Tình Muộn - Chương 14: Ma lực tình yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tình Muộn


Chương 14: Ma lực tình yêu


Mỗi một khoảnh khắc giữa tôi và em đều là những hồi ức không gì sánh bằng. Những điều đó nằm sâu trong tâm hồn mà không một ai có thể cướp đoạt được, có lẽ cả đến khi chết đi rồi cũng chẳng có cách gì để xóa nhòa tất cả.

Công việc của Lâm Vũ Hiên và Lâm Đồng Hạ ở châu Âu phát triển rất thuận lợi, họ còn gửi về cả ảnh đi du lịch của hai người. Đôi vợ chồng này đã sớm vượt qua quãng thời gi­an khó khăn trong năm, họ đeo đôi kính mát cỡ lớn, dàn trận đùa vui với bàn tay tạo dáng hình chữ V và cười rất vui vẻ. Lâm Tĩnh Lam ngắm cha mẹ như vậy, miệng hơi cong lên. Cả một đời này, việc nuôi dưỡng cậu đã chiếm quá nhiều thời gi­an của cha mẹ, cũng nên để họ có thể làm những công việc của riêng mình.

Mỗi người vốn đều là một cá thể độc lập. Trong khi chúng ta dần dần khôn lớn, và bắt đầu tìm thấy một cá thể khác, chúng ta vì một thứ mang tên là “tình yêu” để kết hợp hai bên thành một quần thể nhỏ. Thời thanh xuân cống hiến cho sự nghiệp, trung niên cống hiến cho con cái, không biết có bao nhiêu bậc cha mẹ đã thực sự được hưởng thụ cuộc sống riêng của mình? Đợi đến khi tất cả đã hoàn thành và có thể ngừng nghỉ thì mới phát hiện ra mình chẳng thể cử động được nữa, và những năm tháng hoàng kim cũng đã qua đi.

Gi­ai đoạn trước khi vợ chồng họ Lâm bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình, cậu thiếu niên nào đó – có lẽ nên gọi là cậu thanh niên nào đó, đã đón chào những dấu hiệu đầu tiên của sự trưởng thành trong cuộc sống.

Ngày sinh nhật Lâm Tĩnh Lam tròn hai mươi tuổi, cũng là ngày bắt đầu cuộc sống chung cùng với Kỉ Hoa Ninh.

Trên thực tế, Tiểu Lam chỉ mười chín tuổi, hai mươi tuổi là tính cả tuổi mụ. Theo lời kể lại, vào ngày này của mười chín năm trước, trời cũng mưa mịt mùng như hôm nay. Kỉ Hoa Ninh đang đứng ngoài cửa sổ nhà bếp, động tác tước rau rất tự nhiên và thuần thục. Bầu trời mịt mùng u ám, mưa phùn từng vệt dài dệt thành bức mành gấm, còn có cả gió lạnh xộc vào mặt, nhưng thực sự có chút gì rất phù hợp với cảm giác của tên quỷ nhỏ đó.

Hôm nay, cô đặc biệt về nhà sớm hơn hai tiếng, định làm một số món ngon để chúc mừng sinh nhật Tiểu Lam, sáu giờ mười phút, Lâm Tĩnh Lam đẩy cửa phòng, mùi thơm ấm áp ngập tràn căn nhà và còn xộc cả vào mũi cậu.

– “Về về rồi!”, từ trong bếp một dáng người nhỏ nhắn vui vẻ chạy ra, ánh mắt cậu như dừng lại: Kỉ Hoa Ninh mặc chiếc váy hoa thật đáng yêu, trên đầu còn quấn một chiếc khăn và buộc túm lại sau gáy, mặt mày xán lạn. Vẻ diễm lệ bất ngờ ấy khiến cậu cứ tưởng như mình nằm mơ, hai má trắng trẻo bỗng dần dần trở nên ửng đỏ.

– “Cậu không quên hôm nay là sinh nhật mình chứ?”. Kỉ Hoa Ninh nhìn cậu một cách trách móc. Hôm qua dì Lâm đã đặc biệt gọi điện về, mong cô thay họ tổ chức cho Tiểu Lam một sinh nhật khó quên.

– “Quên làm sao được!”. Cô ấy thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức cậu không biết nói gì mới hợp: “Hoa Ninh, sao chị… lại mặc như thế này?”.

– “Váy à? Mới mua, có đẹp không?”. Kỉ Hoa Ninh quay một vòng trình diễn, lại còn chớp chớp mắt với cậu nữa chứ.

Nếu như cô ấy lại xoay như vậy, cậu sẽ…

Lâm Tĩnh Lam hướng ánh mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói: “Đẹp lắm!”.

Kỉ Hoa Ninh có vẻ toại nguyện và đi vào bếp, quay lưng lại trở về với đống đồ ăn: “Năm nay cậu hai mươi tuổi rồi! Ngày tròn hai mươi tuổi là một ngày trọng đại, phải chúc mừng thật chu đáo!”.

Cậu đã phần nào hiểu được nguyên nhân tại sao cô ấy lại vui vẻ đến như vậy. Cậu chúm chím miệng, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.

Cơm ngon canh ngọt đã no, Kỉ Hoa Ninh vẫn không ngừng cảm thán: “Thời gi­an qua đi thật là nhanh. Nhớ lại mười chín năm trước khi cậu vừa mới sinh, chị vẫn còn bế được… lúc đó, cậu chỉ nhỏ thế này này!”.

– “Chúng ta đều đã trưởng thành rồi!”. Giữa cậu và Kỉ Hoa Ninh là thời gi­an năm năm. Năm năm này, giống như một dòng kênh lớn không cách nào vượt qua, cậu không biết nên nói thế nào để cô ấy không để ý đến chuyện đó.

– “Cậu hai mươi… chị hai mươi lăm tuổi… cậu mới bắt đầu cuộc hành trình, còn chị đã đi được phân nửa rồi!”. Câu nói của Kỉ Hoa Ninh vừa giống như một lời nói đùa lại vừa như lời châm biếm chính bản thân mình, phảng phất có chút cảm giác đau xót.

– “Điều đó chẳng phải là chúng ta đang chạy chung trên một con đường hay sao? Tuy chị xuất phát trước nhưng chỉ cần tôi chạy nhanh, rồi sẽ có một ngày tôi đuổi kịp chị”.

Chỉ trong mấy phút, những điều ẩn giấu đã dần dần lộ ra. Kỉ Hoa Ninh kinh ngạc quay lại nhìn Tiểu Lam, vẻ mặt cậu trầm lắng lo buồn và có đôi chút thẹn thùng, đôi mắt đang nhìn vào cô ẩn chứa tình cảm dịu dàng, thanh khiết không tì vết.

Kỉ Hoa Ninh cảm thấy trên má mình đang nóng bừng bừng. Cô kêu lên một tiếng rồi đứng thẳng dậy, cương quyết nói: “Chị vào phòng, quà sinh nhật vẫn còn chưa tặng cho cậu!”.

Bị bỏ lại một mình bên bàn, Lâm Tĩnh Lam lặng lẽ cụp đôi mắt. Hơi ấm vừa tràn ngập căn phòng trong chốc lát tựa như trôi tuột qua song cửa sổ.

Kỉ Hoa Ninh ba chân bốn cẳng chạy đi mở ngăn kéo, dường như cô không thể kìm nổi trái tim bé nhỏ đang nhảy nhót liên hồi trong lồng ngực. Sao thế? Sao lại không thể kiểm soát được tình cảm thế này? Đang trong lúc hoảng loạn, căn phòng đột nhiên tối đen! Cô buông tay, không biết vật gì đó đã rơi vào chân, đau đến nỗi phải nghiến răng kìm lại.

