Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 34
Một chiếc xe xa hoa dừng sát bậc thang cuối, một gã vệ sĩ mở sẵn cửa xe
đứng bên cạnh chờ đợi, Alex vừa đi xuống bậc cấp vừa bâng quơ nói: “Bởi
vì có việc quan trọng hơn cần anh lưu lại.”
Lôi nhíu mày nói:
“Cái gì?” Làm trợ thủ cao cấp nhất bên cạnh Alex, anh với Alex trước nay luôn như hình với bóng, làm gì có chuyện nào quan trọng hơn bảo hộ
Alex?
Alex đứng bên cạnh cửa xe đã mở sẵn, quay đầu lại nói:
“Ray, anh là người tôi tin tưởng nhất, phải bảo vệ Lăng thật tốt.” Xoay
người ngồi vào trong xe, vệ sĩ thay Alex đóng cửa xe lại sau đó cũng
ngồi lên ghế trước.
Ray chỉ có thể líu lưỡi nhìn đoàn xe nối đuôi nhau chạy phía sau xe của Alex hướng về phía cổng chính.
Sở Lăng tắm rửa, thay quần áo xong thì Nina cũng muốn dọn xong bữa sáng lên chiếc bàn tròn trong phòng.
Sở Lăng bởi vì tâm trạng uất ức nên cũng không muốn ăn gì, nhưng bỗng
nhiên nghe được một mùi hương quen thuộc, hấp dẫn cậu đi qua liền nhìn
thấy trên bàn là một tô cháo thịt nạc bốc khói nghi ngút, còn có trứng
vị muối cùng một vài món ăn nhẹ để ăn sáng.
Nina đã múc sẵn cháo
ra một cái chén nhỏ, quay đầu lại thấy Sở Lăng liền nhanh nhẹn nói:
“Ngài Jason, mau tới ăn cháo đi, bữa sáng kiểu trung quốc này do chủ
nhân cố ý phân phó đầu bếp làm riêng cho ngài.”
Sở Lăng im lặng nhìn bữa sáng bày trên bàn, không nói gì.
Nina đã quen nhìn hắn lạnh lùng như vậy, không nhiều lời nữa, hướng hắn khẽ cúi người thăm hỏi liền lui ra ngoài.
Sở Lăng chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn tròn, chăm chú nhìn chén
cháo thịt bằm cùng trứng vịt muối, cậu đã bao lâu rồi không được nếm
qua? Trước khi qua đời, ngày nào mẫu thân cũng làm món này cho cậu ăn
sáng, mỉm cười châm chọc khi nhìn thấy cậu và cha dượng tranh nhau như
lang thôn hổ yết… sau khi mẫu thân rời đi, niềm hạnh phúc này đã trở
thành giấc mơ của mười năm trước.
Hai bàn tay Sở Lăng đặt trên
đầu gối đã vô thức nắm chặt thành quyền —— cậu khi còn nhỏ mất cha,
thiếu niên mất mẹ, một mình hắn lang thang hơn mười năm ở dị quốc tha
hương, không có nhà cũng không có người thân, cùng nhóm chiến hữu không
ngừng tiếp nhận các nhiệm vụ quốc gia nguy hiểm không ai muốn nhận, vô
số lần thoát chết khỏi tay tử thần trong mưa bom bão đạn, sớm đã luyện
được bản tính lãnh khốc kiên cường, nhưng mà lúc này… Trước mặt cậu có
cái gì đó mông lung mờ ảo? Không có khả năng là nước mắt đi? Từ sau khi
mẫu thân qua đời, suốt mười năm nay… cậu không hề rơi một giọi nước mắt, cậu đã cho rằng mắt mình từ lâu đã không còn tốn tại thứ chất lỏng này, ngay cả sống chết của bản thân cũng không thèm quan tâm, tại sao một
chén cháo lại có thể làm cậu cảm thấy đau buồn đến như vậy? Có phải cậu
đã đóng băng trái tim mình lại, quá lâu không cảm nhận được hương vị ôn
nhu của gia đình? Hoặc là…cậu lại nhớ đến mẫu thân đã qua đời từ lâu?
Sở Lăng hít sâu hai hơi, cố gắng ép thứ chất lỏng trong mắt quay ngược
trở về, cầm muỗng bắt đầu ăn cháo, cứ ăn vào một ngụm thì dường như đáy lòng như tảng băng của cậu lại tan chảy thêm một ít, mặc dù tất cả
những điều này là Alex cố tình sắp xếp để lấy lòng cậu, thậm chí có lẽ
là mưu kế để mua chuộc cậu đi nữa thì rốt cuộc tâm của cậu cũng không
thể típ tục thờ ơ, cô đơn suốt một thời gian dài, cậu quả thực không có
biện pháp chống cự lại sự ngoan cố của Alex, trái tim cậu đang bị khuấy
động mãnh liệt.
Ray đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu, nhàm chán
nhìn đống tài liệu thì Nina từ trên lầu hốt hoảng chạy xuống kêu: “Ngài Dunton, ngài Jason biến mất rồi.”
Ray và đám vệ sĩ đang canh giữ kinh ngạc ngẩng đầu lên, Ray vội hỏi: “Biến mất là sao?”
Nina thở hổn hển nói: “Tôi lên thu dọn bàn ăn thì phát hiện ngài Jason không có trong phòng.”
Ray nhíu mày nói: “Có lẽ cậu ta trong phòng tắm.”
“Cửa phòng tắm và phòng tay đồ chỉ khép hờ, tôi đã thử gõ cửa kiểm tra, ngài Jason quả thực không có không phòng.”
Ray lập tức ném sấp tài liệu trong tay đứng dậy xông lên lầu, người khác có lẽ không biết, nhưng Sở Lăng có vị trí quan trọng với Alex như thế nào
thì anh thì hiểu quá rõ, nếu cậu ta quả thực đã trốn thoát hoặc xảy ra
chuyện gì thì chắc chắn trăm phần trăm sau khi Alex quay về sẽ giết anh
đem chưng cách thủy cũng không chừng.
Ray lên lầu ba, bước thẳng
tới phòng Alex, Sở Lăng quả thực không có trong phòng, anh đi qua đầy
cửa phòng tắm và phòng thay đồ cũng không có một bóng người.
Ray
không khỏi nhíu mày, xoay người nói với đám vệ sĩ vừa chạy tới: “Lập tức chia nhau ra tìm, nếu không tìm thấy người, ai cũng đừng nghĩ đến
chuyện sống sót.”
Đám vệ sĩ lập tức lui ra ngoài triệu tập người ngoài trang viên bắt đầu tìm kiếm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!