Tình Mê Pháp Lan Tây - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tình Mê Pháp Lan Tây


Chương 39


Sở Lăng sau khi uống thuốc xong liền mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Bác sĩ Gore thu thập hộp khám bệnh, ngồi trên ghế đặt trước giường, mang biểu tình mười phần tò mò hưng phấn mở miệng nói:

“Alex, hiện tại có thể nói cho tôi biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì đi? Jason này là ai?”

Alex vẫn như trước ngồi trước giường nhìn Sở Lăng dần dần say ngủ, nhàn nhạt nói:

“Em ấy là người tôi yêu.”

Gore tuy rằng cũng nhạy cảm đoán được vài phần, nhưng nghe thấy Alex thẳng
thắng thừa nhận, vẫn không tránh được cảm thấy kinh ngạc, nói:

“Alex, là thật lòng sao?”

Alex ngẩng đầu, mày kiếm khẽ nhíu:

“Tôi yêu một người, đối với các người là chuyện quái lạ sao?”

Gore vuốt hai tay, khéo léo nói:

“Đương nhiên, cậu từ trước tới nay luôn lãnh khốc tựa như không hề có tâm,
cũng không có tình cảm, nếu như đột nhiên nói yêu một người, thật sự
khiến người ta khó mà tin được.”

Alex hạ làn mi dài, nhìn Sở Lăng đang ngủ trên giường của mình nói:

“Trước khi gặp em ấy, chính tôi cũng không tin tưởng.”

Gore nhìn Sở Lăng, tràn ngập hứng thú trêu chọc nói:

“Cậu ta hẳn là người đông phương? Thật sự rất xinh đẹp, bất quá… Alex, tôi
nhớ cậu luôn thích kiểu mỹ nữ tóc vàng, tuy chưa từng nghe qua cậu yêu
một cô gái nào, nhưng cũng chưa từng nghe cậu yêu thích nam nhân a?”

Alex vẫn nhàn nhạt nói:

“Trước khi gặp Lăng, tôi cũng không nghĩ có chuyện như vậy. Bất quá tôi yêu em ấy, chuyện là nam hay nữ không quan trọng, nếu từ lần đầu nhìn thấy đã
yêu tôi cũng không để ý tới thì bây giờ cũng vậy.”

Gore nhún vai:

“Mặc kệ là nam hay nữ, cuối cùng cậu cũng bắt đầu yêu một người , hơn nữa
thành thật mà nói, tuy có chút kinh ngạc, nhưng tôi cảm thấy Jason là
một người rất đặc biệt, đối với tôi có ấn tượng rất tốt.”

Ông tặc tặc cười:

” May mắn cha cậu đã qua đời, cậu muốn càn quấy thế nào cũng không ai
ngăn cản Ray cười ngắt lời: “Ai nói không có ai quản được anh ta? Bác sĩ Gore, ông không biết hai hôm nay Alex bị Jason chỉnh đến thảm cỡ nào
đâu, chẳng những ăn cái tát đầu tiên trong cuộc đời, còn bị Jason hung
hăng đấm cho một quyền, đừng nói đánh trả, ngay cả nữa câu nặng lời còn
không nỡ trách cứ người ta…”

Alex nhướng mày, trầm giọng cảnh cáo:

“Ray.”

Gore vô cùng thích thú nói:

“Ray, mau kể cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì? Nghe có vẻ rất thú vị a, bọn
họ không phải người yêu sao? Jason nhìn cũng không giống người yêu thích bạo lực như vậy a?”

Ông là bạn thân của cha Alex, nhìn Alex và
Ray từ nhỏ đến lớn, đối với sự uy nghiêm lạnh lùng của Alex tự nhiên
không hề để vào mắt, thêm nữa cá tính từ nhỏ đã rất hài hước, không hề
có dáng vẻ cao ngạo của bậc cha chú, gặp chuyện gì thú vị thì không thể
đứng im một chỗ, bộ dáng hệt như chỉ lo sợ thiên hạ không bị đại loạn.

Ray lắc đầu cười nói:

“Tôi cũng không dám nói, ông không thấy Alex sắp phát điên sao?”

Gore đứng dậy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu hưng phấn nói:

“Ray, nói nhanh lên, bọn họ gặp nhau thế nào mà trở thành người yêu, cậu mau kể lại chi tiết mọi chuyện cho tôi biết a.”

Ray cười:

“Chỉ có Alex đem Jason thành người yêu, Jason lại xem Alex là địch nhân, hơn nữa còn vô cùng hận Alex.”

Gore vội hỏi:

“Vì cái gì?Vì cái gì Jason lại hận Alex như vậy?”

Lôi lại lộ ra mấy chuyện xấu tươi cười nói:

“Bởi vì Jason là tù bình Alex bắt về, nhưng Alex mang cậu ta về xong không
xét hỏi cũng không giam giữ, trực tiếp cột vào trên giường liền….”

Ray còn chưa nói hết, Alex đã muốn nhảy dựng lên cắn răng giận dữ hét:

Ray đã sớm chú ý hành động của Alex, thấy thế lập tức vọt ra cửa, Gore vội vàng đuổi theo:

“Này, còn chưa nói hết.”

Ray cười:

“Tôi còn nói thêm gì nữa, sẽ bị Alex giết chết a.”

Vừa nói vừa cười xoay người ra khỏi phòng, lòng hiếu kỳ của Gore đã sớm bị kéo căng, lập tức theo ra ngoài.

Alex nhìn hai người lần lượt ra khỏi phòng, lắc nhẹ đầu, người trong hắc đạo nghe tới tên anh đã sợ mất mật, chỉ có hai người này không sợ chết hết
lần này đến lần khác chọc vào anh, hoàn toàn không sợ anh —— đương
nhiên, còn có Sở Lăng.

Alex ngồi lại giường, nhìn Sở Lăng say ngủ, âm thầm thở dài:

“Lăng, đến bao giờ em mới không còn xem tôi là địch nhân?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN