Tình Người Duyên Cáo - Chương I
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Tình Người Duyên Cáo


Chương I


Từ đời này qua đời khác, trong dân gian lưu truyền truyền thuyết cáo thành tinh. Sử sách đã từng ghi chép về những vụ đại loạn do Hồ tinh cáo gây ra. Những thế kỷ trước, khi chúng xuất hiện điều chúng muốn không phải lương thực, mà là sự chết chóc của loài người.

Cứ 200 năm, chúng lại xuống núi. Cầm đầu loài cáo là cáo chúa, nó bất tử và sinh ra những thế hệ cáo tiếp theo. Trong mỗi con cao sinh ra, có một con sinh đúng lúc 3 vì tinh tú xếp thằng hàng, nó là con mang huyết mạch, được xem là hộ mệnh của cả loài cáo.

Năm 230 TCN

Thời đại vua Gia Bảo

Trong tử cấm thành náo nhiệt vô cùng, hôm nay là một ngày đặc biệt. Hoàng hậu Trịnh Hiền Nhân mẫu nghi thiên hạ, hạ sinh thái tử. Trong và ngoài cung đều xôn xao về việc đúng ngày này, thời tiết có hiện tượng lạ. Không rõ tốt hay xấu, nhưng đây là thời cơ cho thái giám và các quan đại thần nhân cơ hội nịnh bợ. Hôm nay là ngày tốt số, thái tử sẽ là bậc hiền quân.

Giờ Canh Ngọ, tiếng khóc của đứa trẻ làm xao động cả một cung điện đang chìm trong sự tĩnh mịch, chờ đợi của hoàng thượng và các quan thần. Đứa trẻ sinh ra đã bụ bẫm, khi vua cha vừa bế lập tức nín thin. Hoàng thượng vốn sủng ái Trịnh hoàng hậu, nay bà không còn trẻ nhưng hạ sinh thái tử như thế này quả không có gì mừng bằng.

– Hôm nay là một ngày đẹp, mặt trời như bị che khuất bởi ánh hào quang của Thái tử. Cả vạn vật, đất trời đều mừng rỡ. Vậy nên ta nghĩ thuận theo ý trời, kết hợp tên thái tử giữa sự bất tử và sự mờ ảo của thiên nhiên: Tử Xương. Các khanh thấy thế nào?

Sau lời nói của hoàng thượng, 50 quan thần và hơn 50 vạn nghĩa sĩ đồng loạt hô: Thái Tử Tử Xương

12 năm sau

– Thái tử, ngài đừng chạy thế, đợi tôi với.
– Hồng Quế, ta chỉ chơi thôi mà, cô đâu cần theo ta như thế.
Hồng Quế chạy mệt bở hơi tai, thở hổn hển, nói không thành tiếng.
– Ngài, ngài… chúng ta chạy lòng vòng từ Thừa Cung của Hoàng Phi đã mấy canh rồi…

Từ Xương ngoái cổ nhìn Hồng Quế, tỏ vẻ tội nghiệp:
– Vậy ta nghĩ cho cô vậy, cô ngồi đây, ta đi tản bộ rồi quay lại.
Hồng Quế tái mặt vội vàng xua tay:
– Ấy không, nhỡ ngài có mệnh hệ gì thì cái đầu tôi sao giữ nổi.

Đúng là làm thái tử thật phiền phức. Đi đâu cũng có nô bộc đằng sau, Tử Xương vốn thông minh, lanh lợi. Để lừa Hồng Quế cũng chẳng khó gì. Thực ra Hồng Quế theo sau để canh chừng, cô ta chỉ giúp được trong việc phục vụ điểm tâm cho thái tử. Còn Từ Xương nhờ cô ta việc gì cũng lóng ngóng, vụng về. Toàn Tử Xương lo liệu.

Đúng lúc đó, tể tướng Thái Nghĩa Tôn từ xa đi đến, theo cạnh ông là An Lạc quận chúa:
– Nhi thần bái kiến thái tử gia
– Miễn lệ

– Đa tạ thái tử

An Lạc quận chúa đứng bên cạnh tròn mắt nhìn thái tử. Hóa ra thái tử gia còn nhỏ như vậy. Trước An Lạc thường nghe nói đến danh thái tử rất nhiều.

– Kìa An Lạc, thỉnh an thái tử gia đi con

– Ơ.. dạ! An Lạc thỉnh an thái tử gia

– Đứng lên đi

– Tạ ơn thái tử

Tử Xương liếc qua An Lạc rồi nói với Nghĩa Tôn tể tướng.
– Tể tướng bận việc triều chính, sao hôm nay có nhã ý đưa An Lạc quận chúa vào cung thế?

Tử Xương trước giờ được mẫu thân là Trịnh hoàng hậu dạy dỗ, nên cung cách giao tiếp cũng chững chạc hơn tuổi. Thái độ bình tĩnh, điềm đạm thật đáng ngưỡng mộ.
– An Lạc hôm nay một mực đòi vào xem mặt thái tử vì nghe danh học vấn thái tử đã lâu. Mà tiểu Lạc đây cũng bằng tuổi thái tử.
Tử Xương vốn chẳng có hứng thú chơi cùng đàn bà, phụ nữ. Có mấy tiểu đệ thì toàn lo mài công kinh sử, bị các ama ép thúc. Nay có một cô gái không biết thuộc dạng ủy mị nết na, hay như thế nào. Nếu lại đoan trang thì lại chán lắm, chả biết chơi đùa gì. Xem chừng Tử Xương lại phải “Trông coi” như Hồng Quế giám sát mình vậy. Nghĩ thế Tử Xương chán lắm, nhưng đành nhận lời.

– Thôi được, Thái tể tướng vào triều kẻo muộn. Để An Lạc cho ta lo

An Lạc nghe vậy không bằng lòng, vốn cùng tuổi mà xem chừng nghĩ mình chững chạc hơn cô lắm vậy. Đợi phụ thân đi khuất cô lớn giọng quát thái tử.

– Gì mà để cho ta lo, bộ thái tử nghĩ mình hơn gì tôi? Ngài tưởng hơn tuổi tôi chắc.
Tử Xương mỉm cười gian xảo, chắc An Lạc ngày thường quen nuông chiều, quen thói bắt nạt phụ thân, được cái tính khí không ủy mị là được rồi. Nghe vậy Tử Xương pha trò trọc ngoáy

– Phải, cô làm gì ta?
An Lạc tức khí, định lao vào đánh cho Tử Xương một chận. Nhưng Tử Xương thường ngày quen chạy cùng Hồng Quế nên rất mau lẹ, chạy chuồn trước, để mặc An Lạc váy áo tùng tằng bực tức đuổi phía sau. Phen này lại mệt cho Hồng Quế, lại phải chông coi cả hai.

Cả hai chạy đến điện Yên Hòa của Trịnh Hoàng Hậu từ bao giờ. Tử Xương lãnh đạm nói

– Cô cùng ta đến đây rồi thì vào vấn an hoàng hậu cho có phép tắc

– Ngài tưởng như tôi không biết vậy

Để mặc An Lạc làu bàu, thực ra Tử Xương không muốn đến đây. Bà lại ngày đêm tụng kinh niệm phật, viết chữ, đọc sách. Toàn những điều Tử Xương không thích, đến đây lại bị bắt bẻ, giáo huấn cho nhiều điều. Mà Tử Xương biết mình có trí tuệ hơn người nên coi thường không học. Có lần bị phạt lò cò quanh điện, Tử Xương nghĩ lại mà ê ẩm cả hai chân.

Thấy Tử Xương bước vào bà thôi tụng kinh, kêu Tử Xương và An Lạc tụng kinh khi nào hết hai nén hương thì tiếp kiến. Quả là bà luôn biết cách làm khó Tử Xương, với bản tính hiếu động của mình chưa đủ một nén hương Tử Xương đã cựa quậy không yên. Còn An Lạc, thường ngày ở nhà đi chùa với phụ mẫu nên đã quen. Rốt cuộc vẫn là Tử Xương chịu phạt, lò cò quanh sân. Chỉ mình An Lạc ngồi khoái trí, Tử Xương lườm mấy lần nhưng An Lạc đâu có sợ.

An Lạc rất hợp với Trịnh hoàng hậu, may vá thêu thùa với tuổi cô mà thạo như vậy là rất tốt. Chỉ mình Tử Xương ngồi làu bàu, hết ra lại vào, Trịnh hoàng hậu thấy vậy lên tiếng:

– Xương nhi!

– Dạ thưa ngạch nương…

– Con năm nay bao nhiêu tuổi.
– Con vừa tròn 5 tuổi
– Lớn lên nhiệm vụ của con là gì?
– Thưa, thay phụ thân cai quản đất nước…
Trịnh hoàng hậu mỉm cười hiền từ, lại chỗ Tử Xương ngồi gục xuống bàn, nhẹ nhàng hỏi:

– Xương nhi ngoan, thế nếu là hoàng thượng con phải như thế nào
Tử Xương chán nản, gật gù trả lời:
– Con phải nghiêm túc, nhưng….
– Không nhưng nhị gì cả, nếu từ bây giờ những việc đơn giản con không nắm được. Sau này sao cai quản được một giang sơn, xã tắc. Con xem, An Lạc rất ngoan, lại mà luyện chữ với An Lạc đi

Tử Xương ngán ngẩm, nhưng thực sự chữ An Lạc rất đẹp, khéo còn đẹp hơn chữ thái tử. Nhưng vậy cũng mặc, hơn thì sao. Sau này mấy cái này ta chỉ cần duyệt, chữ xấu sai người khác viết hộ. Vậy là hòa chứ gì. Chỉ dám nghĩ vậy, nên Tử Xương ngoan ngoãn luyện chữ. Chữ Tử Xương lâu không luyện rất tệ. Phải mất mấy canh giờ An Lạc luyện hộ mới khả hơn. Điều đó càng làm An Lạc đắc thắng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN