Tinh Giới (Dịch)
Trả Thù!
Chương 12: Trả thù!
“Tứ đệ, ngươi thật cần cù, dùng mật thất làm phòng ngủ luôn rồi.”
Đoàn Dự cười nhẹ nói.
Lâm Thiên nói:
“Không còn cách nào, đệ mới vừa bắt đầu tiếp xúc với võ học, muộn hơn người học từ nhỏ nhiều như vậy, nếu còn không nỗ lực một chút, sau này hành tẩu giang hồ chẳng phải làm mất mặt tam ca huynh và cả đại ca, nhị ca sao?”
Đoàn Dự nói:
“Khi ta bắt đầu tập võ còn lớn tuổi hơn ngươi, không cần phải gấp, về mặt võ học, hấp tấp cũng không được. Nếu kinh mạch bị tổn thương, không phải một hai ngày mà khỏi được đâu, đương nhiên, đệ có năng lượng trị liệu lại tốt hơn người khác nhiều. Tứ đệ, không biết năng lượng trị liệu của đệ khôi phục được bao nhiêu rồi?”
Lâm Thiên đi tới, gật đầu nói:
“Đã khôi phục rồi, để đệ trị cho tiểu Vân một lần.”
Vương Ngữ Yên nghe vậy, vội vàng giao Đoàn Vân cho Lâm Thiên. Lâm Thiên tay trái ôm Đoàn Vân, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực nó bảo Tiểu Linh trị cho nó.
Bây giờ giới lực của hắn đã 28 duy, dùng hết toàn bộ có thể trị khỏi triệt để cho Đoàn Vân, nhưng Lâm Thiên không định trị khỏi cho Đoàn Vân trong lần này, làm như vậy hơi khiến người ta sợ hãi. Hơn nữa, một khi dùng hết giới lực, nếu trong hiện thực gặp phải nguy hiểm cũng không dễ ứng phó. Tuy đã học được Lăng Ba Vi Bộ nhưng học được và thuần thục là hai chuyện khác nhau, vật lộn với một số lưu manh, Lâm Thiên đã có nắm chắc tuyệt đối, nhưng với sự quen thuộc của hắn hiện nay đối với Lăng Ba Vi Bộ, hắn không cho rằng mình đã tránh được đạn bắn, đương nhiên, sau này thuần thục Lăng Ba Vi Bộ hoàn toàn rồi có tránh được đạn bắn không còn cần phải kiểm tra lại.
Mười duy giới lực trút vào trong cơ thể Đoàn Vân, theo giới lực trút vào, trên mặt Đoàn Vân lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi tay nhỏ không ngừng vung lên, hiển nhiên tương đối thân thiết với Lâm Thiên.
“Nhóc con, không lâu nữa ngươi sẽ khỏe mạnh, không làm ba mẹ ngươi lo lắng nữa rồi!”
Lâm Thiên vỗ về Đoàn Vân nói.
“Tam ca, mấy ngày nay đệ ở lại đây luyện tập Lăng Ba Vi Bộ cho thuần thục đã, chờ trị khỏi cho Đoàn Vân xong, đệ sẽ đi vào giang hồ rèn luyện, cung Linh Thứu của nhị ca đệ phải đi một chuyến, ngoài ra, bên ngoài Nhạn Môn Quan, đệ cũng muốn đi một chuyến, để tế bái đại ca một lần.”
“Tốt, trên người nhị ca đệ cũng có không ít thứ tốt, đệ đi tới đó cũng không thiếu chỗ tốt.”
Đoàn Dự nói.
“Chẳng qua, cung Linh Thứu của nhị ca là ổ mỹ nhân, ngươi đừng có không nỡ ra nha, ha ha!”
“Tướng công đáng chết, lại nói chuyện này với tứ đệ của chàng.”
Vương Ngữ Yên liếc Đoàn Dự một cái.
“Chị dâu, chị ẵm đi, thêm một lần nữa hẳn là có thể trị khỏi cho Đoàn Vân rồi.”
Lâm Thiên giao Đoàn Vân cho Vương Ngữ Yên. Nghe Lâm Thiên nói vậy, Đoàn Dự vui mừng nói:
“Tứ đệ, thật sao? Nhanh vậy đã gần trị khỏi cho Vân nhi rồi?”
Lâm Thiên gật đầu:
“Đúng vậy, sau khi tu tập nội công, đệ cảm thấy năng lượng trị liệu trong người tăng lên khá nhiều, cho nên thêm một lần nữa hẳn là có thể trị khỏi hoàn toàn cho tiểu Vân.”
“Ha ha, vậy thì tốt, nội công lại có giúp đỡ cho năng lượng trị liệu của ngươi, thành tựu sau này của ngươi thật là không thể hạn lượng.”
Đoàn Dự nói.
“Tứ đệ, vậy ta và chị dâu ngươi không quấy rầy ngươi tập luyện nữa, bác và Khô Vinh trưởng lão hoàn toàn không biết tin Vân nhi sắp khỏi, ta và chị dâu ngươi chuẩn bị đi Thiên Long tự một chuyến nữa.”
“Tam ca, chị dâu, đi thong thả.”
Lâm Thiên nói.
Bọn Đoàn Dự đi rồi, Lâm Thiên luyện tập Lăng Ba Vi Bộ trong viện, chỉ cảm thấy bước chân càng lúc càng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tới sau này, không ngờ lại mang theo từng cái ảo ảnh. Một ngày luyện tập kết thúc, Lâm Thiên đi hết khoảng ngàn bước bộ pháp chỉ tốn thời gian năm phút, tốc độ này đã tương đương với lần Đoàn Dự dạy hắn rồi, chỉ là Lâm Thiên biết, đó còn xa mới là tốc độ nhanh nhất của Đoàn Dự. Với thực lực của Đoàn Dự, đi hết khoảng ngàn bước đó hẳn là mất chưa tới một phút!
“Lăng Ba Vi Bộ thật sự có thể cưỡi sóng sao?”
Lâm Thiên liếc nhìn cái ao dập dờn nước trong viện, quyết định thử một lần, nhiều nhất là rớt xuống ao bơi một chuyến, chẳng phải chuyện gì lớn. Nhún chân, đi! Bóng dáng Lâm Thiên nhoáng một cái, người đã lên trên mặt ao, đề khí khinh thân, đạp nước mà đi, Lâm Thiên kinh ngạc phát hiện, không ngờ thật sự có thể cưỡi sóng được, chỉ là công phu của hắn chưa tới nơi, đôi giày bị thấm ướt toàn bộ, thân hình lắc lư trên mặt ao, Lâm Thiên kiên trì trọn một phút mới hú dài một tiếng nhảy lên bờ.
“Ha ha, cưỡi sóng mà đi, bồng bềnh như tiên, rất tốt rất trâu bò!”
Trong lòng Lâm Thiên thật sự hưng phấn dị thường. Lăng Ba Vi Bộ, đó là thứ khi hắn đọc tiểu thuyết thường YY, bây giờ đã có thể miễn cưỡng đạp nước mà đi. Lăng Ba Vi Bộ dù sao cũng coi như được tiểu thành, sự thống khoái trong lòng quả thật không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Sắc trời đã tối, trong hiện thực đã gần sáng rồi, Lâm Thiên tắm rửa thay đổi y phục và giày, lại một lần nữa tiến vào mật thất.
Ý thức trở về thân thể, Lâm Thiên cũng chưa dậy mà hỏi Tiểu Linh trong lòng:
“Tiểu Linh, bây giờ cường độ tế bào và sức sống tế bào của ta thế nào rồi?”
“Chủ nhân, cường độ tế bào của ngài là 91, sức sống tế bào là 89, tinh thần lực 75, cường độ tế bào và sức sống tế bào đã gần bằng tố chất thân thể của chiến sĩ bình thường, tinh thần lực còn vượt qua chiến sĩ bình thường một chút.”
“Ừm!”
Lâm Thiên biết, nếu không dùng Lăng Ba Vi Bộ, chỉ dựa vào thân thể, chỉ sợ là tố chất thân thể, sức chiến đấu của hắn đều kém xa một chiến sĩ bình thường. Dẫu sao người ta là thông qua khổ luyện luyện lên, còn hắn dùng thủ đoạn mà được, một chiến sĩ có thể phát huy thực lực bản thân trăm phần trăm, còn Lâm Thiên, có thể phát huy ra 80% đã hết sức không tệ rồi.
“Xem ra phải thực chiến nhiều hơn, nếu không chỉ số liệu cao thôi cũng vô dụng, tố chất thân thể không bằng với sức chiến đấu.”
Lâm Thiên nghĩ thầm trong lòng. Mở mắt ra, Tiêu Bạch, Tả Vân Phi, Ngụy Phong đều đã biến mất không thấy, Lâm Thiên đoán hẳn là bọn họ tiến hành luyện tập buổi sáng rồi, muốn đi xa trên con đường võ học thì không thể lười biếng được. Có lòng muốn thử hiệu dụng của Lăng Ba Vi Bộ trong hiện thực, Lâm Thiên thân hình nhoáng lên, đã từ trên giường nhảy xuống đất.
“Không tệ, sau này xuống giường tiện hơn rồi, không cần phải leo thang nữa.”
Lâm Thiên lầm bầm một câu, đi đánh răng rửa mặt.
“Boong! Boong! Boong!”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ có nhịp.
“Ai vậy?”
Lâm Thiên cau mày lại, từ tiếng gõ cửa, Lâm Thiên biết người đến không phải là Tả Vân Phi, Tiêu Bạch hay Ngụy Phong. Tả Vân Phi dùng nắm tay đập cửa, Ngụy Phong dùng bàn tay vỗ vào cửa, còn Tiêu Bạch, trước giờ chưa từng thấy hắn quên mang chìa khóa.
Mở cửa, quả nhiên là một khuôn mặt lạ.
“Ngươi tìm ai?”
Lâm Thiên lạnh nhạt hỏi, hắn cho rằng tên đẹp trai đến mức nổi bọt ngoài cửa hẳn phải tìm bọn Tả Vân Phi, bởi vì ngoài bọn Tả Vân Phi ra, Lâm Thiên không có bạn bè nào khác ở đại học Hải Thiên này – Chu Dao hiện nay coi như một nửa, Lâm Thiên bổ sung một câu trong lòng.
“Ngươi là Lâm Thiên?”
Ánh mắt người đó rất cao ngạo, giống như quốc vương cao cao tại thượng, còn Lâm Thiên bất quá chỉ là một tên hề, Lâm Thiên rất phản cảm với loại ánh mắt này, giọng lạnh đi:
“Có gì chỉ giáo?”
“Cách xa Chu Dao một chút, cô ta không phải là người ngươi có thể đụng tới được, cho dù ngươi may mắn cứu cô ta một mạng, chênh lệch giữa ngươi và cô ta cũng giống như giữa tên ăn mày và công chúa vậy!”
Người đó nói.
“Nhớ lấy, ta là Lâm Uy, nếu ngươi còn tiếp tục quấn lấy Chu Dao, trên thế giới này mỗi ngày có vô số người biến mất một cách không rõ rang.”
“Rầm!”
Lâm Thiên đóng sầm cửa lại.
“Chơi trò gì vậy!”
Lâm Uy ngoài cửa xém chút nữa bị đập dẹp mũi, nắm chặt nắm tay, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Lâm Thiên tự nhận mình không quấn lấy Chu Dao, không ngờ còn gặp kẻ tỏ ra ta đây như vậy, thật sự khiến hắn không biết nói sao.
“Họ Lâm, cùng họ với ta, chẳng qua cho dù năm trăm năm trước cùng một nhà, nếu chủ động trêu tới ta, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Lâm Thiên nghĩ bụng.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta trả gấp đôi. Đây là quy tắc của Lâm Thiên.
“Tiểu Linh, tra ra thế lực đằng sau kẻ bắn vào lưng ta hôm đó chưa?”
Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Tra ra rồi, lúc đó hắn liên lạc với một người tên là Sơn Bản Thái Dương, thuộc vào tổ chức xã hội đen Sơn Khẩu lớn nhất Nhật Bản. Sơn Bản Thái Dương là người phụ trách khu đông bắc của Sơn Khẩu ở Trung Quốc, còn người phụ trách khu phía nam là một phụ nữ, tên là Y Điền Tịch Hương, chẳng qua người khác đều gọi cô ta là Độc Mai Khôi.”
“Sơn Bản Thái Dương? Cái tên này rất cường đại.”
Lâm Thiên cười lạnh.
“Tổ chức Sơn Khẩu là thế lực xã hội đen lớn nhất Nhật Bản, bây giờ ta không tiện đụng tới, chẳng qua tìm cho các ngươi một chút phiền phức thì cũng được. Tiểu Linh, có thể tìm một số chứng cứ phạm tội của Sơn Bản Thái Dương không?”
Tiểu Linh cười hì hì:
“Đương nhiên có thể, chủ nhân, trong máy tính cá nhân của hắn chứa rất nhiều thứ, ta đã copy những tư liệu đó lại môt bản rồi.”
Lâm Thiên nói:
“Chuyển những tư liệu đó tới tổ chức an ninh quốc gia, chú ý đừng để lại vết tích.”
“Chủ nhân yên tâm, ta là quang não của đế quốc văn minh cấp 12, cho bọn hắn một ngàn năm cũng không tìm được vết tích của ta!”
Tiểu Linh tự hào nói.
Lâm Thiên hiếu kì hỏi:
“Ta từng nghe ngươi nói văn minh cấp 12 mấy lần, văn minh cấp 12 rất lợi hại sao, địa cầu tính là cấp mấy?”
Tiểu Linh nói:
“Đương nhiên lợi hại, văn minh cấp 12, đó đã là văn minh đỉnh cao trong vũ trụ rồi, chủ nhân, văn minh địa cầu chẳng qua mới cấp 3.”
Cấp 3, cấp 12, Lâm Thiên không cần Tiểu Linh nói cũng biết chênh lệch giữa hai bên, văn minh địa cầu trong mắt thành viên văn minh cấp 12 chính là văn minh nguyên thủy!
Cục An Ninh Quốc Gia.
“Mấy thứ này ở đâu chui ra?”
Cục trưởng Cục Quốc An Lôi Bằng từ ngoài phòng làm việc đi vào, chỉ chỉ mười mấy folder đột nhiên xuất hiện trên desktop, hỏi trợ lý tiểu Vương.
“Cục trưởng, tôi không rõ, tôi mới vừa chỉnh lý tư liệu liên quan tới vụ nổ súng lần này.”
Tiểu Vương thò đầu ra khỏi một đống tài liệu to.
Lôi Bằng gật đầu, ngồi xuống nhẹ nhàng mở một folder. Nội dung bên trong làm hắn xem mà bốc lửa từng trận!
“Năm x tháng x ngày x, thanh trừ * đắc tội tổ chức!” “Năm y tháng y ngày y, nhận hối lộ 1 triệu của tổ chức, hoàn thành khống chế sơ bộ!” “Năm z tháng z ngày z, chi cho tổ chức * mười triệu, tạo ra 3 sự kiện khủng bố, số người chết hơn 100!”
Mỗi khi mở một folder, mặt Lôi Bằng càng lúc càng đen, cảm giác ngột ngạt khiến tiểu Vương đang vùi đầu làm việc cũng ngẩng đầu lên.
Mở folder sau cùng, bên trong chỉ có 1 file, Lôi Bằng tự nhiên phải mở ra.
“Tất cả tư liệu lấy từ máy tính cá nhân của Sơn Bản Thái Dương, người phụ trách khu đông bắc Trung Quốc của tổ chức Sơn Khẩu – ký tên: Một hacker Trung Quốc có lương tri.”
“Tiểu Vương, lập tức gọi cho đội trưởng đội hành động đặc biệt Hứa Cường, bảo hắn phái tổ hành động đặc biệt A, bắt Sơn Bản Thái Dương.”
Lôi Bằng tức giận nói.
“Cục trưởng, nếu không có chứng cớ, bắt Sơn Bản Thái Dương sẽ dẫn tới tranh chấp quốc tế.”
Thân làm trợ lý cục trưởng Cục An Ninh Quốc Gia, tiểu Vương tự nhiên biết Sơn Bản Thái Dương là ai.
“Chứng cớ đã đủ, lập tức bảo Hứa Cường hành động!”
“Vâng, cục trưởng!”
Tiểu Vương mừng rỡ, bọn hắn đã bắt Sơn Bản Thái Dương một lần, nhưng do không đủ chứng có mà không thể không thả, bây giờ có cơ hội bắt hắn lại, tự nhiên lòng người phải sảng khoái hơn nhiều.
“Nếu phản kháng, giết không cần luận tội!”
Lôi Bằng dặn một câu, tiểu Vương sợ hãi, gật đầu, lập tức gọi điện thoại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!