Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Chương 13: Huynh đệ Trình gia (Thượng)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi cách Chính Đán còn khoảng mười ngày, Vạn tướng quân cùng bốn nhi tử Trình gia theo đội ngũ quân nhu hùng hậu cuối cùng đã tới đô thành, hai nhà chia ra, Trình gia mang về bảy tám mươi xe lớn “hành lý”. Thiếu Thương bừng tỉnh: Chẳng trách cần bốn con trai dẫn bộ khúc đi theo áp tải.
Theo như lời đại ca Trình Vịnh nói, Vạn đại hiếu tử vừa thấy cổng lớn đô thành, mắt hổ liền rưng rưng hô to một tiếng “A mẫu con đến đây”, sau đó đánh xe hướng phía tân trạch phi đi như bay, ngay cả dặn dò cũng không nói với bọn họ một tiếng, thân là trưởng tử Trình gia không thể không đem quân nhu Vạn gia áp tải đi trước, sau đó mới về nhà.
“Đại mẫu đã mệt mỏi chờ lâu.” Trình đại ca tư thái trầm ổn, mặt vuông trán rộng rất giống Trình Thủy, vừa tròn mười tám xuân xanh.
“Không mệt không mệt! Một chút cũng không mệt!” Trình mẫu vui đến nỗi nói năng lộn xộn.
Theo lời của nhị ca Trình Tụng, bọn hắn đã là nhóm võ tướng cuối cùng trở về đô thành báo cáo nhiệm vụ; vốn dĩ có người nhìn không vừa mắt muốn nói hai câu, Vạn tướng quân vừa nghe được phong thanh lập tức tìm tới cửa, ở ngay trước mặt người ta ôm chân khóc rống “Ôi chao chân của ta ơi chân ơi chân ơi chân, chao ôi cái chân số khổ của taaa…..”, thanh âm hùng hậu truyền thẳng ra ba dặm doanh địa —— Trình Tụng học được giọng điệu giống như đúc, chọc cho đám người cười ha ha, ngay cả Tiêu phu nhân cũng không nhịn được mỉm cười, huống chi là Trình mẫu cười ra hai hàng răng hàm trắng toát.
“Chân của Vạn tướng quân thực sự bị thương nặng như vậy?” Nhị thúc Trình Thừa nghi hoặc nói.
“Tổn thương gân cốt, đi đường, chơi xúc cúc* hoặc chậm rãi cưỡi ngựa đều được, lập tức phi nhanh thì không thể.” Trong chiến trận cưỡi ngựa với tốc độ cao hai chân cần phải kẹp chặt bụng ngựa.
Xúc cúc*: đá bóng
Trình Thừa bắt được trọng điểm: “Có thể chơi xúc cúc nhưng lại không thể phi ngựa?” Trình Thủy trừng mắt nhìn thứ tử một cái, Tiêu phu nhân cười khổ lắc đầu.
Trình Tụng tự biết mình lỡ lời, vội vàng nghiêm túc vớt vát: “Cũng chỉ là nhất thời hứng chí thì chậm rãi vận động chút thôi. Có điều…” Hắn chợt hạ giọng, hướng phía Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân nói, “Vừa nãy Vạn bá phụ tâm tình nhất thời kích động, vừa thấy đô thành liền muốn nhảy lên ngựa, cổng thành có nhiều binh lính sĩ quan như vậy đều đang nhìn, may mà con nhanh chóng kêu xe diêu* Vạn gia tới.”
Xe diêu*: một loại xe nhẹ thời xưa, có cấu tạo trục xe, bánh xe và ô che
Xe diêu
Trình Thủy ‘Ừ’ một tiếng, nói với Tiêu phu nhân: “Lát nữa chúng ta đi nói chuyện với lão phu nhân một chuyến.” Tiêu phu nhân chậm rãi gật đầu.
Ngồi một bên, bạn nhỏ Trình Trúc đang tuổi đi học rất có khí thế đem bàn tay nhỏ đập lên bàn trà, bất mãn kêu lên: “Nhị ca thật là, đệ còn đang ở trên xe đó! Tóm một cái liền đem đệ lôi xuống ném đi, nếu không phải tam ca đón được, nếu như đệ rơi xuống đất, răng cũng rụng mất mấy cái, vậy còn có thể ăn cơm được sao?!”
Trình Tụng chỉ vào hắn, cười nói: “Hẳn là ta không ném đệ thì đệ không rụng mất răng?! Hai cái răng bên trái của đệ là do ta làm rụng hả?!” Trình tiểu Trúc đang trong thời kỳ thay răng lập tức che miệng, khuôn mặt mũm mĩm phẫn nộ đỏ bừng, hận không thể đem đũa trong tay xem như ám khí mà phi qua, đâm hắn liền hai đao thành bốn cái lỗ!
Mọi người cười phá lên, ngay cả Trình nhị thúc cũng run người đổ lên bàn trà. Trình mẫu cười quăng luôn cả đũa, một tay kéo lấy bạn nhỏ Trình Trúc vào lòng. Trong đám hài nhi của Trình Thủy chỉ có cậu bé là được sinh ở bên ngoài, Trình mẫu chưa từng gặp qua, do đó vừa nhìn thấy liền vừa ôm vừa hôn gọi cục cưng, ăn cơm cũng muốn cậu bé ngồi bên cạnh.
Thực ra Trình Âu từ nhỏ đã ở bên nàng, lẽ ra cảm tình nên tốt hơn, nhưng Cát thị không dễ gì mới có con, bảo vệ con nhỏ như trong lồng kính, người khác cho ăn một miếng đã kinh hãi ầm ĩ, ra đường chút gió thổi qua cũng phải khóc lóc ỉ ôi nửa ngày, nuôi Trình Âu thành đứa trẻ kiêu căng lại nhỏ mọn, Trình mẫu quả thực không thích, nào có kháu khỉnh bụ bẫm, hiền lành hoạt bát như Trình Trúc.
Thế là trong lòng Trình mẫu lại âm thầm biện hộ: Không so đo với Tiêu phu nhân không phải vì sợ đại nhi tử, mà là nể mặt mấy tôn nhi thôi, dù sao bản lĩnh nuôi dưỡng con cái của nàng cũng không tệ lắm.
—— Gian thính đường rộng lớn này dù là Vạn gia trước kia hay là Trình gia hiện tại đều không có đất dụng võ, ngày hôm nay mọi người cười nói vui vẻ, tiếng cười đùa nhẹ nhàng lơ lửng mới có mấy phần không khí thịnh vượng đông vui, trên tường treo mấy cây nến bằng mỡ động vật dài hơn một thước, ánh lửa cao cao, tiệc quá ba tuần, ngoại trừ tiểu tử Trình Âu đã sớm đi ngủ, trước mặt mọi người đều bày án kỷ lớn hơn một vòng so với ngày thường, đồ ăn thức nhắm cũng phong phú hơn rất nhiều.
Trình Thiếu Thương cúi đầu quan sát, án kỷ gỗ sơn đen được chế tạo với những đường nét thẳng tắp, chỉ có mép án được vẽ hoa văn hình thú kỳ dị màu đỏ thẫm; chợt nhận ra có ánh mắt lướt nhanh qua mình, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, chỉ trông thấy một vị thiếu niên thanh tú trắng bóc đang lén quan sát mình.
“Thiếu Cung, sao hôm nay con không nói chuyện.” Tiêu phu nhân cười nhẹ nhàng nhìn qua. Chỉ thấy Trình Thiếu Cung ngữ khí quen thuộc nói: “A mẫu, con đang nhìn a muội. Long phượng song sinh, sao trông Thiếu Thương không giống con chút nào hết vậy?”
Nụ cười bên môi Tiêu phu nhân có chút ngưng trệ, Trình Tụng nhanh chóng cướp lời: “Vừa trông thấy Niệu Niệu ta quả thực giật nảy mình đó, muội so với mấy huynh đệ chúng ta cộng lại đều đẹp hơn nhiều. Hiện tại nhiều năm không gặp, bọn huynh mang cho muội rất nhiều đồ ăn đồ chơi…”
Trình Thiếu Thương nhìn ra Tiêu phu nhân không được tự nhiên, thầm thở một tiếng, vạt áo ngay ngắn ngồi nói: “Gần đây ngày ngày a mẫu đều dạy bảo Thiếu Thương đọc sách tập viết nhiều hơn, chơi đùa ít đi, đồ chơi các huynh trưởng mang tới Thiếu Thương sợ là không dùng được rồi.”
Ai ngờ Trình Vịnh cười nói: “Đừng để ý tới nhị ca muội, hắn chỉ muốn chơi đùa náo loạn thôi. Ta mang cho muội rất nhiều sách chữ mẫu cùng bút mực tốt, trong đó có một khối mực tùng hương…” Trình Thiếu Cung vội vàng cắt ngang, cười nói: “Khối mực này là đồ tốt đấy, là năm đó lúc huynh trưởng bái sư được tặng, cất giữ rất nhiều năm rồi, ngày thường còn không nỡ cho ta sờ một cái đâu.” Trình Trúc vội vàng phá ngang: “Tam huynh vậy mà là sờ sao? Nếu không phải huynh trưởng trông coi kỹ thì huynh đã tiện tay cắp đi mất rồi!”
Trình nhị thúc đúng lúc vừa uống xong một ngụm rượu, suýt nữa thì phun ra ngoài, trong lúc mọi người đang cười vang, Trình Thiếu Cung oán giận nói: “Trẻ con miệng còn hôi sữa, lương tâm đệ ở đâu hả! Sớm biết có ngày hôm nay ta đã không thèm đón lấy đệ, cho đệ ngã thành chó gặm bùn!” Lại quay đầu nói, “… Thiếu Thương, muội đừng nghe a Trúc, ta muốn lấy cũng là để cho muội thôi!”
Mặc dù bốn huynh đệ tính cách khác nhau, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía mình đều mang ý mong đợi gần gũi, Trình Thiếu Thương trong lòng mềm mại, thu lại vẻ mặt cười đùa, vui vẻ ôn nhu nói cảm ơn, lại tinh quái nói: “Thực ra muội từ nhỏ đã thích đùa nghịch, chỉ mong sau này các huynh không chê muội gây rắc rối là tốt rồi.”
Nữ hài bề ngoài vô cùng xinh đẹp, lại thêm ngữ khí chân thành, con ngươi trong suốt, lời này nói ra hiệu quả liền tăng lên gấp bội, quả nhiên từ Trình Vịnh cho tới bạn nhỏ Trình Trúc lòng đều tràn đầy vui vẻ nở nụ cười, cảm thấy muội muội (a tỷ) xinh đẹp giống như búp bê bạch ngọc, người nhỏ nhỏ xinh xinh, giọng nói so với người khác cũng êm tai hơn nhiều (hiểu lầm to lớn).
Bạn nhỏ Trình Trúc còn rất tri kỷ bỏ thêm một câu: “A tỷ yên tâm, tỷ có đi gây rắc rối thì cũng không qua được đệ đâu, không tin tỷ hỏi a phụ mà xem.” Trình mẫu ngồi bên cạnh rất muốn nói ‘Cháu ngoan cháu nhìn lầm nghiệp chướng kia rồi’, kết quả ba huynh đệ Vịnh Tụng Cung cũng đồng loạt gật đầu. Trình Thiếu Cung còn rất u oán, nhỏ giọng tức giận nói: “A phụ cũng thế, mỗi lần phạt đòn a Trúc đều liên lụy tới ba người chúng ta. Đánh xong một trận lại dặn dò chúng ta phải anh em hòa thuận! Chúng ta đều hận không thể bóp chết a Trúc, hòa thuận là hòa thuận thế nào?!”
Tiêu phu nhân lại nhịn không được, cười đến mức suýt nữa phun hết rượu lên người Trình Thủy; Trình mẫu cười ra nước mắt, ôm Trình Trúc suýt không thở nổi, những người còn lại đều hết sức vui vẻ ngửa mặt cười nghiêng ngả.
Trình Thiếu Thương đang cười thì thấy mép váy hơi động, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một đĩa đầy mứt hoa quả trên sàn nhà được nhẹ nhàng đẩy đến gần đầu gối mình, nghiêng đầu đã thấy ca ca sinh đôi nhà mình đang cười tủm tỉm nhìn sang.
Hóa ra Trình Thiếu Cung thừa dịp đám người cười to, đem cái đĩa giấu dưới tay áo rộng thùng thình đẩy qua đây. Trình Thiếu Thương quay đầu nhìn đĩa mứt hoa quả đã trống không của mình, biết là Trình Thiếu Cung thấy mình thích ăn nên cố ý để lại. Nàng nhón lấy một miếng mứt quả to ném vào miệng, hai má phồng lên, khiến Trình Thiếu Cung cười đến mặt mày cong lên, đồng tử phát sáng. Trình Thiếu Cung hai mắt nở hoa, chợt cảm thấy muội muội quả nhiên tốt hơn trăm lần so với đệ đệ.
Động tác này người khác không nhìn thấy, nhưng Trình Ương ngồi phía đối diện lại thấy rõ ràng, trong lòng nàng không khỏi sinh ra hâm mộ, tinh thần lơ đãng nhớ tới nhóm biểu huynh đệ Cát gia, từ nhỏ họ cũng cưng chiều thương yêu mình như vậy, mà Trình Thiếu Thương đến tận bây giờ mới được nếm qua cảm giác này, lại đối với nàng sinh ra vài phần thương tiếc…
Trình Vịnh tinh tế, thoáng nhìn qua bộ dáng xuất thần của Trình Ương, vội thu lại nụ cười nói: “Chút nữa đã quên….. Ương Ương, chúng ta không biết muội đã trở lại nên không chuẩn bị gì. Trái lại lại nhận được giày vớ cùng chúc giản* muội tự làm, ngu huynh cảm thấy thực hổ thẹn, đợi trở về chúng ta chuẩn bị tốt sẽ lại tặng cho Ương Ương nhé.”
Chúc giản*: thư chúc mừng bằng trẻ tre
Trình Ương vội vàng hoàn hồn, liên tục xua tay vụng về nói: “Không sao không sao, chỉ là tâm ý nhỏ, các huynh không cần để trong lòng đâu.” Tiêu phu nhân thấy cảnh này, trong lòng rất vừa ý.
Lại qua mấy tuần rượu, Trình nhị thúc tửu lượng không tốt dẫn đầu ngã sấp lên án kỷ, Tiêu phu nhân liền khuyên mọi người dừng tiệc, “Hôm nay cũng không thể uống hỏng được, mấy ngày nữa tam đệ về rồi, còn phải làm gia yến thật lớn đấy.” Nghe được con trai nhỏ yêu dấu sắp về, lúc này Trình mẫu mới lưu luyến không rời buông ly rượu xuống, theo Hồ lão bà dìu về phòng nghỉ ngơi; Trình Ương nhanh chóng gọi thị tỳ đỡ phụ thân nhà mình đưa về.
Sau đó, Tiêu phu nhân đỡ Trình Thủy đã ngà ngà say từ sườn hành lang rời tiệc, Trình Thiếu Thương vốn nên đi theo, chợt sờ thấy vật gì đó trong tay áo, trong lòng khẽ động, quay đầu đảo mắt tìm mấy vị huynh trưởng. Chỉ thấy Trình Trúc vì bị Trình mẫu đút cho chút rượu, đứng lắc lư không vững, Thanh Thung phu nhân sờ thấy hai má tiểu nam hài nóng bừng, tức giận sai người bưng canh giải rượu đem đến các phòng, Trình Vịnh thuần thục túm lấy ấu đệ ôm vào trong ngực, sau đó dặn dò hai đệ đệ rồi trở về phòng mình.
“Các huynh tạm thời dừng bước đã.”
Trình Thiếu Thương tiến lên vài bước đuổi kịp, từ trong tay áo lấy ra một chuỗi côn trùng được bện bằng chỉ gai, phía trên có châu chấu nhỏ, bọ ngựa nhỏ, còn có dơi nhỏ. . . Cách làm không quá tinh xảo, rõ ràng là mới học. Thiếu Thương đem chúng nhét vào trong ngực Trình Trúc đang ngủ mê man, làm ra bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng mà đời trước từ sau khi thi đỗ trường cấp ba trọng điểm không lộ ra nữa, nói: “Muội không biết được mấy chữ, cũng không biết nữ công thêu thùa, chỉ có cái này học được lúc ở hương thôn, lần sau đợi muội học được chút thành tựu rồi lại làm cho các huynh nhé.”
Lời này lọt vào tai, Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung vừa chua xót lại vừa đau lòng, trong tức khắc vội vàng không ngừng nói “Không cần không cần”, “Từ từ học không vội”, “Huynh muội nhà mình khách sáo cái gì” với “Đừng quá mệt mỏi thân thể quan trọng hơn” vân vân vân vân…
Trình Vịnh dù không nói lời nào, nhưng nhìn muội muội thấp hơn mình gần hai cái đầu, thân hình vẫn như trẻ con, đã sớm sinh ra cảm giác giống như lão cha; hắn yên lặng đưa một tay lên sờ búi tóc tròn tròn trên đầu Thiếu Thương, sau đó mỉm cười cáo biệt.
Thiếu Thương cũng khom mình hành lễ cáo từ, ý cười ngọt ngào trên mặt vẫn luôn duy trì đến tận cửa phòng vẫn chưa tiêu tan, Liên Phòng một bên giúp nàng tháo trâm vòng, một bên cười nói: “Tiểu thư hôm nay hình như rất vui vẻ.”
Thiếu Thương cười nói: “Gặp được các huynh, sao có thể không vui.” Nghiêng đầu nhìn a Trữ đang cầm ấm than làm ấm giường cho mình, lại nói, “Phó mẫu, các huynh đều đối xử với ta rất tốt đó.” A Trữ nâng người lên, mỉm cười nói: “Ừ.”
Cười trong thời gian quá dài, thế nên lúc ngồi ở mép giường Thiếu Thương cảm thấy bên má cực kỳ đau mỏi, nàng tự mình xoa xoa quai hàm, hận không thể để lão xã trưởng cá muối chướng mắt kỹ thuật diễn của mình đến xem, thế nào gọi là trong nụ cười có bi thương, thế nào gọi là ba phần yếu đuối hóa thành năm phần ủy khuất không nói lên lời —— Xã trưởng cá muối luôn cảm thấy mình có thể làm nhân vật nữ chính là do hắn bị quỷ ám rồi (thực ra lúc trước nàng cũng nghĩ như vậy, còn vì mình mới có mấy phần tư sắc đã có thể đi lên con đường thượng vị bằng sắc đẹp mà mừng thầm một phen), hiện tại xem ra, nàng chỉ là tiềm năng chưa bùng nổ mà thôi.
Nỗ lực quả nhiên không uổng phí, không đợi mình uống xong canh giải rượu, lễ vật mấy vị huynh trưởng hứa hẹn đã được khiêng tới trong đêm, chừng ba bốn rương hòm cao cỡ nửa người. Vừa mở ra xem, thực sự là ngũ quang thập sắc, đủ loại màu sắc hình dạng đều có —— mấy đôi ngọc bích sáng loáng hoàn mỹ, bảy tám hộp trâm vòng khuyên tai không đồng bộ nhưng cực kỳ quý giá (thẳng nam không hiểu trang sức đồng bộ), mười mấy cuộn gấm lụa mềm mại tinh xảo, bên trong hộp gỗ đàn hương đựng rất nhiều bảng chữ mẫu cùng mực bút, ngoài ra còn có đồ chơi cho trẻ con, nào là con quay, tắc kỳ*, đàn kỳ*, ná cao su… thế mà còn có cả mấy loại đồ chơi bồ bác*.
Tắc kỳ*: giống cờ lục bác (khá giống cờ tướng), có từ thời chiến quốc, thịnh hành vào thời Tần Hán
Đàn kỳ*: cũng là một loại cờ thời cổ đại, không có ghi chép rõ về cách chơi
Bồ bác*: một loại trò chơi thời cổ đại, chỉ đánh bài nói chung
Hầu đồng đi cùng còn nói: “Vẫn còn một kiện đồ lớn nữa, đều buộc ở trên xe, đợi khi nào dỡ ra lại đem đến cho ngài.”
A Trữ nghe xong, lộ ra tươi cười hiếm có, dẫn người đi qua thu dọn sắp xếp lại rương hòm.
Trên tay Thiếu Thương cầm một chiếc khuyên tai ngọc thạch tơ vàng tỉ mỉ quan sát, ngọc thạch nửa trong suốt, dưới ánh nến rực rỡ sáng chói, chiếu lên sườn má nàng lộ ra thần sắc không rõ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Liên Phòng quỳ trên sàn nhà giúp Thiếu Thương cởi vớ chuẩn bị rửa chân, cẩn thận ngẩng đầu lén nhìn lên trên.
Mỗi khi tiểu thư lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng luôn sinh ra một loại cảm giác kính sợ. Trước khi tới đây, bất luận là nghe Thanh Thung phu nhân hay người bên ngoài truyền lời, ngụ ý đều là tứ nương tử Trình gia sợ mạnh áp yếu, bề ngoài ương ngạnh nhưng thực ra trong lòng không có chủ kiến.
Nhưng những ngày này, Liên Phòng cảm thấy những lời đồn kia quả thực không có câu nào là thật —— trước hết sao không ai đề cập đến tiểu thư mỹ mạo ngọc tuyết như vậy, tất cả đều chỉ nói rằng nàng xấu tính, ban nãy lúc ngẩng đầu lên, Liên Phòng cảm thấy khuyên tai ngọc kia chất lượng màu sắc còn không đẹp bằng hai gò má của tiểu thư.
Thiếu Thương nhìn khuyên tai ngọc nửa ngày, khóe miệng thoáng lộ ra ý cười lạ lùng, vừa ngọt ngào đáng yêu, lại vừa như đang mỉa mai; Liên Phòng dè dặt mỉm cười nói: “Không biết tiểu thư đang cười điều gì.”
Thiếu Thương cười ngây thơ: “Ta đầu thai rất giỏi.” Lại dở tính trẻ con đem khuyên tai kia tung lên cao.
“Phụ mẫu từ ái, huynh đệ thương yêu, gia tộc hòa thuận.” Thiếu Thương cười mỉm khép hai tay lại, vững vàng tiếp được khuyên tai rơi từ trên không xuống —— chẳng lẽ nàng không biết thái độ của Tiêu phu nhân đối với mình sao? Mặc dù không biết nguyên do trong đó.
Từ nhỏ nàng đã biết, những người kia sớm đã có thành kiến với mình, quả thực không cần ra sức lấy lòng, phí công phí sức lại chẳng được gì.
Tiết kiệm phần công phu này, kìm nén chút sức lực, nàng thi đậu cấp ba trọng điểm, thi đậu đại học danh tiếng, thế là cả trấn không còn ai dông dài liếc mắt, ngược lại còn lảm nhảm cái gì mà ‘Sớm đã thấy được đứa nhỏ này không giống vậy’ vân vân. Nhưng khiến cho khuôn mặt không ánh sáng của Du đại bá có thể ngẩng đầu ưỡn ngực một lần, đồng thời khiến mấy ông bố bà mẹ cả ngày lải nhải ‘Nó còn không cha không mẹ, sao có thể thi tốt bằng con’ trở thành ác mộng của những đứa trẻ luôn lạnh lùng nhìn nàng, nàng vẫn là vô cùng vui vẻ.
Vấn đề hiện tại là,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!