Tình Không Dao Động
Chương 29: Ai là vô tội, ai sống tạm bợ (2)
Có tiếng bước chân đi lên, có điều nhanh vội hơn thường ngày, An Nguyện nghiêng đầu qua, từ âm thanh này dường như có thể cảm nhận được sự nôn nóng không kịp chờ đợi. Vẫn sáu mươi bảy bước, khóa phòng được mở ra, Kinh Phục Châu đẩy cửa bước vào, tia chớp lóe lên chiếu vào gương mặt hơi tăm tối của anh, hệt như một con ác quỷ đến đòi mạng trong đêm mưa bão.
Lúc này rồi mà An Nguyện còn hốt hoảng nghĩ đến loại người như Kinh Phục Châu, nếu thật sự chết đi, biến thành quỷ há chẳng phải càng thêm lợi hại. Lòng cô bỗng cảm thấy bi ai, cả hai giới âm dương, người như anh ta đều khiến người khác phải dè chừng, dường như không ai có thể đối chọi lại.
Cửa được đóng lại, anh đi về phía chiếc giường. Nhờ ánh trăng mờ ảo, An Nguyện nhìn thấy có thứ gì đó ánh lên trong mắt anh. Ánh mắt ấy quen thuộc biết bao, cô nhếch môi cười nhạt. Đàn ông ấy à, nói tới nói lui, chẳng phải vẫn thành thật với suy nghĩ xấu xa ấy sao.
Trong bóng đêm có tiếng cởi quần áo sột soạt, hơi thở nam tính ngày càng nồng đậm. An Nguyện chỉ mặc một chiếc váy hai dây, anh nhào người tới, cô không có chút cơ hội để né tránh, Giãy giụa là điều không thông minh nên An Nguyện chỉ nhắm mắt lại.
Cảm xúc của cô còn tuyệt vọng hơn lần đầu tiên trong phòng chiếu phim, anh chiếm giữ cô không chút nhẹ nhàng thương tiếc. An Nguyện cắn môi, cố nén chặt âm thanh trong cổ họng. Không ai nói lời nào, chỉ có hơi thở của Kinh Phục Châu là ngày càng dồn dập, anh bóp chặt cằm cô, buộc cô phải nhìn mình.
Đôi mắt hẹp dài mở ra, hàng mi ẩm ướt. Một hơi thở nín trong lồng ngực An Nguyện, như một cây giáo dài vắt ngang qua, cả người cô mang tính công kích. Mắt Kinh Phục Châu tối sầm lại, động tác trở nên hung hăng tàn bạo hơn. Cô trước sau vẫn cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Mưa tuôn xối xả, gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, mồ hôi trên người trở nên lạnh lẽo buốt xương. Rõ ràng là một đêm mùa hạ nóng bức nhưng An Nguyện lại cảm thấy lạnh từ trong xương ra ngoài. Đây là lần duy nhất Kinh Phục Châu không dùng biện pháp phòng tránh. Vào giây phút cuối cùng, anh cắn vành tai cô, giọng khàn khàn. “An Nguyện, nếu em mang thai với tôi thì có bóp chết đứa nhỏ không?”
Cổ như bị bóp nghẹt, cô nằm trong lòng anh, ngước mắt lên với vẻ khó tin, nhìn vào mắt anh xuyên qua bóng tối.
Cô cảm thấy anh sơ bẩn, cảm thấy họ không phải người cùng một thế giới, nhưng có làm sao, người cô hận nhất vẫn có thể đè cô lên giường, mặc sức chà đạp. Vào thời khắc thân mật nhất, hai người hòa vào nhau, người khiến cô nức nở run lên là anh. Kinh Phục Châu từ từ rời khỏi cơ thể cô, đi về phía cửa. An Nguyện bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sự quật cường cố giữ suốt một đêm bỗng sụp đổ. “Kinh Phục Châu… đừng bật đèn…”
Tay anh đặt lên công tắc đèn, căn phòng lập tức trở nên sáng rực như ban ngày.
Chăn mền rối tung, quần áo chất đống hỗn loạn, cô vùi người vào gối đầu, dưới hông còn đặt chiếc gối ôm mà anh lót khi nãy. Tóc An Nguyện rối tung, ánh sáng khiến cho sự nhục nhã của cô không chỗ che giấu. Kinh Phục Châu bước tới như đang thưởng thức môt tác phẩm nghệ thuật mình vừa sáng tạo ra. “Đứng dậy.”
Cô không nhúc nhích.
Người bị bế thốc lên, Kinh Phục Châu mang cô vào phòng tắm. Trong gương, anh ôm cô từ phía sau, tay giữ lấy vai cô, cô gái trong gương có sắc mặt tái nhợt, người đầy những vết xanh tím. Dường như anh cực kỳ thỏa mãn vì điều này bèn mỉm cười với cô, thủ thỉ vào tai cô. “Em có thấy không, đều do tôi để lại…”
Anh muốn nhìn cô suy sụp, nhìn cô thật lòng thật dạ cầu xin anh, lấy lòng anh, nhìn cô không còn tự tộn trở thành nô lệ của anh. Dường như chỉ có như thế, anh mới có thể quên đi hình ảnh mình bị đè xuống quỳ trước mặt cô ở sân bay lúc đó.
“Kinh Phục Châu, anh tỉnh mộng đi.” An Nguyện quay đầu qua, cơ thể cô không run rẩy nữa, một lúc sau, lại nhìn vào gương. Trong gương, khuôn mặt anh u ám đáng sợ, cô lẳng lặng nhìn, mắt không dao động. “Tôi cứ tưởng sự trả thù của anh lợi hại thế nào, kết quả chỉ là dựa vào ưu thế về mặt thể lực để giày vò phụ nữ mà thôi. Kinh Phục Châu, anh chẳng qua chỉ có thế.”
Mắt anh tối sầm lại, tay sờ lên vết sẹo trên vai cô. An Nguyện nhíu mày, rời mắt khỏi chiếc gương.
Anh không cho phép, xoay mặt cô lại. Đèn trong nhà tắm dìu dịu, khiến cho làn da An Nguyện trở nên mịn màng hơn. Anh hẩy người tới trước, ánh mắt của cô gái trong gương sững sờ, thất thần giây lát.
Kinh Phục Châu bắt đầu động tác, tay siết cằm cô, cuộc cô phải nhìn mình trong gương. Hai má An Nguyện ửng hồng, môi bị mình cắn đến rướm máu, tươi như cánh hoa đào. Như thế, dường như khiến anh rất hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, cọ cọ vào cổ cô. “Tôi chẳng qua chỉ có thế, nhưng chẳng phải em cũng có cảm giác sao?”
Gương bám đầy hơi nước, An Nguyện không nhìn rõ dáng vẻ của mình, cô quơ đại tay về trước, những chai lọ trước gương không có sức sát thương gì. Cô đột nhiên giống như một người đàn bà chanh chua bị cuộc sống dồn ép đến đường cùng, quơ lấy những thứ ấy ném vào người Kinh Phục Châu. Anh bị ném trúng vài cái, sau đó nắm chặt hai tay cô bắt chéo ra sau lưng.
“Kinh Phục Châu… một ngày nào đó tôi sẽ giết được anh…”
“Vậy cô cứ thử xem, xem xem cô có bản lĩnh để sống tới ngày đó không.”
***
Mãi đến gần sáng, Kinh Phục Châu mới rời khỏi phòng An Nguyện. Nước trong bồn tắm sớm đã lạnh ngắt, cô ngồi trong bồn, ôm lấy cơ thể đầy những vết xanh tím của mình run lẩy bẩy. Nằm xuống, cứ thế mà nằm xuống nước thì tất cả sẽ kết thúc. Sức cám dỗ của tử vong quá lớn, khoảnh khắc ấy gần như chiếm lầy toàn bộ tâm trí An Nguyện.
Từ từ, cô trượt xuống theo thành bồn tắm, miệng và mũi bị nước vào, cảm giác ngạt thở khiến cô bấu chặt vào thành bồn tắm. Trong đầu cô nhớ lại buổi hoàng hôn vàng óng ấy, Trình Kỳ dạy cô mấy ngón võ phòng thân đơn giản, cô không nắm được trọng tâm, làm thế nào cũng không vật ngã được anh. Cô gái nhỏ buồn bực nhưng lại không chịu thua, đeo trên cổ Tình Kỳ khăng khăng bắt anh phải ngã xuống. Chàng trai kia bỗng phản đòn, nhẹ nhàng quật cô ngã xuống bãi cỏ.
“Anh không thể nhường em một chút sao.” An Nguyện xoa xoa cổ tay bị ngã đau, nhăn mày.
Trình Kỳ đưa tay ra kéo cô lên, nói: “Bây giờ anh nhường em, sau này em gặp phải kẻ xấu hắn có nhường em không? An Nguyện, không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em, em phải học cách trưởng thành.”
“Tại sao anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em? Chẳng phải chúng ta sẽ bên nhau cả đời sao?” An Nguyện ngửa đầu, lúc đó cả đời là chuyện thuận miệng là có thể nói ra, giống như hứa cả đời là sẽ ở bên nhau cả đời thật vậy.
Trình Kỳ mỉm cười, xoa đầu cô, nhưng lại không trả lời cô. “Nhanh lên, annh dạy cho em động tác này một lần nữa.”
“Không học đâu, em học không được.” Cô ôm eo anh, ăn vạ.
“Cố gắng một chút là sẽ học được mà, đừng cứ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.”
Lúc đó anh còn đang đi học, vẫn chưa phải nằm vùng, cuộc sống của họ nghèo khó nhưng bình yên tươi đẹp. Nước trong bồn tắm quá lạnh, nước mắt của An Nguyện rơi vào trong trở nên khá nóng. Đừng cứ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, những lời này thoạt nghe có vẻ như đang dỗ dành con nít nhưng đúng là khi đó cô đã bị anh dụ học được vài chiêu.
Thì ra đúng là không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh cô.
Từ trong bồn tắm ngồi bật dậy, An Nguyện há miệng thở hồng hộc. Cô vịn thành bồn tắm đứng dậy, khoác lên người mình chiếc áo choàng tắm. Không gian phòng tắm không lớn, bên trên có một cửa sổ nhỏ để thông gió. Cô nhìn kỹ xung quanh, không phát hiện những thiết bị giám sát, theo dõi…
Còn trong phòng thì có, lúc ban ngày cô đã nhìn thấy. Bước ra khỏi cửa phòng tắm, cô liền hoàn toàn rơi vào vòng giám sát của Kinh Phục Châu. Lưng hơi khòm xuống, An Nguyện đi đến bên giường, trên giường chăn màn rối tung, cô lẳng lặng nhìn một lúc, bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào thiết bị theo dõi trong phòng.
Kinh Phục Châu ở trong phòng giám sát bỗng sững sờ, tay cầm điếu thuốc cũng khựng lại.
Anh cứ ngỡ là cô sẽ có hành động gì đó, nhưng cô chỉ ngửa đầu nhìn một lát rồi quay người lại phía giường. Cô đưa tay tháo drap giường ra rồi lấy drap mới từ trong tủ thay vào. Sự ngoan hiền của cô khiến Kinh Phục Châu cảm thấy kỳ lạ, ường như đang ẩn giấu âm mưu gì đó.
Lòng dạ của cô gái này rất thâm sâu, anh sẽ không bao giờ tin tưởng cô nữa.
Nhưng suốt hai tiếng đồng hồ, cô chỉ nằm trong chăn không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ. Kinh Phục Châu không biết đã hút tới điếu thuốc thứ mấy, dưới chân anh là một đống đầu lọc, trong phòng tràn ngập mùi cay nồng. Sau khi trời sáng, Lão Đổng gọi điện thoại tới, anh nghe máy, Lão Đổng thông báo với anh bữa tiệc tối nay.
Kinh Phục Châu im lặng, ánh mắt rơi vào camera theo dõi, An Nguyện ngủ rất say, dường như không biết gì cả. Anh nhếch môi lên, thờ ơ nói. “Gọi stylist tới Cổ Lâu, tôi sẽ dẫn An Nguyện đi cùng.”
Giọng Lão Đổng hơi do dự. “Chuyện này… không thích hợp lắm đâu.”
“Nhắc bọn họ đừng tới sớm quá, tốt nhất là chiều hãy tới.” Kinh Phục Châu không thèm để ý đến lời gã, nói xong cúp máy. Lão Đổng ở đầu bên kia nhìn điện thoại thở dài, sau đó lại cảm thấy người như An Nguyện, thế cũng đáng đời.
Có lẽ là quá mệt, An Nguyện ngủ một giấc rất say, hơn nữa còn không mộng mị, lúc thứa dậy thì đã hai giờ chiều, nhiệt độ ban trưa còn chưa hạ, cô vén chăn ra thì trên người đã toát một lớp mồ hôi. Không biết con côn trùng nào ở ngoài kia đang kêu ran không biết mệt mỏi, ánh mắt An Nguyện mông lung, tinh thần hoảng hốt, cho nên khi nhìn thấy Kinh Phục Châu ngồi trên sô pha thì phản ứng chậm hơn một nhịp.
Không biết có phải sự đòi hỏi vô độ hôm qua đã làm anh thỏa mãn hay không mà thoạt nhìn tâm trạng của anh có vẻ không tồi, môi dường như còn có nụ cười nhẹ. Thấy An Nguyện đứng dậy, Kinh Phục Châu đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cô với vẻ biếng nhác. “Dậy rồi à?”
An Nguyện không nói chuyện, chỉ lo xuống giường, bước vào phòng tắm để làm vệ sinh. Sự phớt lờ của cô không hề làm anh tức giận, cô đứng trong nhà tắm, anh cũng không cố tình theo vào. An Nguyện thầm lấy làm lạ, nhưng cô biết chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành. Đáng tiếc, dù cô có cẩn thận thế nào thì cũng không thể tránh khỏi cảm thấy bất lực. Dù ngay sau đó anh có tiễn cô xuống suối vàng thì cô cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Rửa mặt xong, gương mặt vốn đã rất tiều tụy kia càng trở nên nhợt nhạt. Đẩy cửa nhà tắm ra, An Nguyện nhìn thấy trong phòng có mấy người lạ. Khi đến gần, cô thấy có chút ấn tượng, trước kia khi theo Kinh Phục Châu đến các bữa tiệc, đều do những người này trang điểm cho.
“Khoảng năm giờ xuất phát, thời gian còn nhiều.” Kinh Phục Châu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, vẫy tay với thợ trang điểm. An Nguyện giống như một con rối bị giật dây, được mấy người kia bắt ngồi xuống trước gương. Người trong gương trông rất héo hon nhưng thợ trang điểm không để ý, trải qua bàn tay phù thủy của họ, cô lại trở thành cô gái vừa lạnh lùng vừa quyến rũ trước đây.
Tay đặt lên vai cô, Kinh Phục Châu nhìn cô trong gương, mỉm cười. “Thế này vẫn đẹp hơn.”
Một hàng người mang đến mấy bộ lễ phục, đa số đều hở vai, bởi vì stylist nhớ xương quai xanh của An Nguyện rất đẹp nên dốc lòng muốn thể hiện hết cái đẹp của cô. Nhưng khi cởi cúc áo ngủ ra, trên vai là những dấu xanh xanh tím tím trải đầy, mấy người đó đều có vẻ xấu hổ. Mặt An Nguyện không biểu cảm, còn Kinh Phục Châu thì lại mỉm cười có vẻ rất vui. “Cố gắng che nó lại, nếu che không được thì thôi.”
Thế là thợ trang điểm lại lo che khuyết điểm, những lớp phấn dày khiến An Nguyện không thở nổi. Khi xong việc, không lâu nữa là đến giờ xuất phát. Kinh Phục Châu đã đợi sẵn dưới lầu, An Nguyện được người ta dìu xuống dưới, có vài cô gái ở các căn phòng khắc tò mò thò đầu ra xem.
Cầu thang khá cao, váy của cô lại quá dài, Kinh Phục Châu quay lại nhìn một cái, đưa tay về phía cô như ban ân. An Nguyện nhìn anh, đôi mắt hẹp dài ngước lên rồi lại cụp xuống, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Khoảnh khắc ấy, An Nguyện chợt nghĩ, có lẽ Kinh Phục Châu đã hết giận, tất cả đều trở lại như trước. Cách nghĩ ấy không khỏi quá ngây thơ, nhưng theo tiến triển của tình hình hiện nay, chắc cũng không phải là điểm xấu. Xuống cầu thang, tay anh không buông ra, An Nguyện cũng không rút tay về, yên lặng theo anh ngồi vào trong xe.
Lão Đổng lái xe, sau khi nhìn thấy An Nguyện thì mắt sững lại một chút. Từ trong ánh mắt ấy, An Nguyện hiểu e là bữa tiệc tối nay hoàn toàn không chào đón cô. Nhưng Kinh Phục Châu đã lên tiếng thì có ai dám phản đối, cho nên mắt Lão Đỗng chỉ sững lại một giây rồi chân đạp ga, rời khỏi Cổ Lâu.
Trên đường đi không ai nói chuyện nên An Nguyện cũng không biết hôm nay là tiệc gì. Câu lạc bộ ấy vẫn như trước, trang trí cầu kỳ, tô vàng dát bạc. Lúc bước vào, Kinh Phục Châu đưa khuỷu tay về phía cô, cô hiểu ý bèn khoác lên cánh tay anh.
Người trong phòng VIP đã đến tề tựu, rõ ràng địa vị của Kinh Phục Châu là tối cao trong bữa cơm tối nay cho nên tất cả mọi người đều phải đến đợi anh từ sớm. Lão Đổng đi trước, mở cửa cho Kinh Phục Châu. An Nguyện đoán có lẽ vẫn sẽ là cảnh tượng thối nát như trước kia cho nên cúi đầu, lười nhìn.
Cửa mở ra, Kinh Phục Châu bước vào, cô đi bên cạnh anh, tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay đang khoác tay anh của mình, cân nhắc xem khi nào thì rút tay ra. Đang thất thần thì nghe trên đầu có người nói chuyện. Bình thường Kinh Phục Châu nói với giọng khá trầm thấp nhưng lúc này lại hơi cao giọng, khiến người trong phòng đều nghe thấy.
“An Nguyện, nhìn thử xem ở đây có ai quen không.”
Cô hơi sững sờ, nghe theo lời anh, vô thức đưa mắt nhìn lướt qua những người ngồi bên bàn ăn thì phát hiện bữa cơm tối nay khác hẳn với trước kia. Những người ngồi đó đều là đàn ông trung niên, cung cách ăn mặc hoàn toàn khác với mấy tên lưu manh lúc trước. Mắt cô lướt một vòng, bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt khác, người đó cũng đang nhìn cô, ánh mắt rất xấu hổ.
Người An Nguyện cứng đờ, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không thể che được vẻ kinh ngạc và chết lặng của cô. Bàn tay đang khoác trên cánh tay cô Kinh Phục Châu cũng vô thức muốn rút về nhưng bị anh nắm chặt.
“Em đã nhận ra rồi sao không chào hỏi một tiếng?”
Kinh Phục Châu nắm tay cô, ánh mắt hàm chứa nụ cười nhưng tay thì dùng sức khiến cô bị dắt đến bên cạnh người kia. Máu trong người như đông lại. Đức tin của cô, kiên trì của cô bị Kinh Phục Châu đánh nát một cách dễ dàng, không sót lại chút gì.
Tai ong ong cả lên, cô nghe thấy Kinh Phục Châu nói. “Em không quen vị này sao An Nguyện? Có cần tôi giới thiệu cho em không? Đây là sở trưởng sở cảnh sát Lăng Xuyên, Hứa Cửu Xương.”
Trong không khí im ắng, sở trưởng Hứa mỉm cười với cô.
An Nguyện không ngẩng đầu lên, cơ thể hơi run rẩy. Như người chết đuối cuối cùng mất đi chiếc phao cứu sinh duy nhất, lý tưởng mà cô cực khổ thay Trình Kỳ gìn giữ bấy lâu đã sụp đổ trong nháy mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!