Tinh Lạc Ngưng Thành Đường
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Nàng quỳ giữa con đường dẫn vào Triêu Lộ điện. Cung nữ nội thị đi lại không ngừng. Chỉ là, họ đều có cùng một bộ dạng cúi gằm đầu rồi cật lực lảng tránh, không một ai ngước mắt nhìn nàng.
Dạ Đàm cũng không nhìn bọn họ. Tất cả mọi người, không cần biết bản chất tốt xấu ra sao, chung quy đều treo trên mình một chiếc mặt nạ giống hệt. Bày ra trên đó nào là sợ hãi, nào là chán ghét, kết hợp cùng vài cái mỉm cười giả tạo*.
Thật xấu !
Trời đổ xuống một trận mưa nhỏ. Từng hạt từng hạt, tí tách tuôn rơi. Đầu gối Dạ Đàm bắt đầu thấy ê ẩm. Nàng nhích nhích người sang một bên, hơi cúi đầu. Giữa đám cỏ dại rải rác trên đường là mấy con kiến càng đang bò loạn xạ, bối rối muốn khiêng một con sâu vừa kiếm được trở về, ai ngờ vớ nhầm con sâu mập làm bọn chúng tốn khá nhiều công sức. Nhác thấy bá nghiệp trước mắt sắp hoàn thành, Dạ Đàm tiện tay bẻ một khúc rễ cây làm gậy, nhấc con sâu quẳng ra chỗ khác.
Lũ kiến bỏ chạy tán loạn, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nhưng chỉ một lúc sau, chúng lại bò về chỗ con sâu béo, rõ ràng là bộ dạng không chấp nhận công sức cố gắng hơn nửa ngày trời cứ vậy mà mất đi.
Dạ Đàm lại lần nữa vươn tay, đẩy con sâu ra xa hơn một chút, bỗng nghe phía trên đầu có người nói : “Sinh linh trên đời bản chất vốn đã nhiều đau khổ, ngươi sinh ra là con người, trong lòng nên có sự từ bi, vì sao ngươi cứ mãi làm khó chúng?”
Dạ Đàm mạnh mẽ ngẩng đầu liền phát hiện không biết tự lúc nào, trước mặt mình là một nam nhân đang đứng, áo trắng như tuyết, đi giày lụa, dáng người cao thẳng. Dạ Đàm quỳ trên mặt đất, qua màn mưa lất phất chỉ có thể thấy rõ ràng vật được treo trên thắt lưng hắn lại chính là một mảnh sao nhỏ. Rực rỡ trong suốt, tỏa hào quang mờ mờ.
Nàng ngửa mặt lên, trông thấy một…khuôn mặt khác với những người ở bên cạnh mình. Nam nhân này mày cao mũi thẳng, môi mỏng hiền hòa, mái tóc dài màu xám khói rủ xuống tận thắt lưng.
Là một chính nhân quân tử, nhưng lúc này hắn chân mày khẽ nhíu, thần sắc lãnh đạm, duy chỉ có màu sắc đôi môi là nhu hòa, giống như một đóa hoa ấm nở giữa vùng tuyết lạnh, chẳng biết là cố ý hay vô tình, đợi người đến hái.
Trong mắt hắn không có sự sợ hãi cố hữu như những người ở đây, con ngươi đen như mực từ trên cao nhìn xuống mang theo sự dò xét cùng tìm hiểu. Dạ Đàm không thích ánh mắt này, nàng hỏi : “Ngươi là ai ?”
Giọng nói nam nhân như băng như ngọc, thập phần trong trẻo sạch sẽ : “Thần tộc Thiếu Điển thị, Hữu Cầm”.
“Thiếu Điển Hữu Cầm ?”. Dạ Đàm từng chữ từng chữ lặp lại. Cái tên này, hình như cảm giác có chút quen tai ? Mà ở trước mặt nàng, Thiếu Điển Hữu Cầm khẽ nheo mày lại.
Thân phận của hắn không giống người thường, chư thần Thiên giới đa phần đều gọi hắn bằng tôn hiệu Huyền Thương thần quân. Ngược lại, tên thật đã rất lâu rồi không có ai gọi tới. Nữ tử trước mặt gọi tên thật của hắn này một thân áo tím, trên con đường màu xám trắng của hoàng cung, nồng đậm tùy tiện, tựa như muốn hòa tan thành dòng chảy. Không biết nàng đã quỳ ở chỗ này bao lâu, lúc này mưa đã tạnh dần, giọt nước nhỏ bé nhẹ nhàng điểm xuyết lên y phục tím cùng mái tóc đen của nàng như những hạt ngọc vụn.
