Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 67: Cảnh xuân kiều diễm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt


Chương 67: Cảnh xuân kiều diễm


Tưởng Phàm nửa kéo nửa lôi Ninh Tiểu Thuần ra hội trường, đi đến cuối hành lang thì đứng lại. Ninh Tiểu Thuần vẫn còn mơ mơ màng màng, dựa người trên người Tưởng Phàm, bàn tay bé nhỏ chụp lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô bị ham muốn ẩn giấu trong người khống chế lí trí, không ý thức được hành vi của mình quá trớn đến đâu…

Mấy luồng nhiệt luồn vào cơ thể Ninh Tiểu Thuần, va vào nhau, kích thích tầng lớp đốm lửa, tính dục nháy mắt dâng cao, cô cảm thấy miệng khô ran, vươn lưỡi, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, thân hình cứ xoay tới xoay lui.

Người đẹp trong ngực, Tưởng Phàm không phải Liễu Hạ Huệ, có thể ngồi yên không loạn thật rất khó, đây quả là tra tấn. Anh chỉ riêng chuyện giữ vững thân hình lộn xộn của cô đã vô cùng vất vả, cô cố tình không an phận thật đã khơi dậy kích thích anh.

Tưởng Phàm kéo cô ra, vỗ vỗ mặt cô, nói: “Cô Ninh, cô hiện giờ cảm thấy ra sao rồi?”

“Ưm, tôi nóng quá…” Ninh Tiểu Thuần trề môi nói, toàn thân ửng đỏ, ý nghĩ mơ màng. Cô nôn nao, thấy môi Tưởng Phàm gần trong gang tấc, nhịn không được nuốt nước miếng. Đôi môi tuyệt mĩ, làm người ta muốn cắn một cái, nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân, không gây ra hành vi cầm thú.

“Tôi đưa cô đi bệnh viện.” Tưởng Phàm nhìn Ninh Tiểu Thuần mềm như cọng bún rúc vào ngực mình, cau mày, lo lắng nói.

Bệnh viện?! Ninh Tiểu Thuần nghe chữ đó, đầu óc tỉnh táo vài phần, cô sợ tiêm nhất, nên không muốn đi bệnh viện. “Không, tôi không đến bệnh viện…”

“Cô thế này… không đi bệnh viện không được…” Tưởng Phàm chần chừ mở miệng.

Dục vọng ụp tới, Ninh Tiểu Thuần khó chịu cực kì, giống như con vật nhỏ bị bẫy, tìm không ra lối thoát, kêu thút thít. Cô biết phản ứng bản thân mình là gì, cố gắng đè ép phản ứng xuống, nhưng không hiệu quả, điều này khiến cô thật thất bại. Cô không biết thân thể mình tại sao lại có phản ứng vô lý thế này, phản ứng không bình thường này là vì sao? Sao giống tình tiết trong phim, cô bị người ta bỏ thuốc kích thích quá vậy.

Nhưng chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, chẳng lẽ vì ly rượu vừa rồi?! Cô nhớ chàng trai khi nãy trước khi đi phản ứng rất kì lạ, đợi chút, rượu đó có thuốc? Chẳng lẽ chàng trai đó tính cho cô gái uống? Nghĩ thế, cô thấy đau đầu. Lòng người hiểm ác, bởi thế, phải dùng mắt nhìn người.

“Cung… Cung Triệt…” Cô cắn môi, lắc lắc đầu, tìm chút tỉnh táo, thì thào gọi tên Cung Triệt. May mà cô không phải cô gái liệt nữ, có Cung Triệt, cô hẳn là có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.

Ninh Tiểu Thuần ra sức bấm móng tay vào lòng bàn tay, định làm mình đau đớn, để mình tỉnh lại đôi chút. Cô đẩy Tưởng Phàm ra, dựa trên tường hành làng, tay run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, tìm số Cung Triệt, vừa nhấn gọi, điện thoại đã trượt khỏi tay. Cô a lên, mắt thấy điện thoại thân yêu sắp rớt xuống đất, một bàn tay to vừa lúc đưa ra chụp lại kịp. “Tôi giúp cô.” Tưởng Phàm để điện thoại bên tai Ninh Tiểu Thuần.

Điện thoại có người nhận, nhưng đầu kia không ai lên tiếng. “Alo?” Ninh Tiểu Thuần cố nén luồng khí nóng từ bụng xông lên, thở hổn hển nói. Nhưng đầu kia không đáp lại, Ninh Tiểu Thuần nhịn không được rên khẽ mấy tiếng, cô sắp không chịu nổi rồi, cô cảm thấy rất khổ sở. Mấy giọt mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, luồng nhiệt từ bụng xông lên đỉnh đầu, muốn tập hợp với luồng nhiệt trong đầu, tập trung trên đầu càng lâu, đỉnh đầu càng phát đau.

Lúc cô mềm nhũn sắp ngồi bẹp xuống, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai bàn tay đồng thời nắm cánh tay cô. Ninh Tiểu Thuần ngước mắt, thấy Cung Triệt xuất hiện trước mặt, anh cau mày, môi mím chặt, bàn tay nắm mạnh tay cô, cô nhếch miệng nở nụ cười với anh.

Tưởng Phàm thấy Cung Triệt từ đầu kia hành lang xông đến, đã sửng sốt một lúc. Anh thấy Ninh Tiểu Thuần an tâm tươi cười, liền buông tay ra, để mặc Cung Triệt kéo cô.

Ninh Tiểu Thuần dựa vào lòng Cung Triệt, nghe mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc, trái tim căng thẳng rơi xuống, nhưng cô dán chặt lấy Cung Triệt, thân nhiệt không hạ trái lại còn tăng, tim đập thình thịch, sắp lao ra khỏi lồng ngực. Tay cô lại bắt đầu không khống chế, tuỳ tiện sờ lung tung lên ngực Cung Triệt.

Cung Triệt ôm chặt eo cô, bắt bàn tay lộn xộn của cô, ngẩng đầu nhìn Tưởng Phàm. Lúc nãy trong hội trường, anh gặp vài người quen, không kịp nói qua với Ninh Tiểu Thuần đã đi nói chuyện. Lúc trong hội trường xôn xao, anh cũng chú ý thấy, có điều còn cách tường người, anh không thấy rõ lắm. Nhưng anh không tìm thấy Ninh Tiểu Thuần, đành phải ra ngoài đi dạo, lại gặp cô ngay cuối hành lang. xem tại TruyenFull.vn

Lúc anh thấy cô dựa vào lòng Tưởng Phàm, lòng không hiểu sao lại thấy tức giận, có cảm giác bị phản bội, cảm giác trong lòng như bị ai đó nhéo mạnh một cái. Lúc có điện thoại gọi đến, anh không kịp nhìn số đã nhận máy, nghe tiếng nói khác lạ của Ninh Tiểu Thuần, anh liền nhanh chóng chạy tới, cuối cùng trước khi cô ngã xuống đã giữ chặt cô.

Tưởng Phàm nhìn thẳng vào mắt Cung Triệt, hiểu ngay mọi chuyện, nhanh chóng kể ngắn gọn sự việc. “Mau đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu không sẽ không kịp.” Tưởng Phàm nói.

Cung Triệt nhìn Ninh Tiểu Thuần ngọ ngoạy trong ngực, cảm nhận thân nhiệt nóng rực của cô, nghe cô cúi đầu rên rỉ, mắt anh loé lên: “Không kịp, anh có thể đặt một phòng giúp tôi không?”

Tưởng Phàm nhìn nhìn Cung Triệt, rồi nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, có hơi chần chờ. Cung Triệt ôm chặt Ninh Tiểu Thuần, ánh mắt kiên định nhìn Tưởng Phàm, nói: “Anh không cần lo lắng, cô ấy là người của tôi.”

Cung Triệt đã nói vậy, Tưởng Phàm cũng không nói gì thêm, bảo họ đợi chỗ thang máy. Thật ra, khi anh thấy Ninh Tiểu Thuần có thể thả lỏng, an tâm dựa vào lòng Cung Triệt làm bậy, đã biết quan hệ giữa hai người không phải là ít.

Cung Triệt ôm Ninh Tiểu Thuần đứng ở cuối hành lang, ẩn vào bóng tối. Anh sờ sờ mặt Ninh Tiểu Thuần, nói: “Nhìn em làm chuyện tốt gì này, anh vừa vắng một chút đã thành thế này…” Nếu anh không đi tìm cô, như vậy… cô có phải đã đi theo Tưởng Phàm rồi hay không?! Nghĩ vậy, anh thấy bực mình.

“Em, em, em là người bị hại, em vô tội mà…” Ninh Tiểu Thuần biện bạch cho mình, cô vừa nói vừa đưa môi đến gần, không kiềm được hôn lên môi Cung Triệt.

“Ừmmm….” Cô kêu một tiếng, thanh âm tràn ngập khao khát trong bóng tối có vẻ hấp dẫn lạ kì.

Cung Triệt rên nhẹ, bàn tay phủ lên gáy cô, đáp lại nụ hôn của cô. Anh biết bây giờ phải khắc chế dục vọng của cô, không thể đổ thêm dầu vô lửa, bằng không dục vọng sẽ càng cháy lớn, không thể cứu vãn. Nhưng ma xui quỷ khiến, anh vẫn đoạt quyền chủ động, đáp lại nụ hôn của cô. Aizz.

Không khí chung quanh bỗng mập mờ, mắt anh đảo tròn, trong mắt có tình cảm mà ai thấy cũng không hiểu, chung quanh tất cả như dừng lại, trên đời này chỉ còn hai người họ, chỉ nghe thấy tiếng tim hai người đập rộn ràng. Trong bóng tối, lưỡi quấn quýt, hơi thở quyện nhau, hiện ra cảnh xuân kiều diễm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN