Tinh Lạc Ngưng Thành Đường - Chương 30: Dọa người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Tinh Lạc Ngưng Thành Đường


Chương 30: Dọa người


Thiên Quyền Cung- Trọng Mặc Đài.

Bích Khung tiên tử cầm một cái bình hoa lên, “choang” một tiếng, bình hoa liền vỡ tan tành. Mảnh sứ văng khắp nơi, nàng tức giận mắng: “Cái thứ gì chứ! Một phàm nhân nhỏ bé, mà dám sai bổn tiên tử xuống bếp nấu cơm?Ngươi cũng xứng sao??!!”

Do nàng ta tức quá nên tàn nhẫn đá một phát vào cái chân bàn. Nhưng nhớ tới chuyện mẫu thân giao phó, nàng khẽ cắn môi, hậm hực mà lấy ra pháp bảo của Hà tộc —— Vạn Hà Thính Âm ra. Đây là pháp bảo liên lạc đặc biệt của Hà tộc, có thể thông qua mây tía liên lạc với nhau.

Nàng nhẹ vận công, hư ảnh của Đan Hà thượng thần đã xuất hiện ở phía trên pháp bảo. Bích Khung nói: “Mẫu thần!”

Nàng được cưng chiều từ nhỏ, có khi nào phải chịu ủy khuất như vậy chứ? Lúc này răng trên cắn chặt môi dưới, trong mắt xuất hiện hơi nước mờ mờ.

Đan Hà thượng thần hỏi: “Con gái có chuyện gì vậy?”

Bích Khung tiên tử đem chuyện vừa rồi từng chuyện từng chuyện một kể lại: “Mẫu thần, công chúa phàm nhân này, thật sự là cuồng vọng tới cực điểm rồi!”

Không ngờ Đan Hà thượng thần lại mỉm cười: “Nếu thật là như vậy, ta đây thật sự phải chúc mừng nữ nhi của ta rồi.”

Bích Khung sửng sốt: “Sao ạ?”

Đan Hà thượng thần nói: “Một nữ tử phàm tục kiêu ngạo, vô lễ, sẽ không lọt được vào mắt Thiên Đế. Địch thủ ngu xuẩn vô tri như vậy, bị huỷ bỏ là chuyện sớm muộn thôi. Ngôi vị Thần hậu, nữ nhi ta nắm chắc trong tay rồi.”

Bích Khung nói: “Chỉ là tai thú kia của nàng ta còn viết một cái thực đơn, mẫu thần xem, trong này nào là gà, vịt, heo…. Mà Thiên giới không cho sát sinh. Con đi đâu tìm cho nàng ta chứ!”

Đan Hà thượng thần như được gió xuân thổi vào, cả người hay vẻ mặt đều tràn đầy ấm áp cùng vui sướng: “Tìm không thấy cũng phải tìm. Mẫu thần sẽ sai người đưa tới. Con nhớ kĩ, tất cả yêu cầu của nàng ta, đều phải cố gắng làm hài lòng hết mức. Đối đãi với kẻ địch ngu xuẩn, chúng ta chỉ cần chiều theo ý nàng ta, nàng ta sẽ rất nhanh tự tìm đường chết. Con yêu, đối với loại người này, phủng sát (*) mới là thủ đoạn cao minh nhất. Cứ tạm thời im lặng chờ đợi, không bao lâu nữa, nàng ta nhẹ thì bị đuổi trở về nhân gian, nặng thì thân chết hồn tiêu.”

(*) phủng sát: nâng niu, trân trọng rồi giết sau.

Bích Khung lúc này mới dụi dụi đôi mắt, nói: “Thật ra những đạo lý này, nữ nhi đều biết. Chỉ là nàng ta thật sự là quá đáng hận, nữ nhi thật sự không nhịn được!”

“Đứa nhỏ ngốc.” Đan Hà từ ái mà nhìn nữ nhi mình:“Trước mắt chịu chút ủy khuất có gì đáng quan trọng? Ghi nhớ lời mẫu thần nói, nhẫn nại, chờ đợi.”

Bích Khung tiên tử hít sâu một hơi, nói: “Nữ nhi đã hiểu.”

Đan Hà thượng thần gật đầu: “Những nguyên liệu nấu ăn kia, mẫu thần sẽ phái người đưa tới ngay. Con nhớ làm cho tốt rồi đưa qua đó.”

Bích Khung tiên tử nói: “Không cần bỏ thêm chút độc dược cho nàng ta sao? Nàng bất quá chỉ là một phàm nhân……”

Đan Hà vội nói: “Không thể! Bệ hạ cùng quân thượng đều là người cẩn thận kín đáo, vạn lần không thể tự gây thêm rắc rối.”

Bích Khung tiên tử đành phải nói: “Vậy được. Nữ nhi biết rồi ạ.”

Không bao lâu, bên ngoài quả nhiên có tiên thị lặng lẽ đưa thịt tới. Bích Khung tiên tử xách theo một rổ thịt gà, thịt vịt, thịt heo đi vào phòng bếp.

“Ly Quang Thanh Quỳ, nếu có một ngày, ngươi rơi vào tay bổn tiên tử!” Bích Khung mở thực đơn của Man Man ra, cầm một trái bí đỏ lên, một đao chém thành hai nửa:“Ta nhất định sẽ đem ngươi chặt thành tám mảnh, băm thây vạn đoạn, nghiền thành thịt vụn……”

Nàng vừa nấu cơm, vừa lảm nhảm chửi bới, tưởng tượng thấy chính mình sau khi đăng Hậu vị, mà “Ly Quang Thanh Quỳ” quỳ gối dưới chân mình đang đau khổ cầu xin, cuối cùng lửa giận trong lòng cũng giảm xuống phần nào. Hừ, phàm nhân ngu dốt, ngươi cứ chờ ngày đó đến đi!!

Bích Khung vẫn luôn ngóng trông ngày này, nhưng nàng thật không ngờ ngày này thế nhưng tới nhanh như vậy.

Nhanh đến mức —— ngay tại thời điểm nàng mang theo giỏ đồ ăn đi vào Thiên Ba Viện .

Thiên Ba Viện.

Dạ Đàm đang ở trước gương thưởng thức dung mạo “tuyệt mỹ” của mình, thì nghe thấy giọng nói nữ tử vang lên: “Ly Quang Thanh Quỳ!” Thanh âm còn nghe rõ sự cáu gắt bên trong ——người tới đương nhiên là Bích Khung.

Dạ Đàm để giấy tuyên(*) xuống, mở cửa đi ra ngoài. Bích Khung vẫn một thân xanh ngọc bích, ngồi cạnh bàn đưa lưng về phía nàng. Trên bàn bày biện mười món ăn, khói bốc nghi ngút, đúng y như thực đơn vừa rồi Man Man viết.

(*) Giấy tuyên: là một loại giấy thời xưa người ta dùng làm son. Search Google để biết thêm chi tiết:))

“Chao ôi, tay nghề không tồi nha.” Dạ Đàm đi đến bên cạnh bàn, cầm đũa gắp ngay một miếng sườn xào chua ngọt.

“Ngươi hài lòng chưa?!!” Bích Khung một thân lửa giận, nhưng trong khoảng khắc nhìn thấy Dạ Đàm, cả người nàng đều giống hóa băng vậy, hàn khí cứ thế tuôn ra không ngừng , lạnh cả tóc gáy.

“Ngươi……” Bích Khung tiên tử chỉ vào Dạ Đàm, vẻ mặt kinh hãi. Dạ Đàm nói: “Tối nay thần đế cùng thần hậu mở tiệc, ta đặc biệt tỉ mỉ trang điểm một phen.” Nàng đứng lên, giơ cục sườn lên xoay vòng vài cái:”Thế nào?”

Rất nhanh hoàng hôn đã bao trùm toàn bộ Thiên Giới, Bích Khung thấy mắt nàng giống như bị người ta đấm cho hai quyền bầm tím, hàng mi sắc như thương bị chải đến mức như dựng đứng lên, mí mắt lấp lánh thếp vàng chói mắt cùng quả môi như bị trúng độc…… Sau đó là bả vai với chân trắng bóng………

Còn có hai quả hồng đào trước ngực như khoảng cách giữa sông và núi khó mà vượt qua.

Cổ họng Bích Khung như bị hóc một quả trứng chim, nàng duỗi dài cổ, nhưng một chữ cũng không thốt ra được. Qua cả buổi, nàng cuối cùng mới nói: “Hoàn…… Hoàn mỹ.”

Dạ Đàm hài lòng ngồi vào trước bàn, bắt đầu ăn cơm. Bích Khung chẳng những không có phẫn nộ với ủy khuất như trước, ngược lại còn ngẩn ngơ như khúc gỗ mà cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng

“Ăn ngon không?” Nàng nhỏ giọng hỏi.

Dạ Đàm nói: “So với tay nghề Man Man còn kém một chút, bất quá miễn cưỡng có thể ăn được.”

Bích Khung phát hiện trong lòng mình vậy mà không có một tia gợn sóng nào, ngược lại còn múc cho nàng một chén canh nhỏ —— mặc kệ ăn ngon hay không, ngươi cứ ăn nhiều một chút đi…… Dù sao cũng là bữa ăn cuối cùng rồi.

Dạ Đàm vừa ăn vừa hỏi: “Tình hình muội muội ta thế nào?”

Hả“?” Bích Khung còn đang đắm chìm trong việc đối thủ đang tự phế chính mình , khiếp sợ vì tự đoạn tuyệt con đường sống. Cho dù là nhắc tới vị trữ phi tương lai Ma tộc kia, nàng cũng không hề có ý giễu cợt. Nàng đột nhiên có tính nhẫn nại, nói: “À à, ngươi nói Ly Quang Dạ Đàm hả. Ngày hôm qua không phải Ma hậu mở tiệc sao, nàng tự xưng có học y đạo, bị mọi người cười nhạo một trận……”

Ma Tộc.

Thanh Quỳ được Đại Tế Tư Tương Liễu đưa về ghế của nàng, Ma hậu nắm tay nàng, giống như hoàn toàn không thấy bộ dạng chật vật của nàng khi nãy.

—— Triều Phong lại không hề ra tay, thật không thể ngờ mà.

“Đứa nhỏ ngốc. Lần sau không nên liều lĩnh như vậy.” Nàng rút khăn lụa của mình đưa qua, nói:“Trên mặt toàn là đất cát, mau lau đi. Tướng sĩ Ma Tộc lỗ mãng thành tính, ngươi đừng để bụng.”

Thanh Quỳ lau bụi đất trên mặt mình, mắt thấy giữa sân máu tươi tung tóe, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Cũng may có Đại Tế Tư hoà giải, cuối cùng cũng không còn ai gây khó dễ cho nàng nữa. Đến khi xong tiệc, Ma hậu lệnh Toàn Uyên ma cơ đưa nàng đến Trọc Tâm hồ nghỉ ngơi.

Toàn Uyên ma cơ một thân y phục đen, váy áo đính vảy cá lấp lánh tỏa sáng, ngực với eo đều được bó căng, càng tôn lên vẻ đầy đặn quyến rũ. Nàng nắm tay Thanh Quỳ, nói: “Công chúa từ Nhân tộc đến, khó tránh khỏi không quen với tác phong hành sự của Ma tộc. Nhưng không cần lo lắng, sau này sẽ biết hết thôi, cũng sẽ không còn kinh sợ như vậy nữa. Ta tên Toàn Uyên, ở Trầm Bi Uyên bên cạnh Trọc Tâm Hồ. Công chúa với ta tuy mới quen, nhưng ta thấy công chúa, lại cảm thấy rất thân thiết. Sau này công chúa có cần gì, đều có thể sai người tới tìm ta.”

Thanh Quỳ cảm kích sự nhiệt tình của nàng, nói: “Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm.”

Toàn Uyên ma cơ nói: “Công chúa không cần khách khí. Phía trước chính là Trọc Tâm hồ.”

Thanh Quỳ đưa mắt nhìn qua, quả nhiên trông thấy khói sóng ngàn lớp. Bên trong sắc nước mù mịt, một mảnh đảo nhỏ như ẩn như hiện. Toàn Uyên ma cơ vẫy tay một cái, liền có một con thuyền nhỏ cưỡi sóng mà đến.

Nhưng trên thuyền lại không có một bóng người, Thanh Quỳ nói: “Thuyền này…… Vì sao không thấy người đưa đò?”

Toàn Uyên ma cơ che miệng cười, nói: “Công chúa đã quên rồi sao, đây là Ma tộc, tự nhiên có pháp thuật để sử dụng, đâu cần người chèo thuyền đúng không?”

Thanh Quỳ có chút ngượng ngùng: “Là ta kiến thức nông cạn.”

Toàn Uyên ma cơ thật ra cũng không để bụng: “Công chúa lên thuyền trước đi. Hôm nay người cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thanh Quỳ nhợt nhạt hành lễ với nàng, rồi xoay người bước lên thuyền nhỏ. Thuyền này thực sự chở nàng thẳng về phía giữa hồ. Vẫn luôn chờ đến khi nàng hoàn toàn khuất bóng sau làn sương khói, Toàn Uyên ma cơ rốt cuộc nói: “Tứ điện hạ trốn trong chỗ tối, là đang đợi ai vậy?”

Cách đó không xa, Triều Phong kéo theo Cốc Hải Triều đi ra. Hắn nói: “Có thể làm ta có nhẫn nại chờ đợi như vậy, đương nhiên là một vị tuyệt thế giai nhân rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN