Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay - Chương 4: Đoàn tụ đại cát - Không có duyên phụ mẫu và suy luận cuối cùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay


Chương 4: Đoàn tụ đại cát - Không có duyên phụ mẫu và suy luận cuối cùng


Diễn giả thành thật, lần này vừa ngủ liền ngủ đến mê man, Du Thải Linh nằm mơ, mơ thấy anh trai cùng trấn nhà bên, thanh tú cao gầy giống như cây ngô đồng trong sân nhà bà nội, thấy mình nho nhỏ đứng bên cạnh hắn ngửa mặt nhìn lên, lòng tràn đầy ngưỡng mộ.
Từ nhỏ nàng đã có một chấp niệm, tại sao cùng là dân địa phương nam nhảy đội* kết duyên cùng nữ thanh niên tri thức, vợ chồng nhà người ta thì có thể ân ân ái ái, cho dù sau khi cải cách mở cửa cũng đã phát đạt, tác phong khoe khoang của người ta là theo chân vợ con đọc nhiều sách, quyên góp cho trấn trên một thư viện công cộng hoặc lập quỹ học bổng cho tiểu học gì đó, mà không phải giống như lão cha nhà mình đi phát triển tục nghiệp.

Nhảy đội*: thanh niên trí thức thành thị và cán bộ vào làm việc và sinh sống trong các đội sản xuất nông thôn những năm 1960-1970

Du Thải Linh khi còn nhỏ thường nằm úp sấp lên đầu tường nhìn một nhà ba người mỹ mãn, vừa ao ước lại vừa ghen tỵ, đợi lớn hơn một chút thì bắt đầu trồng cây si con trai nhà người ta, kết quả chờ đến khi hắn dẫn bạn gái về nhà, chỉ vào mình cười nói “. . . Đây là em gái nhà hàng xóm ” —— ô hô, so với phát thẻ người tốt, càng bi thảm hơn chính là bị phát thẻ anh trai hoặc thẻ em gái.

Lại nói năm đó trong hệ hí kịch của xã, xã trưởng cá muối âm thầm có ý với mình, nếu không phải một mực nhớ đến hắn thời niên thiếu, Du Thải Linh cũng không đến nỗi tận lúc chết vẫn chưa có một lần yêu đương đàng hoàng, thật là thiệt thòi quá đi.

Chìm vào chuyện cũ không biết bao lâu, Du Thải Linh nửa tỉnh nửa mê tay chân bủn rủn không cách nào động đậy, chỉ cảm thấy có người đỡ nàng ngồi dậy, cho uống từng ngụm từng ngụm nước thuốc chua cay mát rượi, chưa được mấy ngụm Du Thải Linh đã cảm thấy ý thức có chút thanh tỉnh, nỗ lực mở mắt; giống như một cái rương đóng chặt bị cứng rắn cạy mở thành một khe nhỏ, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng trục rương rung lên kẽo kẹt một cách khó khăn.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

Du Thải Linh nghe ra đây là thanh âm mừng rỡ thở phào của ‘thúc mẫu tốt’ Cát thị.

“Thị y trong cung quả nhiên cao minh, mới uống chút thuốc đã thấy hiệu quả, chúc mừng quân cô, chúc mừng tế bá, chúc mừng tự phụ*. . .”

Tự phụ*: chị dâu

Còn không đợi Cát thị tha thiết nói tiếp, chỉ nghe một giọng lão phụ âm dương quái khí nói, “Đừng nóng vội như thế, người bên ngoài lại tưởng rằng chúng ta làm cái gì với nữ nhi bọn họ. Mười năm không quan tâm, chúng ta tay phân tay nước tiểu nuôi lớn, không có công lao cũng có khổ lao, đứa trẻ nào mà không có bệnh, chẳng qua mới sốt có mấy ngày liền gà bay chó chạy khóc khóc đẩy đẩy. Lo lắng như vậy, sao không tự mình nuôi đi.”

Du Thải Linh khó khăn mở mắt, chỉ thấy trong phòng mười mấy người trang phục vú già nô tỳ lộn xộn quỳ trên mặt đất, nàng theo thanh âm vừa nãy nhìn lại, chỉ thấy một lão phụ nhân béo tốt cao lớn được một đám nô tỳ vây quanh đang ngồi ngay ngắn trên chiếc hồ sàng gỗ đàn hương hé ra nước sơn bóng loáng, thân mang một kiện trường bào tím sẫm, phía trên mơ hồ thêu rất nhiều hoa văn kim tuyến, thắt lưng rộng thùng thình dùng đai ngọc rộng bốn năm đốt ngón tay thắt lại, trên đầu chỉ kết một búi tròn sau ót, cài một cây trâm dài, nhìn kỹ mới thấy, trâm kia thế mà toàn thân hoàng kim, thô như củi đốt, lại nhìn trên vành tai nàng xuyên một viên châu bằng vàng ròng thật lớn, cơ hồ sắp đem lỗ tai kéo rớt xuống, ban đêm dưới ánh nến trông càng nổi bật sáng ngời.

Du Thải Linh nổi giận, thầm nghĩ ngươi đang khoe vàng à, sao không cắm luôn hai cái đũa ngà voi mạ vàng vào lỗ mũi luôn đi?!

Bà lão này khuôn mặt kéo dài ra, ánh mắt khinh thường, tựa như lúc nào cũng bất mãn. Bên cạnh là Cát thị đang ngồi cùng với mấy nô tỳ, người bưng chậu rửa tay, người cầm lò sưởi, quá là phô trương. Chỉ có Cát thị một bên là hai tay trống trơn, bất an nhìn về phía Du Thải Linh bên này.

Du Thải Linh lúc này mới phát hiện cạnh giường mình có một đôi nam nữ trung niên đang ngồi. Nam tử kia cao lớn khôi ngô, vì trên mặt để râu quai nón nên nhìn không rõ diện mạo, bên trong là áo bào đỏ sợi thô, bên ngoài khoác đại bào tím sẫm, để lộ ra cánh tay phải, hai bên cổ tay đều mang một bộ bảo hộ bằng sắt màu vàng kim sẫm, một thân trang phục võ tướng.

Nam tử này rõ ràng đã tháo ra giáp trụ, nhưng vẫn vô hình lộ ra một cỗ khí tức hùng hồn từ trong biển máu chém giết. Hắn đang gắt gao nhìn Du Thải Linh, trong mắt lại toát ra vẻ thân thiết. Nữ tử kia thì một mực cúi đầu không nói, không biết dáng dấp thế nào, chỉ cảm thấy thân hình thướt tha cao gầy, trước lồi sau vểnh.

Nghe xong lời của lão phụ kia, phụ nhân vẫn luôn cúi đầu ngồi bên cạnh đỡ nữ tử đang khẽ nấc chợt ngồi thẳng lên, chỉ thấy nàng một thân thâm y màu xanh, mi thanh mục tú, dù đã đến tuổi trung niên nhưng thanh âm ngược lại mười phần thanh thúy: “Lão phu nhân nói thật buồn cười, cứ như là nữ quân nhà ta không muốn nuôi tứ nương tử nên mới để lại trong nhà vậy. Thiếp không dám đi quá giới hạn, nhưng cũng hiểu lúc trước lưu lại tứ nương tử là vì muốn tận hiếu với lão phu nhân ngài, nếu không phải do quẻ tượng của vu sĩ kia, nữ quân nhà ta sẽ nguyện ý để lại hài tử ba tuổi sao.”

Du Thải Linh lập tức rõ ràng lão thái bà này cùng nữ tử kia là ai rồi, một bên tranh thủ thời gian nhìn bốn phía một phen, phát hiện đây không phải là phòng mà ‘thúc mẫu tốt’ lúc trước thu xếp cho mình. Phòng có chút nhỏ, trang trí cũng giản lược vô cùng, chỉ có sàn mộc là vẫn bóng loáng như cũ, có điều thảm trải sàn bằng lông tạp sắc vừa dày vừa nặng, lò sưởi đem bên trong phòng sưởi đến ấm áp, mọi người đều mang vớ dày.

Trên mặt đất đặt vài bàn cờ thấp, có chút giống loại bàn cờ có chân trong “Kỳ hồn*”, bên trên lót đệm vỏ nhung, có người ngồi quỳ ở phía trên, chắc là dùng làm ghế; có điều lại càng nhiều người trực tiếp ngồi quỳ trên sàn nhà sáng bóng hơn.

Kỳ hồn*: Manga Nhật Bản Hikaru no Go, tên Việt là Kỳ thủ cờ vây

“A Thanh, không được nói bậy.” Tiêu phu nhân đang khẽ nấc ngẩng đầu, vội vàng trách cứ, lại hướng Trình mẫu nói, “Quân cô thứ lỗi, tính tình a Thanh nóng nảy, nàng chỉ là đang đau lòng tứ nương tử mà thôi.”

Trình mẫu lại không chịu bỏ qua, giận dữ nói: “Tiện tỳ, lại dám lỗ mãng như vậy! Người đâu, phạt trượng. . .”

Còn chưa nói xong, ai dè võ tướng kia lại lạnh lùng ngắt lời: “Lỗ mãng cái gì, chẳng lẽ a Thanh nói sai sao. Lúc trước để lại Niệu Niệu chính là vì tận hiếu, bây giờ lại nói giống như vợ chồng chúng ta không chịu nuôi dưỡng, trái lại bất hiếu làm phiền a mẫu vậy. Vì a mẫu tận hiếu là chuyện nên làm, nhưng lời cũng nên nói thẳng.”

“Thủy nhi, ngươi. . . !” Trình mẫu không muốn nghe nhất chính là bốn chữ “vợ chồng chúng ta” này, nàng vừa sợ vừa giận, thầm nghĩ trưởng tử này từ trước đến nay mặc dù đều nghe thê tử hơn nương, nhưng ở trước mặt cãi lại như vậy thì không nhiều.

Du Thải Linh một trận đầu váng mắt hoa, nàng chỉ chú ý đến trọng điểm duy nhất, nàng gọi là “Chim Chim*” ?! Đường đường một nữ nhi lại gọi là “Chim Chim”, không phải là thiếu gì bổ nấy đấy chứ?

*: Nguyên văn là Điểu Điểu, đồng âm với Niệu Niệu nên nữ chính nghe nhầm

A Thanh quay đầu, trông thấy ánh mắt Du Thải Linh đờ đẫn, thần sắc uể oải, ôn nhu nói: “Tinh thần Tứ nương tử vừa tốt lên một chút, nhiều năm như vậy chưa gặp qua a phụ a mẫu, dù sao cũng nên hành lễ một cái.” Vừa nói vừa ra hiệu cho hai thị nữ bên cạnh Du Thải Linh.

Du Thải Linh từng thấy Phù Đăng hành lễ với Trữ cùng Phù Ất, nhưng không biết chỗ này có khác hay không, liền yếu ớt nâng hai tay lên, làm ra động tác xiêu vẹo. Hai thị nữ vô cùng nhanh trí, lập tức tiến lên nhẹ nhàng linh hoạt nâng cánh tay Du Thải Linh cùng thân thể nửa quỳ ở trên giường, đưa tay phải nàng đặt vào trong tay trái, kéo tay áo xuống che đi cánh tay, lại nhấc tay lên, khom mình cúi xuống giường, một thị nữ nói khẽ bên tai Du Thải Linh “Tiểu thư vấn a phụ a mẫu mạnh khỏe đi”, Du Thải Linh theo lời hành sự, sau đó thân thể được nâng dậy, lại đưa tay đến ngang lông mày, cuối cùng buông cánh tay xuống, mới tính là làm xong lễ.

Tiêu phu nhân mắt nhìn thẳng nữ nhi, thần sắc có chút phức tạp, chỉ nói: “Tốt.”

Du Thải Linh lúc này mới thấy rõ diện mạo Tiêu phu nhân, không khỏi thầm kêu một tiếng tốt, tới cái niên đại này đã lâu, cũng chưa gặp được mấy cái phụ nhân tề chỉnh, không phải răng hô thì là lồi mắt, không phải lưng hùm vai gấu thì là gầy như gậy trúc, không nghĩ tới Tiêu phu nhân trắng trẻo tú lệ như vậy, so với đám hồ ly tinh bên người Du phụ thì đẹp hơn nhiều —— nàng lập tức đối với tướng mạo mình sinh ra mong đợi.

Khả năng bởi vì đứng dậy có chút nhanh, Du Thải Linh lại một trận đầu váng mắt hoa, dáng vẻ mê man ngả vào bên người thị nữ, bộ dáng này một nửa là thật, một nửa là cố ý làm ra.

Trình Thủy thấy nữ nhi nhỏ gầy, thanh âm vừa mới nói chuyện yếu ớt đáng thương, trên mặt còn lưu lại vệt nước mắt khi ngủ, thân thể nhỏ bé tựa vào trên người thị nữ trông càng mỏng manh đơn bạc, khuôn mặt chỉ to bằng nửa bàn tay mình, nghĩ tới tiểu nương tử mười ba tuổi ở nông thôn đều phải lập gia đình rồi, nhưng bộ dáng nữ nhi nhà mình lại gầy yếu đáng thương như vậy, nhất thời đau lòng, liền lớn tiếng nói: “Ta ở bên ngoài trấn thủ giết địch, tình cảnh khó khăn như vậy nhưng ngô phụ* vẫn đều có thể chăm sóc dưỡng dục hài nhi, tam nhi sau này cũng êm đẹp, chỉ có Niệu Niệu ở lại lạc trạch thủ phủ, thế mà có thể dưỡng thành cái dạng này! Chẳng lẽ chúng ta hỏi một câu cũng không được sao!”

Ngô phụ*: Ý nói vợ

Lời này nói xong, người thực tế phụ trách nuôi dưỡng hài tử – Cát thị sắc mặt tái nhợt. Trình Thủy rõ ràng là đang chỉ trích nàng.

Kì thực Trình Thủy thật sự là oan uổng nàng, ngoại trừ bệnh lúc này đúng là chính mình sơ suất gây ra, thời gian còn lại đều là cơm canh đầy đủ, dù sao lão phu nhân Vạn gia ở ngay sát vách, thỉnh thoảng lại âm dương quái khí tới nói một câu “Hài tử đáng thương không có phụ mẫu bên cạnh, ngươi nếu không nuôi được thì đưa về bên người Trình hiệu úy đi ” —— Trình mẫu già nua lười nhác, chỉ cần giữ lại tứ nương tử còn cái khác đều mặc kệ, bản thân muốn trút giận cũng không dám tìm biện pháp tổn hại một phân.

Chỉ đáng giận là nữ hài này sinh ra đã một bộ dáng bé nhỏ ốm yếu, ăn bao nhiêu gà vịt thịt cá cũng đều uổng công, lại thêm mặt nhỏ xương nhỏ, năm tuổi trông như ba tuổi, mười tuổi trông như bảy tuổi, mười ba tuổi rồi vẫn là bộ dáng nạn đói chưa ăn no cơm, người ngoài thấy đều chỉ nói là thúc mẫu cay nghiệt, nhưng mười năm này mình trừ bỏ tận lực dung túng nuông chiều, thỉnh thoảng có quở trách, thế nhưng thực ra cũng không làm nhiều trò gây khó dễ nàng.

Phía bên kia Trình mẫu bị nhi tử trách móc một trận, lập tức nổi giận, lúc này đấm ngực lớn tiếng gào khóc nói: “. . . Quả nhiên người đã già, bị ngươi ghét bỏ, nhiều năm như vậy không trở lại, vừa về đến nhà cũng chỉ nhớ lấy nhỏ, mẫu thân mình tốt hay xấu cũng không hỏi một câu, mấy ngày này ta cũng bệnh không nhẹ. . .” Vừa nói vừa tranh thủ ho khan vài tiếng chứng minh tính chân thực, tiếp tục khóc nói, “Năm đó khi a phụ ngươi qua đời các ngươi đã nói như thế nào? Muốn hiếu thuận với ta, bây giờ không làm ta tức chết cũng xem như tốt lắm rồi!”

Một bên khóc một bên nện xuống hồ sàng vẫn chưa đủ, nàng bỗng chốc ngồi thẳng lên, hai mắt đỏ bừng, tru lên giống như lợn rừng: “Ngươi nếu như còn chưa đủ, không bằng ta chết đi bồi mạng cho tứ nương tử nhà ngươi!”

Trình mẫu vốn xuất thân nông phụ thôn dã, lại thêm thân hình cao lớn, động tác đứng lên lần này lập tức làm toàn bộ căn phòng đều rung lên, Lý Truy đứng một bên xem tình hình, vội vàng âm thầm đẩy Cát thị một cái, Cát thị bước mau lên trước nói: “Quân cô chớ thương tâm, tế bá là người làm quan lớn, đương kim bệ hạ không phải coi trọng nhất hiếu đạo sao, tế bá sao có thể bất hiếu chứ!”

Trình Thủy không thể nổi giận với mẹ già, liền quay đầu hướng Cát thị nói: “Mấy năm trước a mẫu thân thể vẫn tốt, ta từng để người tới đón Niệu Niệu, khi đó trên tín giản đệ phụ* nói như thế nào? Nói Niệu Niệu ở nhà vô cùng tốt, tất cả đều tốt, sợ ra bên ngoài ngược lại không ổn!

Đệ phụ*: em dâu

Du Thải Linh trong lòng mừng rỡ, tốt lắm tốt lắm, Trình lão cha này hoàn toàn không có phong độ thân sĩ, trách mắng nữ nhân không hề áp lực chút nào luôn.

Cát thị bị tiếng quát vang dội như chuông lớn này dọa sợ, vội vã lui về một bên. Trình mẫu thấy thế, giọng the thé nói: “Ngươi không cần chuyển sang hướng khác mắng ta, là ta không cho tứ nương tử đi! Vu sĩ nói khi đó ta tuy tốt, nhưng ai biết tứ nương tử vừa đi liệu ta có nguy hiểm hay không.” Những gì Cát thị vừa nói cũng cho nàng một lời nhắc nhở, lại vội vàng nói, “Quan lớn hiếu thuận ngoài kia vì muốn phụ mẫu khỏi bệnh cắt máu cắt thịt cũng có, ngươi thì một nữ hài nhi bị bệnh đã cuống cuồng phát hỏa!”

Nhìn đến Tiêu phu nhân cúi đầu cung kính quỳ một bên, lại hung ác cười một tiếng: “Bằng không, lần này trở về các ngươi ra ngoài, lưu lại Thiếu Cung cho ta, dù sao chúng nó cũng là song sinh long phượng, lưu lại người nào cũng như nhau. Nếu không. . . Hừ, ngươi là con trai ta, ta không nỡ, nhưng cô con dâu tốt này, ta không đi cáo trạng nàng tội bất hiếu thì không được!”

Trình Thủy vội la lên: “Chuyện này đâu liên quan gì đến nàng! A mẫu người hà tất cứ phải túm lấy nàng không buông!”

Tiêu phu nhân từ đầu đến cuối luôn cúi thấp đầu, nhưng Du Thải Linh mắt tinh, từ góc độ này nhìn sang, trông thấy khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười chế nhạo, nhưng đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên lại là một bộ dáng cung kính đau buồn.

Chỉ thấy nàng hướng về phía Trình mẫu thở dài, cúi đầu quỳ gối, buồn bã nói: “Quân cô chớ tức giận, hiểu con không ai bằng mẹ, tính tình đại nhân thế nào chẳng lẽ quân cô không biết sao. Những năm này ở bên ngoài, đại nhân vẫn luôn phiền muộn không thể tự mình phụng dưỡng dưới gối người, có thể trong lòng hắn nghĩ nhưng chưa hẳn ngoài miệng đã nói ra.”

Trình mẫu giọng mỉa mai nhìn nàng, nói: “Ta nào có bản lĩnh như ngươi, Thủy nhi không phải vừa nãy mới nói sao, ngươi tài giỏi như thế nào, chăm sóc hài nhi tốt như thế nào, ta thì ngay cả một hài đồng nhỏ bé cũng không trông nom được. Mấy năm trước Trình gia có chuyện gì Thủy nhi đều cùng ta thương lượng xử lý, nhưng từ sau khi ngươi vào cửa, bất luận chuyện to chuyện nhỏ trong trong ngoài ngoài, chỉ cần là ngươi mở miệng, Thủy nhi đều ‘Đúng đúng đúng, vâng vâng vâng’, Thủy nhi còn đem a mẫu như ta để vào mắt sao?!”

Nghe lời oán giận chua ngoa lần này, Du Thải Linh cổ không dám động, nhưng trong lòng lại dao động mạnh mẽ. Lão nương nhà người ta tự thấy mình còn trẻ trung khoẻ mạnh chưa muốn lui, các ngươi làm con trai con dâu lại không cho người ta tiếp tục phát quang phát nhiệt, đáng bị oán giận.

Trình Thủy đau đầu nói: “Thánh nhân nói, làm con cái cần phải tận hiếu. Tân phụ cũng là vì hiếu thuận với a mẫu nên mới quản gia sự, muốn a mẫu hưởng thanh phúc*. . .”

Thanh phúc*: sống nhàn nhã thoải mái

Lời này còn chưa dứt, vừa nói Trình mẫu càng thêm giận: “Thánh nhân cái P! Lại hưởng thanh phúc thì ta nên nhập thổ luôn đi! Các phu nhân quý tộc bên ngoài kia chỉ cùng nhau khen ngươi đức hạnh, lại chướng mắt bà lão này, bình thường ngay cả kết giao cũng đều không được. A mẫu Vạn tướng quân ở ngay sát vách, những năm gần đây lời có thể nói với ta đều không nổi ba câu, phàm là gặp mặt không phải khen ngươi trước mắt giúp chồng dạy con không dễ dàng, thì chính là hỏi thăm tứ nương tử có tốt hay không, làm như ta cùng thúc mẫu nàng muốn ăn nàng không bằng! Lần này các ngươi ở bên ngoài lại được ban thưởng bao nhiêu, bắt được bao nhiêu, các ngươi không nói, cũng không có người báo tin, ta chính là cái bà già mù!”

Nói dài như vậy một phen, Du Thải Linh chỉ đồng ý câu đầu tiên, cùng với hai chữ cuối cùng nàng không biết có ý nghĩa gì.

Tiêu phu nhân liên tục bái lạy, nhận lỗi nói: “Khiến quân cô không thoải mái, là con không phải; sắc trời không còn sớm nữa, người nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi thôi.”

Trình mẫu không để ý tới con dâu, chỉ nhìn nhi tử Trình Thủy cười lạnh nói: “Ta nên vào quan tài nghỉ ngơi đi, đây mới là ý của các ngươi đúng không. Ta mặc kệ, lần này ngươi trở về, thế nào cũng phải cho cữu thị* ngươi hơn mấy trăm thạch quan trật, hắn cũng khổ cực nhiều năm như vậy rồi. Còn nữa, đem hai vạn tiền đến cho cữu mẫu ngươi, Đổng gia muốn cưới cô dâu.”

Cữu thị*: Nhà cậu

Trình Thủy không thể nhịn được nữa: “Ta biết rồi, đây không phải là lấy vợ, mà là nạp thiếp giữ tỳ! Nội đệ còn nhỏ hơn ta mấy tuổi, đây là người thứ bao nhiêu rồi, cũng không phải không có con nối dõi, còn muốn nhiều tiền như thế. . .”

Trình mẫu liếc nhìn Tiêu phu nhân quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu hướng về phía nhi tử, lần nữa âm dương quái khí nói: “Những năm này ngươi cho Tiêu Phượng đọc sách cưới vợ hết bao nhiêu tiền, mắt cũng không chớp cái nào. Huynh đệ của vợ ngươi là huynh đệ, huynh đệ a mẫu ngươi thì là người ngoài chắc! Huống chi, tìm nhiều tỳ thiếp đến hầu hạ lang tế cùng quân cữu quân cô là con dâu đức hạnh, không như người nào đó. . . Hừ, ngươi nếu thực sự có hiếu, cũng nạp nhiều thêm mấy người tới hầu hạ ta mới phải.”

Trình Thủy sâu sắc cảm thấy mẫu thân vô lý gây sự, tức giận vô cùng nói: “Đọc sách cưới vợ là lẽ phải, nhưng nạp tỳ thiếp. . .”

Tiêu phu nhân chợt quay

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN