Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt
Chương 107: Tướng vợ chồng
Nếu cô biết trước, có đánh chết cô cũng không đến tham gia đại hội thể thao gia đình tào lao này. Cô còn phát hiện mình bị con nhóc kia gài bẫy, còn nhỏ mà học đòi bắt chước người ta làm bà mai rồi!
Cô đi xe đến nhà trẻ xứng danh quý tộc thì ở đó đã vô cùng náo nhiệt, nhộn nhịp rộn ràng, ngoài cửa đậu rất nhiều xe mắc tiền, cô thiếu chút nữa là không vào trong được. Xa xa cô thấy hai người quen đứng trước cổng nhà trẻ, một người là Tưởng Đồng Bạch mặt mày hớn hở, mặc váy đẹp, người kia là Tưởng Phàm mặc thường phục, anh tuấn nhẹ nhàng khoan khoái. Sao anh ta ở đây, không phải Tưởng Đồng Bạch nói anh ta không đến sao?
“Chị, bên này…” Tưởng Đồng Bạch giơ tay vẫy vẫy, vui vẻ kêu lớn.
Trán cô rịn mồ hôi, bước từng bước chậm rãi đi qua. “Hi.” Cô hơi gật đầu chào Tưởng Phàm.
Tưởng Phàm hiểu ý cười, anh cười thật mê người, trong mắt có gì đó khiến người ta thót tim.
“Chúng ta mau vào đi.” Tưởng Đồng Bạch cười xảo quyệt, mỗi tay kéo một người, kéo họ đi vào.
Trong nhà trẻ có rất nhiều người, phóng mắt nhìn quanh, trên mặt mỗi đứa trẻ đều tràn đầy hạnh phúc, tâm trạng bực bội của Ninh Tiểu Thuần cũng giảm bớt. Đại hội thể thao gia đình sắp bắt đầu, Tưởng Đồng Bạch chạy đi thay quần áo chuẩn bị ra sân trình diễn, để lại Ninh Tiểu Thuần với Tưởng Phàm.
“Đồng Bạch rất tuỳ hứng, xin lỗi, mang đến phiền phức cho cô.” Tưởng Phàm đột nhiên quay qua nói với Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần vội xua tay, nói: “Không sao không sao.”
Khi bọn họ nói chuyện, đại hội thể thao gia đình đã bắt đầu. Các thầy cô rất nhiệt tình, sau màn biểu diễn mở màn [thể dục boxing] hoành tráng, làm bọn trẻ cũng bị lây tinh thần phấn chấn, âm nhạc sống động như thật vì bày hết các dụng cụ thể dục, đội hình biến hoá, biểu hiện xuất sắc không chỉ thể hiện tinh thần đoàn kết, tinh thần yêu thích vận động của bọn trẻ, mà còn thể hiện sáng tạo sắp xếp tiết mục của các thầy cô.
Ninh Tiểu Thuần đứng ở dưới, cảm nhận tiết tấu âm nhạc cô đọng dứt khoát đột phá, nhìn Tưởng Đồng Bạch trên sân cười tươi như hoa, tâm tình cũng trở nên sục sôi, vỗ tay theo mọi người. Tưởng Phàm đứng cạnh Ninh Tiểu Thuần, nhìn con gái trên sân, rồi nhìn Ninh Tiểu Thuần bên cạnh, cũng bị sự vui vẻ của hai người đó lôi cuốn, khoé miệng cũng nhếch nhẹ, mỉm cười thật rạng rỡ, sinh vật giống cái trong phạm vi vài thước chung quanh đều bị anh thu hút.
Sau biểu diễn là thi đấu, trận đầu là thi chạy 30m. Các thầy cô thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Một tiếng còi phát ra, các tuyển thủ nhí chạy như bay, bám sát dũng cảm tranh chạy trước. Tưởng Đồng Bạch đang chạy băng băng, không cẩn thận lảo đảo một chút. Ninh Tiểu Thuần đứng ngoài này căng thẳng, hô to một tiếng: “Cẩn thận.” Suýt nữa định chạy đến đỡ con bé, không ngờ Tưởng Phàm ngăn cô lại.
Tưởng Đồng Bạch đáng thương đứng vững, ném ánh mắt tủi thân sang chỗ họ. Tưởng Phàm vẫn không nhúc nhích, nhưng ôn hoà nhìn Tưởng Đồng Bạch, cổ vũ con bé bằng mắt. Tưởng Đồng Bạch sờ sờ mặt, mỉm cười, dậm chân chạy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến đích. Ninh Tiểu Thuần thấy động tác của hai cha con, cười cười, đi đến đích.
“Đồng Bạch, em giỏi nhất.” Ninh Tiểu Thuần lấy khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Đồng Bạch, rồi bật ngón cái khen ngợi nó.
“Đương nhiên.” Tưởng Đồng Bạch nhếch miệng cười to, “Em là ai chứ, em là con gái của ba mà.” Nó thật tự hào.
“Đúng vậy, con gái ba giỏi giang nhất.” Tưởng Phàm đi đến, ôm Tưởng Đồng Bạch, vẻ mặt hiền hoà.
Nhóm các bà mẹ đứng bên quan sát, có thầy cô giữ trật tự, càng không ngừng cầm camera quay hình. Có mấy người đứng cạnh, nhìn họ cười nói: “Một nhà ba người hạnh phúc thật đó.”
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, xấu hổ, vội vàng xua tay, nói: “Mấy chị hiểu lầm rồi, tôi không phải…”
“Không phải gì?” “Con gái cô đáng yêu thật.” “Giống chồng cô ghê, đúng là gien tốt…” Mấy bà mẹ mỗi người một câu, làm Ninh Tiểu Thuần càng thêm xấu hổ. Hơn nữa cô già vậy sao, còn có con gái nữa chứ…
“Khụ khụ.” Tưởng Phàm họ nhẹ mấy cái, mỉm cười với mấy bà mẹ, gật đầu ý bảo, “Chúng tôi qua kia.” Sau đó ôm Tưởng Đồng Bạch đi trước, ra hiệu Ninh Tiểu Thuần đuổi theo.
Đi đến khoảng đất trống, Tưởng Phàm thả Tưởng Đồng Bạch xuống, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Làm phiền cô rồi.”
Ninh Tiểu Thuần không biết nên nói gì, chỉ xua tay, bảo không có gì.
“Ôi chà, chị với ba đứng kế đẹp đôi nha, mấy dì đó không phải nói chúng ta là một nhà sao, chứng tỏ hai người có tướng vợ chồng.” Tưởng Đồng Bạch xấu xa cười nói.
Tướng vợ chồng?!
Quác quác quác, một đàn quạ bay ngang qua…
Ninh Tiểu Thuần và Tưởng Phàm đồng thời đổ mồ hôi.
“Con nít không được nói lung tung, ai dạy con từ đó?” Tưởng Phàm không vui nhìn con gái.
Ninh Tiểu Thuần lúng túng không biết nên để tay ở đâu, con nhóc xấu xa này, cứ hay làm cô xấu hổ, cô già cả làm sao chịu đựng nổi.
“Trên TV người ta nói thế mà.” Bạn Tưởng Đồng Bạch ưỡn thẳng lưng, nói.
“Toàn linh tinh.” Tưởng Phàm dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán nó, giả vờ tức giận nói: “Bị bạn trai chị nghe được, con nhất định chết chắc.” nguồn TruyenFull.vn
“Chị, chị có bạn trai rồi hả?” Tưởng Đồng Bạch nghe thế, túm nhanh tay Ninh Tiểu Thuần hỏi.
Ninh Tiểu Thuần nín lặng nhìn trời, sao Tưởng Phàm đi nói mấy câu đó với Tưởng Đồng Bạch. Nó còn nhỏ mà, nói gì mà bạn trai cô chứ.
“Chị, chị mau nói em biết đi.” Tưởng Đồng Bạch không chịu bỏ qua.
Ninh Tiểu Thuần liếc qua Tưởng Phàm một cái, rồi cúi xuống nhìn Tưởng Đồng Bạch, gật đầu, xem như trả lời.
Tưởng Đồng Bạch có vẻ thất vọng, khuôn mặt xị xuống nhăn nhó, lát sau mới thoáng hiện nét cười, cười hì hì: “Chị, em thích chị lắm đó, chị không suy nghĩ đến ba em chút nào sao, ba em vừa đẹp trai vừa có tiền, là Vương lão ngũ kim cương hấp dẫn à nha.”
Còn Vương lão ngũ kim cương hấp dẫn nữa à. Ninh Tiểu Thuần không còn lời nào để nói.
“Tưởng Đồng Bạch!” Tưởng Phàm trợn mắt lườm nó, dùng ánh mắt cảnh cáo nó không được nói năng bừa bãi.
“Hứ.” Tưởng Đồng Bạch không khoe ba nó nữa, kéo tay Ninh Tiểu Thuần vừa đi vừa nói: “Chị, chúng ta qua kia đi, có thi trượt ván.”
Ninh Tiểu Thuần vuốt vuốt tay, bất lực mỉm cười với Tưởng Phàm, bị động đi theo Tưởng Đồng Bạch.
Lúc hai người đến thì không khí trận đấu đã đến đỉnh điểm. Các phụ huynh ngồi trên một góc ván trượt vuông, do con mình đẩy tới trước. Vì tuổi còn nhỏ, bọn trẻ không giữ hướng tốt, đẩy một hồi rất dễ mất kiểm soát, xe hoặc là lệch hướng, hoặc là ngã ngang, làm ba mẹ bình thường nghiêm túc giờ nhếch nhác không chịu nổi, khiến mọi người cười vang.
Ninh Tiểu Thuần đứng bên, thấy Tưởng Phàm bị ép phải ra thi, mím chặt môi cười. Lúc Tưởng Đồng Bạch đẩy, Tưởng Phàm ngồi trên ván trượt được đẩy tới. Hai người phối hợp, tấm ván nhỏ ẹo qua ẹo lại tiến tới, đi đến nửa đường, Tưởng Phàm tự nhiên ngồi không vững, suýt nữa thì ngã. Thấy họ chật vật chán nản, Ninh Tiểu Thuần cười không ngớt.
Giờ phút này, Ninh Tiểu Thuần cảm thấy nơi này thật tốt. Không có phiền não của thế giới người lớn, chỉ có khuôn mặt ngây thơ, nụ cươi tươi tắn, tất cả thật tốt đẹp.
Thời gian qua rất nhanh, đại hội thể thao gia đình cũng kết thúc trong tiếng hoan hô. Tưởng Phàm mời Ninh Tiểu Thuần đi ăn, không thể từ chối, Ninh Tiểu Thuần đành đồng ý. Lúc về, Tưởng Đồng Bạch đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Tưởng Phàm vừa lái xe vừa nói: “Cô Ninh, hôm nay cám ơn cô.”
“Không cần khách sáo.” Ninh Tiểu Thuần khoát tay nói, “Hôm nay tôi cũng rất vui.”
Tưởng Phàm không phải người dài dòng, mỉm cười hỏi: “Nhà cô Ninh đi hướng này đúng không?” Anh từng đến đón cô, trong trí nhớ là đi hướng này.
Ninh Tiểu Thuần nhìn ngoài cửa sổ, thấy cảnh đường phố lùi lại quen thuộc, đây là đường về nhà trọ màu hồng, hiện nay cô ở nhà Cung Triệt mà. Cô thoáng nghĩ, cười xin lỗi, mới lên tiếng: “Phiền anh đưa tôi đến đường XX.”
Tưởng Phàm nghe vậy, nhíu mày, không nói gì, chỉ nhanh chóng xoay volang, vòng qua khúc ngoặt, quay đầu xe di theo hướng ngược lại. Cô tới giao lộ phía trước thì xuống xe, cảm ơn Tưởng Phàm rồi đi về hướng khu nhà Cung Triệt.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, ngước lên thấy đèn đuốc sáng trưng. Cô đứng trước cửa nhà, mở cửa bước vào, trong phòng tối thui. Cô mở đèn, chậm chạp thay giày, vào phòng tắm. Lúc cô nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm, trong đầu luôn nghĩ Cung Triệt bây giờ đang làm gì, ở cùng với ai, đêm nay mấy giờ mới về. Cô như cô vợ trẻ chờ chồng về nhà, trong lòng là ưu sầu ngọt ngào không rõ.
Lúc gần đi ngủ, cô nhìn chăm chăm di động, chần chừ không biết có nên gọi cho Cung Triệt không. Bạn gái gọi điện, đòi bạn trai báo cáo, là rất bình thường đúng không. Cô bình thường không thích bám người ta, lâu lâu gọi điện thoại hỏi bạn trai đi đâu có sao không nhỉ?
Ninh Tiểu Thuần đấu tranh nội tâm một hồi lâu sau, cuối cùng quyết định gọi điện cho Cung Triệt, bằng không e là cô không ngủ được. Chỉ hỏi một câu thôi, chắc là không mất bao nhiêu thời gian.
Cô nhấn số, nhạc chuông êm tai, hồi hộp chờ đợi. Thật lâu, điện thoại mới có người nhận, Ninh Tiểu Thuần chưa kịp lên tiếng, đầu dây kia đã vang giọng nữ: “Alo?”
Ninh Tiểu Thuần ngẩn người, ngỡ mình gọi nhầm số, vội đưa di động ra xem, đúng mà, đúng là số Cung Triệt mà, cô không gọi nhầm, vậy người phụ nữ bên kia là ai?
“Alo, xin chào?” Đầu dây kia thấy không ai trả lời, hỏi lại.
Tiếng nói này có vẻ quen thuộc, chẳng lẽ là thím Hai?
Tay Ninh Tiểu Thuần run lên, theo bản năng cúp điện thoại.
Không gọi thì tốt rồi, gọi rồi tự tìm khổ, xem ra đêm nay cô khó ngủ đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!