Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 53: Biến đổi bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt


Chương 53: Biến đổi bất ngờ


Ninh Tiểu Thuần cầm ly nước uống một hớp, màu sắc nước trái cây tự nhiên, hương vị ngọt ngào ngon miệng, hương thơm đặc biệt nháy mắt lan trong cổ, cô nuốt xuống, thoả mãn nheo nheo mắt. Trong miệng thơm thơm, có mùi nước trái cây nguyên chất đậm đà, dường như có thêm mùi rượu, mới uống vào cơ bản không nhận ra.

Lạc Hi Hi ngồi xuống cạnh Ninh Tiểu Thuần, không mục đích nhìn người qua lại trong buổi tiệc. Ninh Tiểu Thuần quay sang, hỏi: “Đây là… nước gì vậy cô Lạc?”

“Nước trái cây cầu vồng, uống ngon không?” Lạc Hi Hi cười hỏi.

Nếu tên là nước trái cây cầu vồng, vậy mùi rượu vừa rồi chắc là ảo giác, ngọt ngào ngon miệng, vị không tệ, Ninh Tiểu Thuần thật tình trả lời: “Ngon lắm.”

Lạc Hi Hi cười cười, đưa ly lên miệng, uống một ngụm, không nói gì, cúi đầu trầm tư. Ninh Tiểu Thuần thấy cô như vậy, cũng không nói gì, cắm cúi ăn bánh.

“Cô thích Cung Triệt à?” Lạc Hi Hi im lặng không nói bỗng nhiên hỏi.

Ninh Tiểu Thuần đang nuốt miếng bánh, bị Lạc Hi Hi hỏi bất ngờ làm hoảng hồn, miếng bánh mềm mềm dai dai nghẹn ngay cổ, lưng chừng, khó chịu vô cùng. Cô vội vàng uống hết ly nước mới nuốt được bánh xuống, cô hoảng sợ nhìn Lạc Hi Hi, “Cô Lạc, cô đang nói gì vậy?”

Lạc Hi Hi ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Tiểu Thuần, kề sát vào cô, hỏi: “Không thích anh ấy? Hay là ghét anh ấy?”

Ghét Cung Triệt, vậy thì không phải, ở mức độ nào đó mà nói, anh là ân nhân của cô. Còn thích, cô có tình cảm này với anh sao? Bí mật, cô là tình nhân của anh, giao dịch tiền bạc, không nói chuyện tình cảm. Bên ngoài, cô là trợ lý của anh, quan hệ công việc, tình cảm bình thường. Anh là ông chủ thân phận xa vời, cô là bình dân tầm thường, địa vị như vậy, có thể yêu đương sao. Qua chuyện Lục Tử Hiên, cô đã nản lòng với loại tình yêu mù mờ này, còn trông chờ tình yêu nữa sao?

Chỉ là thành thật hỏi lòng, cô vẫn có cảm tình với Cung Triệt. Cô bị cảm xúc của anh điều khiển, khi anh vui tâm trạng cô cũng vui, khi anh buồn tâm trạng cô lại mất mác, cảm xúc không tự chủ được chỉ bắt chước theo anh, ôiiiii.

Nhưng lòng Cung Triệt, cô không hiểu được. Anh thỉnh thoảng làm một số việc khiến cô hiểu lầm, cô sẽ không kiềm lòng được mà mơ tưởng viễn vông. Cuối cùng tu hành không đủ, thỏ non đấu không lại sói già.

Cô chưa thấy Cung Triệt nặng tình với ai, muốn anh nghiêm túc với ai đó, thật là khó tưởng tượng.

Suy nghĩ thật nhiều, bỏ không được còn rối loạn thêm, cô không biết nên trả lời câu hỏi Lạc Hi Hi thế nào.

Lạc Hi Hi thấy Ninh Tiểu Thuần nhíu mày, cúi đầu im lặng, trong lòng cũng hiểu chút ít. Nếu không phải cô đã có người yêu, hẳn sẽ dễ dàng bị con cáo già Cung Triệt xâm nhập vào lòng. Cô tin Cung Triệt có khả năng này, anh luôn đánh đâu thắng đó, là cao quý bẩm sinh. Nhưng mà, yêu người như anh cũng rất vất vả. Vì anh sâu không lường được, không dễ dàng mở rộng lòng, muốn hoàn toàn vào được thế giới của anh, hiếu hết anh, quá trình sẽ rất gian khổ rất lâu dài.