Đổi lại, càng làm nổi bật thêm sắc trắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hắn hỏi : “Ngươi là kẻ nào ?”
Dạ Đàm ánh mắt khẽ chuyển, bất chợt nhớ lại thân phận người trước mặt mình.
Thần tộc Thiếu Điển thị ! Ối trời ! Đấy chẳng phải là tỷ phu tương lai sao ?
Dạ Đàm vốn có một người chị gái, tên gọi Thanh Quỳ, từ nhỏ đã được chỉ hôn với Thần tộc. Thần tộc thanh cao bao nhiêu, nay lần đầu tiên lại hạ mình ban phát ân điển, đặc biệt tuyển chọn Thiên phi từ phàm trần, cuối cùng, chọn trúng công chúa Thanh Quỳ của Li Quang thị.
Chuyện này thật sự khiến trên dưới Li Quang tộc vui mừng như điên, hoàng đế lại càng khỏi phải nói, ngày đêm chỉ hận không thể xây dựng một tòa tháp cao đến tận trời, trực tiếp mang tỷ tỷ lên dâng tặng.
Vì thế, mỗi năm đến ngày sinh nhật tỷ ấy, người mang lễ vật đến cửa chúc mừng cũng giống như những con kiến này, nườm nượp không dứt. Mỗi dịp yến tiệc, tiếng người ồn ào, toàn là nói chuyện về Thần tộc.
Dạ Đàm đối với chuyện Thần tộc chính là một chút cũng không quan tâm, chỉ là không chịu nổi việc ngày nào cũng nghe mọi người xung quanh lải nhải, nàng bất đắc dĩ cũng phải vểnh một tai lên nghe.
Tỷ tỷ được chỉ định là Thiên phi tương lai của Thần tộc. Trưởng tử của Thần đế là Thiếu Điển Hữu Cầm, tôn hiệu Huyền Thương thần quân. Mà căn cứ theo tin đồn thì cả Thần đế và Thần hậu đều muốn lập hắn làm trữ quân.
Cho nên, nói hắn là tỷ phu tương lai của nàng cũng hoàn toàn là có đạo lý.
Nghĩ tới thân phận của người này, Dạ Đàm khẽ đảo mắt. Gương mặt Thiếu Điển Hữu Cầm, nàng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy khó ưa. Mà đã khó ưa, thái độ đương nhiên cũng không lấy gì làm tốt đẹp. Nàng nói : “Thần tộc giờ cũng rảnh rỗi quá, lại còn quản ta là ai”.
“Hửm ?”. Lông mày Huyền Thương quân nhăn lại thành chữ xuyên. Li Quang thị này, hiện tại vì cái gì lại sinh ra bất mãn với Thần tộc ? Hắn nói : “Kể cả bản quân chỉ là một vị khách bình thường, cũng nên dùng lễ tiếp đãi. Ta thấy cách ăn mặc của ngươi chắc cũng không phải cung nữ người hầu gì, sao lại không biết lễ nghi như vậy ?”
“Vô liêm sỉ !”. Dạ Đàm lại càng trợn tròn mắt, nàng chỉ vào tư thế quỳ một cách vô cùng nghiêm chỉnh của mình, nói : “Nhà các ngươi nói ta như thế này là không biết lễ nghi ?”
Cái này…Huyền Thương thần quân nhất thời á khẩu. Một lúc lâu sau mới lên tiếng : “Vậy, vị cô nương này sao lại hành đại lễ như thế ?”
Thật ra cũng không phải hắn có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với Dạ Đàm, chỉ là đối với nữ tử Li Quang thị mang theo sự bất ngờ cùng kinh ngạc. Thiếu nữ trước mặt này chưa búi tóc mây, rõ ràng là một cô nương khuê tú, mà nhìn y phục cùng trang sức của nàng, tuyệt không phải cung nữ hay nội thị bình thường.
Người ở trong cung, chưa xuất giá, lại có thể ăn mặc trang điểm như này…Hắn hỏi : “Ngươi là vị công chúa đó của Li Quang thị ?”
Thần quân này cũng thật là thông minh ! Đồng tử Dạ Đàm đảo đảo, lầm bầm một tiếng, cuối cùng nghĩ ra ý tưởng xấu đủ dọa hắn một trận, nàng hỏi lại : “Vị công chúa nào của Li Quang thị ?”
Quả nhiên, ánh mắt Huyền Thương thần quân hơi trầm xuống. “Thanh Quỳ công chúa ?”. Lời nói nghiêm túc, hàm chứa uy nghi cùng áp lực.
Tưởng Dạ Đàm nàng sợ hắn ? Này, có trách cũng đừng trách bản công chúa lừa ngươi, ai kêu ngươi không tự mình tìm hiểu trước ? Nhưng mà, thì ra hắn cũng giống những người khác, mỗi lần nhắc tới công chúa Li Quang thị đều chỉ biết có Thanh Quỳ. Nàng không bỏ qua, thập phần kiêu ngạo hỏi : “Ngươi đến chỗ này làm gì ?”
Lúc này, Huyền Thương thần quân mới lộ ra chút kinh ngạc, thật sự là công chúa Thanh Quỳ ? Nghe nói công chúa Thanh Quỳ nổi tiếng xinh đẹp như hoa, tính tình lại dịu dàng hiền thục, nhưng bây giờ được tận mắt diện kiến rồi hắn lại cảm thấy, những lời đồn kia…sai lệch một cách trầm trọng.
Suy nghĩ của hắn rối loạn, nhưng rất nhanh liền tìm ra một cách giải thích hợp tình hợp lý. Thanh Quỳ công chúa này từ nhỏ đã định sẵn là trữ phi Thần tộc, cũng khó trách tộc nhân Li Quang thị đối với nàng hết mực cưng chiều. Nhưng mà, tương lai Thiên phi là nền tảng của Thần tộc, chuyện này sao có thể là trò đùa ?
Thấy hắn trầm mặc, Dạ Đàm hét : “Ta nói chuyện với ngươi đó. Ngươi bị điếc hả ?”
Này…cái này…quả là một chút cũng không sợ hãi. Huyền Thương thần quân nói: “Mai là sinh thần tròn mười lăm tuổi của ngươi. Phụ thần cùng mẫu thần nghĩ tới năm nay ngươi sẽ cập kê, liền lệnh bản quân đích thân mang lễ vật tới Li Quang thị chúc mừng”.
Hắn vừa dứt lời, tay phải nhấc một cái. Một hộp gấm xuất hiện giữa lòng bàn tay. Kẻ này, kể ra cũng là người giỏi kiềm chế cảm xúc ! Dạ Đàm nhận lấy cái hộp nhưng không mở ra, nàng phẩy phẩy tay, nói : “Ta biết rồi, ngươi về đi !”
Huyền Thương thần quân được kính trọng suốt hai ngàn bảy trăm năm, lần đầu tiên bị xua đuổi như chó, hắn không kiềm được lại hỏi : “Ngươi đối với Thần tộc, thật sự là không sợ hãi chút nào sao ?”
Đổi lại chỉ thấy Dạ Đàm kỳ quái nói : “Ta lớn tới chừng này, trước giờ chỉ sợ duy nhất có một thứ. Ngươi muốn biết đó là thứ gì không ?”
Huyền Thương quân hiểu bản thân không nên hỏi, nhưng đây là lần đầu tiên có người dũng cảm dám kể gì đó trước mặt hắn. Biết là không quan trọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn mở miệng : “Là thứ gì ?”
Dạ Đàm âm thầm đắc ý, nói : “Chính là con chó gác đêm ở Nhật Hi cung. Nói về nó á ? Đã thích ăn đồ dơ lại còn hay cắn người, những việc đó cả ta và ngươi đều không làm được, dĩ nhiên phải khiến ta vừa kính vừa sợ rồi. Sao hả ? Thần tộc mấy người có…Ế, ngươi đi đâu vậy ? Ta còn chưa nói xong mà ! Cả một câu chào hỏi cũng không có, đúng là người không biết lễ nghĩa”.
Nàng cố sức gào to, nhưng Huyền Thương thần quân lại rời đi nhanh như một cơn lốc, đến mắt cũng chẳng ngoái lại nhìn.
Câu này tại sao hắn lại hỏi ? Quá sức dư thừa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!