– “Lam… Tiểu Lam, cậu ở đâu?”.

Lâm Tĩnh Lam nghe thấy tiếng kêu thất thanh, lập tức chạy vào phòng cô: “Hoa Ninh, Hoa Ninh! Chị sao vậy?”.

Trong màn đêm đen kịt, cũng may đây từng là phòng cậu trước đây, nên cậu rất quen thuộc. Cậu mò mẫm đến bên cửa sổ, sột soạt kéo tấm rèm. Ánh trăng mênh mang, dìu dịu soi vào trong phòng, Kỉ Hoa Ninh đang ngồi trên đất, co ro thành một khối.

– “Hoa Ninh, thế nào rồi, có chỗ nào không ổn sao?”.

– “Ngón chân… ngón chân bị cái gì đó đập vào”. Kỉ Hoa Ninh run rẩy ngẩng đầu, trong khoảnh khắc, hai hàng nước mắt tựa như suối trăng trong vắt chảy xuống. Cậu nhìn thấy thật rõ, trong lòng không kìm được niềm đau xót.

– “Chị bỏ tay ra để tôi xem nào?”. Cậu nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm chặt vết thương của cô, đưa chân trái đến trước mắt mình.

Hình như bị con dao trong ngăn kéo rơi xuống cắt một vệt sâu. Chất lỏng âm ấm giàn giụa trên tay cậu, ngửi có mùi tanh tanh.

– “Chị ngồi đây đợi, tôi đi lấy gạc để băng vết thương”.

Kỉ Hoa Ninh không phản kháng, Lâm Tĩnh Lam mò mẫm về phòng mình lấy đồ rồi quay trở lại, chỉ thấy cô đang tự ôm lấy mình và run rẩy.

Cậu lo lắng buông rơi đồ đạc: “Hoa Ninh! Đau lắm à? Sao lại run như vậy? Không được, chúng ta đi bệnh viện thôi!”.

– “Không đi viện!”, cô quyết liệt gắt lên, rồi lại tự ôm chặt lấy bản thân mình. Lâm Tĩnh Lam chợt nhớ có lần Gi­ang Vân nói rằng: “Hoa Ninh rất sợ tối, nếu có việc gì xảy ra cháu hãy cố gắng một chút nhé, thật là phiền cho cháu quá…”.

– “Lẽ nào là vì chị sợ tối à?”.

Quả nhiên, Kỉ Hoa Ninh không nói gì. Lâm Tĩnh Lam dịu dàng tựa lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đừng sợ, có tôi ở đây. Trước tiên chúng ta băng bó vết thương lại đã nhé, được không?”.

Cô gật đầu. Cậu quỳ xuống, lại đưa chân cô đến trước mặt mình rồi cẩn thận băng lại. Khi đau, thỉnh thoảng Kỉ Hoa Ninh co rúm lại, nhưng đang trong lúc phối hợp băng bó nên đành cố chịu. Từ lòng bàn chân truyền đến hơi ấm dìu dịu khiến cô dần dần bình tĩnh lại.

Cô lập cập đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài ánh trăng bàng bạc và mấy vì sao le lói, thế giới ngoài đó đã bị màn đêm u ám nuốt gọn.

– “Cả vùng bị mất điện, không biết đã xảy ra việc gì nhỉ?” Lâm Tĩnh Lam đứng sau cô nói nhỏ.

Tối đen, cả một màn đêm vô tận. Họ ở tầng mười lăm, thang máy dừng không nói làm gì, nhưng muốn xuống dưới thì làm thế nào để có thể thoát khỏi màn đêm vô tận? Cô lại bắt đầu run rẩy. Từ sau cái ngày vào năm bốn tuổi ấy, tự nhiên cô cảm thấy sợ bóng đêm, giống như một đoàn ma quỷ đang gào khóc, nguyền rủa cô suốt hơn hai mươi năm nay.

Bất ngờ, một khối ấm áp từ đằng sau ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm dịu dàng thoảng bên tai: “Đừng sợ, Hoa Ninh. Đừng sợ, Hoa Ninh, tôi ở đây. Chị không ở một mình, tôi vẫn ở đây, có tôi đưa chị…”.

Từng từ từng từ, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Dần dần, tiếng gào thét đó bị câu thần chú khiến người ta yên lòng đánh bật khỏi đầu. Cô từ từ mở to đôi mắt và phát hiện ra ngoài bóng tối, trên màn trời đêm vẫn còn vầng trăng sáng đang phát ra lung linh ánh bạc.

Từ trước đến nay cô đều không biết, thời khắc này bao quanh cơ thể cô sao mà ấm ấp và dễ chịu, sao mà an lòng và tin tưởng đến vậy! Trong ký ức của cô, Tiểu Lam vẫn mãi là cô bé gái xinh xắn mặc váy, là cậu thiếu niên đẹp đẽ trầm lặng và nội tâm, không một giây phút nào không bị cô áp bức và là cậu con trai nhỏ hơn cô năm tuổi.

Hóa ra cậu ấy cũng có thể làm mình ấm áp đến vậy. Kỉ Hoa Ninh khẽ ngẩng đầu, ánh trăng rơi vào trong mắt cô hóa thành từng đốm, từng đốm sao lấp lánh.

– “Tiểu Lam, cậu còn nhớ không? Năm cậu chín tuổi và bị bọn tiểu côn đồ vây hãm…”.

– “Nhớ chứ! Là chị đã giúp tôi chạy thoát khỏi chúng. Chị lúc đó đã đốn chân bọn chúng, khí thế ngùn ngụt”.

– “Đó là, cái bọn nhãi ranh đó, dám bắt nạt người của tôi”. Trong bóng tối, giọng của cô đã có chút sinh khí của sự sống, “Cũng may là hôm đấy cậu không làm sao, bữa tiệc của ba mẹ cậu cũng tiến hành thuận lợi”.

– “Đúng vậy, nếu không chúng ta đã chẳng có cách nào để cùng hòa tấu… Tôi rất thích tiếng vi­olon của chị…”. Và tôi lại càng thích dáng vẻ em khi kéo đàn, sao mà uyển chuyển và xinh đẹp đến vậy, đúng là độc nhất vô nhị.

– “Lúc đó tôi đã rất cố gắng vì không muốn cậu vượt qua. A, đúng rồi, cậu còn nhớ không? Cái năm cậu mười một tuổi ấy…”.

– “Đương nhiên là tôi nhớ…”.

Đương nhiên là tôi nhớ, nhớ tất cả những gì mà tôi và em đã cùng nhau trải qua. Bởi vì đó đều là những hồi ức quý giá không gì sánh được. Chúng chính là thứ bảo bối nằm trong tâm hồn tôi và không có người nào có thể tước đoạt đi được.

Kỉ Hoa Ninh gối lên vai Tiểu Lam, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Lâm Tĩnh Lam dùng ngón tay trỏ vẽ lại hình dáng cô hết lần này đến lần khác.

Thời gi­an tựa như đã quay về năm cậu lên sáu tuổi. Chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ biết được, giờ khắc này, bàn tay lớn và bàn tay nhỏ lại cùng nắm chặt lấy nhau.

Chỉ là lần này, là bàn tay lớn của cậu đã nắm trọn bàn tay nhỏ bé của cô.

Đêm hôm đó, Kỉ Hoa Ninh không còn bị quấy rầy bởi cơn ác mộng thường gặp và ngủ rất ngon. Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng bạch, ánh nắng ban mai làm cho con người thoát khỏi sự mê mẩn của bóng tối và tuyên bố một ngày mới lại bắt đầu.

Nghĩ lại sự việc tối hôm trước, tất cả dường như là một giấc mộng. Cô ngước lên bàn sách, những lộn xộn ở đó đã được thu lại gọn gàng, giống như cơn hoảng loạn bất chợt ấy đã biến mất hoàn toàn không còn một dấu tích nào.

Sự thẹn thùng trong cô dần dần bốc dậy: Tiểu Lam đã hai mươi tuổi rồi lại gối chung, ngủ cùng giường như thế liệu có thích hợp không? Cô lắc lắc đầu, rồi xuống giường và tìm đôi giày, không cẩn thận nên va phải vết thương ở đầu ngón chân, đau đến nỗi bật thành một tiếng “Ối!”.

Lâm Tĩnh Lam đã dậy và đang rửa mặt. Cậu soi trong gương, mắt thâm quầng. Nhưng mà có thể nhìn thấy cô ấy ngủ ngon lành và yên bình như vậy là cậu cũng đủ mãn nguyện rồi. Cậu vào phòng khách, phát hiện ra Kỉ Hoa Ninh đã ngồi trên ghế so­fa liền thẹn thùng nói: “Dậy rồi à, chào buổi sáng!”.

Kỉ Hoa Ninh cũng một chút ngượng ngùng nói: “Chào… Hôm qua, cảm ơn cậu!”.

Từ “cảm ơn” chạm vào trái tim không được dễ chịu cho lắm nhưng cậu cũng không thể hiện ra ngoài và đưa tay cầm bát đũa lên: “Có gì đâu mà phải cảm ơn. Sau này trong nhà phải chuẩn bị đèn pin, hôm nay tôi sẽ đi mua”.

Bữa sáng diễn ra có vẻ hơi yên lặng, tác dụng phụ của hơi ấm và sự mẫn cảm bắt đầu phát huy tác dụng.

Vì chân bị thương nên Kỉ Hoa Ninh nghỉ ở nhà một ngày. Ngày hôm sau, cô cố gắng hết sức để đến công ty. Chris thấy trên phần chân lộ ra ngoài giày của cô quấn mấy vòng băng liền chủ động đề nghị giúp cô việc chạy vặt, “cơm bưng nước rót” nên đi làm cũng không mệt lắm.

Sau mấy ngày chân của Kỉ Hoa Ninh đã khá hơn nhiều, sau khi tan sở về thấy Gi­ang Vân và Tô San đang ở đó, con bé đang khóc rấm rứt. Cô hỏi thì được biết: Nguyên nhân là việc ly hôn của bố bị bạn bè biết được và bắt đầu bàn tán.

– “San San em nói chị nghe, bọn họ nói thế nào?”. Kỉ Hoa Ninh không để ý đến sự đau khổ của Tô Mạo và sự lo lắng của Gi­ang Vân mà trực tiếp hỏi Tô San.

– “Bọn nó, bọn nó nói rất khó nghe…”, tiểu cô nương San San bật khóc thành tiếng làm Kỉ Hoa Ninh không khỏi đau đầu.

– “Em vốn dĩ sống với mẹ, nhưng khi mẹ kết hôn, em chỉ có thể đến với ba ở đây, thế nhưng chị phải sống ở ngoài như vậy… Bọn nó nói, San San đã bị mẹ vứt bỏ, nay lại bị chị ruồng rẫy. Chuyện ba mẹ có gia đình riêng đều là có vấn đề, cho nên, cho nên những đứa con riêng trong gia đình đó tâm lý sẽ không được bình thường…”.

Lời nói của Tô San vô tình chạm vào vết đau trong trái tim Gi­ang Vân và Tô Mạo. Con cái bị người ta đàm tiếu, nhưng nguyên nhân lại do cha mẹ nên bọn họ không cảm thấy đau đớn làm sao được? Trong đó có bao nhiêu phần khiến cho lòng người ta cảm thấy chua xót bất lực, hai vợ chồng chỉ có thể lặng lẽ nói khi không có ai xung quanh.

– “Bọn chúng đã nói đúng một nửa!”, Kỉ Hoa Ninh bắt đầu thể hiện ý kiến: “Tâm lý của những đứa con riêng trong gia đình thực sự không giống như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng đó tuyệt đối không phải là vấn đề. Bởi vì kinh nghiệm nhiều hơn nên trong chuyện tình yêu và hôn nhân, giữa trách nhiệm và nghĩa vụ, bọn họ càng trở nên sâu sắc, mẫn cảm, càng biết điều gì đáng trân trọng hơn và cũng dễ bị tổn thương hơn so với những đứa trẻ đồng niên khác. Cái mà bọn họ biết và thừa nhận chính là sự mất mát, những câu chuyện công chúa – hoàng tử chỉ có trong cổ tích, trong thế giới này có mấy ai là Cin­derel­la? Nhưng đồng thời, chúng cũng biết tại sao cha mẹ lại không thể sống cùng với nhau, nguyên nhân do đâu? Và khi phải đối mặt với các vấn đề tương tự, liệu chúng có còn lại giẫm lên vết xe đổ hay không?”.

Tô San lắng nghe đến quên cả khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn Kỉ Hoa Ninh không chớp.

– “Và cha mẹ của những đứa con đó trong xã hội, chị nghĩ, nhất định họ cũng không mong con mình phải mang cái tội danh “con riêng” ngớ ngẩn đó. Nhân gi­an này dựa vào đâu mà có thể cười chúng? Chỉ vì họ đang và vẫn hạnh phúc mà có thể cười những người đáng thương đã từng mất đi hạnh phúc hay sao? Chị thừa nhận rằng mãi mãi có những con người vô trách nhiệm, nhưng đối với đại đa số mọi người mà nói, nếu như không đi đến đường cùng ngõ cụt thì ai lại muốn nghĩ đến hai từ “chia ly”?

– “Một số đứa con riêng trong gia đình hành vi có vấn đề, nguyên nhân là do thiếu sự yêu thương. Thiếu yêu thương và thiếu không khí đều đáng sợ như nhau, bởi vì nó có thể trở thành một bộ phận có ảnh hưởng sâu sắc đến sinh mệnh của con người. Nếu như cha mẹ có thể cho con cái càng nhiều sự quan tâm, càng nhiều sự chăm sóc thì đã tránh được rất nhiều đau thương. San San, không cần quan tâm bọn họ nói những gì, cha mẹ là cha mẹ của em, người như bọn họ thì làm sao hiểu rõ chuyện như em được. Yêu thương cha mẹ mình, bất luận là như thế nào thì điều đó cũng không thay đổi, đúng không em?”.

– “Chị à…”, nằm trong lòng Tô Mạo, Tô San bắt đầu thay đổi phương hướng, quay sang ôm chặt lấy Kỉ Hoa Ninh: “Chị à, chị làm sao có thể nghĩ thông như vậy?”.

– “Chị ư?”, Kỉ Hoa Ninh mỉm cười: “Bởi vì chị cũng đã từng trải qua quãng thời gi­an như vậy!”.

Gi­ang Vân kinh ngạc nhìn con gái, lắng nghe những lời giãi bày chậm rãi mà đầy kiên định của cô: “Bọn họ nói cha mẹ chị vì không có trách nhiệm nên mới ly hôn; họ còn nói, đứa con riêng cha không đoái mẹ không yêu; họ còn nói…”.

– “Hoa Ninh!”, Gi­ang Vân nắm chặt lấy tay cô: “Đừng nói nữa, tất cả đều qua rồi, đều đã qua rồi… là do mẹ, mẹ xin lỗi con…”.

– “Mẹ, mẹ đừng nên đau lòng. Con cái chúng con không nên trở thành gánh nặng ngăn cản hạnh phúc của cha mẹ. Mỗi một con người đều là một sinh mệnh độc lập, mẹ không có lý do gì phải hy sinh vì con. Năm đó, khi cha mẹ ly hôn đã nói lý do rõ ràng, con có thể hiểu. Chứng kiến cha mẹ vui vẻ như hiện tại khiến con đã mãn nguyện lắm rồi. Cho dù mẹ và cha có như thế nào, thì trong lòng con, con vẫn kính yêu cha mẹ như ngày nào”.

Tô Mạo cảm động nói: “Con ngoan, San San có con dẫn lối, cha mẹ cũng yên tâm nhiều!”.

Những ảnh hưởng của việc cha mẹ chia tay đến Kỉ Hoa Ninh cũng không phải hoàn toàn là đau thương. Chí ít cô ấy cũng hiểu được phải đối phó như thế nào khi tình yêu tan vỡ, phải lý trí như thế nào trong việc hôn nhân đại sự, đây chính là bài học mà mỗi con người trưởng thành đều phải trải qua, biết sớm cũng không phải là việc xấu. Chỉ không may, khi gặp chuyện đó, cô gái nhỏ đáng thương đã không nghĩ như vậy.

Mẹ tái hôn chính là sự ích kỷ! Vì tái hôn mà đến đứa con gái dứt ruột đẻ ra cũng không cần đến, làm thế nào cô có thể chấp nhận sự thực này, chẳng nhẽ lại đạo đức giống như Kỉ Hoa Ninh à? Khi cha mẹ ly hôn, Kỉ Hoa Ninh đã mười tám tuổi, nhưng với Tô San này? Lúc đó, cô mới mười một tuổi thôi! Sau ba năm chứng kiến những cuộc cãi vã, thậm chí còn đến mức đá nồi đập bát của cha mẹ, cô lại muốn chính mẹ đẻ của mình phải sống trong cái thế giới đầy rẫy sự oán hận và trách móc. Cô là đồ phiền toái, là gánh nặng, là đứa con dư thừa trên thế gi­an này, thế thì bọn họ làm sao lại muốn tiếp tục sống với cô? Trong hoàn cảnh này, niềm tủi thân đang giãy giụa, đang lớn dần và đầy tràn trong lòng dần biến thành sự oán hận, thậm chí còn khiến cô bỏ nhà ra đi.

Cô đố kỵ, đố kỵ với tất cả sự cởi mở của Kỉ Hoa Ninh, đố kỵ vì cô ấy có người yêu thương và thừa nhận, đố kỵ vì có lẽ cô ấy cũng ở hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể mở rộng tấm lòng.

Để cô thế này, sao lại không hạ quyết tâm đi đoạt lấy tất cả mọi thứ từ cô ấy?

Tình yêu tan vỡ, phải làm thế nào mới có thể gắn lại toàn vẹn? Một trái tim đã từng rực cháy, trên khe hở của hiện tại lại bò đầy những cảm tình xấu xí khó coi. Từ cửa miệng, chúng dần dần bắt rễ sâu vào bên trong, và sau đó từng bước từng bước nuốt trôi tất cả.

Gần hai năm về nước, Kỉ Hoa Ninh đã thăng đến chức giám đốc bộ phận thị trường. Cho dù cô được tổng công ty ở Anh quốc giới thiệu đến và có mối quan hệ không rõ ràng với Chris – con trai của chủ tịch tập đoàn, nhưng sự xuất sắc và mềm dẻo của cô khiến cho những người nghi kỵ khác không thể nói được điều gì. Và Lâm Tĩnh Lam, dưới sự hướng dẫn của giáo sư Hàn, phòng thí nghiệm của bọn họ cũng thu được những thành công tương đối lớn. Các thành viên trong phòng thí nghiệm đã đặt toàn bộ căng-​tin ở lầu hai của trường, trân trọng mời người đại diện của nhà tài trợ là Chris và Kỉ Hoa Ninh đến dự lễ chúc mừng.

Nói là căng-​tin, nhưng có lẽ gọi là nhà hàng được nhà trường chuẩn bị cho những sinh viên có nhu cầu thì thích hợp hơn. Một nơi đơn giản và thanh lịch, được trang bị đầy đủ tiện nghi, có lẽ rất nhiều đoàn thể sinh viên đều đã tổ chức các sinh hoạt tập thể tại đây.

Khi Kỉ Hoa Ninh và Chris đến, mấy chục sinh viên đã ngồi đầy hai dãy bàn dài. Cô đưa mắt quan sát một vòng và bắt gặp ánh mắt của Lâm Tĩnh Lam, Hoa Ninh lập tức mỉm cười. Giáo sư Hàn đã sớm chứng kiến tất cả, liền lên tiếng chào mừng và mời hai người cùng ngồi xuống, nhưng cố ý để Kỉ Hoa Ninh ngồi cạnh Lâm Tĩnh Lam. Các sinh viên trong hội trường đều cười thầm, riêng Chris – một trang tuấn kiệt lại cảm thấy hơi khó chịu.

Một số nhân vật chính lên phát biểu và không ngừng chúc rượu các vị khách mời. Chris được xem là người đại diện cao nhất của bên tài trợ bị một đám sinh viên nữ vây kín, liên mồm liên miệng gọi “anh Uông” vô cùng thân thiết. Tuy là một người luôn được coi là mặt dày song anh chàng cũng cảm thấy có đôi chút xấu hổ, chỉ có thể uống cạn thứ thuốc mê ngọt ngào mà các em ấy mang đến. Lúc đó không biết người nào nhìn thấy chiếc pi­ano của chủ tiệm để bên cạnh liền nói to lên: “Có rượu, có đồ nhắm, sao lại không có âm nhạc nhỉ?”, một người hô trăm người ứng, anh ta đảo mắt tìm quanh đám đông: “Tôi nhớ là có ai biết chơi pi­ano nhỉ… Lâm Tĩnh Lam! Lâm Tĩnh Lam biết chơi pi­ano! Mau lên đây, lên đây!”.

Lúc bấy giờ mọi người mới chú ý đến một người từ đầu đến cuối vẫn im lặng trong cái không khí ồn ào náo nhiệt đầy vui vẻ này, anh ta đang bình tĩnh uống cạn ly nước hoa quả trong tay. Thấy mọi người đều hướng về mình mới rướn mắt hỏi: “Cái gì cơ?”.

Mọi người đều ồ lên cười. Nếu không biết anh ta là người hướng nội thì nhất định sẽ cho rằng đây là một tay khinh người. Lúc đó, bạn sinh viên kia liền lặp lại: “Mời cậu lên đàn một bản góp vui, liệu có nể mặt không?”.

Đối phương đã nói như vậy, sao lại có thể từ chối. Lâm Tĩnh Lam đứng lên, cẩn thận chỉnh lại cặp giò đẹp đẽ đang được bao bọc bởi chiếc quần tây màu trắng ngà của mình, rồi bình tĩnh rảo bước. Cậu mở nắp cây đàn, nhẹ nhàng thử vài nốt nhạc, hội trường lúc bấy giờ trở nên im ắng bất ngờ.

Lâm Tĩnh Lam nghĩ một lúc, rồi những nốt nhạc cũng lánh lót tuôn ra theo những đầu ngón tay thon dài của cậu, là bản nhạc “Thì thầm mùa thu” của nhà soạn nhạc người Pháp Paul De Sen­neville(5). Những nốt nhạc đơn độc, buồn buồn phảng phất niềm đau thương. Khi khúc nhạc kết thúc, cái không khí vốn ồn ào vui vẻ trong khán phòng dường như đã bị nét u tịch của ngày thu thay thế, khiến bạn nam sinh lúc trước lại đề nghị cậu đàn một khúc nhạc khác để kéo lại không khí vui vẻ.

Lâm Tĩnh Lam đưa mắt nhìn Kỉ Hoa Ninh dưới khán đài, cậu thực sự không phải là người khéo léo trong việc đối mặt với những con người nhiệt tình như thế này, lại càng chẳng biết làm thế nào để không khí vui tươi trở lại. Đôi mắt đẹp long lanh như làn nước của cậu đang bình tĩnh hướng về phía Kỉ Hoa Ninh như thầm gọi, phải làm thế nào để cô ấy có thể hiểu được lời nói bằng ánh mắt đây?

Thế nhưng cô ấy đã đứng dậy và đi lên khán đài, nở nụ cười và nói: “Xin hãy cho tôi được hợp tấu!”.

Mọi người vỗ tay rào rào. Kỉ Hoa Ninh đã sớm nhìn thấy ở góc đàn pi­ano có dựa thêm một cây vi­olon. Lần này hai người hợp tấu một bản nhạc rất cổ điển và cũng rất thích hợp với hoàn cảnh – bản “Auld Lang Syne”(6). Tất cả sinh viên bắt đầu vỗ tay hát hòa theo, lại còn có hai nam sinh nghịch ngợm cùng nắm tay khiêu vũ vài điệu.

Không khí vui vẻ mà mọi người mong mỏi cuối cùng quay trở lại. Chris nhìn Kỉ Hoa Ninh chăm chú kéo đàn, chiếc cốc trong tay không biết đã cạn từ lúc nào. Quee­nie, rốt cuộc em sẽ làm cho tôi phát hiện ra bao nhiêu điều ngạc nhiên thú vị nữa đây? Từ trước đến giờ, anh ta không hề hay biết việc cô biết chơi đàn, lại còn chơi hay khiến người ta rung động đến vậy. Cô của hiện tại và cô với bản tính giảo hoạt thật khác xa nhau, thế nhưng ai có thể nói được rằng đây không phải là một phần của con người cô?

Tính cách của mỗi con người vốn có rất nhiều khía cạnh khác nhau. Nhưng cho dù là cô của lúc này hay cô của lúc khác cũng là duy nhất trên đời.

Tửu lượng của Kỉ Hoa Ninh rất kém, trong không khí nhộn nhịp như thế, cô cũng uống cạn một cốc, đầu óc bắt đầu quay cuồng và trở nên không thể khống chế được. Chris biết cô uống rượu kém nhưng không thể một chén đã say như thế được? Anh cầm chai rượu lên xem và phát hiện đây là loại rượu tinh chế với độ tương đối cao! Lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Quee­nie, không giấu được nụ cười: Suốt ngày phòng thủ, cuối cùng lại say quắc cần câu thế này đây!

Trong mơ màng, Kỉ Hoa Ninh lại bắt đầu rơi vào thế giới của mình. Trong không khí nóng hừng hực, những người đi đi lại lại trước mắt bỗng chốc đã biến thành bạn học thời cấp ba của cô, hình ảnh trong hội trường cũng đổi thành lễ tốt nghiệp ngày nào. Tần Di Gi­ang rõ ràng nhìn thấy cô, nhưng lại không giống trước kia, gọi bằng cái giọng khản đặc khiến người ta phát bực: “Tiểu Ninh!”.

– “Tiểu Di…”, cô soài người trên bàn, thì thầm lẩm bẩm. Lâm Tĩnh Lam cuối cùng cũng phát hiện ra cô đã say, có nói gì cô cũng không nghe thấy.

Chầm chậm, cái hình dáng khiến người ta đau đớn như dao chích vào lòng lại hiện lên. Anh bận áo sơ mi đen, quần tây màu trắng bạc, nhìn cô và cười – một nụ cười đẹp đến mê hồn. Anh nói: “Tiểu Ninh, anh đã về rồi. Tiểu Ninh, hãy tha thứ cho anh…”.

Rượu chính là chất xúc tác làm cho tình cảm bộc phát, dòng nước mắt không thể khống chế được chẳng biết từ ngóc ngách nào nơi sâu thẳm tâm hồn bỗng chốc trào ra ào ạt. Tần Di Gi­ang thướt tha bên Gi­ang Viễn Ảnh và cô ấy đang quàng lấy tay anh: “Thật xin lỗi, chúng mình phải đi đây!”.

Khóe miệng Gi­ang Viễn Ảnh vương vấn nụ cười: “Tiểu Ninh! Anh đi đây. Anh phải để em lại để đi đến ngôi trường đó”. Biết bao nhiêu lời nói nữa cứ quẩn quanh bên tai cô, từng câu từng chữ… từ miệng anh phát ra…

– “Anh sẽ chăm sóc em, chăm sóc em đến trọn đời. Nuôi cho béo mập để em không thể đi đâu được nữa…”.

– “Tiểu Ninh, là anh sai rồi! Anh đã trốn tránh, nghi ngờ, là anh sai…”.

– “Có lẽ, chúng ta nên bình tĩnh hơn một chút…”.

Mãi mãi nhớ về khoảnh khắc đó, tuy cô là người nói lời “chia tay” trước nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang bao điều…

Đừng đi!

Có thể không đi được không!

“Viễn Ảnh, đừng đi!”. Cô giơ tay giật đuôi áo của một nam sinh đi qua trước mặt khiến cậu ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào cô – lúc này đã bất tỉnh nhân sự: “Viễn Ảnh, em vốn định nói, nói để anh đừng đi…”.

Thế nhưng lời nói bật ra là biến thành lời “vĩnh biệt”… Giấc mộng mỗi đêm lại quay về, đã bao nhiêu lần hối hận vì sự kiêu ngạo lúc đó, nhưng thật khó quay đầu trở lại. Rất lâu về sau, sự hối hận đã được chôn vùi vào nơi sâu thẳm của ký ức và dần dần trở nên tê liệt. Những vụn vặt của cuộc sống bắt đầu lấp lên, từng tầng từng tầng một.

Trong sâu thẳm trái tim mỗi một con người đều có một bức tường, bức tường ấy là sự ngăn cách những tình cảm, những ký ức đã được chôn vùi nơi sâu nhất của chính bản thân họ. Bình thường, chúng được giấu kín không hiển hiện, thậm chí còn không có một chút dấu vết nào. Thế nhưng vào giờ khắc đặc biệt nào đó, một trường hợp tương tự nào đó, những điều ấy lại tái diễn bất chấp cả thời gi­an.

Chris vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc khi nghe những lời cô ấy nói, ánh mắt liếc qua gương mặt có phần tái xám của Lâm Tĩnh Lam. Nếu như anh không nhớ lầm thì “Viễn Ảnh” trong lời cô nói chính là cái người mà Tạ Khải Đạt nhắc đến lần đó, là kẻ đã để lại vết sẹo sâu sắc trong tâm khảm cô! Lẽ nào bằng ấy năm, cô ấy vẫn không thể nào quên được hắn ta, cho nên mới cự tuyệt tình yêu và lúc nào cũng chăm chăm vào công việc của riêng mình? Anh siết chặt chiếc cốc trong tay, dường như muốn nghiền nát nó ra từng mảnh.

Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi đuôi áo của người nọ, rồi dịu dàng ghé vào tai cô nói: “Tiểu Ninh, chị lại say rồi!”. Không có giận hờn, chỉ có chút gì đó nựng nịu, và ít nhiều xót xa, cay đắng. Ký ức của Kỉ Hoa Ninh dường như đã bị đóng lại, cô lặng lẽ gục trên bàn không mảy may động đậy, giống như một cô búp bê với hai má trái táo.

Sau những giây phút náo nhiệt, cuối cùng mỗi người đều quay về nhà của mình. Chris nhìn Lâm Tĩnh Lam dìu Kỉ Hoa Ninh đang mềm oặt, muốn tiến lên trước mời họ lên xe mình. Nhưng cậu ấy có đồng ý không? Và sau khi lên xe, liệu cậu ấy có rút lui? Rốt cuộc họ vẫn là những người sống cùng nhà.

Kỉ Hoa Ninh vịn vào Lâm Tĩnh Lam lảo đảo đi được vài bước rồi quỵ xuống không thể đứng lên được nữa. Lâm Tĩnh Lam quỳ xuống, đặt hai tay cô vòng qua trước ngực mình và cõng đi, còn nhẹ hơn cả tưởng tượng.

Trăng sáng lặng lẽ trốn sau tầng mây, con đường nhỏ tĩnh mịch trong vườn trường bị hàng cây hai bên lấp bóng, gió hiu hiu thổi khiến con người ta cảm thấy khoan khoái. Cậu đang cõng Kỉ Hoa Ninh say ngủ trên lưng, nghi hoặc nghĩ: “Rõ ràng thấy em uống, sao mà uống có một chút mà đã say như thế này rồi sao?”.

Còn cả những lời cô ấy nói, những lời nói thì thầm hơn cả thì thầm nhưng từng câu, từng chữ cậu đã nghe thấy rành rọt. Trong giờ khắc ấy, cậu cảm thấy rõ ràng như có mũi dao cứa vào chân tay, vào thân thể mình, đó là một thứ vô hình mà không cách nào có thể xua đi được. Sự việc năm đó, cậu là một người biết rõ hơn ai hết; lịch trình con đường trái tim cô mấy năm nay, cậu vẫn luôn đi bên cạnh, cho nên thấu hiểu hơn tất cả.

Mỗi ngày, cậu chứng kiến cô nỗ lực trong học tập, nỗ lực trong công việc, rồi lúc cô vui cười, lúc cô bận rộn mà chưa từng nghĩ đến vết thương trong lòng cô vẫn chưa hề đóng vảy hoàn toàn, vẫn rình thời cơ để xuất hiện trở lại? Nhưng cho dù có như vậy, cô ấy vẫn kiên cường như thường. Có lẽ là khi đối mặt với tình yêu dang dở, đối mặt với gia đình đổ vỡ, thậm chí với cục diện chẳng có nhà mà về, nhưng cô vẫn cười và nói với cậu rằng: Hồi ức đã đủ đẹp rồi, ta nên hướng về tương lai.

Tỏ rõ sức mạnh cũng là nguồn vốn cần thiết. Cô ấy chính là một nhà tư bản biết cách tích lũy không ngừng sự giàu có cho bản thân mình.

Cậu vẫn còn nhớ như in cái lý luận kỳ quái của cô: Con gái nên có thật nhiều vốn: Vốn tiên thiên và vốn hậu thiên(7). Sắc đẹp, tài năng chính là nguồn vốn tiên thiên, đó chính là những vận may vô giới hạn; sự nghiệp và trí tuệ chính là tích lũy hậu thiên, ai ai cũng có thể làm được. Có thể tự chăm lo sức khỏe, tự kiếm tiền, có sự nghiệp của bản thân mình, có lẽ nếu một ngày bị mất đi một thứ gì đó, thì cũng không phải đối mặt với bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào.

Về mặt trí tuệ, có rất ít đối thủ xung quanh cậu; về mặt tình trường, cậu bị cô ấy bỏ xa rất nhiều.

Cuối cùng là thời gi­an, cô có hơn cậu năm năm, tất cả những gì trong quãng thời gi­an đó, cậu không có cách nào để xâm nhập vào. Rốt cuộc cậu phải làm gì để có thể xóa bỏ vĩnh viễn hình ảnh con người đó trong sâu thẳm trái tim cô? Liệu cậu có thể nghiên cứu ra một loại thuốc để cô ấy có thể quên đi tất cả mọi người mà chỉ nhớ đến riêng một mình cậu?

Đây chính là một đề tài khó gấp trăm, gấp nghìn lần các nghiên cứu thực nghiệm, thỉnh thoảng cậu cũng từng có ý nghĩ ích kỷ như vậy.

Cậu xốc lại để Kỉ Hoa Ninh không bị trượt xuống rồi nhìn bóng đôi chân của cô tung tẩy in trên mặt đất. Trên lưng, đường cong mềm mại nơi cô, lại còn thoang thoảng mùi hương ấm áp của hoa nhài – hơi ấm đó sao mà quen thuộc đến thế, ngay cả trong gió đêm lành lạnh này cũng có thể tràn ngập trái tim con người.

Ánh sao trên đầu dường như biến thành ánh trăng vào tháng chín nóng nực năm đó. Cũng trong mùi hương ngọt ngào như thế này, cậu đưa tay lau những vệt mồ hôi trên trán cô. Lúc đó, cô vẫn còn rất nhỏ, tóc buộc hai bên, cõng cậu đi loạng choạng trên đường. Rõ ràng gắng sức như vậy mà cô vẫn không quẳng cậu đi, lại còn cười cười và mắng cậu là đồ ngốc.

Cũng chỉ có mình cô dám gọi thiên tài trong mắt tất cả mọi người là đồ ngốc. Cô ức hiếp, trêu đùa nhưng cũng giúp đỡ và chăm sóc cậu. Trong thế giới của cậu, cô chính là người đầu tiên và cũng là duy nhất, đây chính là chân lý mà cậu dần dần hiểu rõ sau khi trưởng thành.

Khi sắp đến cổng trường, Kỉ Hoa Ninh nhúc nhích rồi với tay xoa xoa vào chiếc cằm mà cậu vừa mới cạo xong, miệng không ngừng gọi: “Bố, bố…”.

Bố ư? Lâm Tĩnh Lam cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. Cậu nên vui hay đau lòng đây? Cũng còn may, chí ít cũng không phải là tên của người đó.

Cậu quay đầu nhìn con đường nhỏ vừa đi qua, ngoằn ngoèo uốn lượn từng khúc, phía cuối đường vẫn không bị nhấn chìm trong màn đêm sâu thẳm. Hai người đang như thế này mà không hiểu bằng cách nào lại có thể đi xa đến vậy.

Vẫn còn phải đi xa nữa, không phải sao? Cậu nhẹ nhàng quay đầu lại, Kỉ Hoa Ninh ngủ thật ngon lành, lông mi lay động nhẹ, giống như đang hưởng ứng trong lặng lẽ.

– “Hiển Quân, gần đây con không đi xem mặt, cũng không nghe nói con náo loạn ở bên ngoài, có phải con thật sự đã chú ý đến ai chăng?”.

Nhà họ Uông, Chris và Uông Phụ Đoan đang ngồi đối diện trông giống như hai trái núi vậy. Bà Uông vào phòng, đưa cho mỗi người một cốc nước rồi lại liếc nhìn hết chồng đến con, lắc đầu đi ra ngoài.

Hai con người này, đơn giản là hai kẻ oan gia do trời sinh ra. Từ nhỏ Hiển Quân đã không đồng ý để bố giới thiệu những cô gái con nhà danh gia vọng tộc cho mình, anh chỉ hay gi­ao du với những cô gái tóc xanh tóc đỏ ở bên ngoài, trên thế giới này, những cô như vậy nước nào mà chẳng có, thậm chí còn có thể mở thành một tiểu Liên Hiệp Quốc. Sự phản kháng rõ rệt này, có lẽ, có quan hệ nhất định với những bậc làm cha làm mẹ như họ.

Bà là vợ lẽ của Uông Phu và trước đây đã từng chỉ là một cô nhân tình bé nhỏ. Trước khi kết hôn với ông, ông đã từng có một người vợ theo dạng hôn nhân liên tộc, cũng có một trai, một gái. Bà yêu ông nên đã lẳng lặng cam tâm tình nguyện làm nhân tình bao năm, lại còn sinh ra Hiển Quân. Thời gi­an đó, hai mẹ con họ đã chịu bao lời đàm tiếu, đắng cay muôn phần.

Sau này, khi người vợ cả qua đời, cuối cùng bà và Hiển Quân cũng được đứng dưới ánh sáng mặt trời. Hiển Quân rũ bỏ được tiếng xấu là con ngoài giá thú, nhưng trước sau gì cũng không thể thân thiết như anh ruột thịt với hai con của vợ cả. Về sau, con cái nhà họ Uông đều có gia đình riêng của mình, chỉ có nó – đã hai mươi sáu tuổi đầu lại suốt ngày rong chơi trong nhân gi­an, bởi vẫn còn giận dữ với những khiếm khuyết của cha mình.

Thế nhưng gần một năm nay, không những nó chăm chăm đến công ty làm việc mà cũng chẳng thấy quản gia đề cập đến cái tiểu Liên Hiệp Quốc nọ của nó. Đoán chừng có uẩn khúc gì chăng? Cha nó có tham gia vào bữa tiệc cuối năm của công ty chỉ là để chứng thực những phỏng đoán của hai người họ – nó đã có “mục tiêu” chân chính của mình nên mới quay đầu sửa đổi!

– ““Ngài” thừa biết rằng con không đồng ý đi xem mặt, hai người kết hôn với nhau mà không có tình cảm gì chẳng khác nào tự hại mình và hại cả người ta nữa!”.

– “Con thì biết cái gì, tình cảm đều là có thể nuôi dưỡng mà thành. Sống cùng nhau lâu ngày, tự nhiên sẽ phát sinh cảm tình. Bố giới thiệu cho con đều là những cô gái con nhà tốt cả!”.

– ““Ngài” và Uông phu nhân hình như cũng không thể nuôi dưỡng được cảm tình, hoặc cũng có thể tình cảm của ngài đối với mẹ con là giả dối? Kỳ thực, tự trong lòng ngài đã rất rõ ràng rồi, tại sao lại muốn con tiếp tục giẫm vào vết xe đổ của ngài?”.

– “Hỗn xược!” Uông Phụ Đoan đập bàn một cái: “Dám nói với bố thế à?”.

– “Xin “ngài” tha thứ vì những lời nói quá thẳng thắn và đúng sự thật của con, phụ thân đại nhân. Có lẽ, con nên biểu đạt ý kiến một cách nhẹ nhàng hơn chăng?”.

Uông Phụ Đoan cố gắng kiềm chế cơn tức giận sắp bùng phát. Con trai có lời trách cứ với ông, ông có thể hiểu. Ông đã cố gắng bù đắp cho hai mẹ con họ trong những năm gần đây cũng chỉ hy vọng rồi sẽ có một ngày, đứa con nhỏ bé này sẽ thân thiết gọi ông một từ “bố”, chứ không phải là nghĩ mọi cách để nó giận dữ, để nó bốp chát lại ông bằng cái từ vô cảm: “Phụ thân đại nhân”!

– “Muốn tự mình tìm, vậy đã tìm được chưa?”.

Thấy con không nói gì, ông bố nóng lòng nói: “Có phải là cô gái khiêu vũ cùng con trong buổi tiệc liên hoan cuối năm của công ty không?”.

Nhìn biểu hiện của Hiển Quân, có lẽ là đã đoán đúng. Ngày hôm đó, ông đã cẩn thận quan sát, nhan sắc và khí chất của cô gái đó đều không có gì phải chê, chỉ là chưa biết xuất thân như thế nào, liệu có môn đăng hộ đối với gia tộc tôn quý của họ hay không? Phải sai người điều tra về hoàn cảnh gia đình cô ta mới được.

– “Hiển Quân, chỉ cần cô gái ấy về cơ bản phù hợp với yêu cầu của nhà ta thì bố sẽ suy nghĩ về chuyện đó!”. Ông đã thực hiện một bước nhượng bộ rất lớn.

– “Không cần đâu, phụ thân đại nhân!”, Chris đứng dậy: “Lần này, hãy để tự con quyết định!”.

Kỉ Hoa Ninh được thăng chức giám đốc thị trường – vị trí cũ của Chris, sau hai năm tôi luyện, anh đã lên chức cao hơn. Sau khi Aman­da đến làm việc, thành tích của công ty ngày càng tăng thêm khiến cho công ty mẹ rất vừa lòng, doanh thu bán hàng cũng thuận lợi và tăng nhiều. Huống hồ, quan hệ giữa cô và Aman­da ngày càng gần với nghĩa bạn bè hơn là thù địch, ngoài ra vẫn không thể hiểu rõ tinh thần cô lúc nào tốt, lúc nào xấu.

Kỉ Hoa Ninh đã tham gia đàm phán vài thương vụ cùng với Aman­da, thú thực tài ăn nói của Aman­da rất lợi hại, phong độ không thể bắt bẻ lại được, thế nhưng rất dễ đưa đến người đối diện vào cảm giác bị áp đặt, nói trắng ra là không có gì là thân thiết cả. Khi cô ấy nói chuyện với người khác, dần dần đều khiến người ta có cảm giác mình giống như một con thỏ, còn cô ấy như một com chim ưng đang sẵn sàng vồ mồi. Người phụ nữ với khí phách kiên định như vậy dường như là do trời sinh là để làm việc vậy.

Aman­da không phải chỉ biết cách chỉ đạo các nhân viên dưới quyền mà công việc của cô cũng ngày càng bận rộn, hầu như ngày nào cũng làm thêm giờ, thậm chí có những lúc cả tòa nhà đã tắt điện cô mới ra về. Cô đã dùng bản thân mình làm thành tấm gương như vậy, lại đề ra những nội quy và thực hiện nghiêm chỉnh như thế nên các nhân viên cũng không thể nói được điều gì, chỉ có thể thầm than thở sao mình lại gặp phải một vị sếp chăm chỉ và mệnh lệnh như thế.

Bởi vì làm việc toàn tâm toàn lực như vậy lại không để ý đến bản thân mình nên sức khỏe mới phát sinh vấn đề. Khi Kỉ Hoa Ninh mang tài liệu vào phòng liền phát hiện ra mặt cô tái mét, hai tay đang ấn lên trên bụng, hình như là rất đau đớn.

– “Chị Aman­da, chị làm sao vậy, khó chịu ở chỗ nào à?”.

– “Không sao, cô ra đi!”. Lời nói của Ama­da rất gay gắt, nhưng vì bị suy nhược nên âm sắc nhẹ hơn một chút, thậm chí còn có chút gì đó run rẩy.

Kỉ Hoa Ninh cảm thấy cô ấy đang gắng sức: “Tôi thấy chị thực sự không được khỏe lắm. Không nên cố chấp, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, đúng không?”.

Ama­da liếc nhìn cô, cảm thấy mồ hôi đã túa ra trên trán: “Vậy, cô lấy giúp tôi mấy thứ ở trong ngăn kéo kia. Cái lọ ngoài cùng bên trái, hàng thứ hai ấy!”.

Kỉ Hoa Ninh theo lời hướng dẫn lấy chiếc lọ ra, nhưng khi nhìn thấy đây là loại thuốc chống cơn đau dạ dày cấp tốc, loại thuốc có thể dứt cơn đau trong nhất thời nhưng không thể trị được triệt để. Cô lấy thuốc đưa cho Aman­da uống, có vẻ như cơn đau đã dịu đi một chút, nhưng không dứt hoàn toàn.

– “Thế này không được, để tôi đưa chị đi viện!”.

– “Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút rồi sẽ khỏe lên thôi!” Không thể lay động được sự kiên quyết của Aman­da, Kỉ Hoa Ninh đành đưa cô ấy về nhà. Cô ấy sống trong khu vực rất cao cấp, thang máy dừng ở tầng mười bảy. Kỉ Hoa Ninh cầm chìa khóa mở cửa căn hộ, mò mẫm để bật công tắc điện.

“Cạch, cạch”, khi ánh điện trong phòng khách bật sáng. Kỉ Hoa Ninh dìu cô đến nằm trên so­fa, trông cô ấy có vẻ rất mệt.

– “Bếp đâu, để tôi lấy cho chị cốc nước?”.

Aman­da mệt nhọc chỉ vào phía trong, Kỉ Hoa Ninh cầm cốc tìm bình nước nóng rồi nhanh chóng phát hiện ra đến một giọt cũng chẳng còn. Mở tủ lạnh, ngoài hai quả quýt đã héo quắt, tất cả đều trống không, hình như chẳng có cái gì là mới mua cả.

Cái gì cũng không có. Người phụ nữ này, rốt cuộc đã sống như thế nào?

Cô bật bếp đun nước, rồi lại tìm ít gạo để nấu cháo cho Aman­da. Cũng may cô là một người nấu nướng tương đối giỏi, nguyên liệu thiếu cũng không sao, có gạo, có lửa, như vậy là cũng tạm đủ.

Khi nồi cháo của Kỉ Hoa Ninh bắt đầu tỏa mùi thơm phưng phức, Aman­da mới thấy đói đến cồn cào. Cô ngượng ngùng cảm ơn Kỉ Hoa Ninh và chầm chậm húp cháo.

Kỉ Hoa Ninh nhân đó thăm thú căn hộ một lượt: Màu sắc rất đơn điệu, chỉ với ba màu đen, trắng và tro, nếu nhìn lâu có lẽ sẽ gây cho con người ta cảm giác bị ức chế. Ti vi, so­fa, điều hòa, bàn ghế… ngoại trừ những dụng cụ cần thiết trong gia đình còn thì không có một đồ vật trang trí nào, phong cách của căn hộ và chủ nhân của nó thật giống nhau.

Aman­da húp hết một bát cháo nhỏ, cảm thấy dạ dày đã dễ chịu hơn rất nhiều. Thực lòng mà nói, bản thân mình ở đây đã lâu nhưng chưa lần nào nổi lửa nấu nướng, không ngờ lần này lại để cấp dưới làm việc đó.

– “Hôm nay, thật cảm ơn cô quá!”. Cô thực lòng rất thấy cảm kích sự giúp đỡ của Kỉ Hoa Ninh. Một người phụ nữ mạnh mẽ như cô cũng có lúc cảm thấy yếu mềm và muốn dựa dẫm. Có lẽ cô đã lựa chọn coi nhẹ cảm giác như thế này, nhưng khi sức khỏe gặp vấn đề, khi chỉ còn lại một mình thì sự cô đơn trơ trọi lại hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.

– “Đừng quá khách sáo, chị Aman­da, cũng xin đừng trách tôi nhiều lời, chị nên chú ý đến bản thân mình hơn một chút. Sự nghiệp có thể bắt đầu lại nhưng sinh mệnh thì chỉ có một mà thôi!”.

Aman­da chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười và nói rằng: “Tôi biết rồi, chỉ là có thời gi­an ngoài công việc ra, tôi không còn biết nên làm gì nữa”. Cô xoa xoa một cách vô ý thức lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh ở bàn tay trái. Kỉ Hoa Ninh cầm lấy chiếc bát không, nhưng mắt lại dán vào chiếc khung ảnh đặt trên kệ để đồ. Trong khung ảnh đó là một bé gái khoảng chừng ba, bốn tuổi đang ôm lấy Aman­da, hai người cười thật rạng rỡ.

Bé gái có thần thái rất giống với cô ấy, chắc là con gái của Aman­da. Kỉ Hoa Ninh lặng lẽ nghĩ, ánh mắt đã đưa về hướng khác. Cô không định hỏi quá nhiều nhưng chẳng ngờ rằng Aman­da lại là người nói chuyện trước:

– “Đó là Ni­ni, con gái tôi, rất đáng yêu phải không?”.

Kỉ Hoa Ninh không nghĩ rằng cô ấy sẽ tự bộc bạch, chỉ hàm hồ nói: “Dạ, vâng, trông rất giống chị”.

Aman­da im lặng một lúc: “Bây giờ nó đã tám tuổi rồi. Không biết làm sao mà tôi lại muốn nói chuyện này với cô. Có lẽ cũng đã rất lâu rồi tôi không nói với ai về chuyện này”.

Kỉ Hoa Ninh không biết có nên cáo từ về sớm hay không? Với bí mật của sếp thì không thể nào tùy tiện được, nếu thời xưa, biết càng nhiều càng nguy hiểm, không cẩn thận còn có khi bị giết người diệt khẩu. Nếu như cô ấy bán cho bạn một điều bí mật, bạn cũng cần đổi lại một bí mật để bảo toàn chính mình.

Thế nhưng nhìn thái độ thương cảm của cô ấy, Kỉ Hoa Ninh không thể nhẫn tâm và đã an ủi cô: “Tất nhiên tôi chẳng biết điều gì cả, thế nhưng giữa mẹ và con gái mãi mãi có sợi dây liên hệ với nhau, tôi tin rằng con bé nhất định sẽ rất nhớ mẹ”.

Aman­da nhìn cô, đôi mắt thật dịu dàng: “Không ngờ rằng cô cũng biết an ủi người khác. Tôi vốn cho rằng tôi và cô cùng một loại người”.

– “Tôi chưa bao giờ từng phủ nhận điều này!”.

Aman­da buột ra một câu than thở: “Nghe này, phụ nữ không cần tỏ ra quá mạnh mẽ. Thành công trong sự nghiệp thì để làm gì? Nhìn những người bạn thời phổ thông năm nào bây giờ đang được hưởng thụ sự vui vẻ của tình cảm mẹ con, còn tôi thì ngược lại… Tôi thực sự không biết được rằng rốt cuộc bản thân mình đã làm sai điều gì?”.

Kỉ Hoa Ninh không muốn tâm trạng của cô ấy lại bị chìm trong những ký ức đau buồn: “Không nên suy nghĩ nhiều quá, trước tiên phải khỏe đã, rồi tất cả cũng sẽ dần tốt thôi!”.

Aman­da nhắm mắt nằm trên so­fa, khẽ “ừ” một tiếng.

Kỉ Hoa Ninh cầm túi xách và áo khoác: “Vậy tôi về đây, tự chăm sóc bản thân mình nhé, chị Aman­da!”.

– “Gọi tôi… là chị Mạn nhé. Tên phương Tây chỉ dùng để hù dọa người nước ngoài”.

– “Tuân lệnh, chị Mạn!”. Kỉ Hoa Ninh cười một cách đầy tôn trọng, hai người nhìn nhau cùng cười.

Sau khi Kỉ Hoa Ninh đi ra cửa, Aman­da vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lặng lẽ nằm trên so­fa. Không lâu sau đó, hai hàng lệ trong vắt chảy ra từ hốc mắt, vòng quanh hai gò má và rơi xuống dưới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN