Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt
Chương 116: Nhật kí sinh con
Tổng giám đốc đại nhân lợi dụng quyền hạn trong tay, không ngó ngàng đến nguyện vọng của cô, bắt cô nghỉ hộ sản trước thời hạn, cô không phải là có quyền từ chối sao? Oaoa, bất kể cô phản đối thế nào, đều phản đối vô hiệu, bị người ta hoàn toàn không thèm để ý. Bởi vì, tổng giám đốc đại nhân nói, lượng công việc ở Hoàn Nghệ nhiều, hơn nữa cường độ lại cao, đối với phụ nữ có thai, quá sức đảm nhiệm.
Cuối cùng dưới sự khuyên bảo của bác sĩ và người lớn, cô đành thoả hiệp, ngoan ngoãn chấp nhận.
Nhưng mà, cô không chỉ bị bắt nghỉ hộ sản, mà ra khỏi cửa cũng phải có người chở đi. Làm ơn đi, cô không phải con nít ba tuổi, tuy là mang thai, làm việc phải rất cẩn thận, nhưng không yếu tới mức mỗi giây mỗi phút cũng phải có người bảo vệ.
Ninh Tiểu Thuần vì Cung Triệt vô cùng khẩn trương mà dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng cô vẫn không phản đối, vâng lời làm theo. Bởi vì cô biết Cung Triệt khẩn trương như vậy là do anh quan tâm cô, và do anh yêu cô.
Được một người yêu đến vậy, là chuyện rất hạnh phúc.
Nghĩ đến đó, Ninh Tiểu Thuần liền không kiềm được mà nở nụ cười thật tươi.
Mỗi ngày trôi qua, cơ thể mang thai của bà mẹ Ninh Tiểu Thuần đã thay đổi rất rõ ràng, bụng cô dần dần lớn lên, hành động cũng không còn tiện. Một hôm nọ đi làm về, Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần nằm ì trên salon, dáng vẻ uể oải mệt mỏi, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn lao, vội vàng ôm cô ân cần hỏi han. Ai ngờ Ninh Tiểu Thuần né anh, ngoảnh mặt đi, trề môi, không nói câu nào.
Cung Triệt rầu rĩ, nhưng anh biết phụ nữ có thai cảm xúc thay đổi rất nhiều, vui giận bất chợt, nên cũng không giận hờn, anh ôm gọn cô, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Em sao vậy, có người chọc giận em hả?”
Ninh Tiểu Thuần vẫn không nói, chỉ lắc đầu.
Cung Triệt nhìn cô một cái, cúi đầu, dán mặt lên cái bụng tròn vo của cô, nhẹ nhàng nói với đứa con bên trong: “Con ngoan, có phải con không nghe lời, làm mẹ giận rồi đúng không? Con biết sai thì đá ba một cái, bằng không sau này ba sẽ tìm con tính sổ.”
Đứa bé hình như đang ngủ, căn bản không để ý tới Cung Triệt, Ninh Tiểu Thuần thấy vẻ mặt anh thất vọng, nhếch nhếch khoé miệng mỉm cười. Con anh không náo loạn, rất nghe lời, không chòi đạp lung tung trong bụng, chỉ lâu lâu mới đá nhẹ vài cái thôi, cũng không đáng ngại gì.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần cười, mày đang cau liền giãn ra, anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Cười là tốt rồi, cười tươi rất đẹp, sao phải trưng khuôn mặt nhăn nhó chứ? Con có thể dựa theo cảm xúc thay đổi của mẹ mà cùng thể nghiệm các loại tình cảm với người mẹ, cũng dựa theo tinh thần của mẹ nó, tâm lý dần dần phát triển trí tuệ. Mẹ vui vẻ, con cũng sẽ vui vẻ. Ngoan, nói anh nghe có chuyện gì vậy.”
Ninh Tiểu Thuần ngước lên nhìn Cung Triệt, thấy anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tình cảm trìu mến, lòng cô ấm áp, vòng ta quanh hông anh, kể rõ ngọn nguồn.
Thì ra trong lúc vô tình cô phát hiện chân mình mập lên, chân cũng lớn hơn một số, có hiện tượng phù nề. Rồi cô soi gương, thấy mặt mình tròn tròn, thân hình cũng mập hơn, hình như có dấu hiệu phát triển thành voi. Cô nhất thời không tin mắt mình, thân hình sao lại xấu xí thế này?!
Xem ra là tẩm bổ qua một nhiều, cô bĩu bĩu môi, chính cô còn không chịu được thân thể mình, sao có thể để Cung Triệt nhìn thân hình này của cô trong thời gian dài chứ, không biết anh có ghét cô không nữa? Nghĩ vậy, cô thấy uể oải, lên mới chán nản.
“Ngốc nghếch.” Cung Triệt mỉm cười kéo tay cô nói, “Trên người em thể hiện rõ bản năng người mẹ, em là xinh đẹp nhất. Không được suy nghĩ bậy bạ.”
“Thật hả?” Ninh Tiểu Thuần lòng mừng hớn hở, nhưng vẫn không chắc lắm hỏi anh.
“Ừ.” Cung Triệt hai tay ôm cô, đầu vùi vào cổ cô, hít mùi hương của cô.
Dù em có trở nên thế nào, em cũng vẫn là em, là Ninh Tiểu Thuần duy nhất, người anh yêu, điều này sẽ không thể thay đổi. Cung Triệt thầm nói thêm.
Vào tháng Sáu làm lễ tốt nghiệp đại học, Ninh Tiểu Thuần vác cái bụng to vượt mặt đến trường, trong sự che chở của Cung Triệt hai người nhanh chóng rời đi, nhưng hai người họ vẫn là người gây sự chú ý. Mọi người ném rất nhiều kiểu ánh mắt, hâm mộ có, quan sát có, đố kị có, khinh bỉ có, nhưng bất kể thế nào, Ninh Tiểu Thuần đều không để tâm, cô được bảo bọc dưới đôi cánh của Cung Triệt nên thật hạnh phúc.
Ninh Tiểu Thuần mang thai tám tháng rưỡi, kiểm tra thai kì cho thấy có chỉ tiêu đều bình thường, không vượt chỉ tiêu, tất cả mọi người đều yên tâm, Cung Triệt cũng thở phào nhẹ nhõm. Tới gần ngày dự sinh, tâm trạng Ninh Tiểu Thuần khẩn trương phấn khởi lại lo lắng bất an, làm hại Cung Triệt cũng khẩn trương theo, anh giảm bớt lượng công việc, cả ngày theo sát Ninh Tiểu Thuần, làm yên lòng cô, điều chỉnh tâm trạng cô.
Vốn là người lớn tính đưa Ninh Tiểu Thuần vào bệnh viện chờ sinh, nhưng Ninh Tiểu Thuần không thích mùi bệnh viện, nên Cung Triệt cũng gạt đi quyết định này, để cô ở nhà. Dù sao từ nhà đến bệnh viện cũng không xa, chạy xe thoáng cái là đến nơi, mẹ anh cũng tạm thời chuyển đến chăm sóc Ninh Tiểu Thuần, nên không có vấn đề gì lớn.
Theo ngày dự sinh bác sĩ tính toán, đứa bé chắc khoảng còn một tuần nữa là sinh. Ai ngờ nhóc ta ở trong bụng hết kiên nhẫn, lại muốn ra trước thời hạn. Nửa đêm, Ninh Tiểu Thuần đột nhiên tỉnh ngủ, muốn đi toalet, cô sợ đánh thức Cung Triệt, thật khẽ ngồi dậy, lặng lặng xuống giường. Cô chưa kịp bật đèn, đã cảm thấy đùi ươn ướt, mà cảm giác ướt át này còn lan xuống, cô đỏ mặt, sao lại không khống chế được tiểu tiện vậy trời?!
Trong lúc cô không biết làm gì, đèn đầu giường bật lên, Cung Triệt xoay người ngồi dậy: “Gì vậy em?” Gần đây anh rất dễ tỉnh ngủ, Ninh Tiểu Thuần vừa thức là anh cũng đã thức.
“Em, em…” Ninh Tiểu Thuần vặn tay, đỏ mặt, ấp úng. Chưa nói hết, cô lại cảm thấy một dòng nước chảy xuống, mặt cô nháy mắt đỏ bừng như sung huyết.
Cung Triệt thấy vẻ mặt cô khác thường, nhíu mày, vội vàng đến gần, anh thấy một dòng nước từ ống quần cô chảy ra, hơn nữa trên nền cũng có một vũng. Anh chợt hoảng sợ, hoàn toàn tỉnh ngủ, anh nói với cô: “Ngoan, đừng sợ, anh đi gọi mẹ.” Anh nói xong đã như gió lốc cuốn ra ngoài, ngay cả dép cũng không kịp mang, một lát sau anh lại như gió lốc vọt trở vào, phía sau còn có bà Cung ngái ngủ.
Ninh Tiểu Thuần chết trân, cúi đầu không dám nhìn thẳng họ. Thật mất thể diện, bản thân tiểu tiện không kiềm được đã thảm lắm rồi, giờ còn bị nhìn thấy nữa, cô thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui vô cho rồi. Lúc cô đang nhủ thầm, bà Cung bước đến, giọng nói trầm tĩnh hình như hơi run rẩy, bà bảo: “Vỡ ối rồi, đến bệnh viện mau.” Truyện được copy tại Truyện FULL
Vỡ ối?!
Ninh Tiểu Thuần ngẩng phắt lên, thì ra cô không phải không khống chế tiểu tiện, mà là sắp sinh con!!
Cung Triệt phát huy tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ, nhanh chóng đưa Ninh Tiểu Thuần đến bệnh viện quen, lúc đi đường đã gọi điện báo với bác sĩ. Sau khi bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phương pháp sinh, Ninh Tiểu Thuần được đẩy vào phòng sinh. Cung Triệt cũng muốn theo vào, nhưng Ninh Tiểu Thuần kiên quyết phản đối. Cô không muốn Cung Triệt thấy cô tóc tai bù xù la hét nhếch nhác, hơn nữa đa số cho thấy, người chồng cùng vào sau này sẽ tạo thành bóng đen tâm lý, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến đời sống tình dục vợ chồng.
Nên Cung Triệt chỉ có thể đứng ở hành lang bệnh viện, lo lắng chờ đợi. Hành lang bệnh viện lúc nửa đêm thật thanh vắng, vắng vẻ làm anh sợ hãi. Anh nhình chằm chằm cánh cửa phóng sinh trắng bạc lạnh lẽo, trong lòng thấp thỏm, lòng bàn tay toát mồ hôi. Tuy bình thường anh là người quyết định, vừa đưa tay nhấc chân, như quân vương, khống chế toàn bộ cục diện. Nhưng giờ đây, nói đến cùng anh với người thường không khác gì nhau, anh chỉ là người đàn ông bình thường, người con gái yêu thương bên trong chịu đau, anh âu lo bất an, lại không thể giúp gì.
Từng giây từng phút trôi qua, trời dần sáng, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, một hộ sĩ đi ra, vô cùng vui vẻ nói: “Chúc mừng, là một bé trai, 7 cân 8, mẹ tròn con vuông.”
Cung Triệt thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, toàn thân đầy vui sướng, kích động tột cùng. Bà Cung đi tới, vỗ vỗ vai anh, vui mừng nói: “Vào xem con của con đi.”
Đứa bé bị quấn như đòn bánh tét đặt trong nôi, nhăn nhúm, hai tay để trên hai bên đầu, còn mang bao tay màu hồng, rất giống con thỏ nhỏ đầu hàng. Làn da hồng hồng, lông mi lợt gần như không thấy, miệng nhỏ nhắn he hé, mắt một con nhắm một con mở, tròng mắt đen thui chậm rãi xoay tròn, như đang quan sát toàn bộ thế giới.
Cung Triệt nhìn đứa bé, hốc mắt chợt ướt, suýt nữa là rớt nước mắt. Sinh vật nhỏ yếu ớt nhất mềm mại nhất trên thế giới nằm đây, là kết tinh tình yêu của anh và Ninh Tiểu Thuần, là lễ vật quý báu đẹp đẽ nhất trời ban cho anh. Anh nhìn con không chớp mắt, toả ra niềm vui của người lần đầu làm cha.
Ninh Tiểu Thuần đã được đẩy về phòng bệnh, mệt mỏi quá sức, cô còn đang hôn mê. Cung Triệt nhẹ nhàng ngồi lên mép giường, bàn tay bao tay cô, mười ngón đan nhau, vĩnh viễn không rời… Mắt anh đảo qua mặt cô, ngắm thật tỉ mỉ, diện mạo cô khắc thật sâu trong lòng anh.
“Em yêu, em dũng cảm nhất, con chúng ta cũng rất dũng cảm. Đợi em tỉnh lại, chúng ta cùng đi nhìn con.” Cung Triệt nhẹ nhàng nói.
Mắt anh trở nên dịu dàng thâm tình, anh cúi người, ấn nhẹ nụ hôn lên trán cô. Nhiệt độ nóng bỏng ấy, như một dấu ấn, dấu ấn chỉ của riêng anh, đóng thật sâu trên người cô.
Vợ à, anh yêu em.
Con ngoan, ba yêu con.
Ba yêu hai mẹ con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!