Tĩnh mộc dạ. Nguyệt tử ngân
Kĩ nữ
Thế gian vốn dĩ có phân chia từ lâu. Phàm trần của người phàm . Âm ti của Diêm Vương. Ngay cả trời xanh rộng lớn cũng không ngoại lệ, nghiễm nhiên bị cắt xẻ, thành ba nội tộc lớn.Là Thiên tộc, Ma tộc và Cửu Vĩ Tiên Hồ tộc. Chung quy, ba tộc lớn được cai quản bởi tam tôn. Ba vị đế quân này pháp lực vô biên nhưng đều thâm trầm khó đoán. Bạch Chỉ – Đế quân Cửu Vĩ Tiên Hồ là người lòng dạ sắt đá, trăm nghìn năm nay tu luyện tại Bắc Cực ,không hỏi chính sự. Tần Dĩ – Đế quân Ma tộc, ăn chơi trác táng, phong lưu tà mị, tung hoành bá đạo, náo loạn ngũ châu. Còn một vị đế quân cao cao tại thượng nữa, là Thiên Đế – chủ quản Thiên tộc. Bạch Chỉ đế quân chăm chăm tu pháp, Tần Dĩ đế quân ăn chơi sa đọa, nghiễm nhiên quyền lực gần như thâu tóm tam tộc đều đua nhau chạy về tay Thiên Đế. Từ đó, tam tộc lấy tên chung là Thiên Giới.
—– Thanh Khâu ——-
Thanh Khâu là tên gọi Của Cửu Vĩ Tiên Hồ tộc. Tên cũ trước kia là Thanh Khưu nhưng vì lí do nào đó mà đổi thành Thanh Khâu.
Trên con đường nối Cửu Trùng Thiên với Thanh Khâu. Một tiểu cô nương vắt vẻo trên cây, tay vân vê vạt y phục màu cỏ úa. Nàng là Lam Vân Cơ, một tiểu hồ ly của Thanh Khâu. Vân Cơ là một lục vĩ hồ (hồ ly 6 đuôi), loại hồ ly tu hành bậc thấp. Thường xuyên bị bắt nạt. Nàng không cha không mẹ, từ nhỏ đã được Du Nương nhặt về nuôi. Thanh Khâu rộng lớn,dù đi đến tận cùng tộc thì không ai là không biết Vân Cơ. Phần vì nàng là lục vĩ hồ mà đã hóa người, đuôi chưa đủ chín cái, pháp lực thấp tệ mà vẫn thành hình. Một sự việc thật khó tin.
Nhưng nàng nổi tiếng nhờ vết bớt hình cung vũ ( chiếc lông dạng mũi tên) bên vai trái. Dưới phàm trần, hồ ly bị săn bắt dã man bằng vũ khí này nên Vân Cơ tự dưng bị coi là vật không may mắn. Chỉ có Du Nương và Ly Tâm là quan tâm nàng.
Ly Tâm nói rằng, chỉ cần Vân Cơ hút linh khí người phàm, dù không làm mờ vết bớt nhưng chí ít cũng sẽ mọc thêm đuôi, như vậy mọi người cũng sẽ không sợ nàng .
Cơ mà vẫn có một vấn đề to đùng ở đó. Từ Thiên Giới xuống phàm gian rất rất xa. Với trình của Vân Cơ thì bay xuống khác nào rơi tự do, mất xác là chuyện tất sẽ xảy ra nếu dại mà thử nghiệm. Không được, không thể cược mạng như vậy!!
Nên cuối cùng ,nàng đã nảy ra một ý tưởng được coi là rất khả thi .Chính là đợi ở con đường nối Thanh Khâu với Cửu Trùng Thiên để quyến rũ lũ tiểu tiên háo sắc.
Đợi đến mỏi mắt mà không có mống nào, Vân Cơ chán nản ra mặt, đung đưa chân, ngửa mặt than vãn. Nhưng từ đằng xa, bỗng có hai người đi lại. Họ đến gần,nàng mới nhận ra là hai nam tử. Một người bạch y có vẻ dịu dàng hòa nhã,nét mặt tuấn tú như ngọc, êm dịu như nước, y cầm thanh quạt phe phẩy, khóe môi đọng một nụ cười.
Người hắc bào đi bên cạnh nhìn trầm tính, gương mặt đẹp sắc lạnh, Đôi mắt hàn quang lóe sáng. Mới nhìn đã rịn mồ hôi.
Vân Cơ dồn mình xuống cây, lả lướt tới, không may bị ngã nhưng lại được nam tử bạch y đỡ. Nhờ vậy mà nàng đem hết công phu quyến rũ người khác mà Ly Tâm dạy suốt mới vào đầu chút chút ra dùng. Nam tử bạch y mỉm cười ý mỉa : – Xin hỏi nhà cô nương ở đâu, ta sẽ đưa cô nương về.
Lại làm khách, ra vẻ tA đâu đại trượng phu không ham mê nữ sắc mà. Vân Cơ vuốt ngực nói : – Ta là kĩ nữ, ngài thấy sao? Kĩ viện của tA có rất nhiều cô nương xinh đẹp…..
Ô cái câu tà mị này ở đâu nhảy ra ấy nhỉ?
– TA thấy cô nương đúng là vô liêm sỉ.!
Nàng cực kì nhạy cảm với từ “vô sỉ ” nhảy dựng lên phản kháng : – Cái gì mà vô liêm sỉ chứ?
Nam tử Hắc bào nãy giờ đứng im dường như không nhịn được nữa, phất tay bỏ đi : – Đệ đi làm việc, huynh cứ ở lại từ từ nghỉ ngơi
Nam tử bạch y cười khổ, xòe tấm quạt phe phẩy : – TA biết cô nương là hồ ly, cũng biết cô nương muốn hút linh khí của ta. TA khuyên cô, muốn lừa người ở chốn rừng núi hoang vu này, phải thảm hại một chút. Đằng này cô nương đầu tóc không rối, quần áo không bẩn .Thật khó mà tin!
-Thật sao? – Nàng cúi đầu nhìn lại chính mình .hình như đúng là không bình thường cho lắm ,cần thêm kinh nghiệm – Thượng tiên nói phải lắm, xin chỉ bảo thêm
-Ừm,lần sau xuất hiện, ít thì bị bỏ đói, nhiều thì bị cướp. Y phục tả tơi chút thì càng tốt, hơi thở cũng nên yếu ớt. Có điều, tA chỉ là một Dạ thần nhỏ nhoi, không có tư cách dạy bảo cô nương .
Vân Cơ suýt ruột lòi tới háng, tim chạy lên tận óc. Tên bạch y này là Dạ thần Ngân Tịch sao? Hú hồn chuym én mà, nàng vội khúm núm : – Tiểu nữ có mắt không tròng, đã mạo phạm thượng tiên rồi.
Ngân Tịch khóe môi cong lên :- Cô nương khá có tố chất lật lọng, rất tốt, trộm cướp thì thật có năng khiếu. Xin hỏi cao danh ?
Ô thế câu này là khen hay là cà khịa? Nàng nặn ngay một nụ cười ngây sờ thơ : – Tiểu nữ là Lam Vân Cơ của Thanh Khâu. Mong thượng tiên đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ quá cho tiểu nữ
– Được, vậy ta cáo từ. – Y gật đầu sải bước. Vậy là tên hắc bào kia là đệ đệ song sinh của y, Nguyệt thần Ngân Phong. Là huynh đệ song sinh mà tướng mạo không có chút nào là giống nhau. Không phải hơi kì lạ sao?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!