Tỉnh Lại Lần Nữa Tôi Cưa Đổ Bạn Thân - Chương 28: 28: Ngốc!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tỉnh Lại Lần Nữa Tôi Cưa Đổ Bạn Thân


Chương 28: 28: Ngốc!


Nhóm của Gia Khánh đang đi ở phía ngược lại cũng bị tiếng kêu thất thanh của hai người kia làm cho giật mình, bốn người lập tức quay đầu lại thì phát hiện Phúc Dương đã ngã xuống, Mộng Tuyền cùng Nhật Minh đang không ngừng gọi cậu.

Hình ảnh này vừa đập vào mắt đã khiến tim Gia Khánh như ngừng đập, anh liền nhanh chân chạy đến đỡ lấy Phúc Dương thay cho Mộng Tuyền, lúc này Phúc Dương vẫn còn chưa ngất đi, cậu thở từng hơi nặng nhọc, tay run rẫy móc từ túi áo khoác ra một lọ thuốc xịt hen suyễn rồi đưa nó cho Gia Khánh.
– Giúp…!tôi…
Gia Khánh ngay lập tức cầm lấy thuốc rồi đưa đến bên miệng Phúc Dương, cậu thở ra một hơi rồi ngậm lấy ống ngậm, từ từ hít vào rồi nín thở, Gia Khánh lấy thuốc ra khỏi miệng cậu, Phúc Dương cố nín thở thêm vài giây rồi mới chậm rãi thở ra.

Một lúc sau thì cơ thể cậu mới dần dần bình phục trở lại, hơi thở cũng đã thông thuận hơn, xung quanh có rất nhiều người đang quây quanh xem, bảo vệ của công viên giải trí cũng chạy đến.

Phúc Dương nửa ngồi nữa nằm thêm một lát rồi mới bám vào Gia Khánh và Nhật Minh đứng lên, lần phát bệnh này nặng hơn so với lần cậu vừa mới sống lại, có lẽ do khi nãy đã chạy quá nhiều trong nhà ma, đúng là hôm nay quả thật xui xẻo đi.
Đám người kia thấy cậu đã đứng lên thì cũng tản đi, hiện tại chỉ còn lại sáu người mà Phúc Dương quen biết, Mộng Tuyền hốc mắt đỏ ửng, khi nãy Phúc Dương đã thật sự dọa cô sợ, so với những gì vừa gặp trong nhà ma thì còn đáng sợ hơn.

Cô ấy mím môi tiến đến nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng nói.

– Phúc Dương, cậu dọa mình sợ chết khiếp luôn!
Mấy người kia cũng gật đầu hùa theo, chỉ riêng mình Gia Khánh là vẫn im lặng nhìn cậu chăm chú, ánh mắt của anh nóng đến nổi Phúc Dương bị dọa sợ, cậu không dám nghiêng mặt qua nhìn anh, còn không dám lên tiếng lấy lại chai thuốc xịt.

Thế là Phúc Dương đành cắn răng bỏ qua ánh mắt của anh, cứ coi nó như không tồn tại là được, cậu mỉm cười an ủi mấy người còn lại.
– Xin lỗi vì đã dọa sợ mọi người, thật ra mình bị hen suyễn từ nhỏ, có thể khi nãy chạy quá nhiều nên mất sức, cơn hen mới phát tác mà thôi.

Hiện tại đã dùng thuốc nên đã ổn, mọi người không cần lo nữa đâu!
Cậu vừa nói xong thì mấy người kia mới biết là cậu có bệnh trong người, hèn gì nhìn Phúc Dương có chút ốm yếu, ngay cả bức tường cao chưa đến ba mét cũng không leo được, bóng rổ cùng bóng đá cũng không chơi nốt, hóa ra là cậu mắc bệnh.
Phúc Dương cười cười, nhận lúc mấy người kia không chú ý thì kéo tay Gia Khánh muốn lấy lại thuốc, nhưng người kia dường như muốn chống đối cậu, hai người lén lút tranh giành bình thuốc ở lưng Phúc Dương, một lát sau thì cuối cùng Phúc Dương cũng lấy được, cậu thở phào một hơi rồi đem thuốc bỏ vào túi áo.
Lúc này ở phía sau lưng cậu truyền tới âm thanh của Gia Khánh, âm lượng nhỏ đến mức chỉ đủ để cho Phúc Dương nghe mà thôi.
– Ngốc!
Bị nói là “ngốc” nhưng Phúc Dương vẫn nhịn, nể tình khi nãy anh đã giúp cậu thế nên Phúc Dương cũng bỏ qua, hai người tiếp tục im lặng không ai nói tiếng nào.

Năm người còn lại thì lại khác, vì Phúc Dương đã bình thường trở lại nên bọn họ không thèm quan tâm bầu không khí căng thẳng giữa hai người kia nữa, lập tức kéo nhau đi chơi mấy trò chơi khác.
Hôm nay nhóm Gia Khánh hẹn nhau đi công viên để giải trí, kết quả vừa vào thì Thành Đạt đã lôi cả bọn đi chơi nhà ma, mặc dù không bị nhà ma dọa sợ nhưng lát sau lại bị Phúc Dương dọa cho chết khiếp.

Thế nên cả bọn muốn đi tìm một cái trò chơi gì đó nhẹ nhàng một chút để an ủi cho trái tim yếu đuối bé bỏng của mình, và lựa chọn cuối cùng chính là chơi vòng quay ngựa rỗ.
Phúc Dương cùng Gia Khánh đi theo năm người kia tiến đến chỗ vòng quay đặt ở gần cổng ra vào công viên, lúc này xung quanh có rất nhiều người, nhưng hầu hết là các ông bố và bà mẹ trẻ tuổi dẫn con của mình đến chơi vòng quay.

Cả nhóm bảy người vừa xuất hiện thì đã thu hút ánh nhìn của người khác, đặc biệt là Mộng Tuyền, bởi vì cô ấy là cô gái duy nhất trong nhóm, mấy người kia đều đang âm thầm xì xầm to nhỏ đoán già đoán non, không biết Mộng Tuyền là bạn gái của người nào.
Mặc dù bị người khác nhìn như người ngoài hành tinh nhưng cũng không thể khiến cho năm con người kia lung lay ý chí, bọn họ nhất quyết phải ngồi vòng xoay ngựa gỗ cho bằng được, ngay cả Thái Vũ bình thường nhìn rất cool ngầu nhưng cũng chung ý kiến với bốn người kia.

Phúc Dương thấy thế cũng chỉ biết làm theo bọn họ, đa số vẫn luôn thắng thiểu sổ, cậu đi mua vé rồi tiến vào trong vòng xoay, lựa một con ngựa gỗ có hình dáng đẹp đẽ rồi nhanh chóng leo lên nó.

Mấy người kia cũng làm như thế, duy chỉ có Gia Khánh là thẳng thắng từ chối không muốn chơi cùng bọn họ, kết quả vẫn là bị Thành Đạt cùng Vũ Luân lôi vào cho bằng được, anh đen mặt leo lên con ngựa ở phía sau lưng Phúc Dương, vòng xoay nhanh chóng được khởi động.
Một lát sau thì cả bọn rời khỏi vòng quay rồi đi đến một quán nước trong công viên, cả bọn gọi nước rồi hào hứng bàn chuyện xem lát nữa sẽ đi đâu.

Phúc Dương yên tĩnh ngồi ở một bên nghe bọn họ nói, dường như đã qua mấy ngày cậu không còn nghe mấy thanh ồn ào như hiện tại nữa rồi, bởi vì chiến tranh lạnh giữa cậu và Gia Khánh đã khiến mấy người còn lại không dám nói chuyện.

Lần trước vốn bàn với Mộng Tuyền là sẽ chỉ giận Gia Khánh hai ba ngày, không ngờ hiện tại đã là ngày thứ tư rồi, bọn họ vẫn còn chưa có ý định làm hòa.
Phúc Dương âm thầm thở dài trong lòng, nếu biết trước như vậy sẽ không giận lâu làm chi, hiện tại muốn làm lành cũng không biết nên làm bằng cách nào, kế hoạch theo đuổi còn chưa kịp tiến hành thì ngay cả làm bạn cũng không làm được nữa rồi!
Cậu đứng lên rồi đi đến nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay nhưng tâm hồn của cậu không biết lại trôi dạt đến nơi nào, cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, âm thanh hỗn tạp cùng chửi mắng ở phía sau vang lên, Phúc Dương đưa mắt nhìn qua gương thì phát hiện mấy gương mặt quen thuộc, không ngờ hôm nay đi đến đâu cũng gặp người quen.
Phúc Dương có chút sợ hãi cúi thấp đầu, âm thanh mắng chửi càng ngày càng lớn, ba tên con trai tiến vào buồng vệ sinh, vừa đi vệ sinh vừa chửi mắng ai đó, Phúc Dương nhanh chóng tắt nước rồi xoay người muốn rời đi, nhưng xui làm sau vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng phải người khác.

Cái tên bị cậu đụng trúng cau mày khó chịu, nắm lấy cổ áo Phúc Dương quát lớn.
– Mẹ mày đi đứng không nhìn đường à, muốn chết có phải không?
Phúc Dương lắc đầu muốn thoát khỏi tay của hắn ta, nhưng sức cậu không thể so với sức của hắn, mấy người bên trong nghe thấy tiếng mắng chửi của người bên ngoài thì liền đi ra xem xem, một trong số đó tiến đến thì nhìn thấy mặt của Phúc Dương, hắn ta vừa nhìn thì liền lập tức nhận ra.

– Thằng này không phải bạn của thằng Gia Khánh à?
Hai người còn lại cũng tiến đến nhìn thì phát hiện đúng như lời của tên vừa rồi, bọn hắn chính là đám người đánh nhau với nhóm Gia Khánh ở quán nướng rồi bị bắt đến sở cảnh sát.

Mặc dù hôm đó Phúc Dương không tham chiến nhưng bọn hắn đều nhìn thấy cậu ngồi chung bàn với Gia Khánh, lúc ở sở cảnh sát thì Phúc Dương cũng có chạy đến rồi về cùng nhóm Gia Khánh.

Bọn hắn vốn vẫn còn mang thù đối với nhóm Gia Khánh, lần đó cả bọn bị bắt rồi bị cảnh sát tạm giam đến ba ngày, vừa ra khỏi sở thì bị phụ huynh đem về nhà quản giáo một trận, còn bị nhà trường đình chỉ học một tuần, thế nên đối với bọn hắn thì thù này nhất định phải trả.
Hôm nay may mắn bắt được Phúc Dương ở đây, bọn hắn muốn dùng cậu dụ Gia Khánh đến rồi đánh hội đồng một trận cho thỏa mãn, thế nên Phúc Dương bị bọn hắn kéo ngược vô nhà vệ sinh rồi đẫy ngã xuống sàn nhà.

Cả người Phúc Dương đều bị nước trên sàn nhà làm cho ướt sũng, cậu lồm cồm bò dậy thì liền bị một cú đạp vào lưng, cơn đau nhanh chóng truyền đến, Phúc Dương cảm thấy hoảng sợ vô cùng, đây là lần đầu tiên cậu bị đối xử như thế!
Mấy tên kia thấy bộ dạng yếu ớt của cậu thì cười khoái chí, cái tên đang đạp cậu còn cố tình dùng thêm lực ở chân khiến cho Phúc Dương không tài nào đứng lên nổi, hắn ta thích thú cười lớn, nói.
– Không ngờ thằng Gia Khánh cũng chơi với một đứa yếu ớt như thế này, đúng là làm nhục cái danh đại ca trường Gia Hòa!
Phúc Dương cắn môi đến bậc máu, lúc cậu vừa định phản bác thì cửa phòng vệ sinh bị đá ra, một giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận truyền tới, tim Phúc Dương cũng nhanh chóng gia tăng tốc độ.
– Mày vừa nói ai yếu ớt?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN