiên.

“Chủ nhân, một chiếc xe chạy qua, chẳng qua nhìn bộ dạng hư hỏng chắc không chạy được bao xa nữa.”

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên. Quả nhiên, rất nhanh Lâm Thiên đã thấy một chiếc xe chạy tới, chẳng qua tốc độ chậm hết cỡ, Lâm Thiên đánh giá nếu mình chạy nhanh tuyệt đối có thể vượt qua chiếc xe đó.

Mặt đường hoàn toàn không rộng, chiếc xe của bọn cơ bắp lại ngừng ngay giữa đường, chiếc xe hư hỏng kia không thể không ngừng lại.

“Bọn ta gặp chim thây ma công kích, cho nên…”

Lâm Thiên giải thích, sợ đối phương cho rằng hắn là kẻ giết người biến thái.

Hai người xuống xe trong đó có một người là trung niên mập mạp, đại khái khoảng năm mươi tuổi, trong tay cầm một khẩu súng lục. Người còn lại khiến Lâm Thiên sáng mắt lên, đó là một bé gái, dung mạo lại không thua bọn Chu Dao, Tần Kha chút nào, cao khoảng một mét 68, mặc một bộ váy đầm màu tím, một đoạn ** lộ ra dưới váy đầm đầy dụ hoặc vô tận!

“Lâm Thiên, trong khẩu súng của tên béo đã hết đạn rồi.”

Tiểu Linh nói với Lâm Thiên.

“Gần đây có chim thây ma?”

Nhìn tình hình thảm thiết trên đất, giọng tên béo hơi hoảng loạn.

“Vừa đi!”

Lâm Thiên nói, nghe chim thây ma đi rồi, tên béo thở ra một hơi, thấy Lâm Thiên chỉ có tay không – đao của Lâm Thiên bỏ lại chỗ mộ Vân Mai không cầm theo, súng liền chĩa thẳng vào Lâm Thiên, cười hè hè:

“Tiểu tử, nếu biết điều một chút thì mang tất cả thức ăn trên xe ngươi ra, nếu không, đừng trách súng ta bắn đạn!”

Trên xe của tên cơ bắp có một ít thức ăn, cái này Lâm Thiên biết.

“Tốt nhất ngươi nên buông súng xuống, ta không quen bị người chĩa súng vào.”

Lâm Thiên lạnh lùng nói, tên béo cất giọng cười lớn:

“Tiểu tử, ngươi đại khái không nhận rõ tình thế, thành thật chút, giao thức ăn ra, không, giao cả xe ra, ta tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, hậu quả ngươi biết đấy, thế giới đã thế này rồi, chết thêm vài người càng thêm bình thường.”

“Ba, đừng như vậy, phía trước hẳn có loài người sống tập trung, bọn ta còn chút vàng, cò thể dùng mua thức ăn.”

Bé gái đó lên tiếng, giọng nói trong trẻo dễ nghe, chẳng qua lại mang vài phần đau khổ, hiển nhiên, cách làm của tên béo hoàn toàn không được cô đồng ý.

Tên béo đùng đùng nổi giận:

“Ngươi câm miệng, ta đã đói một ngày rồi, ai biết phía trước có loài người tụ tập hay không, hơn nữa cho dù có, chút vàng đó cũng phải lưu lại dùng khi gấp. Nếu không phải thấy ngươi càng lớn càng xinh đẹp, ta cũng lười mang ngươi đi. Nói cho ngươi biết, tới chỗ loài người sống tập trung tiếp theo, ta không chiếm thân thể ngươi không được, nếu không tới lúc để người khác chiếm tiện nghi, sau này cho dù không có thức ăn, với dung mạo của ngươi, hẳn rất dễ đổi không ít thức ăn.”

Lâm Thiên ngẩn ra, vừa rồi hắn nghe bé gái đó gọi tên béo là “cha”, nhưng cha nói với con gái như vậy sao?

“Lâm Thiên, tên béo đó và cô gái đó hoàn toàn không phải cha con ruột, tên béo đó hẳn là cha ghẻ của cô bé đó thôi!”

Cho dù chỉ là cha ghẻ, cũng không thể nói như vậy chứ! Trong lòng Lâm Thiên tức giận:

“Thức ăn ta có, chẳng qua, cho ngươi, không thể nào!”

Lâm Thiên lạnh lùng nói.

“Tiểu tử, ngươi không sợ chết sao?”

Thần sắc tên béo đó hơi hoảng loạn.

“Vì một chút thức ăn, để mất mạng thì không tốt!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN