Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
Chương 43: Ghi chép kinh nghiệm ở thành hương
*Thành hương: thành thị và nông thôn kết hợp, hay còn gọi là khu vực rìa đô thị, vùng chuyển tiếp giữa thành thị và nông thôn.
Tựa như lúc đến, lúc rời đi đội quân hắc giáp lông trắng cũng trật tự giống như thủy triều.
Cùng lúc đó, nhóm người Trình phủ cũng vội vàng tưới dầu lên đống củi chất dưới những thi thể của phủ binh nhà mình, muốn tập trung hoả táng rồi sau đó chia người đưa tro cốt trở về, còn thi thể của đám tặc phỉ kia thì tùy ý vứt vào khe núi chờ bị quạ thú gặm cắn. Thiếu Thương đứng đầu trong đám người, thổi một khúc đưa tiễn những sinh linh vô tội tiến vào hoàng tuyền.
Tiếng sáo du dương truyền tới đội quân hắc giáp vừa lên đường xuất phát, một khúc “Trúc chi diệu” vốn dĩ vui vẻ được thiếu nữ hạ âm kéo chậm tiết tấu, tựa như cơn gió thoảng qua rừng trúc dưới nắng đông lạnh lẽo, vắng lặng mà ưu thương.
Lăng Bất Nghi mỉm cười nghiêng tai lắng nghe, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn đột nhiên biến thành vẻ lạnh lùng chán ghét, giống như một bức điêu khắc cao ngạo tuấn mỹ dưới bóng tối. Sau đó hắn vung roi lên cao, thúc ngựa dẫn đoàn quân lao đi như bay.
Thổi xong một khúc, Thiếu Thương buông sáo xuống, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt. Hôm qua còn là những nhi lang thiếu nữ nói nói cười cười, người thân bạn bè của họ rốt cục cũng không chờ được họ trở về nữa rồi. Sự ập lên đầu, nàng mới bất ngờ nhận ra mình còn rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
Hai tỳ nữ may mắn sống sót xác nhận có mười một tên tặc phỉ ra tay tàn độc với các nàng, Thiếu Thương ngồi trong phòng nghe quần chúng ăn dưa bên ngoài loạn xị bát nháo xem ngũ mã phanh thây, tất nhiên bữa tối sau đó không ngoài dự đoán mà thừa lại rất nhiều, nhất là những vú già tỳ nữ đã ở trong nội trạch lâu năm, bị khung cảnh đẫm máu ghê tởm kia khiến cho gần như không nuốt vô được gì.
Sau khi hành hình hoàn tất, Lăng Bất Nghi lập tức dẫn quân xuất phát đi lùng bắt tên cầm đầu, để lại hai trăm hắc giáp quân hộ tống đội xe Trình gia chạy tới Hoạt huyện, dẫn đoàn chính là vị thị vệ lớn tuổi cánh tay bị trúng tên kia.
Lúc này Thiếu Thương mới biết hắn họ Trương tên Thiện, đã sở hữu mấy trăm thạch quan trật, là phó tướng dưới trướng Lăng Bất Nghi, mà vị thị vệ mặt sẹo trông rất ôn hòa kia tên là Lương Khâu Khởi, là huynh đệ ruột thịt của thiếu niên thích nói leo Lương Khâu Phi.
Sáng sớm hôm sau, Thiếu Thương lại lần nữa mặc nam trang, cưỡi lên chú ngựa tiểu Hoa giống bò sữa mà nàng yêu thích.
Đoàn người Trình phủ, từ những hộ vệ gia tướng bị thương phải băng bó cho đến những tỳ nữ vú già phải vịn xe mà đi, theo tia nắng ban mai chiếu xuống, họ đều đang ngửa đầu chờ đợi vị tiểu thư mảnh mai nhỏ tuổi nhà mình hạ lệnh lên đường. Thiếu Thương dùng sức vung cánh tay phải, vẩy roi lên không trung, đoàn xe chậm rãi lăn bánh khởi hành —— nàng ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, cuối cùng cũng có thể sống sót rời khỏi tòa sơn cốc chết chóc này rồi.
Đội xe đi thẳng về phía đông, lúc này ven đường đã không còn nhóm người tập kích quấy rối. Thiếu Thương cảm thấy cho dù có mấy tên tiểu tặc hại nước hại dân muốn tới tống tiền, trông thấy hắc giáp quân lặng lẽ nghiêm chỉnh cưỡi ngựa theo sau như vậy, có lẽ cũng bị dọa trở về.
Sau khi uống hết chén thuốc, cơn sốt của Tang thị cũng từ từ lui đi, đầu óc nàng dần dần tỉnh táo, áy náy nhìn Thiếu Thương: “Vốn định đưa con đi chơi để giải sầu, không ngờ cuối cùng lại để con phải chịu khổ thế này, còn chẳng bằng ở lại đô thành…”
Thiếu Thương vội vàng ngắt lời: “Thúc mẫu tuyệt đối đừng nói như vậy! Là tại tính khí hay gây tai họa của con, đi đâu cũng không yên, ở lại đô thành sợ là sẽ bị a mẫu con bóp chết mất thôi! Thực ra, lần này thúc mẫu dẫn con ra ngoài là đúng lắm, gặp được rất nhiều danh sĩ tài ba, đi qua nhiều địa phương kỳ thú, hiện giờ ngay cả tặc phỉ làm loạn cũng được thấy. Sau này trở lại đô thành dự tiệc, con có thể thoải mái thổi phồng rồi! Con sẽ nói con thần tiễn vô địch, bách phát bách trúng, một mũi tên có thể bắn xuyên hai người, đám tặc nhân thua chạy như cỏ lướt theo gió…” Nàng lại quay về phía vú già tỳ và nữ trong xe vờ làm động tác uy hiếp, “Mấy người không được vạch trần đâu đấy!”
Đám nữ nhân đều bị chọc cho cười không ngừng, trên khuôn mặt tái nhợt do bị bệnh của Tang thị cuối cùng cũng hiện lên một tầng ửng đỏ.
Thiếu Thương không ở lại trong xe quá lâu, từ đầu đến cuối vẫn luôn chạy qua chạy lại trước và sau xe, vừa phải trông nom người bị thương xem có phát sốt lở loét hay không, vừa liên tục hỏi thăm tình hình con đường phía trước, rồi còn chăm sóc Trình Vỉ và hai đệ đệ song sinh… Mới qua hơn nửa ngày mà nàng đã mệt đến nỗi toàn thân cứng đờ đau nhức, cũng may Trương Thiện còn có phụ tử Lý gia ở bên tiếp chuyện, không cần nàng hao tâm tổn trí tới tiếp đãi.
Đến khi khoảng cách tới Hoạt huyện chỉ còn nửa ngày đường, xa xa đã trông thấy thúc phụ móng heo chia cách mấy ngày, dẫn theo một nhóm quân sĩ điên cuồng thúc ngựa chạy tới. Khi đến gần, trông thấy là đoàn người Thiếu Thương, Trình Chỉ giống như một con nhím đạp phải đệm chân, ngao một tiếng bổ nhào tới, sốt ruột hoảng hốt hô lên “Thúc mẫu con đâu thúc mẫu con phu nhân đâu phu nhân đâu…”
Thiếu Thương cười lạnh, định bụng xỉ vả một phen, nhưng lại thấy bộ dáng hắn xanh xao vàng vọt, râu ria lởm chởm áo quần xộc xệch, ngay cả búi tóc cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Chỉ mới hai ngày không gặp, tiểu Trình đại nhân xưa nay anh tuấn phong lưu như ngọc đã biến thành một tên Khổng Ất Kỷ*.
*Khổng Ất Kỷ: Nhân vật chính trong truyện ngắn “Khổng Ất Kỷ” của nhà văn Lỗ Tấn, là một trí thức nghèo sống vào những năm cuối của triều đại nhà Thanh.
Không đợi Thiếu Thương mở miệng, gia tướng bên cạnh đã chỉ về phía xe ngựa của Tang thị, Trình Chỉ ba chân bốn cẳng nhào tới, tức thì từ trong xe truyền tới âm thanh thúc phụ gào khóc cùng tiếng Tang thị vui mừng phát khóc.
Trong thoáng chốc, Thiếu Thương cảm thấy mình rất là dư thừa.
Hỏi thăm hộ vệ đi theo Trình Chỉ mới biết, thì ra ngày hôm đó khi vừa tiến vào Thanh huyện, Trình Chỉ đã cảm thấy có điều kỳ lạ, bởi vì ngoại trừ người qua lại trong thành có hơi vắng vẻ, những chuyện còn lại đều vẫn ổn. Vào huyện nha lại phát hiện huyện lệnh sư huynh không có ở đó, huyện thừa hỏi gì cũng không biết, chỉ nói ba ngày trước Công Tôn huyện lệnh đã gấp rút dẫn binh rời thành, hôm qua mới cho người tới báo chiều nay có thể sẽ trở lại.
Tiểu Trình đại nhân ngây ngốc ngồi hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được sư huynh trở về. Vừa hỏi chuyện xong đã bị dọa cho suýt nữa vỡ mật. Tuy là đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm, nhưng hắn cũng lập tức ý thức được rằng, hiện tại đoàn người của thê tử và cháu gái đang nấn ná bên ngoài có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Để tránh tặc phỉ tản đi khắp nơi tìm được kẽ hở, hoàng đế đã hạ lệnh cho quan lại các nơi phải trấn thủ thành trì không được tùy tiện ra ngoài. Bấy giờ Công Tôn sư huynh đành phải mượn binh giúp sư đệ đần độn đi tìm người, song lúc này đoàn người Trình phủ đã tới nhà săn tránh nạn rồi.
Trình Chỉ mang theo đại đội nhân mã lượn quanh vài vòng như ruồi không đầu, đến khi sắc trời dần tối, mới nghĩ đến việc trực tiếp tới thôn Lý thái công tìm người, kết quả vừa đuổi đến nơi thì hiếu tử Lý ngũ lang đã dẫn hương dũng trong thôn lên đường cứu cha rồi.
Đáy lòng Trình Chỉ nóng như lửa đốt, chỉ biết là nhóm của thê tử xác thực đã gặp phải tặc phỉ, những người khác trong thôn còn nói không rõ thái công nhà mình rốt cuộc trốn ở nơi nào. Hắn không thể chờ thêm một khắc nào nữa, trong bóng đêm hoảng loạn đen kịt, đại đội nhân mã đột nhiên ngã vào một sơn cốc, khiến cho ba phần quân sĩ hộ vệ bị thương, đến rạng sáng ngày hôm sau mới chỉnh đốn xong đội ngũ. Lúc này Trình Chỉ đã thông minh hơn, tìm một dân bản xứ làm người dẫn đường, đi qua tất cả những nơi có khả năng xây dựng nhà săn, đến sáng sớm hôm nay rốt cục đã tìm được đúng hướng.
Kết quả lúc tới nhà săn, đoàn người Thiếu Thương đã lên đường rời đi, chỉ để lại một đống tứ chi rải rác và vết máu đầy đất sau trận kịch chiến, ngoài ra còn có hiện trường hỏa táng đã được dập tắt. Trình Chỉ tự động bổ não một hồi, sau đó trực tiếp ngất xỉu. Sau khi bị thị vệ hắt nước cho tỉnh lại, khuyên nhủ hắn có thể đội xe Trình phủ đã được cứu viện đưa đi, thế là đoàn người lại một đường đuổi theo…
Nghe xong một đoạn dài đầu thừa đuôi thẹo này, Thiếu Thương thật sự là giận mà không có chỗ xả. Đầu năm nay đầu óc càng ngớ ngẩn thì vận khí càng may mắn thì phải, quả là khiến người ta ngứa răng mà, thúc phụ móng heo này chạy loạn khắp núi đồi mấy ngày mấy đêm, thế mà ngay cả một tên tặc phỉ cũng không đụng phải!
Phải nói, tam thúc phụ Trình Chỉ chính là ví dụ điển hình của kiểu nhân vật vừa chui ra từ bụng mẹ đã may mắn.
Sinh ra đã đáng yêu như ngọc như tuyết, là đứa con giống với đại mỹ nam Trình thái công nhất, giá trị nhan sắc của toàn bộ huynh đệ tỷ muội cộng lại cũng không bằng một nửa hắn, Trình mẫu yêu thương muốn chết, cho dù hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng không để hắn phải chịu khổ nửa phần. Sau đó chưa đến mười tuổi huynh trưởng đã khởi thế, người người trong thôn thi nhau tán tụng Trình tiểu công tử. Lại không tới mấy năm, Tiêu phu nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền kết nối quan hệ với mấy danh sĩ thế gia, thuận thế đưa luôn Trình Chỉ lên núi Bạch Lộc học hành lấy tiếng.
Ban đầu, học vấn không cao và gia thế bình thường của Trình Chỉ khó tránh khỏi bị đồng môn trên núi lạnh lùng mỉa mai, ai ngờ gặp được sư huynh cuồng sắc đẹp thương tiếc hắn tuổi trẻ tuấn tú lại hồn nhiên ngây thơ, một đường che chở cho đến khi tốt nghiệp ra làm quan (Thiếu Thương cuối cùng cũng phát hiện đây là một niên đại nhìn mặt vô cùng nghiêm trọng). Bên ngoài loạn thế khói lửa ngập trời, Trình Chỉ lại vui vẻ ở trong núi không tranh không đấu đọc sách học hành.
Đến khi sắp rời núi còn được sơn chủ gả hòn ngọc quý trên tay cho, từ đây về sau cha vợ anh vợ cũng một đường che chở mưa gió, đường quan thuận lợi, giúp Trình lão cha tiết kiệm được rất nhiều khí lực.
Rốt cuộc Thiếu Thương cũng hiểu vì sao nàng luôn chướng mắt thúc phụ nhà mình như vậy, từ nhỏ đã là một đứa trẻ kém may mắn, trông thấy người như Trình Chỉ, có thể không ghen ghét đố kỵ sao?!
Dông dài với Tang thị nửa canh giờ, lúc này Trình Chỉ mới ra ngoài để cảm tạ Trương Thiện và phụ tử Lý gia. Trương Thiện thì cũng thôi đi, một lời “Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc”, thế là tất cả nỗi hoảng sợ bối rối của Trình Chỉ đều hóa thành lòng biết ơn đổ dồn lên người phụ tử Lý gia, lập tức muốn kết thân gia ngay tại chỗ.
Trình Chỉ bày tỏ: Cha vợ bên kia đã có sắp xếp đối với trưởng nữ Trình Vỉ, nhưng nhi tử song sinh thì chưa có đâu! Diện mạo không tồi, gân cốt cường tráng, ngài xem xét chọn lấy một đứa?
Lý thái công nghĩ Trình gia tuy là gia môn mới nổi, nhưng trước mắt có xu thế thịnh vượng, thế là vô cùng sảng khoái đáp ứng. Vì để biểu đạt thành ý, Lý thái công đã nói cặn kẽ về tình hình nhà mình, biểu thị: Mặc dù hiện tại ta chỉ có cháu trai không có cháu gái, hai con dâu đang mang thai trông có vẻ lại là nam thai, nhưng ngươi thấy Ngũ lang nhà ta không, gần đây hắn cùng tiểu nữ nương nhà thế giao* vụng trộm kéo tay thơm môi ta đều làm như không biết, trở về ta lập tức đi cầu hôn, hai năm này để bọn hắn gắng sức một chút là rất nhanh sẽ có thôi!
*Thế giao: có quan hệ nhiều đời.
Lý ngũ lang: A phụ… xin hãy chừng mực…
Trình Chỉ còn vô cùng tri kỷ nghĩ tới người Lý gia cũng đang sốt ruột lo lắng, bèn nhiệt tình khuyên hai cha con nhanh chóng khoái mã hồi hương, dù sao hiện tại gia tướng Trình phủ đã có thêm hộ vệ do sư huynh mượn tới, đủ để tự bảo vệ đến Hoạt huyện rồi. Hai cha con vui vẻ đồng ý.
Song đến khi khuyên hắc giáp quân trở về, Trình Chỉ lại như đá vào tấm sắt, Trương Thiện tỏ ý “Quân lệnh không thể trái”, nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn họ tiến vào Hoạt huyện mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Thế là, tiếp đó nửa ngày, Trình Chỉ không ra khỏi xe ngựa Tang thị nữa, ngay cả đám người a Trữ cũng bị đuổi ra ngoài, bưng trà bón cơm đổi thuốc băng bó gì gì đó đều một tay hắn lo hết.
Thiếu Thương xụ mặt trừng mắt, không nói một lời, trong lòng giận dữ chửi thề một trăm lần, xét thấy mặc dù thúc phụ móng heo đầu óc không tốt, nhưng đối với Tang thị thật sự là yêu thương chân thành, nàng cũng an phận tiếp tục tạm thay gia chủ thống lĩnh đội xe.
Gần đến cửa thành Hoạt huyện, Trương Thiện nghiêm chỉnh tiến lên chắp tay cáo từ, đồng thời kiên quyết khước từ hai hộp vàng nén Thiếu Thương lấy ra từ đống rương hòm của thúc phụ, còn nói: “Nếu tiểu thư muốn tạ ân, không bằng ngày sau tự mình tới cảm ơn thiếu chủ công nhà ta.”
Thiếu Thương mỉm cười cứng nhắc: “Được rồi, được rồi…”; Ở đây có hai vấn đề. Thứ nhất, vác hai hộp vàng đi khen thưởng Lăng Bất Nghi, hành vi kinh khủng như vậy nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Thứ hai, nàng thật sự hi vọng không gặp lại Lăng Bất Nghi nữa.
Trình Chỉ đóng giữ nhiều năm ở Hoạt huyện, quân sĩ trông coi cổng thành liếc mắt đã nhận ra hộ vệ và vú già Trình phủ, lập tức mở cửa nghênh đón.
Theo cánh cổng thành từ từ mở ra, đập vào mắt chính là màu trắng ngợp trời, người đi đường đều khoác áo gai để tang, tiểu tốt đứng một bên mở cửa vẫn đang gạt lệ, cúi đầu thì thào: “Tiểu Trình đại nhân, rốt cuộc ngài cũng trở về rồi…”
Thiếu Thương có ngốc đến mấy cũng nhận ra có điều không ổn, vội vàng lôi thúc phụ còn đang trong xe chàng chàng thiếp thiếp ra ngoài.
Trình Chỉ đứng trước cửa thành, sững sờ nhìn về phía dân chúng đang mang đồ tang đầy đường, thậm chí bên đường còn chế tạo quan tài. Hắn mờ mịt trong chốc lát, sau khi phục hồi tinh thần lập tức dặn dò thê tử cứ đi từ từ, còn mình nhanh chóng xoay người lên ngựa chạy về phía huyện nha, Thiếu Thương cũng vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Rẽ qua hai con phố, đại viện huyện nha cao lớn mộc mạc đã ở ngay trước mắt, bậc thềm mới rải đá xanh vẫn gọn gàng sạch sẽ như ngày nào, nhưng trước cửa và trên mái nhà đang treo rất nhiều cờ chiêu hồn, khẽ tung bay theo gió như tuyết lớn tán loạn đầy trời.
Hai người đều choáng váng.
Trình Chỉ nghĩ: Hỏng rồi, vì vội vã đi tìm người, hắn căn bản không hỏi sư huynh tình hình Hoạt huyện như thế nào.
Thiếu Thương nghĩ: Không phải Lăng Bất Nghi đã nói Hoạt huyện không có chuyện gì sao, chẳng lẽ hắn cũng là tên lừa gạt?!
Chờ đến khi nha lại đi ra trông thấy Trình Chỉ, lập tức nhào tới quỳ xuống đất khóc rống, cũng lặp đi lặp lại câu nói kia: “Tiểu Trình đại nhân, rốt cuộc ngài cũng trở về rồi, trở về rồi……” Lại thêm một câu, “Lão Trình đại nhân đã tạ thế…!”
Trước mắt Trình Chỉ biến thành màu đen, thân thể chợt lung lay, mắt thấy hắn sắp té xỉu, Thiếu Thương vội vàng tiến lên đỡ lấy vị thúc phụ không đáng tin cho lắm này. Ai dè Trình Chỉ không chịu để nàng đỡ, nằm trên bậc thềm huyện nha không chịu đứng dậy, nghẹn ngào khóc nức nở.
Huyện lệnh Hoạt huyện cũng họ Trình, có điều khác với nhà Thiếu Thương ở chỗ, người ta là xuất thân gia tộc quyền thế ở Hà Nam. Trình huyện lệnh tuổi gần sáu mươi, làm người ôn tồn lễ độ, so với nói là một vị quan lại, ông có vẻ càng giống một vị phu tử hòa ái không nỡ trách phạt học sinh hơn.
Đồng liêu mấy năm, thường ngày lão Trình đại nhân đối xử với cấp dưới cùng họ Trình Chỉ này như con trai ruột, công vụ hàng ngày đều là tận tay chỉ bảo. Thực ra thân thể lão Trình huyện lệnh vẫn luôn không tốt, nếu không phải trong loạn thế đệ tử Trình gia bị hao tổn quá nhiều, hiện giờ gia tộc ở trong quan trường không người kế tục, có lẽ ông cũng không bị triệu ra làm quan khi đã một bó tuổi thế này.
Lão nhân gia say rượu thường thích lải nhải: Hai năm nữa là ta về hưu rồi, cuối cùng cũng có thể về nhà phẩm rượu đọc sách, tiêu khiển phong nhã…
Lúc này Trình Chỉ sẽ ở bên cười nói: Lời này người nói mười tám lần rồi, tốt xấu gì cũng phải đảm đương thêm vài năm nữa, ngoảnh đi ngoảnh lại đột nhiên trở thành một huyện lệnh lợi hại, con chịu không nổi đâu!
Ba ngày trước, phản tặc đột nhiên nổi dậy, nơi hoàng đế dừng chân tất nhiên đã sớm có chuẩn bị, chưa bị tác động đến, nhưng không ngờ giặc cùng đường chẳng những không hết hi vọng đầu hàng, mà còn kích động người có ý chí chạy đi khắp nơi cướp bóc đánh phá. Trong đó có một nhóm tặc phỉ hung mãnh dị thường tiến về phía Hoạt huyện giàu có đông đúc.
Mấy năm thái bình sung túc, dân chúng phần đông đều đã buông lỏng cảnh giác, cuối cùng vẫn là lão Trình huyện lệnh phản ứng nhanh, vội vàng đóng chặt cửa thành, lệnh cho quân sĩ và tráng đinh đại hộ trong thành đến đây trợ chiến thủ thành. Tuy Hoạt huyện không có nhiều lính phòng giữ, nhưng cũng may là mấy năm này tu sửa thành phòng thủ vô cùng vững chắc, tặc phỉ tạm thời không thể công phá được. Dân chúng bên trong có tường thành vững chãi che chở, nhưng bách tính thôn dã bên ngoài lại không được như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, hai thôn quanh huyện thành thương vong vô số.
Thế là, một màn thường thấy nhất, cũng bi thảm nhất trong lịch sử chiến tranh cổ đại đã xuất hiện bằng hình thức thu nhỏ N lần.
Tặc phỉ bắt giữ người già phụ nữ trẻ em từ trong thôn đến dưới cổng thành, uy hiếp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!