Tình Một Đêm Cùng Anh Rể - Chương 2: 2: Nhớ Lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Tình Một Đêm Cùng Anh Rể


Chương 2: 2: Nhớ Lại


– Nhóc năm nay ba mươi hai tuổi? Có lấy nhầm chứng minh thư của ai không vậy?
Câu hỏi này có tính là xúc phạm đến lòng tự tôn của người khác không vậy? Giờ đây mặt người đàn ông kia đã biến sắc hoàn toàn.

Anh ta cố tỏ ra bình tĩnh mỉm cười nói:
– Tôi cho cô nói lại.

Tên khùng này bị sao vậy? Cô đâu có điên đâu mà nói lại, ngộ nhỡ anh ta điên lên đánh chết cô thì sao? Lại một lân nữa không để cô trả lời, anh ta tiến đến áp sát vào người cô.

Để phòng cô chạy trốn anh ta vòng tay ra đằng sau ép cô phải đối diện với mình.

Thuận tay anh giật phăng chiếc chăn mỏng cô đang dùng để che đi cơ thể sang một bên.

Mặc Khả Niệm hoảng hốt định dùng tay đẩy anh ta ra nhưng anh ta lại dùng bàn tay còn lại nắm chặt hai tay của cô rồi đặt lên đỉnh đầu.

Một tay ôm eo, một tay nắm chặt cổ tay mình, tư thế ám muội này khiến cho tim của Mặc Khả Niệm không ngừng đập liên hồi.

– Tên nhãi ranh này định làm cái gì vậy hả? Mau buông tôi ra.

Ba từ “tên nhãi ranh” khiến cho người đàn ông càng thêm bốc hoả, anh ta ấn người cô dính chặt vào cơ thể anh ta.

Hai thân thể trần truồng cứ thế mà dính chặt vào nhau.

Mặc Khả Niệm còn có thể cảm nhận được có một vật gì đó cưng cứng cứ chọc vào bên dưới của mình khiến cô sợ hãi vô cùng.

Nước mắt bắt đầu tuôn rơi:
– Vị đại ca à, đêm hôm qua vẫn còn chưa đủ hay sao? Làm ơn tha cho tôi đi mà.

Anh mà làm chuyện xằng bậy, tôi chết cho anh xem.

Người đàn ông khẽ cười lạnh.

Anh ta ghé sát vào tai của Mặc Khả Niệm mà thủ thỉ:
– Bảo bối, chuyện của đêm hôm qua là em quyến rũ tôi.

Đâu thể trách tôi được.

Mỡ dâng tận miệng mèo hỏi thử xem có con mèo nào mà lại chê được không? Hơn nữa tôi dám khẳng định tôi đây hơn tuổi em.

Em liệu sao mà dùng từ cho đúng.

Tôi không phải nhóc con của em.

Nói xong anh ta còn không quên thổi nhẹ vào tai cô.

Cái chất giọng trầm ấm cùng thêm cái hơi thở nóng hổi này của anh khiến cho Mặc Khả Niệm khẽ rùng mình.

Anh ta là một tên biến thái hay sao vậy? Cố gắng kìm nén nỗi sợ, cô nhỏ nhẹ nói:
– Vâng…..vâng….Tôi biết mà.

Nhưng mà khoan, tôi thế này mà có thể quyến rũ được anh sao? Chắc chắn là do anh cưỡng ép tôi chứ tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy.

Ba đời nhà cô sống trong sạch, không thể làm chuyện bỉ ổi như vậy được.

Chuyện này anh ta sai chắc rồi, cô không thể để mình bị oan được.

Làn môi mỏng của ai kia sẽ nhếch nhẹ.

Anh ta mỉm cười đầy châm chọc:
– Hình như đêm hôm qua mạnh bạo quá khiến em quên sạch những gì xảy ra rồi hay sao? Có cần tôi giúp em nhớ lại không?
– Không……Tôi không cần.

Anh mau buông tôi ra.

Cô nhớ rõ ràng cô đi vào trong đây rồi nằm lên giường ngủ luôn mà.

Làm gì có chuyện cô sẽ quyến rũ người đàn ông này chứ? Nhưng cô lại quên mất rằng, tối hôm qua sau khi say rượu, cô đang chán nản không muốn trở về nhà.

Dòng họ Mặc nhà cô không phải nói ai cũng biết trong cái đất nước này, nhà cô không thua kém gì các đại phú hào.

Từ nhỏ cô đã sống trong một dinh thự to lớn, oai nghiêm như cung điện.

Người giúp việc không thiếu nên từ nhỏ cô không phải động chạm đến bất cứ một thứ gì.

Nhưng ít ai biết rằng, trong căn nhà đó cô vốn không được người nhà của mình yêu thương.

Nói chính xác là trước cô còn một người chị gái tên Mặc Mộc Lan.

Cha mẹ cô tính sẽ giao lại quyền thừa kế cho chị cô nên chị cô luôn sống theo sự sắp xếp của cha mẹ.

Được cha mẹ yêu quý, bao bọc.

Chỉ cần là những thứ mà chị cô thích thì họ lập tức đáp ứng ngay.

Còn cô muốn gì cũng phải xem xét.

Tình cảm giữa vô và Mặc Mộc Lan cũng không mấy tốt đẹp.

Chị cô luôn kiếm cớ bắt nạt và đổ oan cho cô khi có thể nên từ lâu mối quan hệ của họ đã có vệt rạn nứt.

Cô sống ở trong ngôi nhà đó như người vô hình.

Chỉ có một vài người giúp việc cùng vú nuôi là quan tâm đến cô.

Hôm qua là tiệc sinh nhật của cô.

Nhưng vì uống quá chén mà bị đưa đến đây.

Bọn bạn của cô vốn dĩ cũng không còn tỉnh táo, thấy cô nói không muốn trở về nhà, vì về nhà trong cái bộ dạng này thế bào cũng bị mắng.

Lên họ quyết định đưa cô tới đây, nhưng khổ nỗi phòng của cô là 886 nhưng lại bị đám bạn ngốc nghếch của cô đưa đến phòng 868.

Đêm hôm qua, khi đang nằm ngủ, người đàn ông này liền đi vào trong.

Anh ta tính là lên giường ngủ luôn vì cơ thể vừa đi máy bay về vô cùng mệt mỏi.

Vừa nằm lên giường thì anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Bật chiếc đèn ngủ bên cạnh lên thì phát hiện ra người con gái lạ mặt đang nằm ngay bên cạnh.

Anh cũng đâu phải con người tệ hại, định đi báo lại với người quản lý khach sạn thì cô tỉnh dậy vòng tay ôm lấy hông anh.

– Không được đi.

Không cho phép anh đi.

Mau ở lại đây.

Vừa nói cô vừa đưa tay sờ lên người anh.

Từng chiếc cúc áo cứ thế bung ra.

Anh vội quay người lại giữ chặt bàn tay hư hỏng của cô.

Vậy mà cô lại ấn người anh xuống giường rồi ngồi lên trên.

Không hiểu sao sức lực lúc đó của cô vô cùng mạnh, cô ấn tay anh xuống giường sau đó hôn ngấu nghiến lên môi anh.

Đưa tay cởi chiếc áo của mình ra cô liên tục kêu:
– Nóng…..nóng quá….!
Bờ ngực của cô thoắt ẩn thoát hiện sau chiếc áo bra.

Người đàn ông khẽ nuốt nước bọt.

Anh cố kìm nén dục vọng của mình lại, đẩy cô xuống giường định rời đi một lần nữa thì liền bị cô kéo lại nằm lên người cô.

Bàn tay cô còn nghịch ngợm đưa xuống chạm vào vật nam tính của anh.

– Mau….mau….chiếm….lấy tôi đi…..nhanh….lên nào…..!.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Thế này thì đâu thể trách anh được.

Đều là do cô muốn mà..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN