Tinh Linh Nước Mang Hoa Mặt Trăng
Chương 5
Ban mai chiếu rọi tia nắng vàng ươm xuyên qua tán lá cây, tạo nên những hạt nắng lấp lánh trên thảm cỏ xanh của khu vườn sinh học tươi mới. Đúng là một khung cảnh tiết trời giữ thu, mang lại cái cảm giác dịu mát với một chút lạnh của những cơn gió mang hương thơm hoa Lài từ trong khu vườn làm cho cả không gian thơm thoảng một mùi hương dễ chịu. Khoản không gian dịu êm ấy, được nằm khuất vào góc nhỏ hướng ra con song Hậu hiền hòa như cái tên gọi của nó với những con sóng lăn tăn vô ý chơi đùa dưới ánh mây trôi không lo nghĩ trên bầu trời xanh màu mắt biếc xa xa đó. Đây là nơi mà Diệp Thư rất thích tới, bởi nó có thể ngăn cách tiếng ồn náo nhiệt của giờ ra chơi để hưởng thức một cuốn sách hay giải một bài toán khó nhằn nào đó.
Hiện tại, cô đang đọc “Hai Số Phận” – Jeffrey Archer dưới ánh nắng mùa thu, rồi cô khẽ đưa mắt lên nhìn xa xa những cơn sóng lăn tăn và uống một ngụm “Vô Trà” cùng với những miếng bánh trung thu nhỏ nhắn mang vị ngọt của hạnh phúc mà cô được chị Bảo dạy cách làm. Cô bắt đầu thả hồn mình theo từng miếng bánh ngọt ngào đó để cảm nhận các yếu tố tạo nên bức tranh mùa thu thơ mộng trước mắt.
“Ê bốn mắt, mày ở đây nãy giờ à?” – Giọng nói ngổ ngáo đó đã đưa cô trở về thực tại nhanh hơn bất cứ thứ gì. – “Giúp tao việc này đi?”
“Minh Lâm đó à? Có chuyện gì thế?”
“Thì là ngày hôm nay là sinh nhật của mẹ tao, nên tao muốn nhờ mày giúp tao chọn quà dùm ấy mà.”
“Ừm tớ hiểu rồi, cậu ăn bánh đi tớ là đấy.” – Cô đẩy hộp bánh ra phía trước.
“Tao no rồi, cho tao ly nước đi. Nó là Vô Trà à?”
‘Ừ của cậu đây.’ – Cô đưa ly trà với phần hơi thất vọng. – ‘Vậy giờ cậu định mua gì chưa?’
‘Chưa nữa, nhưng tao nghĩ có nên mua cho mẹ tao một vài trang sức không nữa. Nhưng nghĩ lại giá lại hơi cao chả hợp với điều kiện của tao gì cả.’ – Cậu chậc lưỡi.
‘Tơi cũng nghĩ giống cậu.’ – Diệp Thư suy nghĩ một hồi nói. – ‘Hay mua cho mẹ cậu một cái khăn choàng với một cái áo ấm đi. Cũng đang giữa thu với lại sắp vào đông rồi, sẽ lạnh lắm đấy.’
‘Ý kiến hay. Vậy nên mua ở đâu là tốt nhất đây?’
‘Ở Mỹ Mỹ đi, nơi đó bán bình dân lắm phù hợp cho cậu nữa.’
‘Vậy thì khoản một giờ chiều nay, tao chở mày đi nha.’ – Cậu đứng lên khi nghe tiếng trống đánh. – ‘Với lại chiều nay mua quà cho mẹ tao xong, thì qua cửa hàng chị Bảo luôn.’
‘Chi vậy, nhờ chị làm bánh sinh nhật ah?’
‘Ừm đúng rồi, nhờ bả làm chiếc bánh sinh nhật thật ngon cho mẹ tao.’
‘Vậy chiều nay một giờ gặp cậu nha!’ – Nói đoạn khi cô và cậu bước vào lớp để bắt đầu một tiết học toán khô khan của cô Mai.
——————————————————————————
“Cậu đi tới chút xíu nữa là tới cửa hàng đó.’
‘Ê con nhãi kia, mày chơi tao đó à?’ – Minh Lâm bực bội đạp chiếc xe đi một cách hằng hộc. – ‘Nãy giờ tao chở mày chạy vòng vòng quay khu này nữa tiếng đồng hồ rồi đó.’
‘Tớ xin lỗi mà, chỗ này mới mở nên tớ đã rãnh đâu.’ – Cô nói với giọng một chút bối rối.
‘Khôn hồn mày chỉ đúng chỗ lần đi, không là tao quăng mày xuống sông cho cá rỉa cái não của mày đó.’
‘Thôi tớ xin lỗi mà, lần này tớ chắc chắn nó sẽ tới. A kìa, nó kia rồi.’ – Cô mừng muốn khóc chỉ tay về phía cửa hàng. – ‘ Tớ đã nói rồi mà!’
‘Hên cho mày đó con.’ – Cậu định la lên nhưng cơn gió trưa đã thổi mát đi cái đầu đang nổi lửa hừng hực của cậu.
Cửa hàng Mỹ Mỹ có khuôn viên khá nhỏ được sơn bằng hồng như nó lớn hơn đôi chút cửa hàng hoa Phong Lữ của chị Bảo, cửa ra vào xung quanh được viền bằng dây leo hoa Hồng Pháp xinh đẹp nở rộng những bông hoa to lớn, cửa hàng nằm trong một góc của đường hẻm hướng ra con sông êm đềm. Khá xa với vẻ ngoài đơn điệu của cửa hàng, bên trong là cả một siêu thị quần áo nhỏ với những mặt hàng tuyệt đẹp khác nhau nhưng hơi vắng khách, có lẽ là do mới mẻ.
‘Cậu vào chọn đi.’ – Cô kéo tay cậu vào trong cửa hàng.
‘Lâu rồi tao chả đi mua quần áo. Giờ biết chọn cái gì bây giờ?’ – Cậu gãi đầu nhìn xung quanh.
‘Thì cứ vào chọn đã đứng ở ngoài nhìn sao mà biết được chứ. Nè cậu xem cái áo lạnh này xem đẹp chưa này, cả cái khăn choàn này nữa mềm mại còn ấm nữa.’
‘Chậc, đây nhiều loại quá. Sao không làm cho nó thành một loại luôn cho đỡ mệt cái não ta.’
‘Trời ạ, làm như cậu thì ai ai cũng giống nhau à. Con mắt thẩm mỹ của cậu tệ quá.’
‘Nếu có tao đem mày quăng xuống sông từ nãy rồi. Tao thấy cái áo này được nè.’ – Cậu lấy ra từ giá quần áo một chiếc áo khoác màu tím.
‘Ừm như nhìn nó già quá. Cậu lựa màu khác đi như màu xanh này cũng được nè.’
‘Nó cũng đẹp nhưng tao thích cái màu tím này hơn, với lại nó cũng là màu mẹ của tao thích nữa.’
‘Vậy thì chọn nó đi. Giờ ta đi lựa thêm khăn choàng nữa là xong.’
‘Mua đồng bộ luôn ha, tao thấy đằng kia có cái khăn màu tím luôn kìa.’
‘Ê sao lại có cái bao tay này ở đây?’ – Cậu hỏi khi đang ở quày tính tiền.
‘Quà của tớ mua cho mẹ cậu đấy, tớ cũng muốn tặng quà cho mẹ cậu nữa.’
‘Vậy à, tao cảm ơn nha!’
‘Ừm không có chi.’ – Cô hơi ngạc nhiên trước giọng điệu nhẹ nhàng của Lâm mà lâu rồi cô vẫn chưa cảm thấy nó.
—————————————————————————————-
‘Chào mừng em quay trở lại Diệp Thư.’ – Chị đứng sau chiếc bàn với chiếc tạp dề dễ thương những bông hoa nhỏ.
‘Em chào chị!’ – Cô nở một nụ cười thật tươi với chị.
‘Đồ của bà chị cần đây, giờ bắt đầu thôi.’
‘Ừm, mình bắt đầu làm thôi. Em cũng mặc chiếc tạp dề này luôn đi Diệp Thư.’
‘Tớ chưa bao giờ thấy cậu mặt tạp đề cả, ra dáng ‘Nam công gia chánh’ ghê ta ơi!’
‘Mày nhiều chuyện quá làm đi.’
Và thế cuộc làm chiếc bánh sinh nhật thật ngon cũng diến ra một cách vui vẻ nhất đối với chị Bảo và Diệp Thư nhưng với Lâm thì nó thật ồn ào, phiền phức. Đến nỗi cậu phải hét lên:
‘Hai người im lặng được không, ồn ào quá!’
‘Không đấy thì làm gì được tụi tớ nào.’ – Cô cười khúc khích với chị.
Cậu không đáp lại mà chỉ cuối đầu chăm chút khoáy đều chậu bột trong tay mình một cách cẩn thận làm cho nó thật mịn màn như cái chất ban đầu của nó. Minh Lâm chăm chút đừng cái khuôn cho đến việc trang trí, cậu đều tự tay làm hết khiến cho chị và cô có đôi phần cảm giác thừa ra. Xin cậu làm phụ, cậu cũng từ chối và kêu làm những công việc vặt vãnh khác. Sự nỗ lực của cậu đã được đền đáp bằng chính hành quả, chiếc bánh sinh nhật thơm ngon đã hoành thành vơi lớp kem màu trắng với những trái dâu đỏ mộng ngọt ngào với dòng chữ: ‘Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!’, được viết từ những dòng socola do chị Bảo làm màu nâu đen bóng mượt. Nhẹ nhàng lấy chiếc bánh đặt vào hộp rồi gói lại một cách cẩn thận nhất không dư thừa một mảnh dây nào cả.
‘Tớ không ngờ là cậu khéo vậy luôn, hôm này cậu cho tớ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác đó.’
‘Chị cũng vậy nữa, Lâm giấu nghề với chị nha!’
‘Có gì mà ngạc nhiên, hồi nhỏ tao hay làm bánh với…’ – Cậu đột ngột yên lặng, rồi nói tiếp. – ‘Tao hay làm bánh với mẹ tao.’
Cậu quay lại nhìn chị Bảo nhưng chị đã đi mất, cậu nghe được trong không gian ngập tràn hương hoa ấy một mùi khá quen thật từ đất mẹ bao la, đó là mùi của mưa. Rồi thê cơn mưa bắt đầu đột ngột rơi mà không báo trước, hạt trước kéo những hạt sau tạo thành một cơn mưa chiều bất tận. Cơn gió lớn thổi mạnh dần theo những tiếng vang xa trên bầu trời đang chớp sáng vào đường. Bầu trời đen xạm lại báo hiệu một cơn mưa sẽ kéo dài bất tận. Minh Lâm thích mưa nhưng lần này thì lại ngán ngẩm nó, vì cơn mưa đã làm cho kế hoạch của bị trì hoãn lại.
‘Này, Minh Lâm, Diệp Thư ra đây dùng trà đi.’
‘Dạ, đi thôi đứng đây làm gì.’ – Cô kéo vội tay cậu ra bàn đặt giữa cánh đồng hoa.
‘Mưa chiều nay sẽ lâu đây.’
‘Chậc…’ – Minh Lâm chật lưỡi mắt nhìn đăm đăm ra cơn mưa.
‘Reng, reng, reng…’ – Tiếng chuông làm cho Minh Lâm giật nảy mình.
‘Xin lỗi, điện thoại tớ đấy.’ – Bố cô gọi. – ‘Alo, con nghe đây bố. Hả chuyện gì mẹ Minh Lâm ngất xỉu đưa vào viện rồi ah!’ – Cô hớt hãi nhìn Minh Lâm
‘Gì mẹ tao ngất xỉu rồi hả? Giờ mẹ tao sao rồi?’ – Cậu bất dậy ghế chạy lại nắm vào hai vai Diệp Thư một cách thô bạo.
‘Ây đau tớ, mẹ cậu giờ được đưa vào phòng …’ – Chưa nói hết cậu Minh Lâm đã lao nhanh ra khỏi cửa đạp xe rồi biến mất sau cơn mưa hối hả ấy.
‘Minh Lâm, Minh Lâm.’ – Cô gọi với theo.
Dưới cơn mưa, đầu óc của Minh Lâm giờ đã hoàn toàn bị rửa trôi đi mọi suy nghĩ chỉ còn sót lại hình ảnh về người mẹ thân yêu của cậu. Cậu vừa đạp xe, vừa cầu nguyện với tất cả mọi điều sẽ đem lại bình an cho mẹ cậu. Tiếng sấm nổ rền vang trên bầu trời, cậu bị ngã mạnh xuống đường làm cổ chân của cậu bị trật ngang do một chiếc xe đi ngược chiều đụng phải. Cú ngã đã làm cho chân cậu không thể di chuyển được nữa, nhưng cậu sợ sẽ phải chịu viễn cảnh sẽ phải xa mẹ cậu một lần nữa đã làm cho cậu gượng ép đạp thật mạnh để mức bông cả gân chân trên đường đến bệnh viện. Cơn gió gào thét như đẩy đùng cho nỗi sợ của cậu ngày dâng cao thêm nữa. Khi đến nơi, bác Phong đã đợi cậu ở đó.
‘Bác Phong mẹ cháu sao rồi?’
‘Cháu không sao đấy chứ? Đi sơ cứu chân của cháu đi.’ – Bác đưa tay đỡ Minh Lâm đang cố gượng đứng.
‘Cháu không sao, giờ mẹ cháu làm sao rồi?’ – Cậu hỏi với vẻ mất kiên nhẫn.
‘Mẹ cháu tỉnh rồi, giờ đanh nằm trong phòng hồi phục. Đây, để bác dẫn cháu đi.’
‘Ồ anh Phong về rồi à! Ủa con trai cưng của tui đây mà? Sao người nó tèm lem thế này.’
‘Cháu vào trong đi, để bác kêu y tá cho.’
‘Mẹ, giờ mẹ sao rồi? Khỏe trong người không vậy?’ – Cậu nắm chặt bàn tay mẹ.
‘Không sao, giờ mẹ ổn rồi. Con trai ngốc, lo cho mẹ sao? Ngốc quá đi, có gì cũng phải đợi tạnh mưa chứ. Ngốc ơi là ngốc luôn đó, con trai.’
‘Nhưng…’ – Cậu muốn nói thêm nhưng bàn tay ấm áp đã xoa đi cái đầu ẩm ướt của cậu xua tan đi những lo lắng mới đây.
‘Mai mẹ sẽ ra viện nên giờ con hãy…’ – Cô nhìn Minh Lâm đã gục xuống giường với bàn tay nắm chặt không rời. – ‘Đứa con ngốc, bao giờ mới chịu lớn đây.’
‘Anh Phong đưa thằng bé về dùm tôi nha. Chăm sóc nó thay tôi đêm nay, cảm ơn anh trước luôn.’ – Cô nói khi thấy bác Phong quay lại phòng trên tay cầm một gói quà nhỏ. – ‘Gì thế anh Phong?’
‘Tôi không biết nữa, nó được để trước cửa, bên ngoài có ghi ‘Chúc mừng sinh nhật mẹ – Minh Lâm’. Con trai có hiếu hen, lo cho chị quá trời. Cứ để tôi đưa nó về chị cứ nghĩ ngơi đi.’
‘Cảm ơn anh!’ – Cô nhìn ra khung cửa bên ngoài khi bầu trời đã thưa dần những đám mây để lộ ra một ánh trăng tròn tuyệt đẹp. – ‘Tôi lại nợ cô nữa rồi, Bảo Kim.’
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!