Tình Mê Pháp Lan Tây
Chương 62
Sở Lăng lưu luyến nhìn lại bốn người bạn cùng mình vào sinh ra tử: “Tình
huống bây giờ không cho phép, tôi sẽ tìm cơ hội khác. Andy, Kay, Tony,
Harry…” Cậu cách song sắt ôm bốn người một chút: “Kiếp này có thể quen
biết mọi người, cùng nhau chiến đấu suốt ba năm, tôi quả thực rất may
mắn. Tôi sẽ rất nhớ mọi người, gặp lại sau.”
Kay bỗng nhiên hạ
thấp âm thanh nói: “Jason, nếu chúng tôi quả thực có thể thoát khỏi đây, chúng tôi sẽ chờ cậu ở Arc de Triomphe, chúng tôi không thể bỏ lại cậu
như vậy.”
Andy nói: “Đúng vậy, cậu nhất định phải tìm cơ hội trốn ra gặp chúng tôi, chúng tôi sẽ không bỏ mặt cậu, nếu cậu không thể trốn thoát được, mọi người sẽ nghĩ cách tới cứu cậu lần nữa.”
Sở Lăng vội vàng nói: “Không, các cậu tuyệt đối không được quay trở lại, mọi
người sẽ không có cơ hội thoát thân lần nữa đâu. Hãy nghe tôi, rời khỏi
đây lập tức về nước, không thể vì tôi mà hi sinh nhiều người, như vậy
tôi không an tâm được. Lực lượng của mọi người không thể so sánh với nơi này, Andy, Kay, tôi cầu xin hai người, trăm ngàn lần không được quay
lại, nếu bị Alex bắt lại, các cậu chắc chắn sẽ chết.”
Andy và mọi người cũng hiểu lời Sở Lăng nói là thật, không khỏi căm tức âm thầm
mắng chửi, Andy cố chấp nói: “Jason, cậu nhất định phải nghĩ biện pháp
trốn thoát, chúng tôi không thấy cậu tuyệt đối không rời khỏi.”
Sở Lăng im lặng suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, tôi sẽ cố hết sức tìm
cách thoát khỏi nơi này, nhưng không biết cần bao nhiêu thời gian. Các
cậu không thể ở lại Paris quá lâu, nếu ngày thứ ba tôi còn chưa xuất
hiện, mọi người phải lập tức về nước, tuyệt đối không được tiếp tục chờ
đợi. Andy, đống ý với tôi, bất luận tôi có tới hay không, ngày thứ ba
nhất định phải về nước.”
Andy cắn răng chần chừ một lát, cùng đám người Kay nhìn nhau, cuối cùng khó khăn gật đầu.
Sở Lăng vội vàng nói “gặp lại sau”, sau đó xoay người đi thẳng ra ngoài.
Andy nắm song sắt, nhìn theo bóng lưng Jason biến mất, thống khổ kêu lên: “Jason, Jason…”
Cả nhóm người nhìn cửa tầng hầm một lần nữa đóng lại, tất cả đến tức giận
chán nản ngồi xuống, ai cũng cúi đầu không muốn nói chuyện.
…
Sở Lăng đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ đã lâu, nhưng không có dũng khí mở
cửa đi vào, cậu quả thực rất sợ, tuy rằng đã đáp ứng Alex, cũng liên tục tự nói với chính mình chuyện đó cũng không có gì, nhưng trước đây chỉ
trải qua duy nhất một lần lại là vô cùng khủng bố, cái loại cảm giác
thống khổ đó muốn quên cũng không quên được, hơn nữa con người rất khó
vượt qua được cánh cửa tâm lý.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Alex đã cởi áo khoác tây trang ra dựa vào cửa: “Lăng, em muốn đứng trước cửa đến hừng đông sao?”
Sở Lăng hoảng sợ không biết làm sao, Alex bất ngờ duỗi tay ra kéo cậu vào, xoay người đóng cửa lại.
Sở Lăng nhìn Alex xoay người lại đi về phía mình, chỉ biết dùng sức cắn
chặt răng, trái tim bắt đầu không thể khống chế đập loạn xạ, cậu biết rõ dục vọng của Alex mãnh liệt như thế nào, chỉ vì không muốn ép buộc
chính mình nên mới cố gắng kiềm chế, hiện tại có được cơ hội hắn không
chống cự, có lẽ lần này Alex chắc chắn sẽ không buông tha mình nữa.
Alex cúi đầu nhìn thấy Sở Lăng đang vô cùng căng thẳng, lộ một chút bất đắc
dĩ: “Lăng, em đừng căng thẳng như vậy được không? Tôi cũng không muốn em sợ như vậy?”
Sở Lăng khẽ hít sâu vài lần, nhưng vẫn không thể
thả lỏng được chút nào, bất giác theo bước chân anh tiến lại mà lui về
sau từng bước.
Alex nhìn tới phía sau Sở Lăng, khóe miệng cong
lên thành một nụ cười nhạt, đột nhiên muốn đùa dai cứ thế đi tới gần
cậu, Sở Lăng quả nhiên theo bản năng lui về phía sau, lại không chú ý
tới mình đã lui tới sát mép giường, nhất thời ngã lên giường.
Alex đứng trước giường, nhìn Sở Lăng chật vật chống đỡ ngồi dậy, lắc đầu
cười nói: “Lăng, em gấp muốn nằm lên giường của tôi vậy sao?” Vừa nói
vừa ngồi xuống giường cười cười: “Tôi cũng không nên từ chối lời mời của em đúng không?”
Sở Lăng ngã ngồi trên giường, nghe Alex cố tình
ác ý trêu chọc, không khỏi nhếch môi quay đầu đi, âm thầm cảnh báo chính mình, nếu tiếp theo Alex quả thực muốn nhào qua chiếm giữ mình, cậu chỉ có thể thuận theo, bạn hữu còn đang bị nhốt trong phòng giam, còn chưa
thoát khỏi nguy hiểm, phải mau chóng cứu bọn họ ra ngoài, bất luận… phải trả cái giá nào.
Alex chống một tay lên giường, nghiêng người
hôn lên môi Sở Lăng, nhưng không giống như bình thường kịch liệt dây
dưa, chỉ là nhẹ nhàng chạm môi rồi tách ra, Sở Lăng cảm thấy có chút kỳ
quái, kìm không được ngẩng đầu lên nhìn Alex, con ngươi đen hiện lên vẻ
bối rối.
Alex chăm chú nhìn hắn: “Lăng, em chỉ là muốn cứu bằng hữu, chứ không phải tự nguyện muốn cho tôi phải không?”
Sở Lăng nhẹ nhàng khép lại hàng mi dài cong vút, không trả lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!