Tình Hư Thế Ảo - Quyển 1 - Chương 3: Trận đấu (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Tình Hư Thế Ảo


Quyển 1 - Chương 3: Trận đấu (1)


“Runa… cô không sao chứ?”

Runa từ từ mở mắt ra định thần lại nhìn lại mình rồi nhìn người con trai trước mặt rồi buông tay ra khỏi cổ Max. Sao lại là anh? Mỗi lần cô gặp cơn ác mộng này thì lại là anh đến bên cô. Là sao chứ? Nữ nhân quỷ đó là ai và nam nhân đó là ai? Tại sao cô vẫn không thể nhìn thấy gương mặt họ?.

“Uống nước đi. Lại gặp ác mộng sao? đúng là đi đêm nhiều có ngày gặp ma mà “ – Max với cốc nước rồi đưa cho cô uống ân cần mà lạnh lùng.

“Anh không nói câu nào tử tế được sao? Kệ tôi”- Runa thẳng thừng hất cốc nước ra làm đổ hết nước lên gương mặt thanh tú của anh. Cô nghĩ anh sẽ tức giận với cô.

“Tôi thấy em không ổn hôm nay hãy ở đây nghỉ ngơi đi phía sư phụ tôi sẽ lo.”-Max không hề tỏ chút bực bội nào cả đến anh cũng cảm thấy mình rất lạ nhưng vẫn đỡ cô nằm xuống rồi đứng dậy.

Cảm giác bỡ ngỡ thoáng hờ hững Runa cảm thấy khó chịu với cách ứng sử của anh. Hắn tỏ thái độ gì đây? Khinh bỉ cô chắc.

“Đứng lại! Anh đang thương hại tôi chăc!” -Cô cũng chả hiểu sao lại giữ anh ta lại, nắm chặt lấy cánh tay anh thật chặt. Max liền quay lại nhìn vào người con gái trước mặt anh.

“Em đừng có cố chấp nữa được không Runa. Tôi biết là em vẫn còn giận tôi và Rer vì đã không chọn em trong đợt thi vừa rồi nhưng em cũng nên biết rằng thực lực của em không bằng Hà Phương nên tôi nghĩ lựa chọn của tôi là đúng.Nhưng tôi cũng không ngỡ rằng sự việc lại sảy ra đến mức em phải bị gặp tai nạn đến như vậy..”- Max vừa nói vừa cắn chặt đôi môi của anh lại không dám nhìn cô nữa.

“Ha..ha..ha”

“Anh nói như vậy mà nghe được sao? Anh nghĩ rằng là tôi không đủ thực lực sao? Dựa vào cái gì mà anh không nghĩ là tôi có đủ khả năng đi thi cuộc thi Taekwondo năm nay chứ. Trước kia anh thấy họ bắt nạt ăn hiếp kiếm chuyện vô lí với tôi anh đều hiển nhiên bỏ qua. Họ mắc lỗi nào anh cũng thiên vị không trừng phạt mà với tôi anh lại trừng phạt.Anh là đồ tồi anh coi trọng anh thiên vị cô ta hơn tôi và anh cũng không đáng để tôi nghe theo.Đã thế anh lại còn hại chết…”- Cô tức giận hét vào anh như cơn giận dữ của nữ hoàng vậy nhưng tới câu cuối cô tự nhiên không thể nói ra được điều đó khiến cô cũng không rõ.

“Tôi..Tôiii..”

Max không kịp nói gì thì ở cửa truyền tới tiếng gõ cửa. “Cốc Cốc”

“Ai”

“Sư tỉ Runa sư phụ có việc tìm tỉ “- Ngọc Anh ở ngoài nói vọng vào

“Được rồi lui đi”

“Vâng”

Runa chụm hai tay vuốt lên mặt định thần lại từ từ thở đều lại,Max đứng bên giường liền cất tiếng nói.

“Sư phụ vừa về đã tìm cô chắc hẳn là có chuyện gì đó. Cô hãy chuẩn bị tâm lí cho tốt. Chuyện này để sau hẵng nói”

“Hờ, sư phụ tìm tôi có chuyện gì thì cũng không hề liên quan tới anh hãy nhớ rằng tôi và anh không có quan hệ gì cả anh chỉ là người sư huynh của tôi thôi thế nên đừng có mà quản chuyện của tôi. Và chuyện đó tôi sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua từng người các anh đâu hãy nhớ đấy Max.”-Nói xong cô liền vào trong thay đồ rồi đi tới gặp sư phụ.

Max thẫn thờ ngã xuống,anh quan tâm cô tới như vậy sao? Từ trước tới nay anh có như vậy đâu, anh ghét bỏ cô còn chưa đủ mà bây giờ còn quan tâm để ý cô rồi bị cô mắng cho không thể phản lại. Rốt cuộc sao cô thay đổi?rốt cuộc sao anh lại mềm yếu trước cô? Cô rất khác trước kia,cô của trước kia yếu đuối nhu nhược ngốc ngếch anh không hề quan tâm nhưng sao bây giờ cô kiên cường thông minh và lạnh lùng.

**

“Sư phụ người tìm con?”

Runa đứng trước căn phòng có mùi gỗ hương trầm được thiết kế theo kiểu Hàn Quốc cổ xưa rồi lại nhìn vào người đàn ông trung niên mà cô goại là sư phụ kia. Ông là sư phụ Kang-hi là truyền nhân đời thứ 67 của võ quán Băng Thăng này, ông ta tầm khoảng ngoài 50 nước da hồng hào và khuôn mặt nhìn phúc hậu. Trên người vận bộ võ phục đai đen trắng, ròi xung quanh căn phòng đều là những bức họa về Taekwondo của những thế hệ triều đại trước.

Võ thuật ở Hàn Quốc có lịch sử lâu đời bắt đầu từ thời cổ đại. Các nghệ thuật chiến đấu truyền thống của Hàn Quốc, có thể bắt nguồn từ thời kì Cao Câu Ly năm 37 trước Công nguyên.

Người ta đã phát hiện ra tại di tích của mồ mả hoàng gia Muyongchong và Kakchu-chong xây cất trong khoảng từ năm thứ 3 đến năm 427 nhiều bức tranh vẽ trên tường có cảnh những người đàn ông đang tập luyện. Đây có thể là những tài liệu ban đầu mô tả về các kỹ thuật đối kháng ban đầu có tên là Subakhi.

Các kỹ thuật chiến đấu truyền thống Triều Tiên cũng được tập luyện tại Tân La, một vương quốc được thành lập ở đông nam Triều Tiên vào khoảng 20 năm trước triều đại Cao Câu Ly ở phía bắc. Tại Kyongju, kinh đô trước đây của Tân La, hình hai vị Kim Cang trừ ma diệt quỷ bảo vệ Phật giáo trong tư thế trụ tấn được khắc trên bức tường trong hang động Sokkuram ở đền Pulkuk-sa.

Thời gian này, một tổ chức Hwarangdo gây ảnh hưởng rất lớn và làm phong phú thêm cho nền văn hoá và võ thuật Triều Tiên, được thành lập. Con cháu của giới quý tộc ở Tân La đã được tuyển chọn để học tập huấn luyện trong Hwarangdo như là một tổ chức quân đội, giáo dục và xã hội.

Các kỹ thuật chiến đấu của Trung Quốc cũng được du nhập và được đưa vào huấn luyện truyền bá trong Hwarangdo với tên gọi Dang Soo (Đường thủ), Gong Soo (Tống thủ).

Nhiều tài liệu cho thấy tổ chức này không chỉ xem việc tập luyện võ thuật như là phần thiết yếu trong huấn luyện quân đội và tăng cường thể chất mà còn phát triển chúng như là một hoạt động giải trí.

Các khám phá nghệ thuật cổ như các bức tranh trên tường ở những ngôi mộ của triều đại Cao Câu Ly, các hình ảnh khắc trên đá ở những đền, chùa được xây dựng trong khoảng thời gian của triều đại Silla và nhiều tài liệu cho thấy các thế tấn, kỹ thuật và hình dáng rất giống với các thế tấn và hình dáng của Taekwondo ngày nay.

Trong thời kì Cao Ly (918-1392), võ thuật Triều Tiên, lúc bấy giờ được biết nhiều với tên gọi là Subakhi, được tập luyện không chỉ được xem như là một kỹ năng để tăng cường sức khoẻ mà nó còn được khuyến khích tập luyện như một võ thuật có giá trị cao.

Có ít nhất là hai tài liệu được ghi chép trong thời gian đó cho thấy rằng Subakhi đã trở nên rất phổ biến đến nỗi nó được đem biểu diễn cho vua xem. Điều này có nghĩa là Subakhi đã được tập luyện như một môn thể thao có tổ chức cho khán giả xem và các chuyên gia cho rằng vào thời gian đó người Hàn Quốc rất thích khía cạnh thi đấu của võ thuật.

Dưới thời nhà Triều Tiên có một quyển sách phát hành về dạy hệ thống các kỹ năng chiến đấu tương tự cách huấn luyện võ thuật ngày nay. Nó đã trở thành phổ biến hơn với công chúng, ngược lại với triều đại Koryo trước đây, võ thuật chỉ độc quyền cho quân đội. Một tài liệu lịch sử viết người dân của tỉnh Chungchong và Cholla đã tụ tập ở một làng tổ chức thi đấu Subakhi.

Cho thấy Subakhi đóng một vai trò quan trọng trong hoạt động thể thao quần chúng. Hơn thế nữa, dân chúng muốn tham gia vào quân đội của hoàng gia rất háo hức tập luyện Subakhi bởi vì nó là môn kiểm tra chính trong chương trình tuyển chọn.

“Runa..con có thấy lạ vì sao ta gọi con tới không?”- Kang-hi nhìn cô một lúc rồi nói.

“Dạ không..chẳng lẽ là vụ tai nạn của con sao?”- Tất nhiên là cô cũng thừa biết rằng ông ta gọi cô đến thì chỉ có việc này ngoài ra chả còn gì để nói.

“Đúng vậy. “

“Là Max sao? Hay Rer”

“Runa nó chỉ làm việc theo bản năng quyết định thôi con đừng trách nó nữa được không”

“Bản năng sao? Là ngụy biện anh ta hại chết mạng người đó sư phụ có biết không tới sư phụ cũng bao che cho anh ta sao? Hay do Hà Phương cô ta là con gái người,Rer là vị hôn phu của cô ta và Max là học trò người thương nên người thiên vị”- Runa dường như không thể kiềm chế được.

“Không phải như vậy.Nhưng dõ dàng thực lực của con chưa đủ để có thể đi thi cho võ quán chúng ta”- Kang-Hi nhìn cô bằng ánh mắt bày tỏ.

“Người nghĩ con không bằng Hà Phương con gái người sao được được nếu như bây giờ con thắng Hà Phương người sẽ đồng ý cho con tham gia trận đấu tháng sau chứ. Rồi con gái ngày cô ta trong trận đấu 3 ngày sau thua thảm bại rồi khi đó con sẽ quyết đấu cô ta và đường đường chính chính đi thi cuộc đấu tháng sau”-Runa nắm chặt bàn tay lại nhìn ông ta đang bất lực.

“Con nghĩ sẽ đấu thắng nó ư? Con thật hồ đồ rồi! nó là người nóng nảy ra tay rất tàn nhẫn đó “-Ông bất lực nhìn cô gái nhỏ dũng cảm kia dường như nó đã thay đổi rất nhiều từ khi chuyện đó.Ròi lại nhìn vào ánh mắt ngay thơ đó dường như không còn nữa mà thay vào là sự hận thù.

“Người mới là hồ đồ cứ như vậy đi coi như con quyết đấu cô ta, người không đồng ý cũng không sao”- Nói xong cô quay mặt rời đi mặc cho ông ta gọi.

“Runa… Runa…con..”

Cũng như mọi năm, cuộc thi Taekwondo năm nay được tổ chức tại nhà thi đấu thành phố! Toàn bộ bảy mươi sáu võ quán lớn nhỏ của thành phố đều tham gia. Ngày khai mạc, bên ngoài nhà thi đấu cờ hoa rực rỡ, kèn trống rộn ràng cácđoàn đại diện của mỗi võ quán giương cao biển tên võ quán mình, rầm rộ tiến vào khu trung tâm nhà thi đấu.

Thị trưởng phát biểu khai mạc.

Chính giữa trung tâm nhà thi đấu, những thiếu niên nam nữ thânhình tuyệt đẹp, võ phục trắng tinh, đứng thành hàng thẳng tắp. Ai nấy tràn trề tinh thần, đứng thẳng nghiêm trang, mỗi vận động viên đều mang trên mình kỳ vọng lớn lao của bao người, họ sắp thi đấu vì danh dự của võ quán!

Ngồi giữa khác giả đông đúc, nhìn về phía trung tâm nhà thi đấu,nơi Max, Đức và Hà Phương đang đứng với tư cách đại diện cho võ quán Băng Thăng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN