Tình Ma
Phượng Tường Đoạn Kiếm Tình Ma Tẩu-thiên Mụ Nam Cung Khai Giáo Tông
Trời đang chính ngọ, bỗng mây đen vần vũ, sấm sét đầy trời. Lát sau, cơn mưa đổ xuống như trút nước. Chỉ còn hơn mười dặm là đến Tổng đàn Thanh Long bang nên ba người giục ngựa phi mau. Ngoài trăm trượng đã nghe tiếng hò hét, quát tháo và tiếng vũ khí chạm nhau ghê rợn. Bọn Thiên Vũ giật mình, thúc tuấn mã phi nước đại.
Dưới cơn mưa tầm tã, cuộc chiến giữa phe Hồng giáo và quần hùng Trung Nguyên vô cùng quyết liệt. Thiên Vũ dừng cương, đưa mắt quan sát thấy Nhị Tuyệt Nhân Ma, Chung Nam sơn chủ đang bị Triệu Bá Câu áp đảo. Dường như lão không còn sợ độc của Nhị Tuyệt Nhân Ma nữa.
Các cao thủ khác như phụ tử Bang chủ Thanh Long bang, Thanh Hải thần tăng, Quán Hưu, Thương Tâm Kiếm đang vất vả chống đỡ với bốn Lạt ma bản lãnh cao cường.
Hai trăm thủ hạ Thần Đao đường và một trăm thủ hạ Thất Tinh đường có vẻ khá hơn.
Nhờ khổ công rèn luyện, đao pháp của họ vô cùng lợi hại khiến bọn Lạt ma phải thất điên bát đảo. Bên cạnh đó, hơn ba trăm cao thủ các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Lôn, Điểm Thương, Nga Mi cũng đang liều chết với bọn Lạt ma.
Tần Thao Ngọc nói nhỏ :
– Tướng công. Bốn lão Lạt ma kia chính là Tứ Đại Thiên Vương của Hồng giáo, võ công rất cao cường.
Thiên Vũ bảo nàng lấy khăn bịt mặt, đến hỗ trợ cho bọn Quán Hưu, còn chàng sẽ đấu với Triệu Bá Câu.
Thiên Vũ tung mình khỏi lưng ngựa, rú lên một tiếng như rồng ngâm, bay đến tấn công Bá Câu. Nhị Tuyệt Nhân Ma và Chung Nam sơn chủ thở phào rút lui. Triệu Bá Câu không ngờ gặp lại chàng ở đây nên vô cùng kinh hãi. Lão vận toàn lực xuất chiêu Cô Lâu Táng Thiên. Kiếm ảnh trùng trùng bủa đến. Chàng cười nhạt, vung kiếm đón chiêu. Mối hận thù trong lòng chàng trào dâng như sóng biển. Thiên Vũ quyết không tha cho kẻ thù đã giết phụ thân mình. Nhưng Triệu Bá Câu có bản lãnh thông thần, lẽ nào dễ bị khuất phục.
Lão tận dụng pho khinh công U Linh thân pháp, chập chờn như bóng ma, né tránh kiếm chiêu, rình rập cơ hội tấn công. Thiên Vũ cũng biết lão mặc bảo y nên khó mà đả thương được nên âm thầm tính toán.
Từ lúc Thiên Vũ và Tần Thao Ngọc tham chiến, cục diện đã khác hẳn. Tứ Đại Thiên Vương đang ở thế thượng phong bỗng rơi vào tuyệt lộ. Thiếu nữ bịt mặt này dường như biết rõ lộ số võ công của họ nên dễ dàng hóa giải. Thao Ngọc vì tình nghĩa sư đồ với Mật Tông nên không dám đả thương họ nhưng đường kiếm của nàng đã khống chế bốn cây thiền trượng khiến họ phải lúng túng trước sự tấn công của bốn người kia.
Trận địa thứ ba đang cân bằng nhưng sự có mặt của Nhị Tuyệt Nhân Ma và Chung Nam sơn chủ đã thay đổi tình hình. Phe Hồng giáo bắt đầu lâm vào thế bí.
Thiên Vũ ỷ vào Kim Thân thần công nên không nhận bảo y của Huệ Chị Chàng lại có tiểu đao sắc bén vô song nên không coi Triệu Bá Câu ra gì. Đã hơn trăm chiêu mà vẫn chưa giết được cừu nhân, Thiên Vũ động nộ vung tay phóng trường kiếm vào đối thủ rồi rút tiểu đao xông đến xuất chiêu Thiên Kiếm Luân Hồi.
Triệu Bá Câu đã từng thọ thương dưới chiêu này nên rất kinh sợ. Lão phiêu thân lùi lại hơn trượng. Thiên Vũ bám theo như bóng với hình. Tả thủ xạ một đạo Kim Hành chỉ vào thân dưới đối phương. Triệu Bá Câu tung mình theo thế Nhất Hạc Xung Thiên né tránh. Thiên Vũ vỗ liền ba đạo chưởng phong sấm sét. Lão ác tặc đang ở trên không, đành phải tiếp chiêu. Tiếng chưởng kình chạm nhau như sấm nổ.
Triệu Bá Câu văng ngược trở lên, vung kiếm chụp xuống như thiên la địa võng.
Chàng gầm lên như mãnh hổ, xuất một đạo chưởng phong mạnh như núi Thái nhưng lại cách thân đối phương một thước. Lão chưa kịp ngừng thì chưởng kình đã quay lại đập vào hậu tâm. Dù có bảo y nhưng lực đẩy cũng làm Triệu Bá Câu rơi nhanh hơn dự kiến. Do đó kiếm chiêu chỉ mới nửa đường đã chạm mặt địch nhân.
Thiên Vũ không bỏ lỡ cơ hội, dùng chiêu Tuyệt Mệnh kiếm pháp của Liễu Tông Nguyên. Không phải vì chiêu thức ảo diệu, uy lực hơn các chiêu khác trong Bát Nhã Tâm Kiếm mà vì nó thích hợp nhất. Kiếm chiêu chỉ là cái vỏ của kiếm đạo, khi đã đạt đến cảnh giới chiêu tùy tâm nhi phát, thức tùy ngộ nhi an.
Triệu Bá Câu thấy chàng bỏ trường kiếm mà dùng tiểu đao, tất phải nhận ra thanh đao xấu xí này là thần vật hiếm có. Lão kinh hoàng, biết mình thất thế, khó mà thoát chết. Nhưng Tình Ma là kẻ gian hoạt nhất đời. Trong lúc nguy hiểm vẫn không loạn động. Lão cắn đầu lưỡi, vận công phun làn mưa máu vào mặt địch thủ.
Thiên Vũ dù tài ba quán thế cũng không ngờ lão dùng đến chiêu này. Theo bản năng tự vệ, chiêu thức của chàng chậm lại nên chỉ chặt gãy được thanh kiếm của đối phương và một mảnh da trước ngực.
Triệu Bá Câu rơi xuống đất, nén đau, tung mình tẩu thoát. Đám Lạt ma thấy chủ tướng đào vong, không còn tinh thần chiến đấu cũng rút lui.
Thiên Vũ lại một lần nữa để kẻ thù trốn thoát, lòng vô cùng giận dữ. Nhưng tự an ủi rằng lưới trời lồng lộng nên bình thản trở lại.
Kiểm điểm nhân mã, phe quần hào tử nạn hơn trăm như phe Hồng giáo thiệt hại gấp đôi.
Thanh Long bang chủ Triệu Xướng mừng rỡ vỗ vai chàng :
– Nếu Thiên Vũ không có mặt kịp thời thì e chúng ta đã đại bại. Bản lãnh của Triệu Bá Câu thật đáng sợ.
Quần hào kéo nhau về Tổng đàn. Thiên Vũ vừa giới thiệu Tần Thao Ngọc xong thì một bang chúng Thanh Long bang lên bẩm báo :
– Cung bẩm Bang chủ, trong đám tử thi phe địch có một Lạt ma còn sống, xin thỉnh ý Bang chủ.
Triệu Xướng quay sang nhìn chàng hỏi ý. Thiên Vũ bảo gã thuộc hạ :
– Ngươi mau đưa tên Lạt ma ấy vào hậu sảnh cứu chữa. Khi hắn lành bệnh hãy dẫn lên gặp chúng ta.
Thiếu bang chủ Triệu Tử Ngang thét thuộc hạ bày đại yến mừng thắng trận. Mọi người tắm gội, chữa thương xong liền ra dự đại yến.
Chung Nam sơn chủ cười hỏi Thiên Vũ :
– Hiền tế lần này đến Lã Sa đã thu hồi được chân kinh chưa?
Chàng gật đầu, vòng tay đáp :
– Tiểu tế gặp may nên đã hoàn thành trọng trách.
Chàng bèn kể lại cái chết thảm khốc của Vô Tình Kiếm Liễu Tông Nguyên và việc mình được Liễu Bảo An nhận làm nghĩa tử, giúp đỡ chàng xâm nhập Bố Đà La Tự.
Quần hào nhìn Thao Ngọc khép nép bên chàng, cười thầm trong bụng. Nhị Tuyệt Nhân Ma cười ha hả nói :
– Thiên Vũ có số đào hoa nên đi đâu cũng được nữ nhân chiếu cố. Sau này không chừng còn vượt cả lão phu.
Cử tọa cười ầm lên. Thao Ngọc thẹn thùng, mặt đỏ như hoa đào, trông càng bội phần diễm lệ, Triệu bang chủ tuổi đã hơn thất tuần nhưng hào khí lẫm lẫm, sang sảng nói :
– Chúng ta và Hồng giáo đã đụng nhau sáu trận nhưng chưa lần nào thua thiệt.
Đó là nhờ nhân thủ Thất Tinh đường và Thần Đao đường vô cùng kiêu dũng. Năm người bọn lão phu cầm chân Triệu Bá Câu để họ tiêu diệt bọn Lạt mạ Nhưng hôm nay đột nhiên lại xuất hiện bốn lão Tứ Đại Thiên Vương làm chúng ta lúng túng.
Nhị Tuyệt Nhân Ma hỏi Thao Ngọc :
– Tần tiểu thư là đệ tử của Hoạt Phật vậy có biết tại sao Triệu Bá Câu sau này lại không còn sợ độc kỹ của ta nữa không?
Nàng thỏ thẻ đáp :
– Kính bẩm Đồng tiền bối, họ Triệu đã mượn được viên Tỵ Độc châu của Bố Đà La Tự.
Thanh Hải thần tăng cũng nâng chén cạn, hỏi bâng quơ :
– Lão nạp chỉ thắc mắc là sao không thấy mặt Thiên Trì Tẩu và Tý Ngọ động chủ Hàn Cán.
Thiên Vũ giật mình nói :
– Sự vắng mặt này quả là đáng ngờ. Như chúng ta đã dự đoán, Triệu Bá Câu còn một cơ sở bí mật nữa. Nếu Thiên Trì Tẩu thống lĩnh lực lượng này tấn công Kiếm Minh thì quả là tai hại.
Nhật Phi Hồ lên tiếng :
– Sao chư vị không sử dụng Thập Bát Cương Thi đánh lại Triệu Bá Câu?
Dạ Miêu Nhi ngượng ngùng đáp :
– Tình Ma cũng biết thần chú điều khiển. Đám Cương thi ra trận chẳng biết nghe lời ai, đành phải cho chúng trấn giữ Tổng đàn.
Thiên Vũ suy nghĩ rồi hỏi Triệu Tử Ngang :
– Triệu huynh, Tổng đàn có thợ rèn giỏi không?
Triệu Tử Ngang gật đầu :
– Bổn bang có hàng trăm thương thuyền, xe ngựa nên phải có lò rèn lớn để sửa chữa. Vũ đệ cần thợ rèn làm gì?
– Thập Bát Cương Thi không sợ đao kiếm, võ công lợi hại, chỉ có một yếu điểm nơi huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu. Nay chúng ta chụp mũ thép dày lên đầu Cương thi thì Triệu Bá Câu cũng phải chịu thuạ Về phần thần chú điều khiển thì tiểu đệ đã có cách để khắc phục.
Mọi người đều khâm phục sự bày bố của Thiên Vũ.
Ba ngày sau, mười tám chiếc mũ thép đã làm xong. Thiên Vũ vận thần công chiếu đôi nhãn thần vào từng tên, sửa đổi câu khẩu quyết khống chế tâm linh. Xong xuôi, chàng truyền lại cho Dạ Miêu Nhi và bảo gã áp dụng thử. Quả nhiên Thập Bát Cương Thi răm rắp tuân lời.
Chiều đến, các trinh sát Cái bang báo rằng lực lượng Lạt ma đã rút hết khỏi địa phận Cam Túc đi về phía Thanh Hải.
Quần hào họp bàn cách đối phó trước diễn biến mới này, sợ Triệu Bá Câu dùng kế nghi binh. Thiên Vũ quyết định rút năm mươi đao thủ Thất Tinh đường, theo mình trở về Kiếm Minh. Nếu Triệu Bá Câu trở lại thì đã có Thập Bát Cương Thi ứng tiếp. Lực lượng bạch đạo sẽ góp sức với Thanh Long bang khi hữu sự. Ý kiến này được tán thành.
Sáng ngày mười hai tháng mười, Thiên Vũ, Phi Hồ và Thao Ngọc đi trước. Tân Long sẽ dẫn một nửa nhân thủ Thất Tinh đường đi sau.
Hơn mười ngày mới về đến Cối Kệ Đứng bên này sông Hán Thủy, thấy Tổng đàn Kiếm Minh còn nguyên vẹn, lòng chàng vui mừng khôn xiết. Thuyền của Kiếm Minh mau chóng đưa bọn Thiên Vũ sang sông. Toàn bộ những tay đầu não của Kiếm Minh đang tụ tập trong đại sảnh. Long Nữ mừng rỡ nói :
– Chúng ta đang định cho chim câu gọi Vũ nhi về, ngờ đâu ngươi lại có mặt đúng lúc.
Thiên Vũ vòng tay chào mọi người rồi giới thiệu Tần nương :
– Bẩm tam vị nhân gia, đây là Tần Thao Ngọc, đã cùng hài nhi kết duyên tần tấn.
Năm vị thiếu phu nhân nãy giờ đã thầm đoán ra trượng phu lại có thêm lục phòng, lòng không được vui.
Thao Ngọc ngượng ngùng sụp xuống :
– Tức nữ khấu kiến ba vị nhân gia cùng chư vị trưởng bối.
Nàng lại hướng về năm nữ nhân, run rẩy thi đại lễ :
– Tiểu muội cúi lạy chư vị đại thư, xin xót thương phận hồng nhan mà thu nạp.
Yến Vân là người hiền lành, nhân hậu, thấy những giọt nước mắt sợ hãi trên mặt Thao Ngọc liền thương xót, bước đến đỡ nàng lên an ủi :
– Ngọc muội đừng quá sợ hãi. Tướng công của chúng ta là bậc kỳ nam tử, tài mạo phi phàm, tránh sao khỏi chuyện đa thệ Chẳng qua duyên phận đẩy đưa cho chị em ta cùng thờ một chồng.
Thao Ngọc vẫn thường tự hào mình là đệ nhất mỹ nhân nên có phần tự tin. Nay thấy năm vị thiếu phu nhân đều sắc nước hương trời bèn sinh lòng lo sợ. Nhất là Huệ Chi, nhan sắc và uy lực vượt hẳn nàng.
Yến Vân đã chấp thuận thì bốn nàng kia cũng chẳng thể hẹp hòi. Họ đến bên người mới vỗ về, đưa vào hậu sảnh thăm Sơn nhi và tâm sự.
Lục mẫu mắng yêu ái tử :
– Vũ nhi khéo đa mang. Nếu còn thêm lần nữa thì chúng ta sẽ đánh đòn ngươi.
Thiên Vũ áy náy vòng tay thưa :
– Bẩm mẫu thân, mối nhân duyên này có nhiều uẩn khúc, chẳng phải do hài nhi hiếu sắc mà thành. Sau này sẽ kể cho tam vị nhân gia tường.
Lục Thám Vi vuốt hàm râu bạc trắng, cười xòa :
– Số Vũ nhi đào hoa, hồng loan hữu mệnh, dù không hiếu sắc cũng khó tránh chuyện đa thệ Đừng trách y tội nghiệp.
Điểm Thương Nhất Kiếm Trương Hoành tán thành :
– Đúng vậy. Giờ chúng ta bàn đến đại sự võ lâm, bỏ qua chuyện thê thiếp của Vũ nhi.
Thiên Vũ giật mình hỏi lại :
– Chẳng hay giang hồ có diễn biến mới gì nghiêm trọng?
Long Nữ hắng giọng kể :
– Trong võ lâm vừa xuất hiện một giáo phái mới có tên là Thần giáo. Tổng đàn của họ đặt tại núi Thiên Mụ bên bờ Ấu Giang, phía Nam phủ Chiết Giang, giáp với Phúc Kiến. Đệ tử Cái bang báo về Tổng đàn rằng đã thấy Thiên Trì Tẩu và Hàn Cán trong vùng này. Chúng ta và các giáo phái khác vừa nhận được thiệp mời dự lễ khai đàn. Không ai biết lai lịch của Thần giáo nhưng qua thân pháp quỷ dị của bọn giáo đồ, Bang chủ Cái bang đã nhận định có thể là đệ nhất ma đầu Quỷ Ảnh Ma Đao. Nếu Triệu Bá Câu cấu kết với Thần giáo thì võ lâm tất sẽ nổi phong ba, kiếp sát trùng trùng.
Thiên Cơ thư sinh Khúc Vệ tiếp lời :
– Từ nay đến ngày diễn ra lễ khai giáo chỉ còn vừa một tháng. Chúng ta phải có kế hoạch rồi lên đường ngay mới kịp.
Thiên Vũ trầm ngâm rất lâu rồi mói đáp :
– Dù sao đi nữa thì Thần giáo vẫn chưa bộc lộ dã tâm. Công địch của võ lâm hiện nay vẫn là Tình Ma và Hồng giáo phía tây. Vài ngày nữa, hài nhi lên đường đến Chiết Giang thăm dò và sẽ đại diện Kiếm Minh tham dự lễ khai đàn lập giáo. Chư vị cần cảnh giác phòng vệ Kiếm Minh đề phòng Triệu Bá Câu tập kích.
Yến Vân dịu dàng nói :
– Tướng công. Thiếp nghe nói đất Chiết Giang có thành Hàng Châu là nơi phong cảnh xinh đẹp nhất Trung Nguyên. Sau này giang hồ lặng sóng, tướng công đưa bọn thiếp và Sơn nhi đến đó du ngoạn một phen.
Thiên Vũ sống với Yến Vân từ nhỏ nên tình thâm nghĩa trọng. Chàng âu yếm bảo :
– Nương tử chớ lo, ta hứa sẽ đưa các nàng đi khắp danh lam thắng cảnh của Trung Hoa. Nhưng lần này chưa biết lành dữ thế nào nên chỉ mình Huệ Chi võ công cao cường theo ta là đủ.
Sợ các nàng dâu không được vui, Long Nữ đỡ lời :
– Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, Vũ nhi quyết định như vậy là hợp lý.
Các nàng thấy mẹ chồng đã nói vậy, không còn dám đòi theo.
Trong ba ngày, Thiên Vũ vui đùa với tiểu hài nhi Thiên Sơn, lúc này đã được tám tháng và âu yếm các nương tử. Chàng tự biết mình có lỗi với Yến Vân nên rất ân cần.
Huệ Chi tính tình khoáng đạt, cố tình nhường những ngày này cho các nàng kia. Nàng luôn có mặt bên Lục mẫu, Tiêu mẫu để hầu hạ, chuyện trò. Mấy tháng qua, nàng ra sức chỉ điểm võ công cho các thiếu phu nhân nên tình chị em rất đậm đà. Các bậc trưởng bối trong Kiếm Minh rất hài lòng với cách cử xử của Huệ Chị Bao nhiêu thành kiến cũ tan biến hết, họ thầm phục Thiên Vũ có mắt tinh đời.
Sáng ngày hai mươi sáu tháng mười, Thiên Vũ, Huệ Chi và Phi Hồ lên đường đến Chiết Giang. Trời bắt đầu trở lạnh dù mưa như trút nước. Đường đi lầy lội và dơ bẩn nhưng vì muốn thanh thủ thời gian nên ba người không dùng đường thủy. Ngày đi, đêm nghỉ. Đến chiều ngày thứ bảy đã đến Tuyên Châu thuộc địa phận phủ Huy Châu, cách bờ Trường Giang hơn trăm dặm.
Nhật Phi Hồ chỉ ngọn núi cao mấy trăm trượng ở phía trước nói :
– Đây chính là ngọn Kính Đình sơn. Chân núi có một khu rừng nhỏ nhưng rất nổi tiếng tên là Đào Nguyên lâu. Có đủ mọi thứ khoái lạc trên đời như khách điếm, rượu ngon, gái đẹp, đổ trường… còn là nơi mua bán những vật quý giá nhất thiên hạ.
Ngân Xuyên mỹ nhân cảm thấy thích thủ bảo trượng phu :
– Tướng công. Chúng ta vào đó xem thử cho thêm phần lịch duyệt.
Thiên Vũ cười mát bảo :
– Cũng được, nhưng phải hóa trang. Nếu không họ trưởng ta đến đấy để bán thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì nguy to.
Huệ Chi cười sung sướng, vừa thẹn thùng, giả đò giận dỗi :
– Không ngờ tướng công lại đem thiếp ra đùa giỡn.
Thiên Vũ tự dịch dung thành Vô Tình Kiếm Liễu Tông Nguyên còn Huệ Chi nhờ Phi Hồ cải sửa một chút cho khác đi nhưng không làm mất đi vẻ đẹp chim sa cá lặn của mình. Nhật Phi Hồ thân hình nhỏ thó, chỉ thích hợp với vai tiểu đồng.
Cải trang xong, ba người thúc ngựa tiến về phía Đào Nguyên lâu. Quả nhiên, đúng như lời Lăng Thu, trong cánh rừng vuông vức mỗi bề một dặm này có đủ thứ.
Gọi là rừng vì có hàng ngàn cây cổ thụ cao vút nhưng dưới bóng râm là mấy chục tòa lâu các xinh đẹp, lộng lẫy.
Cổng chính cao hơn trượng, chiều ngang đủ để ba xe tứ mã đi song song. Con đường dẫn vào trong lát đá trắng. Hai bên là bãi cỏ xanh tươi, trồng hoa thơm rực rỡ.
Các công trình được xây dựng dọc theo hai bên đường. Cách cổng hơn mười trượng là Đào Nguyên khách điếm bên tả và Đào Nguyên tửu quán ở bên hữu.
Bọn Thiên Vũ rẽ ngang vào khách điếm, chọn hai phòng thượng hạng. Chàng nhận ra bọn tiểu nhị đều là cao thủ. Tắm gội xong, ba người bước sang tửu quán đối diện để dùng bữa. Dù chỉ có một tầng nhưng rất rộng rãi, có thể bày đến hơn trăm bàn.
Bốn bên không có tường để tửu khách có thể ngắm vườn hoa xinh đẹp ở chung quanh.
Ngoài hoa thơm và cây cảnh còn có những hòn giả sơn cao hơn trượng, trông rất kỳ tú.
Chưởng quầy là một lão nhân đã lục tuần, râu tóc hoa râm nhưng lưng còn rất thẳng, dáng vóc phương phi, bệ vệ.
Liễu Tông Nguyên có biệt hiệu là Vô Tình Kiếm phần lớn là do dung mạo lạnh lùng cao ngạo nhưng bù lại, nhan sắc của Huệ Chi đã làm các thực khách phải điên đảo hồn vía.
Chưởng quầy đích thân bước ra đón tiếp :
– Tệ điếm vô cùng vinh hạnh được nhị vị chiếu cố.
Cơm rượu mau chóng được dọn lên. Huệ Chi uống vài chung, mặt ửng hồng trông càng quyến rũ. Nàng tự biết mọi người đang chiêm ngưỡng mình, lòng rất tự hào nhưng vẫn giữ ý, nhỏ nhẹ với trượng phụ Thiên Vũ cảm thấy nơi đây có nhiều điều khả nghi nên quyết định ở lại vài ngày để khám phá chân tướng.
Lúc tính tiền, lão chưởng quầy tươi cười bảo :
– Tệ lâu còn có đổ trường ở trong. Nếu công tử và phu nhân có nhã hứng thì xin đến đấy giải khuây.
Chàng lạnh lùng đáp :
– Tại hạ không thích đỏ đen nhưng lại có thú sưu tầm bảo vật. Chẳng hay Vạn Bảo các chừng nào mở cửa?
Chưởng quầy cụt hứng, gượng cười nói :
– Giữa giờ thìn sáng mai, Vạn Bảo các có tổ chức một cuộc bán đấu giá rất lớn, kính thỉnh công tử tham gia.
Mới đầu canh nhưng ba người quay lại khách điếm nghỉ ngơi để bù lại những nhọc nhằn trên đường thiên lý.
Thiên Vũ hỏi Nhật Phi Hồ :
– Lăng đại ca nhận thấy có gì lạ Ở nơi này không?
Gã mỉm cười móc ra một túi gấm nhỏ. Trong đó là một chiếc thẻ bài bằng bạc nhỏ hơn lòng bàn tay, hoa văn tinh xảo. Một mặt khắc hình thanh đao, mặt kia là số thập bát.
Chàng nhíu mày suy nghĩ rồi lẩm bẩm :
– Đào Nguyên lâu đã có hơn chục năm nay, sao lại liên quan đến Thần giáo?
Huệ Chi lên tiếng :
– Theo ý thiếp, có thể chủ nhân Đào Nguyên lâu sau này mới đầu phục Thần giáo. Không chừng đây chính là cơ sở thứ hai của Triệu Bá Câu.
Nhật Phi Hồ tán thành :
– Chi muội có lý. Đêm nay ta sẽ đi một vòng xem sao.
Gã tế nhị trở về phòng mình cho đôi uyên ương tâm sự.
Huệ Chi xa trượng phu đã hơn ba tháng, nỗi khao khát nhớ nhung tràn lên ánh mắt. Thiên Vũ cũng không thể cầm lòng khi nghe mùi u hương quen thuộc thoang thoảng. Chàng bước đến hôn lên đôi môi đang mời gọi. Huệ Chi run rẩy áp sát tấm thân rực lửa của mình vào cơ thể rắn chắc của tình quân. Ngoài tài mạo xuất chúng, chàng còn là người duy nhất ban cho nàng những cuộc ái ân nồng cháy.
Những mảnh vải đã không còn che lấp vẻ đẹp thiên nhiên của hai người. Đôi môi Thiên Vũ mơn man làn da ngà ngọc phơn phớt lông vàng của ái thệ Cảm giác hạnh phúc tràn ngập khiến Huệ Chi sung sướng đến sa lệ. Nàng nhận thức được rằng mình đã yêu và biết ơn Thiên Vũ đến dường nào.
Phần Thiên Vũ, chàng cũng tự biết trong sáu vị phu nhân thì chàng yêu Yến Vân và Huệ Chi nhiều nhất. Chàng đặt đầu nàng lên ngực mình rồi hỏi :
– Nương tử biết ta yêu ai nhất trong lúc này không?
Huệ Chi e thẹn lắc đầu. Thiên Vũ không nói thêm, đưa tay vuốt ve tấm lưng ong mềm mại.
Giữa canh hai, đôi uyên ương tắm rửa, thay áo, khêu sáng đèn rồi ngồi chờ tin của Phi Hồ. Hơn khắc sau, Lăng Thu xuất hiện, mặt mũi rất khó coi. Gã chụp lấy chung trà uống một hơi,thở phào nói :
– Nơi đây đáng gọi là hổ huyệt long đàm. Xém chút nữa là ta đã mất mạng. Cao thủ ở đây đông như kiến, thân pháp lại linh diệu, nhanh nhẹn phi thường.
Huệ Chi rót thêm cho gã một chung rồi hỏi :
– Lăng đại ca đã khám phá được những gì?
– Ta vào đổ trường ở cuối đường và nhận ra khu vực phía sau lưng công trình
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!