Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Chương 11: Chèn ép
Trạch viện không lớn, từ phòng ở tạm thời của vợ chồng Trình Thủy đến phòng chính vợ chồng Trình Thừa đang ở chỉ phải đi qua hai đoạn hành lang ba lối rẽ, Tiêu phu nhân dẫn Thanh Thung phu nhân cùng một đám võ tỳ đi mấy bước là đến, quả nhiên nghe thấy từ trong phòng truyền đến tiếng khóc mắng sắc nhọn của Cát thị.
“… Ngươi cũng coi như là nam nhân, nhìn thấy thê tử chịu nhục nhã lớn như vậy mà một câu cũng không nói, không bằng ta đem váy cho ngươi, ngươi mặc ra ngoài cho người khác nhìn đi! Đọc sách không thành, làm quan không được, lại còn là tên què quặt, ngươi nói xem, ngươi còn có thể làm được cái gì?! Số ta thật khổ quá mà, đi theo cái loại hèn nhát như ngươi…”
Nơi này vốn là phòng sách của Trình Thừa, mấy vú già đứng giữ cửa, vừa nhìn thấy Tiêu phu nhân liền muốn tiến lên ngăn cản, trước mắt chính là tâm phúc Lý Truy của Cát thị, nàng ta thấy lúc này Tiêu phu nhân mang đến không phải là vú già bình thường, mà là trang phục võ tỳ cầm kiếm vác cung, lập tức có chút hoảng sợ.
Nàng ta vội vàng tiến lên khom người hành lễ, cười xòa nói: “Nữ quân ngài…” Không đợi nàng nói tiếp, bên trong lại truyền tới tiếng Trình Thừa.
“Đủ rồi! Nếu ngươi căm giận bất bình, có thể trở về Cát gia, huynh trưởng sẽ cho ngươi thêm vàng bạc…”
“Mơ tưởng! Thời điểm ta gả đến Trình gia các ngươi khốn khó đan xen, bây giờ huynh đệ nhà ngươi lên như diều gặp gió, các ngươi ngược lại muốn vứt bỏ ta, đừng hòng! Nếu trước kia ngươi để ta trở về, ta còn kính trọng ngươi có mấy phần chí khí, sao nào, huynh trưởng ngươi trở về rồi, đồ nhu nhược nhà ngươi gan cũng trở nên lớn hơn à, biết cùng ta mạnh miệng, ngươi cả đời chính là phế vật hèn nhát vô dụng, chỉ biết dựa vào huynh trưởng ngươi…”
Tiêu phu nhân không thể nhịn được nữa, mấy võ tỳ tiến lên trước, hai ba cái liền đem vú già của Cát thị trói hết cánh tay lại, Thanh Thung phu nhân thì trực tiếp một chiêu bẻ quặt cánh tay Lý Truy, tiện tay ném luôn cho người phía sau, trong viện liên tiếp phát ra tiếng ‘Ôi ôi’, không đợi đám người Lý Truy hô lớn, chỉ nghe ‘Bang’ một tiếng, cánh cửa phòng chính đã bị Tiêu phu nhân một cước đá văng.
Lý Truy cánh tay bị bẻ quặt hoảng sợ kêu to một tiếng —— đi theo Cát thị ở Trình gia mười mấy năm, thế nhưng chưa từng thấy qua Tiêu phu nhân xưa nay nhã nhặn nhu hòa một cước đạp cửa như vậy, quên cả giãy dụa.
Tiêu phu nhân trực tiếp đi vào phòng, chỉ thấy Trình Thừa ở một bên nửa tựa vào giường, mùi rượu chưa tan, tức giận đến toàn thân phát run; Cát thị đứng đối diện hắn đang giậm chân mắng to. Nhìn thấy Tiêu phu nhân tiến vào, Trình Thừa ngẩng đầu vẻ mặt lúng túng, lại có mấy phần ủy khuất, trong mắt rưng rưng nói: “. . . Tẩu tử. . .”
Tiêu phu nhân trong lòng đau xót, từ khi nàng gả vào Trình gia đã coi đệ muội Trình Thủy như người thân của mình, Trình Tục cùng Trình Tức xuất giá, Trình Chỉ lại đi xa học hành; thường ngày quản lý nhà cửa thực ra chỉ có Trình Thừa giúp đỡ nàng nhiều. Hiện tại thấy hắn toàn thân là vẻ tiều tụy, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Trình Thủy mấy tuổi lại giống như người sắp già, lập tức khiến nàng hận không chịu nổi.
Tiêu phu nhân cũng không nhiều lời, ra hiệu Thanh Thung phu nhân đỡ Trình Thừa đi, Cát thị muốn tiến lên dây dưa, Tiêu phu nhân bước lên một bước, bàn tay trong áo nắm thành quyền, một quyền đánh thật mạnh vào bụng Cát thị, lại trở tay tát một cái vang dội, dùng lực mạnh trực tiếp làm Cát thị ngã nhào, Cát thị lập tức bị đánh đến choáng váng, ngồi yên trên mặt đất. Lúc này Thanh Thung phu nhân đã đem người nhanh chóng lui ra rồi đóng cửa lại.
“Ngươi, ngươi… !” Bụng Cát thị đau nhức dữ dội, một tay che gò má, một tay che bụng, không dám tin nói, “Ngươi dám đánh ta!”
Tiêu phu nhân không giống Trình mẫu, là thư hương thế gia chân chính giáo dưỡng ra, làm chị em dâu nhiều năm như vậy, Tiêu phu nhân ngay cả lớn tiếng chửi rủa cũng chưa từng có, thế nhưng bây giờ lại như vậy.
Tiêu phu nhân mắt như hàn băng, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta chẳng những muốn đánh ngươi, còn muốn hưu ngươi!”
Cát thị chịu đựng đau đớn, miễn cưỡng bò lên mắng: “Ta không đi, lúc trước Trình gia nghèo…”
“Những lời ngươi vừa nói ta đều nghe được.” Tiêu phu nhân bình tĩnh nói, “Thì sao? Hiện tại Trình gia thế lớn, Cát gia thế yếu, ta muốn đánh ngươi thì đánh, muốn hưu thì hưu, ngươi có thể làm gì?”
Nàng chậm rãi tiến lên một bước, Cát thị không tự chủ lui lại mấy bước, sợ nàng lại đến đánh mình, nói: “Ngươi dám?! Cha ta có ân với Trình gia!”
“Ân gì? Cung cấp lương thảo sao, trong thôn trong huyện có phú hộ nào chưa từng hiến qua?” Tiêu phu nhân cười lạnh nói, “Đại nhân bảo hộ trong thôn chu toàn, khiến chúng hương thân không đến nỗi rơi vào chiến hỏa đao thương, bảo toàn bao nhiêu tính mệnh toàn gia, đưa chút lương thảo tiền tài cũng tính là ân đức sao? Sợ là chính Cát thái công cũng không dám nói có ân với Trình gia như vậy đâu.”
Cát thị vừa sợ hãi vừa nghi ngờ nhìn Tiêu phu nhân, nói: “Ngươi sao lại. . . sao lại. . . hoàn toàn thay đổi.” Người kia trong ấn tượng dịu dàng hòa nhã, nói chuyện đoan trang cẩn thận, Tiêu phu nhân không so đo mọi thứ với nàng đi đâu mất rồi; thần sắc thay đổi, cách nói chuyện thay đổi, ngay cả cử chỉ cũng thay đổi.
Tiêu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng, không nói chuyện.
Cát thị có chút hiểu ra rồi, cắn răng nói: “Những năm kia ngươi làm ra bộ dáng ăn nói khép nép, quân cô không có cách nào gây khó dễ ngươi, quân cữu đến lúc chết vẫn khen ngươi ôn lương hiền thục, là phúc của Trình gia, trước khi lâm chung còn ở trước mặt nhiều người như vậy quát mắng quân cô không cho phép gây chuyện với ngươi, ngươi, ngươi diễn kịch giỏi lắm… !”
Tiêu phu nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên lại không vội nữa, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng ta là loại ngu xuẩn giống ngươi sao? Lúc đó ta thế yếu, nhà mẹ đẻ gào khóc chờ ăn, ta làm sao có sức lực cùng quân cô tranh cãi, ta chịu đựng, nhẫn nhịn thêm hơn mười năm rồi thế nào, nhẫn đến hôm nay, trở lại tính sổ với ngươi đây.”
Cát thị vừa sợ vừa giận, nói: “Ngươi muốn thế nào? Cùng lắm là hưu ta.”
“Không thế nào cả.” Tiêu phu nhân chậm rãi đi đến bên người Cát thị, nói: “Thực ra, rất nhiều năm trước ngươi đã nghĩ đến việc tái giá rồi đi.”
Cát thị giật mình.
Tiêu phu nhân tự mình nói tiếp: “Lần thứ nhất là ngươi mới gả tới chưa được hai tháng, ngươi xúi giục nhị đệ tự bắt đầu từ con số không, giương cờ khởi nghĩa, lấy đồ cưới của ngươi làm quân tư cũng dựng lên một hồi sự nghiệp, đúng không? Nhưng nhị đệ một hơi cự tuyệt, ngươi tức giận về nhà mẹ đẻ ở hơn mười ngày, muốn trong nhà chọn lang tế khác để gả, phải vậy không?”
Cát thị bị dọa không nhẹ, buột miệng nói: “Sao ngươi biết…” Liền vội vàng ngậm miệng.
Tiêu phu nhân cười nói: “Ngươi luôn nói ta mệnh tốt, gả cho anh hùng hảo hán. Có bản lĩnh thì ngươi cũng tìm một người gả đi, nếu ngươi thật sự tìm được người tốt, Cát thái công cũng sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng nhìn xem ngươi chọn đều là cái mặt hàng gì. Cái gì ‘Trấn sơn đại vương’, cái gì ‘Bảo trạch thắng thiên đại đế’, ngươi không phải vẫn lén lút để tôi tớ đi nghe ngóng sao. Hừ, thứ gì đâu, chưa được mấy tháng đã bị người ta chặt đầu, đám ô hợp chim thú giải tán, đáng thương vợ con tỷ muội nhà bọn hắn đều bị người chia nhau, tướng mạo đẹp chút còn tốt, luôn có người muốn, tướng mạo bình thường cũng không biết là bị sung lương thảo hay làm doanh nữ nữa; còn có cái gì mà Trần huyện tể…”
“Ngươi không cần nói nữa!” Cát thị lớn tiếng, mặt đỏ bừng, xấu hổ giận dữ không chịu nổi. Việc xấu xa rất nhiều năm trước ngay cả mình cũng sớm quên rồi, hôm nay đột nhiên bị người ta nói toạc ra, giống như bị lột sạch.
Tiêu phu nhân lại không buông tha nàng, tiếp tục nói: “Sau lần này, ngươi cũng an phận một thời gian, cuối cùng coi như cũng biết chinh phạt chém giết là thiên hạ đại sự, không phải chuyện giỡn. Nhưng sinh hạ nhị nương tử không lâu, tâm tư của ngươi lại trỗi dậy. Hừ, ta nghĩ lại. . . trước đó ngươi an phận như vậy, chắc là sợ mình không thể sinh nở đi. . .”
Cát thị tức giận bốc lên tận đầu, nhưng không dám cãi lại. Nàng gả vào Trình gia mấy năm mà chưa mang thai, lúc ấy sắc mặt Trình mẫu đã rất khó coi rồi, lại thêm Tiêu phu nhân ở bên cạnh sinh một đứa lại tiếp một đứa, ngoại trừ đại nương tử chết yểu, hai đứa tiếp theo đều là nam hài khỏe mạnh tròn vo, bên ngoài có ai không khen Tiêu phu nhân là hưng gia chi phụ*, nàng ta càng nổi bật càng khiến nàng không ngóc đầu lên được, lúc đó nàng chỉ sợ thân thể mình có khuyết điểm, cho dù tái giá cũng sẽ không được sống tốt, đương nhiên phải an phận.
Hưng gia chi phụ*: người phụ nữ mang đến sự hưng thịnh cho gia tộc
Tiêu phu nhân hào hứng dạt dào nói tiếp: “Sinh hạ nhị nương tử không lâu, ngươi nói muốn điều dưỡng thân thể, liền trở về Cát gia, lần này ngươi ngược lại đã thông minh lên chút, không tự mình chỉ đông chỉ tây nữa, chỉ quấn lấy phụ huynh bảo bọn họ tìm con rể tốt cho ngươi tái giá. Thật ra ta biết ý nghĩ của ngươi, ngươi chẳng qua là muốn đè ép ta, nhưng sau đó thì sao, toại nguyện không?”
Đương nhiên là không toại nguyện, bằng không giờ phút này sao Cát thị còn đứng ở đây.
Trong lòng Cát thị oán hận cực điểm. Sau khi sinh hạ nhị nương tử, thiên hạ hào kiệt đã gần như hình thành kết quả, không phải chỗ cho mấy tên chiếm núi làm vương, mấy tên tép riu đánh nháo trước đó có thể ngẩng đầu lên được; giữa nơi thôn dã này, đi đâu tìm được anh hùng hảo hán đến gả. Danh gia vọng tộc quyền thế ngược lại cũng có, nhưng là làm thiếp, Cát thị đương nhiên không chịu, điểm chí khí này vẫn phải có; nhưng nếu gả cho người bình thường, vậy còn không bằng Trình Thừa, chí ít Trình Thủy mắt thấy chuyện cũng sẽ ra mặt. Cát thị ở nhà mẹ đẻ lãng phí nửa năm không có kết quả, vẫn là tâm không cam tình không nguyện trở về Trình gia.
Tiêu phu nhân nhìn Cát thị, hào phóng không giấu giếm sự khinh thường của mình, nói: “Loại phụ nhân ngu xuẩn chân trong chân ngoài không chịu nổi như ngươi, cũng là nhị đệ nhân hậu mới tha cho ngươi đến tận bây giờ, ngươi còn tưởng rằng mình rất có bản lãnh à, thuần phục được nhị đệ phải không?! … Ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi nhà, ngươi cũng đừng đi nữa, ở lại đây, chờ người Cát gia tới đi.”
Cát thị giật mình, bờ môi run rẩy nói: “Người, người tới. . . ? Ngươi đã đi tìm nhà ta. . .”
Nghĩ đến Tiêu phu nhân nhiều năm trước đã theo dõi mình, âm thầm ghi lại tất cả nhất cử nhất động, trong lòng đã lan ra từng trận khí lạnh, lúc này nghe nói như thế, sợ hãi vô cùng, biết lúc này vợ chồng Trình Thủy thực sự muốn xử lí mình rồi.
Hiện tại nên làm gì? Nên nói gì đây? Mình rốt cuộc có muốn cùng Trình Thừa ly hôn hay không? Sau khi ly hôn trở về nhà mình lại nên làm gì đây—— Cát thị vô cùng hoảng loạn, không biết nói thế nào mới tốt.
Tiêu phu nhân không quan tâm Cát thị đang suy nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng giễu cợt mấy tiếng, chậm rãi đi ra cửa, đi được nửa đường chợt dừng chân, quay đầu lại nói: “Ngươi mấy lần muốn tái giá đều không thành; ta ở đây đảm bảo với ngươi, ngày nào nhị đệ cùng ngươi tuyệt hôn, đến tháng thứ hai ta lập tức có thể tìm cho hắn một thê tử hiền thục mỹ mạo, tuyệt đối không để hắn lại chịu thêm một chút ủy khuất.” Nói xong tiếp tục đi ra ngoài.
Cát thị đã thật sự sợ hãi, đang lúc đầu óc mê muội chợt hô to một tiếng: “Ta không có khắc nghiệt với tứ nương tử!” Thanh âm chấn động đến nỗi cánh cửa cũng hơi rung lên.
Tiêu phu nhân lần nữa quay đầu, gương mặt lạnh xuống, thờ ơ nhìn nàng. Cát thị bị ánh mắt mạnh mẽ của nàng nhìn đến, không nhịn được phải lùi bước.
Thật lâu sau, Tiêu phu nhân mới mỉm cười: “Hôm nay trời giá rét, Thanh Châu lại đường xá xa xôi, không biết phó mẫu ngươi đã lên đường hay chưa?”
Lời này không đầu không đuôi, Cát thị nhất thời không hiểu, ngẩng đầu trông thấy khóe miệng Tiêu phu nhân lộ ra ý trào phúng, trong lòng giật mình một cái, lần đầu tiên thông minh lên, nói: “Chẳng lẽ phó mẫu đã thông đồng với ngươi…”
Tiêu phu nhân cười nói: “Bảo huynh của ngươi rất có chí khí, không cam lòng tầm thường cả đời, thuở thiếu thời đã muốn giết địch kiến công, đáng tiếc khi còn bé bị bệnh không thể lên ngựa, sau này lại muốn kinh thương khai địa gây dựng gia nghiệp hưng thịnh. Đều là người một nhà, ta dù sao cũng nên giúp hắn một tay.”
Cả người Cát thị phát run, cũng không biết là giận hay là sợ, nhớ tới mọi chuyện những năm gần đây, thầm nghĩ ‘Khó trách’.
Tiêu phu nhân trên mặt hơi lộ ra vẻ tự phụ, nói: “Nếu không Vạn lão phu nhân làm sao luôn có thể ‘đúng lúc’ tới Trình gia.”
Cát thị ngồi liệt trên mặt đất, không dám tin phó mẫu lại có thể phản bội mình như vậy, quanh thân đều là hàn ý lạnh thấu xương —— trách không được mỗi khi mình hạ quyết tâm phải làm gì đó, Vạn lão phu nhân luôn đến cửa mỉa mai một hồi.
Tiêu phu nhân lại nói: “Nàng thay ta quan sát ngươi mười năm, làm việc rất thành thục. Đáng tiếc, ngay tại một tháng trước khi ta trở về, nàng bận rộn thu dọn nhà cửa chuẩn bị cả nhà chuyển đi, chỉ một điểm sơ suất như vậy, ngươi liền hại Niệu Niệu bệnh nặng, gần như không thể trị được!” Nói xong bốn chữ cuối cùng, thanh âm đã lộ ra ý lạnh.
Cát thị sợ hãi nhảy dựng lên: “Không không, ta không có, ta không nghĩ. . . Ta thật sự không biết tứ nương tử sẽ bệnh nặng như vậy, ta ta, ta không cố ý. . .”
“Cố ý cũng được, vô ý cũng thôi đi.” Tiêu phu nhân rũ xuống tay áo, lạnh nhạt nói, “Nếu Niệu Niệu thật sự có mệnh hệ gì, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể lành lặn đứng ở đây sao?!”
Cát thị mạnh miệng nói: “Ngươi có thể làm gì được ta, cùng lắm thì ta không làm phụ nhân Trình gia các ngươi nữa!”
Tiêu phu nhân lẳng lặng nhìn nàng, nhìn đến Cát thị toàn thân run rẩy, ngượng ngùng ngậm miệng lại; trong lòng biết Tiêu phu nhân cùng mình không giống nhau, mười mấy năm qua nàng ta theo Trình Thủy đánh đông dẹp tây, phàm là trấn an loạn dân, điều tra mật thám, trên tay thật sự dính qua máu người.
Tiêu phu nhân mắt như hàn băng, chậm rãi nói: “Không dễ dàng như vậy đâu, ngươi không phải còn có hài nhi sao, cho dù ngươi không đau lòng hài nhi, nhưng Cát gia không phải còn một nhà đầy người đấy sao, dưới gầm trời này luôn có người thương ngươi đau lòng ngươi, tự ta sẽ hồi báo thật tốt!”
Nói xong câu này, cũng không quay đầu một mạch đi ra cửa, không để ý tới Cát thị ở phía sau chửi rủa.
Sau giờ ngọ, đình viện ngày đông được ánh nắng chiếu lên ấm áp rực rỡ, vú già trong viện Cát thị đã không còn thấy bóng dáng, dưới thềm cửa nô tỳ cung kính xếp thành hai hàng. Tiêu phu nhân đứng dưới mái hiên, đối diện là Thanh Thung đang phân phó: “Trông chừng nàng. Sắp đến ngày dời đi rồi, những ngày này tốt nhất đừng để nàng đến phá hủy giờ hoàng đạo!”
Thanh Thung phân phó xong, cười nói: “Nữ quân yên tâm, không phải thiếp coi thường Trọng phu nhân, cho dù có đưa nàng cây đao nàng cũng không nỡ tự sát đâu.”
Hận cũ nhiều năm, hôm nay đã báo được, Thanh Thung sâu sắc cảm thấy xả được cơn giận, Tiêu phu nhân liếc nàng một cái, nói: “Gia môn bất hạnh, cũng không phải chuyện gì tốt, đừng có hớn hở ra mặt như thế.” Thanh Thung phu nhân vội vàng nín cười nói: “Nữ quân nói đúng lắm.”
Nhịn nửa ngày, chính Tiêu phu nhân lại bật cười trước, sau khi cười xong lại thở dài: “Lúc trước hận đến tim cũng đau, nhưng mười năm này theo tướng quân đánh đông dẹp tây, ở bên ngoài thấy qua nhiều chuyện nhân gian bi thảm, những thứ này cũng không tính là gì nữa.” Suy nghĩ một hồi, lắc đầu, tự cảm thấy buồn cười.
Vòng qua hành lang trở về phòng, chỉ thấy Trình Thủy đã tỉnh rượu, thân thể cao lớn đang khom người lục tung trong phòng không biết tìm cái gì, Tiêu phu nhân cũng không hỏi hắn, một mạch tự mình đi đến bên giường ngồi xuống, Thanh Thung nhanh chóng giúp nàng cởi xuống áo gấm trên người, sau đó ra cửa lấy nước nóng cho Tiêu phu nhân rửa mặt.
Trình Thủy buộc lại áo bào rộng mở, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã trở lại rồi?”
Tiêu phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, ngạo nghễ nói: “Chuyện có vài ba câu, có gì mà phải kéo dài, cũng không phải hai quân đàm phán trước trận. Ta đã bắt đầu trông chừng nàng ta rồi, mấy ngày nữa chúng ta đưa nhị đệ và mấy đứa trẻ cùng nhau dời đi. Giam nàng ta lại, đến lúc đó xem người Cát gia nói thế nào.” Sau một lúc lâu, nàng lại thở dài: “… Mới nãy lúc ta lên án mạnh mẽ thăm dò Cát thị, nàng ta đến giờ vẫn chưa biết.”
“Cát gia đến hôm nay còn chưa nói?” Trình Thủy lại giật mình.
Hắn cũng không tìm đồ nữa, ngồi vào bên cạnh Tiêu phu nhân, hồi lâu mới nói: “… Cát thái công quả thực là người tốt. Cái chân kia là vì cứu ta nên mới phải cắt…” Hắn dừng một chút, “Nên là sợ Cát thị biết, càng thêm không kiêng nể nhị đệ, cho nên thái công mới cố ý không nói.”
Tiêu phu nhân cúi đầu nhìn sàn nhà sáng bóng, thấp giọng nói: “… Đều là lỗi của ta.”
Trình Thủy thở dài: “Cái này cũng không thể trách nàng, đời này nàng chỉ có một lần đó nhìn lầm thôi. Cũng do cái tên phỉ tặc họ Trần kia diễn kịch quá giỏi, chúng ta đều tin hắn, suýt nữa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!