Cô với Cung Triệt cũng xem như thanh mai trúc mã, hai nhà giàu có, lui tới thường xuyên, tuy anh lớn tuổi hơn cô, nhưng trong giai đoạn trưởng thành của cô luôn luôn có anh. Cô nhớ trước kia Cung Triệt tình cảm, vui tươi yêu đời, bình dị dễ gần, nhưng mấy năm gần đây hình như từ chàng trai trong sáng đã trở thành người đàn ông điềm tĩnh chất chứa đau thương. Cô không biết anh đã trải qua việc gì, lại biến đổi thành thế này.

Nếu có ai đó có thể đi vào nội tâm anh, hoà tan núi băng trong anh, vậy thì cô có thể không bị ép hôn. Lạc Hi Hi âm thầm thở dài, lúc trước Cung Triệt cũng đã nói nếu cô có người yêu, anh sẽ để cô đi. Cố Minh Vũ nói chờ anh hoàn thành xong công việc mới có thể nói rõ với Cung Triệt, như vậy sẽ hay hơn.

Nhưng nếu có ai đó đủ sức cảm hoá anh, như vậy việc này sẽ còn hay hơn. Ít nhất, hai bên đều có người yêu, như vậy mới có lý do hợp lý nói với ba mẹ hai bên. Chia rẽ nhân duyên là việc vô đạo đức!!

Lạc Hi Hi vỗ vỗ tay Ninh Tiểu Thuần, thấm thía nói: “Đúng thời gian gặp đúng người, là một kiểu hạnh phúc, cô phải quý trọng. Trong hàng ngàn hàng vạn người gặp được người muốn gặp, trong ngàn vạn năm, không sớm không muộn, vừa vặn xảy ra, đó là duyên phận.”

Ninh Tiểu Thuần không ngờ Lạc Hi Hi nói được như thế, cô không thể ngờ nhìn cô ấy, cô ấy muốn nói những gì?

Lạc Hi Hi cười không nói, chỉ ra xa: “A, bác trai ở bên kia, tôi đi qua chào hỏi, tôi đi trước…” Cô quấy đục ao xuân, lại phất áo phủi tay, chuồn đi.

Ninh Tiểu Thuần miễn cưỡng nhìn Lạc Hi Hi đi xa, cô ấy đến trước đôi vợ chồng, nhiệt tình ôm cánh tay người vợ, không biết nói gì. Ninh Tiểu Thuần thấy gương mặt người chồng và Cung Triệt giống nhau như đúc, chẳng lẽ đó là ba mẹ Cung Triệt?!

Họ chăm sóc bản thân rất kĩ, hoàn toàn không thấy già. Vừa nhìn đã biết người có tiền, nhấc tay nhấc chân vô hình trung đều toả ra phong thái phú quý. Cô nghĩ đến ba mẹ mình, mặt họ đầu dấu vết năm tháng, bị cuộc sống đày đoạ đến khổ sở.

Lúc Ninh Tiểu Thuần trầm tư, trước mặt xuất hiện một bóng đen, trên cao nhìn xuống cô. Ninh Tiểu Thuần ngước lên, là người vừa được nói đến ─ Cung Triệt. Cung Triệt kéo cô, nói: “Đi theo anh.”

Đầu óc Ninh Tiểu Thuần còn đang mơ mơ màng màng, bị Cung Triệt kéo đi một đoạn, mới phát hiện tay hai người đang nắm nhau, cô ngơ ngác nhìn chăm chăm tay hai người. Lúc sắp đến gần mọi người, Cung Triệt rất tự nhiên buông tay ra, Ninh Tiểu Thuần nhìn bàn tay hai người rời ra, tự nhiên dấy lên cảm giác chơ vơ.

“Tiểu Thuần, lại đây.” Cung Triệt đi trước kêu cô.

Ninh Tiểu Thuần lấy lại tinh thần, hít sâu, đi tới trước, thấy Cung Triệt đứng đối diện mấy người đàn ông, dáng vẻ cũng khá tốt, hình như rất quen mặt, nhưng ngay lúc này lại không nhớ ra tên.

“Xin chào, tôi là Ninh Tiểu Thuần.” Ninh Tiểu Thuần lễ phép gật đầu.

Mấy người đó cũng lịch sự gật đầu chào lại, Cung Triệt giới thiệu từng người, lúc anh giới thiệu, Ninh Tiểu Thuần không luống cuống, mỉm cười trả lời, biểu hiện tự nhiên, rất nhanh đã trò chuyện thật vui. Mọi người cầm ly cocktail trên khay waiter bưng đến, nâng ly chúc mừng nhau.

Cung Triệt dẫn cô đi gặp rất nhiều người, đều là các gương mặt quen trên thương trường. Có các lão làng giới làm ăn, cũng có thanh niên tài giỏi, trước mặt họ Ninh Tiểu Thuần cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng, tài hèn học ít, kiến thức nông cạn, cần phải học thêm rất nhiều thứ.

Rượu qua ba lượt, Ninh Tiểu Thuần đã muốn hét lên, tuy rằng mỗi lần chỉ một ngụm, nhưng tích luỹ lại, cũng không ít. Mặt cô đã hơi hồng, càng thêm dễ thương, đôi môi đỏ mọng nhếch nhẹ, khiến người ta say mê.

Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần đã ngà ngà say, hơn nữa buổi tiệc cũng sắp kết thúc, liền muốn cứ thế chấm dứt luôn, dù sao sau này cô cũng có cơ hội tiếp xúc với người cùng giới thương nghiệp chắc không ít. Vừa định đi về, chợt nghe sau lưng có người gọi anh.

“Cung tổng.”

Cung Triệt quay lại, thấy Tưởng Phàm mạnh mẽ đi tới, nếu không thể bỏ đi, thì đành phải bước đến.

“Tưởng tổng, chào anh.” Cung Triệt chủ động đưa tay, lịch sự chào hỏi.

Tưởng Phàm cũng tự nhiên nắm tay Cung Triệt, cười nói: “Cung tổng, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Cung Triệt trả lời, tiện thể quay sang chỉ vào Ninh Tiểu Thuần giới thiệu với Tưởng Phàm: “Đây là trợ lý của tôi Ninh Tiểu Thuần, Tiểu Thuần, đây là anh Tưởng Phàm tổng giám đốc Ngự Hoa, cô chào đi.”

Ninh Tiểu Thuần đứng cạnh anh giờ lại không biết phản ứng thế nào, lúc cô nghe thấy giọng Tưởng Phàm, ngón tay đã run lẩy bẩy. Tưởng Phàm biết cô là nhân viên Hoàn Nghệ, hơn nữa còn là trợ lý tổng giám đốc, sẽ nghĩ thế nào đây? Sẽ không cho là cô cố ý tiếp cận con gái anh ta, mượn cớ tiếp cận anh ta đấy chứ?

Còn nữa, Cung Triệt mà biết cô gặp Tưởng Phàm, thì anh nghĩ sao đây? Hoàn Nghệ với Ngự Hoa là đối địch, tuy không cấm hai người ở hai công ty kết bạn, nhưng bất kể thế nào, vấn đề thân phận là không thể quen thân, đặc biệt là nhân viên cấp cao.

A a a, cô đang nghĩ gì vậy, xem Vô gian đạo Young and Dangerous nhiều quá rồi mới nghĩ bậy bạ như vậy. Cô là người nhỏ bé làm gì gây sóng to gió lớn nổi, cô tưởng ai cũng mê cô, thật là tưởng bở.

Cung Triệt thấy cô không biểu hiện gì, ánh mắt sắc sảo xẹt qua, còn đưa tay ôm eo cô, nhẹ đẩy cô. Ninh Tiểu Thuần sực tỉnh, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Ninh Tiểu Thuần, nghe tên anh đã lâu.”

Tưởng Phàm cũng không phản ứng khoa trương, tự nhiên nắm tay Ninh Tiểu Thuần, nhìn mặt cô, lịch sự nói: “Chào cô.” Ninh Tiểu Thuần sau khi bắt tay chào hỏi, nhanh chóng im lặng đứng cạnh Cung Triệt, không nói một câu.

Cung Triệt và Tưởng Phàm nói đủ chủ đề làm ăn, Ninh Tiểu Thuần có hơi buồn chán, tuỳ tiện đưa tay lấy ly rượu trên mâm waiter đi ngang, chậm rãi nhấm nháp. Đây là loại cocktail, màu sắc tươi đẹp, thoạt nhìn rất đẹp mắt, không ngờ rượu này còn mạnh hơn loại hồi nãy, chất lỏng chua cay lại mát lạnh chảy từ cổ vào lồng ngực, như đốt lên đám lửa nhỏ, sau đó hừng hực bốc cháy. Cocktail nồng độ cao ngấm hết làm đầu cô càng lẫn lộn, có phần không giữ vững ý thức.

Ninh Tiểu Thuần gắng đứng vững, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm xuống đất, tập trung tinh thần, không để mình thất lễ. Nào ngờ lúc cô đang ngẩn người, Tưởng Phàm đang trò chuyện với Cung Triệt tự nhiên bật ra một câu, lập tức làm cô tỉnh rượu.

“Tôi với cô Ninh đã gặp rồi.” Tưởng Phàm nói với Cung Triệt.

“Hửm?!” Cung Triệt nghe vậy, liếc Tưởng Phàm, sau đó nhìn Ninh Tiểu Thuần thú vị.

Ninh Tiểu Thuần không biết trả lời thế nào, chuyện Tưởng Phàm có con gái không biết người khác có biết hay không, với lại không biết có thể nói ra không, cô rối rắm.

“Cô Ninh từng đưa người nhà đi lạc của tôi về giúp, rất nhiệt tình.” Tưởng Phàm kịp thời giải vây cho cô.

“Ồ, trợ lý Ninh có thể lấy việc giúp người làm niềm vui, thật đáng khen ngợi.” Cung Triệt nói xong còn nhẹ nhàng vỗ đầu Ninh Tiểu Thuần.

Tiêu rồi, Cung Triệt càng bình tĩnh không giận, cô càng nguy hiểm. Trước cơn bão luôn là trời yên biển lặng. Ninh Tiểu Thuần cười không nói, nơm nớp lo sợ đứng một bên.

Cung Triệt nói mấy câu nữa với Tưởng Phàm, thì kết thúc câu chuyện. Tưởng Phàm có chuyện chào về trước. Lúc này đêm đã khuya, buổi tiệc cũng kết thúc, khách dự tiệc đã về hơn nửa. Một ông lão đi tới, kính cẩn nói với Cung Triệt: “Thiếu gia, cô Lạc hình như đã say, về trước, nhờ tôi nói với cậu.”

“Ừm, quản gia, còn lại giao cho bác.” Cung Triệt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Cố Minh Vũ, đoán chắc hai người đi chung. Anh cũng không hỏi han gì, dẫn người bên cạnh, chuẩn bị đi về.

“Thiếu gia…” Quản gia tuy tuổi đã cao, nhưng giọng nói vẫn lớn, tinh thần minh mẫn, ông gọi Cung Triệt, chần chờ mới nói: “Vừa rồi ông Hai gọi điện về chúc mừng sinh nhật thiếu gia, bà Hai còn chuẩn bị phần quà, đã gởi máy bay về.”

Bà Hai… à, Cung Triệt vốn ưu tư nghe mấy chữ đó, mặt đen lại, mắt lạnh lẽo, lộ tia sáng tối tăm khó hiểu. Độ ấm chung quanh như giảm xuống, Ninh Tiểu Thuần không khỏi ôm cánh tay. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Cung Triệt vốn chỉ bực bội, nói mấy câu bùi tai thì yên ổn, nhưng anh giờ lại là dáng vẻ cấm đến gần. Do lời quản gia làm anh không vui sao? Hôm nay là sinh nhật anh mà, vì sao phải tức giận chứ, Ninh Tiểu Thuần không lý giải nổi. Xem ra cô sắp gặp nạn thật rồi, lửa giận cháy lan đến người, cô chắc chắn chết rất thê thảm.

“Cung… Triệt…” Ninh Tiểu Thuần yếu ớt gọi anh.

Cung Triệt không nhìn cô, chỉ gật đầu với quản gia, rồi dẫn cô ra cửa. Ninh Tiểu Thuần không theo kịp bước chân Cung Triệt, lên tiếng gọi: “Đừng đi nhanh vậy, em, em theo không kịp…” Á… Mang đôi giày cao tám phân đi bộ, chân cô suýt nữa bị trật.

Cung Triệt không quay đầu nhìn cô, chỉ kéo cô ra khỏi biệt thự. Mở cửa xe, nhét Ninh Tiểu Thuần vào, sau đó nhấn ga, xe như tên rời cung, lao vụt đi, biến mất trong bóng đêm mênh mông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN